Bốn năm trước, Tô Lưu Cảnh chưa bao giờ từng nghĩ đến, một Tiếu Như Nghê
thanh cao kiêu ngạo, đột nhiên sẽ có một ngày như thế, cô thực sự không
dám nghĩ tới.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ ấm áp, bóng dáng gầy gò
không nhúc nhích ngồi trên xe lăn, cả người tựa như chiếc lá héo úa suy
sụp, chẳng biết lúc nào sẽ rời khỏi cành, không lâu sau đó sẽ hoàn toàn
khô kiệt mục ruỗng. Một người vốn từng xinh đẹp thanh thuần nhường ấy,
hiện tại lại có hình hài khô đét như que củi, hai mắt đờ đẫn nhìn về
phía trước, nhưng lại giống như đang chìm vào hư không, không nhìn thấy
gì cả.
Mới có bốn năm ngắn ngủi mà người này tựa như đã già đi mười mấy tuổi. . . . . .
Bóng dáng yêu kiều kia ở đâu? Phong thái cử chỉ ưu nhã kia ở đâu? Sự tự tin
cùng chói sáng phát ra từ trong xương tủy nay ở đâu? Váy dài màu trắng
tung bay còn đâu nữa?
Người gầy gò như que củi trước mắt, im lìm, yếu ớt, tái nhợt đến xám xịt này thật sự là Tiếu Như Nghê sao? Tô Lưu
Cảnh không dám tin vào hai mắt của mình.
Chậm rãi, từng bước từng bước đến gần, nhưng khoảng cách vừa được rút ngắn cô liền phát hiện,
trên má phải của người này còn có một vết sẹo thật sâu thật dữ tợn, tựa
như giọt nước mắt bằng máu không cách nào rửa sạch được.
"Tiếu. . . . . . Như Nghê?". Tô Lưu Cảnh giơ tay lên, muốn hạ xuống, cuối cùng vẫn còn không đành từ bỏ.
Người ngồi trên xe lăn, vẫn trầm mặc như cũ, tựa hồ như không nghe thấy ai đó gọi mình, đắm chìm trong thế giới của chính mình, không có gì có thể
quấy rầy.
Nghiêm Hàn Dư đè bả vai Tô Lưu Cảnh lại, ý bảo để mình
đi lên. Nghiêm Hàn Dư nhẹ nhàng đi lên trước, quỳ một gối xuống trước
mặt Tiếu Như Nghê, khe khẽ gọi: "Như Nghê, anh là Hàn Dư, anh đến rồi
đây!".
Tiếu Như Nghê từ nãy giờ vẫn không động đậy nghe thấy
tiếng của Nghiêm Hàn Dư, đáy mắt dần dần lấy lại tiêu cự, vẻ mặt bớt ngơ ngác, run run đưa ngón tay gầy gò lên, hốc mắt đỏ bừng, cuối cùng cũng
chậm rãi khàn khàn thốt lên: "Anh Hàn . . . . . Hàn Dư. . ". Sau đó nước mắt không ngừng chảy xuống.
Nghiêm Hàn Dư không đành lòng nhìn dáng vẻ yếu ớt đó, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má.
"Anh Hàn Dư . . . . . anh Hàn Dư . . . . . em biết mình sai rồi, em yêu
anh, thật sự. . . . . . trước kia là em sai, em sai thật rồi. Anh Hàn
Dư, em cái gì cũng không còn, chỉ còn có anh . . . . .". Tiếu Như Nghê
siết chặt tay áo Nghiêm Hàn Dư khẩn khoản cầu xin.
"Nếu Nghê, em đừng như vậy. . . . . .", Nghiêm Hàn Dư không đành lòng cau mày nói.
"Anh Hàn Dư . . . . . em đã mất hết tất cả, anh tha thứ cho em đi mà, . . . . . . đừng rời bỏ em ——". Tiếu Như Nghê cật lực khẩn cầu, nhưng khi
khóe mắt đột nhiên quét đến bóng dáng Tô Lưu Cảnh đứng ở một bên, lập
tức liền khựng lại.
"Cô là. . . . . .", trong nháy mắt cứng đờ, ngay sau đó kinh ngạc nhìn cô hỏi: "Tô Lưu Cảnh?".
Tô Lưu Cảnh yên lặng nhìn người trước mặt, ánh mắt phức tạp, không biết nên đáp lại ra sao.
Đột nhiên giọng của Tiếu Như Nghê lại trở nên bén nhọn: "Làm sao cô lại ở
chỗ này? Không phải cô đã chết rồi sao? Tại sao lại ở đây được! Cô tới
làm gì! Cô tới đây làm cái gì!". Tiếu Như Nghê trợn trừng mắt, gắt gao
nắm chặt tay áo Nghiêm Hàn Dư thét chói tai: "Anh Hàn Dư, không phải
anh muốn đi cùng cô ta chứ! Cô ta không tốt đẹp gì đâu! Anh Hàn Dư, đừng đi cùng cô ta! Đừng đi mà!".
"Tiếu Như Nghê?", Tô Lưu Cảnh khẽ nhấc bước tiến lên, từ từ đến gần.
Tiếu Như Nghê nhìn cô, tiếp tực hét to: "Cô đừng tới đây, đồ ác độc này! Đã
cướp mất Hạo Xuyên của tôi, lại muốn chạy tới giành anh Hàn Dư! Thứ phụ
nữ độc ác! Nhìn thấy tôi thế này chắc hẳn cô vô cùng vui mừng có đúng
hay không! Rất hả hê có đúng hay không! Không mau đi chết đi! ! !".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT