Lời của mẹ Hình, Tô Lưu Cảnh nghe xong cũng không để ở trong lòng, những năm này, cô đi làm ở bên ngoài, tiếp xúc với nhiều dạng người, so với mẹ Hình còn có khối người ỷ thế hiếp người như vậy, huống chi hiện tại cô cái gì cũng không có, còn có gì phải sợ nữa chứ?

Nhưng trong lòng cuối cùng vẫn còn vướng mắc, mỗi lần nghe thấy đám người hầu vụng trộm nhỏ giọng bàn tán, trong lòng lại không khỏi chua xót khó chịu, cô nghĩ, đây hẳn là vì bốn chữ —— ăn nhờ ở đậu này đi.

Bởi vì ăn nhờ ở đậu, cho nên ngay cả đi bộ cũng phải cúi đầu, đó cũng chính là thực tế không phải sao.

Buổi tối hôm đó, Hình Hạo Xuyên gần rạng sáng mới trở về, Tô Lưu Cảnh cũng không ôm hi vọng gặp mặt anh ta, nhưng lại không nghĩ tới anh ta lại tìm mình.

Do dự đứng ở cửa phòng ngủ của anh, Tô Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một khắc, rồi giơ tay lên gõ cửa, nhưng chưa kịp gõ xuống, cửa lại nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Hình Hạo Xuyên cũng không thèm nhìn xem người đến là ai, đã nói thẳng: "Nghe nói hôm nay mẹ tôi tới đây?" Có lẽ là do đêm khuya nên giọng của anh có vẻ hơi trầm thấp xuống, phối hợp tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ, càng thêm gợi cảm mê người.

Hình Hạo Xuyên vừa tắm xong, trên người đang mặc áo ngủ tơ tằm màu đỏ sậm, ngồi ở trên ghế sofa, xoa mi tâm, lông mày nhíu lại hình như có vẻ hơi mệt mỏi.

Anh chính là người cuồng công việc chính cống, một khi đã để mắt đến dự án nào thì có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ, không thể không nói Hình thị được như ngày hôm nay đều do một tay anh chèo lái mới có thể không ngừng lớn mạnh, củng cố càng thêm vững chắc.

Tô Lưu Cảnh bĩu môi nghĩ thầm: nếu biết rồi, cần gì phải hỏi nữa chứ? Người có tiền thật cổ quái luôn thích đem những vấn đề nhàm chán này tới để khảo nghiệm cô sao? Thật đúng là không có sáng tạo gì cả.

Nhưng vẫn cung kính nói: "Đúng vậy, thưa tiên sinh."

"Bà ấy nói với cô những gì? Muốn cô ngoan ngoãn rời đi sao?" Hình Hạo Xuyên chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen nhánh vẫn sắc bén trước sau như một, giống như một con báo uy mãnh, chuyện gì cũng không chạy khỏi ánh mắt của anh cả.

Nhận thức như thế khiến trong lòng Tô Lưu Cảnh lại run lên, liền lên tiếng: "Tôi cũng không vi phạm những điều trong khế ước." Cô biết anh đang chất vấn mình có đem sự kiện kia nói ra hay không, cho nên cũng không nguyện ý vuốt râu hùm, chuốc lấy đau khổ làm gì.

Nhìn vẻ mặt của cô như một con mèo nhỏ xù lông đề phòng, Hình Hạo Xuyên vốn đang mệt mỏi lại thấy thoải mái không ít, bật cười thành tiếng: "Ha ha, coi như cô cũng đủ thông minh." Anh mới nói có một câu mà cô đã có thể suy đoán ra hàm ý trong đó, thật đúng là có chút ý tứ.

Đây coi như là đang khích lệ sao? Nếu như có thể, Tô Lưu Cảnh thật muốn liếc mắt xem thường, chính mình có thể đối mặt với một con báo hung mãnh, tùy thời có thể nổi giận nhào tới cắn đứt cổ họng bất cứ lúc nào, vì thế không thể không tăng cường cảnh giác lên cảnh giới cao nhất.

"Cái đó, thưa tiên sinh, phu nhân tựa hồ như đã hiểu lầm cái gì, tôi nghĩ ngài nên giải thích cho bà một chút?" Tô Lưu Cảnh thử nói.

Cô cũng không phải là người ngốc, từ lần trước Hình Hạo Xuyên dẫn cô đi gặp mẹ Hình từ thái độ của anh cô cũng có thể thấy được, mình chẳng qua cũng chỉ là một tấm bia đỡ đạn để anh đối phó qua loa với mẹ Hình mà thôi, nhưng rốt cuộc là vì cái gì đây? Đến tột cùng là anh đang có chủ ý gì, tại sao lại muốn tìm cô tới đảm đương nhân vật này? Cô thật sự nghĩ không thông.

Nghe cô nói như thế, ánh mắt Hình Hạo Xuyên chợt lóe lên, giọng nói mặc dù vẫn bình thản , nhưng vẻ mặt trong phút chốc liền lạnh xuống, trong ánh mắt tràn đầy lệ quang: "Có một số việc không cần cô phải quản, cũng không cần lo! Ý nghĩa của câu “an phận thủ thường” không cần tôi phải dạy cho cô chứ"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play