Sofia thấy Hình Hạo Xuyên ôm Tô Lưu Cảnh vào trong ngực, uất ức nói: "Hạo
Xuyên. . . . . ." Hai vành mắt xinh đẹp ửng đỏ, mang đầy vẻ nhu nhược
yếu đuối, khiến đại đa số đàn ông nhìn thấy hình ảnh này cũng sẽ không
thể nhịn được muốn bế cô vào trong ngực, che chở thương yêu.
Đáng tiếc, Hình Hạo Xuyên lại không nằm trong số đông này.
Hình Hạo Xuyên hứng thú nhìn ánh mắt tránh né của Tô Lưu Cảnh, muốn bức bách để cô không còn chỗ nào có thể trốn, trầm giọng nói: "Lưu Thừa, đưa
tiểu thư Sofia về đi."
Lưu Thừa vừa nhận được chỉ thị, lập tức mở tay ra nói: "Tiểu thư Sofia, xin mời."
Sofia không ngờ Hình Hạo Xuyên lại đuổi mình đi như thế, càng thêm uất ức gọi tên của anh.
Hình Hạo Xuyên tựa hồ không nhịn được nữa, mắt hơi híp lại liếc sang Lưu
Thừa, Giọng còn trầm hơn nhiều: "Lưu Thừa, còn phải để tôi nhắc lại một
lần nữa sao?"
Những lời này mặc dù nói với Lưu thừa, nhưng lại
bao gồm cả hàm ý cảnh cáo người khác, lúc này Sofia đã sợ run lên, ảo
não rời khỏi đó. Cô ta cũng không phải là người ngu, mặc dù muốn độc
chiếm Hình Hạo Xuyên, thuận tiện có thể giành lấy vị trí phu nhân tổng
giám đốc của Hình thị, nhưng nếu như đã chọc giận anh, thì danh phận gì
cũng đừng nhắc tới mà ngay cả cái nhà này đoán chừng cũng không thể bước vào nửa bước.
Lúc gần đi Sofia còn dịu dàng nũng nịu: "Hạo Xuyên, lúc rảnh rỗi nhớ gọi điện thoại cho em nhé, em sẽ luôn luôn đợi anh."
Đáng tiếc là Hình Hạo Xuyên cũng không hề tỏ ra thương tiếc đóa hoa đã sớm nhuốm bụi hồng trần này.
Sau khi Sofia đi khỏi, cả phòng khách nhất thời cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Tô Lưu Cảnh bị buộc ngồi ở trên đùi của anh, tất cả bầu không khí để hô
hấp đều mang theo hơi thở của anh, cực kỳ không được tự nhiên xoay người đi, muốn đứng dậy, vậy mà ngược lại cái tay ôm vào ngang hông cô lại
càng giữ chặt hơn, ôm đến khít khao.
"Bỏ . . . . . Bỏ tôi ra. . . . . ." Mặc dù đã trở thành người của anh, nhưng mà đối với tư thế ái
muội này, khoảng cách lại quá gần, sự tiếp xúc quá thân mật như vậy Tô
Lưu Cảnh không thể nào thản nhiên tiếp nhận được, hai tay kháng cự chống lên trên ngực anh, vậy mà nhiệt độ cực nóng truyền tới đầu ngón tay vẫn khiến cho cả người tê dại, liền giật mình như phải bỏng rút tay trở về.
Hình Hạo Xuyên trầm ngâm thưởng thức gò má đang ửng hồng lên của cô, nhẹ giọng nói: "Thế nào, đã quên thân phận của mình sao?"
Toàn thân Tô Lưu Cảnh đột nhiên cứng đờ, nhất thời lại không dám động đậy,
Đúng vậy, tại sao cô lại quên mất việc mình đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh bán cho người đàn ông này, anh ta bây giờ chính chủ "Chủ nhân" của cô!
Hình Hạo Xuyên nhẹ nhàng gẩy nhẹ một lọn tóc trên đầu cô, đưa lên mũi nhẹ
nhàng ngửi ngửi, rồi nói: "Mới vừa rồi, biểu hiện cũng không tệ." Anh
vốn còn tưởng rằng thiếu nữ yếu ớt này sẽ giống như cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời, khóc uất ức mà cầu cứu mình chứ, thật không ngờ, anh đã chọn
trúng một cô gái thật sự có mấy phần ý vị.
Tô Lưu Cảnh khiếp sợ
ngẩng đầu lên đáp: "Vừa rồi, anh đang khảo nghiệm tôi?" Không trách được anh cứ thờ ơ ngồi nhìn không thèm ngăn cản như vậy, thì ra là muốn xem
xem rốt cuộc cô sẽ xử trí như thế nào.
Hình Hạo Xuyên giống y như đang đùa nghịch một con rối, một tay giữ chặt cái eo nhỏ mảnh khảnh,
một tay khác lại đang lưu luyến vuốt ve dọc xương quai xanh xinh đẹp
đang lộ ra ngoài cổ áo sơ mi của cô, phác họa lại hai đường vòng cung
như cánh bướm kia, khóe môi khẽ giương lên: "Phụ nữ, mà quá mức thông
minh thì người khác sẽ không yêu thích, nhất là khôn vặt."
Lúc
này khóe môi của anh khẽ nâng lên, như có như không toát ra vẻ tà mị,
giống hệt với ác ma chuyên đi quyến rũ người khác, chỉ là mới có đôi câu vài lời đơn giản nhưng trong nháy mắt đã phá vỡ tín ngưỡng của họ.
Đầu ngón tay hơi lạnh, mang theo sự hấp dẫn vốn có, dễ dàng làm cho toàn
thân cô rung động mặc dù rất nhỏ, khoảng cách quá mức gần, hô hấp của
anh như có như không phả lên trên mặt cô, ánh mắt sắc lạnh, như đại
dương rộng mênh mong, còn có vô số lốc xoáy, cơ hồ có thể khiến người ta chết chìm trong đó .
Lưu Thừa nói chưa bao giờ sai: chỉ cần anh muốn, thì anh rất dễ dàng có thể làm cho bất kỳ cô gái nào yêu mình!
Bị đối xử như vậy, thân thể ngây ngô của Tô Lưu Cảnh hơi run sợ, cắn răng
muốn kìm chế hoảng sợ của mình, lông mi thật dài khẽ run lên, cô cũng
không biết cả đêm qua anh ta có đối đãi với mình như thế hay không,
nhưng vào giờ phút này, trái tim lại như con nai đang nhảy loạn, cảm
giác sợ hãi của cái đêm đáng sợ hôm đó lại xông đến, hoàn toàn thoát
khỏi quỹ đạo.
Rõ ràng lý trí tự nói với mình, lập tức phải thoát
khỏi sự đụng chạm của ai kia, rồi lại có tâm tình đang giấu kín, khiến
cho cô không cách nào nhúc nhích được.
Hình Hạo Xuyên rõ ràng
nhận thấy cô gái nhỏ trong lòng mình đang khẩn trương muốn chết, nhưng
lại cố ra vẻ trấn định, toát lên vẻ ngây thơ đáng yêu, mặc dù cố gắng để cho bản thân thành thục dũng cảm, nhưng trong xương cũng chỉ là cô gái
nhỏ mới mười tám tuổi mà thôi.
Trêu đùa đã đủ rồi, Hình Hạo Xuyên quyết định buông tha cho cô.
Cuối cùng cũng thoát ra được, Tô Lưu Cảnh vuốt ngực, thở hổn hển hít lấy hít để bầu không khí trong sạch, cô cũng không biết tại sao lại như vậy,
chỉ mới tiếp xúc đơn giản, cũng không hề động chạm vào đâu, mà cô lại
cảm giác như mình bị ném xuống biển mà không có phao vậy, sắp chết chìm
đến nơi lại may mắn được cứu sống .
Cảm giác như thế, thật quá xa lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT