Nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng lên của cô, còn cả vẻ hốt hoảng khó kìm nén, khóe môi của Hình Hạo Xuyên khẽ cong, đứng lên nói: "Được rồi, tôi chuẩn bị phải đến công ty. Chú Bình, xe đã chuẩn bị xong chưa?"
Chú Bình Quản gia vẫn luôn
đứng ở cửa trông chừng, cung kính cúi người nói: "Đã chuẩn bị xong, thưa ngài." Chú Bình đã làm việc ở Hình gia hơn hai mươi năm, rất có uy
phong, ngay cả Hình Hạo Xuyên cũng phải gọi ông một tiếng chú Bình.
Hình Hạo Xuyên gật đầu như đã biết, ưu nhã cài lại khuy tay áo bằng kim
cương số lượng có hạn trên thị trường của mình, rồi xoay người đi ra
ngoài, vừa mới bước đi một bước liền bị Tô Lưu Cảnh gọi lại.
"Cái đó. . . . . . Tôi phải làm những gì?" Tô Lưu Cảnh đã ổn định lại tâm
tình của mình rồi lấy dũng khí hỏi.
Hình Hạo Xuyên nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn cô nói: "Cô sao? Không cần
phải làm gì, chỉ cần đàng hoàng đợi ở chỗ này là được. Thím Bình, đem
những quy củ ở đây nói cho cô ấy."
"Vâng". Người phụ nữ đã luống tuổi mặc trang phục trắng muốt dành cho người hầu đứng ở một bên cung kính đáp.
"Tôi. . . . . ." Tô Lưu Cảnh thấy Hình Hạo Xuyên lại muốn đi, nóng nảy thốt lên, nhưng lời ra đến miệng lại im bặt.
Hình Hạo Xuyên không nhịn được nhíu mày lại hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"
"Được, nhưng phải đi cùng với tài xế, còn nữa, những lời của tôi ngày hôm qua
hi vọng cô sẽ không quên." Anh nói câu cuối cùng này với vẻ mặt đầy lạnh nhạt, nhưng trong lời nói rõ ràng mang theo cảnh cáo nghiêm túc, giống
như những ái muội vừa rồi chỉ là hư không.
Tô Lưu Cảnh biết anh
đang muốn nhắc nhở mình, không nên đem chuyện khế ước mà tiết lộ ra
ngoài, nếu không ——
Đang lúc mất hồn,
Hình Hạo Xuyên đã xoay người rời đi, đến lúc cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy
bóng lưng cao lớn của anh dưới ánh mặt trời, từ từ biến mất.
Người đàn ông này. . . . . .
Cô không hiểu nổi. . . . . .
"Tiểu thư Tô, mời cô xuống dưới, chúng tôi muốn quét dọn vệ sinh, tiên sinh
không thích trong nhà có bất kỳ cái gì không sạch sẽ." Thím Bình không
biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt cô nói.
Tô Lưu Cảnh nhìn
chiếc ghế sofa bị chính mình làm cho lộn xộn, vội bức rứt đứng dậy, đối mặt ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt của thím Bình, ngay cả tay cũng không biết nên để ở chỗ nào.
Thím Bình là vợ của chú Bình quản gia, ở Hình
gia cũng là người rất có địa vị, bình thường mọi việc trong nhà cũng đều một tay bà quán xuyến.
Thím Bình nhìn cô gái có bề ngoài thanh
thuần như thế kia không ngờ cũng cùng một giuộc với các cô gái khác đều
vì tiền mà bán rẻ bản thân dính lên trên người tiên sinh , từ trong nội
tâm vô cùng thấy miệt thị, lạnh lùng nói: "Tiểu thư Tô, quy củ của nơi
này đều do tiên sinh quyết định: tiên sinh không thích những cô gái
không thức thời, cho nên muốn qua đêm trong phòng của tiên sinh, thì
trước đó phải tắm rửa thật sạch sẽ, sáng ngày hôm sau trước khi tiên
sinh tỉnh lại sẽ phải rời đi. Làm người phụ nữ của tiên sinh nhất định
phải khéo léo, không được tự cho là đúng xem mình là nữ chủ nhân của nơi này. Nếu như tiên sinh mang những cô gái khác trở lại, mời tránh sang
một bên, càng không thể oán trách. Còn nữa, căn phòng cuối cùng trên lầu ba kia, không có sự chấp thuận của tiên sinh, ngàn vạn lần không thể đi vào!"
Nghe những lời nói lạnh lẽo của thím Bình, trên mặt của Tô Lưu Cảnh lúc trắng lúc xanh.
Không giống với sự chế nhạo của Sofia, những lời vô cùng chân thật này, từng
chữ từng chữ đều vô tình nhắc nhở cô, thân phận bây giờ là gì, hèn mọn
như thế nào.
"Tiểu thư Tô, cô có nghe thấy không?" Thím Bình thấy mặt cô trắng bệch ra nên cũng không đành lòng châm biếm thêm nữa.
Tô Lưu Cảnh nhẹ nhàng gật đầu, ở trong lòng tự thuyết phục: Tô Lưu Cảnh,
mày khổ sở cái gì chứ? Đây là quyết định của mày, nên không thể oán
trách ai được, chỉ có thể tiếp nhận thôi.
Nhưng tại sao nơi được gọi là trái tim đó lại tê dại, khó chịu như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT