Mà cô gái phía dưới quả thật không biết sống chết, giờ phút này anh đã sớm dục hỏa tràn lan, mà cô thì lại ở dưới uốn qua uốn lại, hai khối mềm
mại trước ngực cọ cọ vào người anh, lại còn phát ra tiếng ngâm nga khe
khẽ thật quyến rũ, đúng là tự tìm chết mà!
Hình Hạo Xuyên từ
trong cổ họng phát ra tiếng thở gấp gáp, cúi người hôn lên cần cổ trắng
nõn của cô, hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt thật làm say lòng người, càng
nếm thử càng khiến cho người ta không khống chế được mà muốn nhiều hơn
nữa.
Anh không thể phủ nhận, bản thân cô gái nhỏ này xác thực có
chút hương vị quyến rũ từ trong xương tủy, hương thơm ngọt ngào trên
thân thể như chú bướm vừa được phá kén chui ra. Mùi vị này, giống như nụ hoa mềm mại ở trong tay anh chậm rãi nở rộ, phát tán ra khắp nơi như có như không dụ dỗ lòng người, khiến anh đặc biệt ưa thích.
"Ừhm. . . . . ." cô gái đang mê man bên dưới bị người đàn ông mạnh mẽ hôn khắp
toàn thân, liền run rẩy, tựa hồ đối với sự thân mật quá mức mới lại như
vậy rất muốn trốn tránh, vậy mà thân thể lại không tự chủ vươn cao,
giống như dâng mình đến miệng cọp vậy. Cánh môi anh đào còn phát ra
tiếng rên khe khẽ, muốn dẫn dụ người ta phạm tội.
Ai ôm cô vậy, thật là ấm áp, vô cùng ấm áp.
Tô Lưu Cảnh mất đi ý thức dựa vào bản năng, tìm kiếm sự ấm áp đã mất từ lâu.
Bị cô cuốn lấy chặt hơn, hô hấp của Hình Hạo Xuyên càng thêm vẩn đục, tầm
mắt không cách nào dời khỏi hai đóa hoa yêu kiều, môi còn phát ra tiếng
nỉ non mê người. Tư thái như vậy, giống hệt như Nhược Nhược ở dưới thân
anh triền miên, vừa ngọt ngào vừa thuần khiết.
Lúc anh thân cận
không bao giờ hôn một người phụ nữ nào, bởi vì hôn môi đối với anh quả
thật không cần thiết, cùng với những người phụ nữa này lên giường chỉ vì phát tiết dục vọng còn những thứ khác anh không muốn lãng phí ở trên
người của bọn họ.
Anh tuy lạm tình, nhưng cũng không có nhiều tình, anh lạm tình cũng đại biểu cho việc vô tình, tàn nhẫn.
Nhưng giờ phút này, anh không nhịn được mà cúi người xuống chạm vào môi của cô.
Mà môi của cô, ngoài dự đoán lại ngọt ngào, mềm mại giống như quả anh đào
nho nhỏ, vừa ngậm vào đã muốn tan ra, làm cho người ta càng muốn thưởng
thức sự ngọt ngào bên trong tốt đẹp đến cỡ nào.
Đang nhiệt tình
như lửa thì anh lại đột nhiên đứng phắt dậy, mặt mới vừa lộ rõ ham muốn
trong nháy mắt lại bị đánh tan, trở nên trầm tĩnh bình thản, nhưng giữa
hai hàng lông mày lại ẩn chứa vẻ ảo não: có lẽ nụ hôn này, là sai lầm
rồi.
Nụ hôn của anh, chỉ nên để dành
cho Nhược Nhược, trừ cô ấy ai cũng không có tư cách có được nụ hôn của
anh, huống chi đây lại là một cô gái vì tiền mà bán thân!
Nghĩ
đến đoạn này, trong mắt của anh thậm chí còn mang một ít chán ghét, anh
thế nhưng suýt chút nữa bị cô gái này đầu độc rồi, chết tiệt thật !
Cũng may anh đã khống chế được xao động nhất thời của của mình, sau đó tỉnh
táo đứng dậy, cầm tài liệu lên hờ hững đi ra ngoài, cửa ở phía sau nặng
nề đóng lại.
Bị tiếng đóng cửa làm cho kinh động, Tô Lưu Cảnh vô ý thức giật giật, ngay sau đó lại bắt đầu ngủ mê man.
Ngoài cửa, Lưu Thừa vẫn đứng chờ suốt từ
nãy đến giờ, mặc dù này mấy phần tài liệu này tương đối quan trọng,
nhưng không có sự đồng ý của tổng giám đốc, ai cũng không dám tự tiện đi vào, chỉ đành phải ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi.
Hình Hạo Xuyên
không thể hiện thái độ gì, đem tài liệu trong tay giao cho Lưu Thừa, chỉ để lại một câu: "Xử lý tài liệu này đi, còn nữa, giúp tôi gọi cái người tên Sofia đến đây." Nói xong, liền lạnh lùng xoay người rời đi.
Lưu Thừa sững sờ, chờ đến khi phản ứng kịp, lập tức lên tiếng: "Vâng".
Sau đó quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng đang khép chặt kia, tựa hồ muốn
xuyên qua cánh cửa này than thở thay cho cô gái ở bên trong: Mới có
ngày thứ nhất, đã bị thất sủng rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT