Lúc Tô Lưu Cảnh tỉnh lại, trời đã sáng choang, đầu vẫn còn mờ mịt nhưng người đã nhẹ rất nhiều, không nặng nề giống hôm trước nữa.

Mở mắt ra, nhìn thấy những đường viền trang trí hết sức hoa mỹ trên trần nhà, còn có cả đèn chùm ưu nhã lộng lẫy nữa, lúc này mới phát hiện ra mình đang nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Nơi này là nơi nào?

Đúng rồi, ngày hôm qua cô đã bán mình cho Hình Hạo Xuyên, sau đó, hình như là bị ngất xỉu.

Trong giấc mơ tựa như có người đã ôm cô vào lòng, lồng ngực vững chãi cực kỳ ấm áp. Tô Lưu Cảnh vỗ đầu nhắc nhở bản thân phải thật tỉnh táo, chắc là cô bị ngất cho nên đầu óc mới mơ hồ như thế, làm sao có thể có người ôm cô được chứ? Mười năm qua, luôn luôn cô độc giống như một quả bóng cao su bị người ta đá tới đá lui, đã sớm quên cảm giác được ôm ấp như vậy rồi.

Còn nữa, tấm chi phiếu kia không biết đang ở đâu nữa? Đây chính là cái phao cứu mạng cho em trai cô, không thể bị mất được !

Tô Lưu Cảnh hốt hoảng tìm kiếm sau khi tìm được liền nhìn chằm chằm vào dãy số không ở trên đó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Dưới chân giường là hai bộ quần áo được xếp ngay ngắm, một bộ là quần áo hôm qua cô đã mặc, một bộ chính là một cái váy máu hồng nhạt, trên váy còn đính hoa rất đẹp, nhìn một cái cũng biết là rất đắt. Những quần áo như thế này Tô Lưu Cảnh bình thường ngay cả nghĩ đến cũng không dám nghĩ, vậy mà lúc này trong lòng lại chẳng mảy may vui mừng.

Những thứ này, đều được đánh đổi bằng tôn nghiêm của cô, do cô bán mình mà có.

Tô Lưu Cảnh chần chờ một lát, nhưng vẫn mặc bộ quần áo cũ của chính mình, đó chính là cái áo sơ mi hơi cũ cùng với quần jean đã bạc màu, mái tóc dài đen bóng đen bóng thả xuống ngang vai, mặt mộc không trang điểm, cứ như vậy đi ra ngoài.

Nơi này là một gian phòng khách ở lầu hai, từ cầu thang lầu hai đi xuống phía dưới liền nhìn thấy Hình Hạo Xuyên đang ngồi ở trên ghế sofa, vừa đọc các loại báo chí kinh tế vừa nghe thư ký báo cáo hành trình hôm nay của mình, hầu như không hề chú ý tới sự tồn tại của cô ở đó.

Tô Lưu Cảnh cắn cắn môi, đang muốn đi xuống cầu thang, lại thấy một cô gái xinh đẹp ưu nhã trong tay đang cầm một ly cà phê, lắc lư vòng eo mảnh khảnh cười duyên đi tới bên cạnh Hình Hạo Xuyên nói: "Hạo Xuyên, đây là cafe người ta đặc biệt pha cho anh đấy, theo đúng khẩu vị của anh chỉ cho nửa thìa đường thôi, nếm thử một chút xem sao." Nụ cười kia cơ hồ có thể khiến cho người ta kinh hồn lạc phách.

Cái cô gái xinh đẹp, thân hình nóng bỏng này chính là Sofia đêm qua được gọi tới, Một người mẫu mới nổi trong giới giải trí, dáng người cao gầy, trang điểm rực rỡ, làn da mềm mại như nước, là một người phụ nữ luôn cuốn hút người khác phái. Ngay cả Tô Lưu Cảnh cũng không thể không thừa nhận, đều là phụ nữ nhưng xác thực Sofia có nhiều điểm khiến cho người khác phải ghen tỵ.

Hình Hạo Xuyên nhận lấy cà phê, nếm thử một ngụm, rồi khẽ nâng cằm của cô ta lên, chạm nhẹ vào đó coi là đang khen tặng.

Hình Hạo Xuyên tuy lạm tình, nhưng trừ lên giường, cũng sẽ không nguyện ý tiêu tốn nhiều thời gian ở trên người phụ nữ, cái hôn khẽ này thật sự đã ngoài dự liệu của cô ta rồi. Sofia kích động ngồi lên đùi của Hình Hạo Xuyên, hai cánh tay nõn nà mềm mại không xương vòng lên trên cổ anh, thân mật ôm ấp yêu thương, không thèm để ý chút nào đến ánh mắt kinh ngạc của Tô Lưu Cảnh ở sau lưng .

Sáng sớm liền được chứng kiến một màn ái muội như vậy, Tô Lưu Cảnh quẫn bách không biết nên lưu lại hay nên lập tức rời mới tốt. Nếu lập tức rời đi lại sợ dẫn đến sự chú ý không cần thiết, đang hốt hoảng phân vân không biết nên làm như thế nào cho phải thì lại chạm phải ánh mắt sắc bén của Hình Hạo Xuyên .

Toàn thân Tô Lưu Cảnh liền run lên.

Sofia cố gắng hấp dẫn cố gắng di dời lực chú ý của Hình Hạo Xuyên , dù sao cơ hội như vậy cũng rất hiếm có, lại phát hiện ánh mắt của anh đã sớm không còn ở trên người mình, Sofia khẽ cắn răng, quay đầu lại, liền nhìn Tô Lưu Cảnh ngây ngốc như khúc gỗ đứng ở trên cầu thang.

Đôi mắt đẹp của Sofia liền quan sát cô từ trên xuống dưới, từ trên đùi của Hình Hạo Xuyên bước xuống, yểu điệu đi đến trước mặt Tô Lưu Cảnh, ánh mắt nhìn cô tuy cười cười nhưng Tô Lưu Cảnh có thể nhận thấy rõ ràng đằng sau nụ cười kia là sự khinh bỉ và đối địch nồng đậm không hề che giấu.

Cô ta thấy Tô Lưu Cảnh từ trên lầu đi xuống, nói cách khác tối hôm qua cũng ở lại đây giống cô ta, chắc cũng là tình nhân của Hình Hạo Xuyên liền châm biếm nói: "Hạo Xuyên, cô ấy là ai vậy? Là người hầu mới tới đây sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play