Cô bỗng dưng cảm thấy khó thở, cố bấm móng tay thật mạnh lên lòng bàn tay, rồi hít vào thật sâu hỏi: "Anh, tìm tôi có chuyện gì không?" Cô chưa
bao giờ từng cảm nhận được việc mở miệng nói một câu lại khó khăn đến
như thế.
"Không muốn nhìn thấy tôi sao?" Nhàn nhạt đáp lại, làm
cho người ta không phân biệt rõ rốt cuộc là dấu hiệu trước khi nổi giận
hay chỉ là một câu câu hỏi bình thường.
Tô Lưu Cảnh lập tức liền trả lời: "Không! Không có!"
Chất lỏng óng ánh trong ly rượu bằng pha lê trong suốt được nhập khẩu từ Úc ở lòng bàn tay nhẹ nhàng đung đưa tạo thành một đường cong xinh đẹp mỹ
lệ, cặp mắt đen nhánh thâm thúy nhìn không đến đáy đặt ở trên người cô,
chậm rãi nói tiếp: "Mới vừa rồi những chuyện kia cô đều nghe được chứ?"
Theo trực giác nếu nói láo phủ nhận, có thể sẽ gặp được hậu quả nghiêm trọng hơn, Tô Lưu Cảnh cắn cắn môi, thấp thỏm lo âu gật đầu.
Không
phải chứ? Chẳng lẽ lại giết người diệt khẩu? Hay là lại muốn phát tiết
hết tức giận ở trong người, chém đứt một cái tay của cô để trừng phạt
tội nghe lén? Làm ơn đi, cô không muốn nghe có được không!
Nghĩ như vậy, liền muốn khóc thét rồi.
Nhìn vẻ mặt biến đổi thật phong phú của cô gái nhỏ, khóe môi của Hình Hạo
Xuyên khẽ cong lên, ánh mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm, sâu như vậy,
thâm thúy như vậy, cơ hồ muốn nuốt cô vào bụng: "Thế nào, cảm thấy tôi
rất đáng sợ sao?"
Cảm xúc của cô đã bị lột ra trần trụi, bàn tay mảnh khảnh của cô nắm lại thật chặt, tiếp tục gật đầu.
Mà lúc này biểu tình của Hình Hạo Xuyên càng thêm khó hiểu, ưu nhã đứng lên, từng bước từng bước đi tới chỗ Tô Lưu Cảnh.
Nhìn thấy Hình Hạo Xuyên từ từ tiến tới gần, từng bước chân đều giống như
mang theo ý vị xâm chiếm mãnh liệt, Tô Lưu Cảnh không khỏi hốt hoảng,
ngón tay nắm lấy thật chặt, cố gắng giữ cho bản thân không chạy trốn
khỏi chỗ này.
Cúi người nhìn vẻ mặt quật cường cố tự trấn định
của cô, Hình Hạo Xuyên hơi híp mắt lại, bóng dáng cao lớn giống như
người khổng lồ hoàn toàn bao phủ thân thể bé nhỏ, tựa hồ chỉ cần đưa hai cánh tay ra là có thể hoàn toàn nuốt trọn cô gái nhỏ, nhàn nhạt cười,
nói: "Rất tốt, quả nhiên là người mà tôi đã chọn, lá gan rất lớn, xác
thực không giống với người bình thường."
Thanh âm của anh rất
nhẹ, nhưng vẫn có thể xuyên thấu qua linh hồn của con người ta, mang
theo lực chấn động cường đại, khiến họ không nhịn được mà kinh sợ, run
rẩy.
Cái khăn tắm màu trắng tựa hồ chỉ có tác dụng trang trí, căn bản không thể chống đỡ cái gì, làn da màu đồng gần trong gang tấc, mang theo hơi thở phái nam nồng đậm giống y như ánh mắt của anh bá đạo tản
mát ra chung quanh, để cho cô theo bản năng dần lui về phía sau.
Anh, anh rốt cuộc muốn làm gì?
Tô Lưu Cảnh khổ sở than thầm trong lòng, trong đầu không biết tại sao lại
hồi tưởng lại hình ảnh kiều diễm vừa mới diễn ra trong gian phòng này,
còn có cả tiếng va chạm triền miên nóng bỏng trong bóng tối xuyên qua
vách tường, mặt lúc trắng lúc xanh, vừa thẹn thùng vừa lúng túng.
Đang mất hồn, không cẩn thận liền dẫm vào vật gì đó ở dưới đất, chỉ ở trong
nháy mắt, không kịp túm lấy cái gì, Tô Lưu Cảnh hoảng sợ kêu lên, chuẩn
bị ngã ngửa ra đằng sau.
Không phải chứ? Đen đủi đến mức này hay sao? Tô Lưu Cảnh nhắm mắt lại, chờ cái gáy của mình chạm đất.
Trong nháy mắt khi vừa ngã xuống, chợt bên hông lại có một sức lực giữ lại, cả người vững vàng rơi vào trong vòng tay của ai đó.
Tô Lưu Cảnh không ngừng thở hổn hển, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần,
trái tim đập gia tốc trong lồng ngực, cái tay đặt ở bên hông cô giống
như một gọng kìm kiên cố, rốt cuộc cũng có thể thả lòng rồi, liền vỗ lên ngực nói: "Cám ơn. . . . . ."
Hình Hạo Xuyên cũng không đáp lại, chỉ đưa cặp mắt thâm thúy hài hước nhìn cô, khóe môi lại vẽ lên một
đường cong thần bí , tựa hồ như đang nhắc nhở cô cái gì, cũng mơ hồ mang theo chút ái muội ở trong đó.
"?" Tô Lưu Cảnh nghi hoặc nhìn
anh, theo ánh mắt của anh nhìn xuống phía dưới, cái tay của cô không
biết từ lúc nào lại đang cầm một sợi dây màu trắng.
Cái dây này
từ đâu ra? Tô Lưu Cảnh quan sát đoạn dây đột nhiên cảm thấy đã từng gặp
qua ở đâu đó rồi, con mắt lơ đãng thoáng nhìn qua, ngu ngơ cảm thấy có
gì đó không đúng. Ánh mắt lại đưa xuống dưới lần nữa, lúc này mắt của Tô Lưu Cảnh đột nhiên trợn to, người đàn ông đang ôm cô trần trụi toàn bộ
phơi bày ra ngoài không khí, không một mảnh vải che thân!
Lồng
ngực như ẩn như hiện hoàn toàn mở rộng, cái khăn tắm rộng thùng thình
cũng đang tụt xuống, đem cả thân hình như tượng Hy Lạp kia lộ ra ngoài,
ngay cả cơ bụng bền chắc, hai chân thon dài thẳng tắp, cùng với vật nóng bỏng ở giữa nữa ——
"A ——! ! !"
Tô Lưu Cảnh như bị chạm điện nổ oành một cái, dùng sức giãy ra khỏi lồng
ngực đang dính chặt vào trên người , đôi mắt xinh đẹp mở to đến đáng
thương: "Anh, anh. . . . . ." Làn da trắng như tuyết đỏ bừng lên, cũng
không biết nên nhìn về phía nào nữa.
Hình Hạo Xuyên tà mị nhếch
môi nói: "Có thể trả lại dây lưng cho tôi trước được không? Còn nữa ——"
tựa hồ cảm thấy khoảng cách như vậy quá mức xa, Hình Hạo Xuyên liền tiến gần hơn một bước, bức cho cô gái nhỏ đang kinh sợ không thể lui trong
góc được nữa, vây cô lại nói tiếp: "Cô vẫn thích chủ động như vậy sao?"
Gương mặt hoàn mỹ giống như Satan vô cùng hấp dẫn cúi sát lại gần cô mà
trêu chọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT