Mấy ngày qua vì dự án kia, mỗi ngày anh chỉ ngủ khoảng ba bốn tiếng, hiện
tại mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn ôm thứ gì thật tốt ngủ một giấc mà thôi.
Người con gái này không thể chiều theo anh một lần sao?
Bị lớn tiếng quát bắt dừng lại, tim Tô Lưu Cảnh liền run lên, ngẩng đầu
lên vừa vặn chống lại con ngươi đen nhánh như muốn hút người ta vào đó,
ánh mắt tràn đầy nóng nảy cùng tính xâm lược, bị sợ đến ngưng phản
kháng.
Cô nghĩ, nếu mà người đàn ông này đã muốn, thì cho dù có
chống cự thế nào cũng không thực hiện
được.
Hình Hạo Xuyên nhận thấy cô gái nhỏ trong ngực rốt cuộc đã hơi thuận theo, lúc này mới hài lòng
nhét cô vào trong ngực mình, ôm lấy thân hình mềm mại nhỏ nhắn giống như búp bê kia rồi nhắm hai mắt lại.
Mà Tô Lưu Cảnh nằm yên trong
lòng của anh, tâm tình lại vô cùng bẩn loạn mà lại như mất khống chế,
hốt hoảng nhúc nhích loay hoay, chung quanh tất cả đều mang theo tính
xâm lược cùng hơi thở bá đạo. Khoảng cách của hai người thật gần, thật
chặt chẽ chỉ cách hai lớp quần áo mỏng manh, vừa ngẩng đầu là có thể
nhìn thấy lồng ngực màu mật ong tinh tráng rộng rãi, quá mức gần như vậy thật nguy hiểm, khiến cho cô cảm thấy sợ, thân thể cứng ngắc mặc cho
anh ôm vào trong ngực, như sắp mất đi tri giác, ngay cả hàm răng như
muốn run lên.
Bên tai là hô hấp gần như vững vàng Hình Hạo Xuyên, không nhúc nhích bao lấy cô chặt chẽ, có lẽ đã ngủ thiếp đi. Tô Lưu
Cảnh thận trọng thử thăm dò lần nữa, cố gắng từ trong ngực anh thoát ra
ngoài.
Vậy mà vừa động từng cái, ánh mắt của Hình Hạo Xuyên trên đỉnh đầu bỗng dưng mở ra lần nữa.
"Cô cứ cử động lần nữa thử xem!" một tay Hình Hạo Xuyên đặt lên hông của
cô, đem nó dán thật chặt trên thân chính mình, âm trầm híp mắt uy hiếp.
Tô Lưu Cảnh sợ cứng người, không dám làm một cử động nhỏ nào. Trong lòng
thật sắp khóc, bỗng dưng lại có chút hối hận tại sao cô lại không có cầm tiền của mẹ Hình chứ, chỉ cần tạm thời cúi đầu, chịu nghe mấy câu chê
cười là có thể trả lại tiền đã vay của Hình Hạo Xuyên, thuận tiện xé bỏ
tấm khế ước ghê tởm này!
Tô Lưu Cảnh, mày thật là đồ ngốc! Nhưng
đối mặt với nhục nhã như vậy, thật sự không thể nhẫn nhịn được. Nếu như cho cô thêm một cơ hội nữa, sợ rằng vẫn sẽ đối chọi gay gắt như vậy.
Vậy mà Hình Hạo Xuyên tựa như có thể nhìn thấu tâm tư của cô, cắn răng
nghiến lợi uy hiếp nói: "Tô Lưu Cảnh, đừng đánh chủ ý lên mẹ của tôi,
coi như cô thật có biện pháp lấy được một trăm vạn, tôi cũng sẽ không
cần! Bởi vì, kẻ chế định trò chơi này là tôi, chỉ cần tôi không gật đầu, cô nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Tô Lưu Cảnh không thể không trả lời: "Dạ, tiên sinh."
Hình Hạo Xuyên hừ mũi, cảnh cáo nhìn cô mấy lần, sau đó đoạt lấy nguồn nhiệt ấm áp tỏa ra từ cơ thể cô, lần nữa nhắm hai mắt lại, rốt cuộc gian
phòng đã có thể hoàn toàn an tĩnh.
Vì quá yên tĩnh nên ngay cả hô hấp cũng nghe được rất rõ ràng.
Người đàn ông tựa hồ đã ngủ thiếp đi, nhưng bàn tay nắm ở trên eo cô lại
trước sau như một thật bá đạo, quấn lấy thật chặt không để cho cô mảy
may nhúc nhích. Tô Lưu Cảnh rất buồn ngủ, nhưng lại thấy thật căng
thẳng, đó cũng là phản ứng tự nhiên của thân thể, đối với những thứ mình sợ hãi vẫn luôn đề cao cảnh giác.
Ánh đèn mờ mờ từ trên vách
tường hoa lệ chiếu xuống, tỏa lên trên mặt của anh, tựa hồ đây là lần
đầu tiên Tô Lưu Cảnh quan sát người đàn ông này gần như thế, ánh mắt đã
nhắm lại nên vẻ sắc bén cùng xâm lược bình thường liền biến mất, hai
hàng lông mày mềm mại giãn ra, lông mi tuy không dài nhưng cũng đủ nồng
đậm, sống mũi thẳng tắp hoàn mỹ, có lẽ là do tư thế ngủ, cánh môi thật
mỏng hơi hơi cong lên, thế nhưng nhìn lại có vẻ đáng yêu.
Đáng yêu? Không phải chứ, từ này làm sao có thể dùng cho người đàn ông tựa như con báo âm hiểm được?
Nếu anh có thể khống chế một chút tính khí của mình, lại bớt đi một chút bà đạo tự cho là đúng có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều . . . . . .
Nghĩ
như vậy, nên căng thẳng như dây cung đang kéo căng liền chậm rãi thả
lỏng, bối rối nồng đậm tập kết tới , vốn đang đề phòng cũng từ từ nộp
khí giới đầu hàng, cứ như vậy bất tri bất giác đã ngủ. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT