Tiếu Như Nghê cất
giọng nói chẳng khác nào âm binh đến từ địa ngục, lại vừa giống như ngọn lửa từ mười tám tầng địa ngục hừng hực muốn đốt Tô Lưu Cảnh thành tro
bụi làm cho người ta rợn hết cả tóc gáy.
Ngay cả Nghiêm Hàn Dư nghe thấy thế cũng phải chau mày nói: "Như Nghê, em bình tĩnh một chút!"
Tiếu Như Nghê làm gì còn đủ tỉnh táo để nghe lời khuyên của ai, siết chặt
ngón tay nổi đầy gân xanh, dùng sức ôm lấy đầu của mình, thét to: "Cút
ngay! Cô cút ngay cho tôi ! Tôi không muốn nhìn thấy cô! Anh Hàn Dư, mau dẫn em rời đi đi, cô ta là ma quỷ, cô ta là ma quỷ!".
Nói xong lại muốn nhào về phía Tô Lưu Cảnh, dùng sức cấu xé.
Tô Lưu Cảnh không nghĩ tới cô ta lại điên khùng đến mức này, nhất thời vô ý, bị túm lấy tay, lại còn bị hung hăng cào lên mặt.
"Ha ha, tao muốn cào rách mặt của mày, tao muốn mày giống như tao! Không,
không, không so với tao còn phải xấu xí hơn mới đúng! Ha ha!". Kèm theo
đó là một tràng cười quỷ dị.
Nghiêm Hàn Dư thấy thế, bèn vội vã xông lên ngăn trở: "Như Nghê, em hãy tỉnh táo một chút! Mau bình tĩnh lại đi!".
Tiếu Như Nghê bị chặn lại, hoảng hốt bỏ tay xuống, sau đó nhào vào trong
ngực Nghiêm Hàn Dư, khóc rống lên: "Anh Hàn Dư, em không muốn nhìn thấy
cô ta, không muốn nhìn thấy người này. . . . . ."
Tô Lưu Cảnh
nhìn dáng vẻ điên cuồng đó liền hít một hơi, lần này không thể không
thừa nhận, nếu không phải kỹ năng diễn quá tốt, thì Tiếu Như Nghê điên
thật rồi, thật sự bị điên rồi.
Tô Lưu Cảnh nhíu chặt mày, tình hình Tiếu Như Nghê như thế, thật có thể nói cho biết cái gì chứ?
Cho dù là như thế, Tô Lưu Cảnh vẫn không thể buông tha, hít một hơi thật
sâu, sau đó gằn từng chữ một nói: "Tiếu Như Nghê, tôi tới là muốn hỏi
cô, chuyện về bản thân tôi . . . . . . Còn cả chuyện của nhà họ Hình
nữa, rốt cuộc cô nắm được bao nhiêu?"
Người nào đó mới vừa rồi
còn điên cuồng khóc rống, vừa nghe Tô Lưu Cảnh hỏi như thế đột nhiên
liền im bặt, không vùng vẫy nữa, giống như một thanh kim loại đã bị hoen rỉ, chậm rãi, chậm rãi quay đầu. Hành động như thể chưa từng biết người trước mắt là ai, rồi lại từ từ nghiêng đầu, quan sát Tô Lưu Cảnh, quan
sát một lúc thật lâu, sau đó đột nhiên bật cười.
Nụ cười kia, quả thật khó có thể diễn tả nổi, chỉ có một từ để hình dung: quỷ dị.
Thái độ này của Tiếu Như Nghê quá mức quỷ dị khiến người ta phát sợ: "Ha ha, ha ha ha, mày là Tô Lưu Cảnh, ha ha, mày là Tô Lưu Cảnh. . . . . ."
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tiếu Như Nghê lại ngưng cười nói tiếp: "Tô Lưu Cảnh, bốn năm không gặp, cô có khỏe không?"
Lúc này tim của Tô Lưu Cảnh cùng Nghiêm Hàn Dư đồng thời đập liên hồi, rồi
lại chợt thoáng loạn nhịp, cách nói chuyện của cô ta hoàn toàn bình
thường, vẻ mặt cũng cũng cực kỳ tỉnh táo, tựa như trong nháy mắt liền
biến trở về thành một Tiếu Như Nghê mỹ lệ thông tuệ của bốn năm trước.
Tiếu Như Nghê nhẹ nhàng buông tay Nghiêm Hàn Dư ra, sau đó chậm rãi đến gần
Tô Lưu Cảnh, không còn chút điên cuồng nào. Hiện tại, ánh mắt của cô ta
cực kỳ bình tĩnh như đang nhìn thấu tất cả mọi chuyện, cười lạnh nói
tiếp: "Xem ra cô rất tốt, ít nhất, so với tôi còn tốt hơn rất nhiều, ha
ha!".
"Cô!", Tô Lưu Cảnh bị biến hóa nhanh như lật sách của người trước mắt làm cho sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết ứng đối như
thế nào.
Tiếu Như Nghê đi tới, bước chân vẫn ưu nhã giống như năm đó, cho dù trên người là bộ đồng phục bệnh nhân xanh xao tái nhợt nhưng lại vẫn kiêu ngạo hệt như công chúa. Cô ta khẽ nâng cánh tay gầy gò
lên, sửa sang lại quần áo vừa bị mình kéo cấu xé của Tô Lưu Cảnh, nhẹ
nhàng nói: "Cô bây giờ rất tốt, có điều tương lai thì…?"
"Ha ha, Tô Lưu Cảnh, nhất định cô sẽ bị trừng phạt!".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT