Thời điểm thi đình rốt cục sắp đến, lúc này Diệp Lạc không để cho Diệp Tri đi nữa.
Chỉ là ngồi ở trong phòng thi một lần mà thôi, chiều cao nàng và Diệp Tri
cũng không khác lắm, người khác sẽ không dễ dàng nhìn ra được. Nhưng bây giờ là đứng trước mắt bao người trả lời, cho dù nàng ngụy trang thế nào cũng không ra khí chất giống y như ca ca. Về sau còn phải làm việc với
những người đó, nàng cũng không dám mạo hiểm.
Nàng mặt nhăn mày ủ, cầm cốc nước, cọ xát nửa ngày không chịu xuất môn.
Diệp Tri chỉ có thể ở bên cạnh thở dài, “Lạc Lạc, muội đã sốt ruột từ sáng
sớm rồi, nếu không đi Hoàng Thượng sẽ trực tiếp phán muội không cần đi
thi nữa.”
“Ca, vạn nhất ông ta hỏi muội thơ từ thì làm sao bây giờ?”
“Hoàng Thượng sẽ không hỏi vấn đề này.”
“Vậy vạn nhất ông ta hỏi chuyện quốc gia đại sự thì sao?”
“……”
“Vạn nhất ông ta hỏi muội đề số học thì sao?”
“……”
“Ca, muội hối hận, muội không muốn đi.”
Phong Gian Ảnh ở một bên đứng lên, rốt cục không thể nhịn được nữa, giữ chặt
áo nàng, “Được rồi, công tử, ngài lớn như vậy còn làm nũng trước mặt
huynh trưởng, ngài có biết xấu hổ hay không! Bây giờ lập tức đi luôn cho ta, ngay lập tức.”
Diệp Lạc u oán nhìn về phía hắn, “Phong Gian, ngươi không thể học ca ca ta nhẹ nhàng một chút hay sao, cái dạng này
của ngươi sẽ không lấy được vợ đâu.”
“Nếu có lúc thật sự không
cưới được vợ, ta sẽ lo lắng đến điều ngài nói. Còn bây giờ, công tử,
ngài đi tham gia cuộc thi trước đi.” Phong Gian Ảnh không khỏi túm lấy
nàng đi ra ngoài cửa.
Diệp Tri ở phía sau nhìn bọn họ, tràn đầy ý cười, “Tang Du, có Phong Gian Ảnh bọn họ, Lạc Lạc dường như rất vui vẻ!”
“Đúng vậy, đại công tử, ngài không cần lo lắng. Bên người tiểu thư còn có Tinh Dương, còn có mọi người bọn ta.”
Diệp Tri vỗ vỗ ngực ho khan vài tiếng, rũ mắt xuống.
Hắn chỉ sợ mình rời đi quá nhanh, còn có rất nhiều việc phải bỏ lại để muội muội lo.
Nói thật ra, Diệp Lạc đối với chuyện quốc gia đại sự, thực sự là không có
giải thích cao thâm gì, cho nên đối với màn thi vấn đáp này, nàng thật
sự cảm thấy đau đầu.
Nhưng mà với vấn đề biên phòng, nàng lại có hiểu biết.
Nàng ở trên núi Thương Vụ sống nhiều năm, chính mắt thấy cảnh dân chúng chốn biên quan vì chiến loạn mà trôi giạt khắp nơi, cho dù là quân nhân há
không muốn bình an sinh sống? Nhưng cho dù có thể bình an trở về nhà,
cũng phải là khi đã từ biệt thiếu thơi, tóc trở nên bạc trắng.
Cho tới bây giờ đằng sau chiến tranh luôn là xương máu.
Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi. Nếu một vương triều đủ cường đại thì còn có địch nhân nào dám dễ dàng đến xâm phạm?
Người thân của nàng, đã rất nhiều người chịu nỗi khổ chiến tranh, Phong Gian
của nàng, còn có Kinh Hồng, thậm chí tương lai, còn có thể là Tinh
Dương, thậm chí các binh sĩ Diệp gia khác.
Nàng muốn một quốc gia, trọng võ lực và lấy đức thu phục người.
Không phải nàng trả lời cuộc thi, nàng chỉ biểu đạt ý tưởng của mình mà thôi.
Ba ngày sau, Hoàng Thượng triệu kiến riêng nàng.
“Diệp Tri,” Hoàng Thượng gọi nàng một tiếng, dừng một chút, lại nói, “Nếu ta
muốn sửa nội dung giao dịch của chúng ta, ngươi có bằng lòng không?”
Diệp Lạc lập tức nở nụ cười, “Có phải ngài cảm thấy ta không thích hợp để phụ tá, cho nên đổi phương pháp khác không?”
Cho nên mới nói, tính cách nàng như vậy làm sao có thể làm chuyện trọng đại, “Hoàng Thượng thật sự là anh minh.”
Hoàng đế nhìn bộ dáng nàng thoải mái, không tự giác mỉm cười, “Trẫm muốn hỏi, ngươi có chịu thân phận khác phụ tá hoàng nhi ta cả đời không?”
“Thân phận, thân phận gì?” Nụ cười của Diệp Lạc cứng lại. “Phụ tá Hoàng
Thượng, không phải mệnh quan triều đình thì là thái giám, không phải là
Hoàng Thượng ngài tính để ta làm thái giám chứ? Ngài nên biết, cái này
ta làm không được.”
Hoàng đế có chút buồn cười, “Trừ bỏ văn thần
võ tướng, trừ bỏ thái giám cung nữ, còn có cái khác, ví dụ như, bây giờ
là thái tử phi, tương lai cũng là hoàng hậu.”
Diệp Lạc xíu chút nữa nhảy dựng lên, hai đầu gối vội quỳ xụp xuống.
Nàng nghĩ cả đời mình chưa bao giờ quỳ xuống nhanh như vậy, “Hoàng Thượng,
ta cảm thấy giao dịch của chúng ta vẫn rất tốt, không cần sửa chữa. Hơn
nữa Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, làm sao có thể tùy tiện sửa lại!”
Hoàng đế nhìn nàng, rất lâu không nói.
Diệp Lạc nhắm mắt, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, muốn nàng gả cho
một tên lợn giống, còn không bằng nàng và ca ca cùng chết luôn đi,
“Hoàng Thượng, thần nguyện vì nước vì dân, cúc cung tận tụy, dù chết
không từ. Nhưng chuyện nhân duyên cần lưỡng tình tương duyệt, xin thứ
cho vi thần không thể tòng mệnh!”
“Thật sự không thể?”
Diệp Lạc dường như ép mặt xuống đất, trả lời gãy gọn, không một chút dao động, “Chết cũng không thể.”
Tình cảm con người độc lập với lý trí, cho dù thỏa hiệp thế nào cũng không
thể bắt buộc kiên trì, cũng là giới hạn nàng không thể nhẫn nhịn.
Lúc trước nàng đáp ứng điều kiện Hoàng Thượng, là vì nàng tin tưởng, cho dù lấy thân nam nhi làm việc, nàng cũng có thể rất thoải mái. Nhưng nếu
lấy cảm tình chính mình làm giao dịch, thì sẽ là một bi kịch rõ đầu
cuối.
Trong mắt Chính Minh hoàng đế thoáng gợn sóng, “Diệp khanh, trẫm thật là rất thưởng thức ngươi.” Nếu đổi lại là ông ta năm hai mươi tuổi, có lẽ ông ta cũng sẽ tình nguyện vì nữ tử như vậy mà buông tha ba ngàn giai lệ chốn hậu cung.
Thế gian này, một nữ tử tuyệt sắc thấu hiểu lòng người, cả đời chưa chắc đã gặp được.
Thân là hoàng đế, có lẽ vì đã hưởng muôn vàn nhan sắc thế gian, mới càng cảm thấy ấm áp bên người đáng quý hơn.
Diệp Lạc không ngẩng đầu, “Tạ Hoàng Thượng long ân, thần có ơn sẽ đáp, vì nước vì dân, tận tâm hết sức.”
“Ha ha ha!” Quân Bách cười to thành tiếng, giọng điệu là thán phục, “Hay cho một Diệp Tri, hay cho một Diệp Tri!”
Nữ tử này, dù dùng mạng cũng không che được khí thế bễ nghễ, lại mang
trong tim lòng thương cảm người, không chịu bước vào hoàng gia, quả là
đáng tiếc.
Trước khi rời đi, Diệp Lạc vụng trộm thở ra nhẹ nhõm,
xem ra, nàng tạm thời an toàn. Không biết có phải Hoàng Thượng này đầu
óc có vấn đề hay không, bộ dáng nàng tùy tiện như vậy có giống đám hoa
cỏ hậu cung sao?
Để nàng làm hoàng hậu? Vậy hủy hậu cung trước đi!
“Hoàng Thượng, Trạng Nguyên này, ngài định rồi sao?” Đột nhiên nhớ tới một vấn đề, mau chóng hỏi một chút.
Hoàng Thượng liếc nhìn nàng một cái, “Ngươi có ý này?”
Diệp Lạc nháy nháy mắt, “Chỉ cần không phải Diệp Tri là được.”
“Tại sao?”
“Cây to đón gió nha, Hoàng Thượng!”
“…….”
Không biết hoàng đế suy nghĩ thế nào, dù sao kết quả rất đúng ý Diệp Lạc.
Trạng Nguyên: Dịch Kinh Hồng
Bảng nhãn: Diệp Tri
Thám hoa: Không biết họ tên. Dù sao Diệp Lạc cũng không nhớ kỹ, bởi vì nàng
nghe được một tin tức tốt, Diệp Tinh Dương nhà nàng, quả nhiên vượt qua
muồn ngàn khó khăn, đạt được chức võ Trạng Nguyên.
Trong đám người đứng cao, văn võ Trạng Nguyên đều xuất thân từ Diệp gia.
Tuy rằng không thể nói rõ ra, nhưng lòng Diệp Lạc, cả ngày đều lơ lửng bay bay trên trời.
Phong Gian Ảnh vẻ mặt cầu xin, “Công tử, ngài có thể yên tĩnh chốc lát hay
không, ngài đã cười ngớ ngẩn cả ngày rồi, ngài còn cười nữa mặt sẽ bị
liệt.”
“Phong Gian, ta rất cao hứng, ngươi nói xem Kinh Hồng và Tinh Dương nhà chúng ta có phải rất lợi hại hay không?”
“Đúng vậy, Tinh Dương và Kinh Hồng nhà ngài lợi hại nhất, nhưng ngài có thể
đừng cười nữa không?” Phong Gian Ảnh cứng rắn chặn cửa, không cho nàng
ra ngoài, “Công tử, không được cười nữa mới được ra phủ, bằng không khắp thiên hạ đều sẽ biết Dịch Kinh Hồng và Diệp Tinh Dương là người của
Diệp công tử ngài.”
Diệp Tri buông thư xuống, vẫy vẫy tay gọi Diệp Lạc.
Diệp Lạc vội vàng chạy tới, “Làm sao vậy, ca ca?”
Diệp Tri thay nàng chỉnh lại xiêm y, “Không có việc gì, chuyện vui nên vui,
người khác cảm thấy muội hưng phấn quá thì có thể giải thích là do trúng bảng nhãn.”
Diệp Lạc dùng sức gật đầu, “Đúng vậy, vẫn là ca ca
hiểu rõ muội nhất.” Nhìn về phía Phong Gian Ảnh, nói một câu ngầm bi
thương, “Không giống như một số người, hừ!”
Phong Gian Ảnh giả vờ không phát hiện ra, liều mạng trấn định tâm lý mình, đây là tiểu thư
công tử, không phải là công tử, phải thích ứng, phải thích ứng.
Diệp Lạc và Phong Gian Ảnh đi ra cửa, mới nói, “Phong Gian, ngươi và Phó
thượng thư đã thương lượng xong sao? Ngày mai cung yến rồi sẽ chuẩn bị
cưới Phó tỷ tỷ.”
“Rồi, tất cả đã chuẩn bị tốt, công tử, ngài yên tâm.”
Diệp Lạc nhìn nhìn bốn phía, “Trong phủ thì sao?”
“Tiểu viện chính là tân phòng, tất cả Tang Du đều bố trí dựa theo sở thích
của đại công tử. Phòng của ngài, cũng bố trí thành tân phòng, dưới
giường có mật đạo trực tiếp thông tới phòng đại công tử, không có người
phát hiện.”
Diệp Lạc gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi, phân phó
xuống, tiệc cưới hôm đó càng phải chú ý, tuyệt đối không cho phép người
làm bén mảng tới gần tiểu viện.”
“Công tử, ngài tính tự mình đi đón dâu, hay là……?”
Diệp Lạc xoay người sang chỗ khác, nhìn tiểu viện phía sau dưới ánh nắng
chiều chiếu rọi tản ra sự ấm áp nhẹ nhẹ, thấp giọng nói, “Ngày thành hôn của Diệp Tri, muội muội của hắn chắc chắn cũng muốn tham gia.”
“Công tử?” Phong Gian Ảnh sắc mặt khẽ biến.
“Tân khoa bảng nhãn và tân hôn thê tử, gia gia và muội muội thân yêu nhất,
ta muốn khiến ngày đó của Diệp Tri thật hoàn mỹ, không có tiếc nuối.”
Nếu nói Diệp Tri không có tiếc nuối, vậy Diệp Lạc thì sao?
Nàng rốt cục biết một câu, gọi là đắc tội với quân tử, chớ nên đắc tội với tiểu nhân.
“Trạng Nguyên Dịch Kinh Hồng, quan sử Hàn lâm viện, ban thưởng là thiếu sư
thái tử, được đi vào Đông cung; Bảng nhãn Diệp Tri, làm quan sử Hàn lâm
viện……”
Diệp Lạc ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn lén đến sắc mặt Hoàng Thượng, nhưng chưa nhìn tới đã đã gặp phải một đôi mắt thâm sâu không
thấy đáy, chính là dường như giờ phút này cặp mắt kia có ẩn ẩn đắc ý.
Vì thế trong nháy mắt nàng đã sáng tỏ, nàng bị tên Quân Hoằng xú tiểu tử này phá đám.
Mau chóng rũ mắt xuống, ở trong lòng mắng hắn ba trăm lần.
“Diệp Tri, ngươi có ý kiến gì không?” Hoàng đế nhìn ra, dường như còn muốn cho nàng một cơ hội.
Nhưng…… tâm tư Diệp Lạc nhanh chóng ngược lại, đã quỳ xuống, “Khởi bẩm Hoàng
Thượng, thần còn có việc, muốn xin Hoàng Thượng ân chuẩn.”
“Nói nghe một chút xem!”
“Vi thần và chi nữ của Phó thượng thư Phó Thanh Nguyệt đã có hôn ước từ
lâu, ngày mai muốn cưới Thanh Nguyệt làm vợ, nếu Hoàng Thượng có thể đại giá quang lâm, thần vô cùng cảm kích.”
“Ngươi muốn trẫm chủ hôn?”
Hoàng đế vừa nói xong, lễ bộ thượng thư Phó Giám Chi liền đứng ra khỏi hàng,
“Hoàng Thượng, điều này vạn lần không thể, đại ân của Hoàng Thượng thần
thụ sủng nhược kinh, nhưng chức quan Diệp Tri chỉ là thất phẩm, Hoàng
Thượng chủ hôn sẽ không hợp lễ.”
Diệp Lạc ngẩng đầu lên, nhìn
thẳng về phía Hoàng Thượng, “Hoàng Thượng, Diệp Tri nay là môn sinh của
Thiên Tử, Hoàng Thượng chẳng qua vì đệ tử chủ hôn, có gì không thể?”
Quân Bách quả nhiên gật gật đầu, “Đúng vậy, Phó thượng thư, có gì không thể?”
Phó Giám Chi sắc mặt gặp nạn, quả thực, nếu lấy danh phận sư sinh thì cũng
được, sau hồi lâu mới cúi xuống tạ ơn, “Thần đại diện tiểu nữ, tạ chủ
long ân.”
Diệp Lạc lại khấu đầu, “Hoàng Thượng, vi thần còn có một chuyện muốn nói, muốn xin Hoàng Thượng minh chứng.”
Quân Bách hưng trí nhìn về phía nàng, “Hôm nay Diệp khanh có rất nhiều chuyện nha, được, trẫm đồng ý.”
Diệp Lạc điều chỉnh phương hướng quỳ, chuyển tới Phó Giám Chi, sau đó cúi
bái, Phó Giám Chi thất sắc, vội vàng nâng tay nàng dậy, “Hiền tế không
thể.”
Diệp Lạc vẫn cố chấp không chịu đứng lên, nàng nghĩ, kiếp
này dù thế nào cũng coi như là Diệp gia ủy khuất Phó Thanh Nguyệt. Ca ca vẫn không đồng ý, là vì áy náy và đau lòng. Nàng muốn ca ca hạnh phúc,
nhưng không có nghĩa là nàng không hề thấy mắc nợ Phó gia.
Huống
chi, trải qua chuyện nhân duyên lúc trước hoàng đế hỏi thăm nàng, nàng
không thể không lo lắng, về sau Quân Hoằng có thể cũng tâm huyết dâng
trào ban thưởng hôn sự gì đó cho nàng hay không. Đến lúc đó, thật đúng
là không biết giải quyết thế nào, cho nên, phải thừa dịp hôm nay kết
thúc luôn, đoạn tuyệt hậu hoạn.
“Hôm nay, trước mặt Hoàng Thượng
và chúng quan triều đình, Diệp Tri lập hạ lời thề, đời này kiếp này, chỉ có Phó Thanh Nguyệt là vợ, vĩnh viễn không nạp thiếp. Tiểu sinh, tuyệt
đối không làm cho Thanh Nguyệt chịu một chút ủy khuất. Ta chết, Diệp gia sẽ dùng hết sức lực bảo hộ, nhận Phó Thanh Nguyệt là nữ chủ nhân duy
nhất của Diệp gia.”
Nàng bái ba bái trên mặt đất, dù Phó Giám Chi làm quan nhiều năm đã trở thành sành sỏi, giờ phút này cũng không nhịn
được rơi nước mắt lã chã, “Được! Được! Được!”
Trừ từ đó ra, rốt cuộc không nói nên lời.
Trong triều đình, nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.
Mọi người quanh đây đều là trọng thần quan lớn, cũng đều là nam nhân. Điều
nam nhân mong muốn, là công danh quyền thế, là trái ôm phải ấp.
Mà bảng nhãn mới này, tài hoa xuất chúng, trẻ tuổi anh tuấn, lại dám phát
lời thề ở trước mặt hoàng thượng. Thật sự là chuyện chưa từng nghe thấy.
Dịch Kinh Hồng cúi đầu xuống, trong mắt là ngàn vạn suy nghĩ cẩn thận.
Nhân duyên như vậy, không biết là khát cầu trong lòng bao nhiêu nữ tử, mà
đều không dám tuyên bố nguyện vọng ra miệng. Mà nay, tiểu thư lấy phương thức như vậy hứa hẹn Phó Thanh Nguyệt, có phải cũng là lấy một phương
thức khác nói lên ý nguyện lòng nàng hay không?
Trên đời này, có thể có một nam nhân xứng đôi với tiểu thư, bảo hộ tiểu thư cả đời, dám đứng ra nói lời thề ước hay không?
Diệp Tinh Dương ngẩng cao đầu, gắt gao nắm trường kiếm trong tay, lông mi cũng không động một chút.
Tiểu thư hứa hẹn, hắn hứa hẹn.
Tiểu thư nói vậy, hắn như vậy.
Cho nên hắn cũng không tưởng gì cả, ánh mắt của hắn, chỉ cần giữ trên người tiểu thư, hắn biết đó là hướng đi của chính mình.
Mà Quân Hoằng, hắn lại không kịp suy nghĩ gì cả.
Chuyện nam nữ, hắn không để tâm, nhưng hắn biết hoàng tử thân vương, có bao
nhiêu ham thích, ngay cả phụ hoàng của hắn, cũng là hậu cung ba ngàn
giai lệ.
Ở trong suy nghĩ của hắn, tình yêu gì gì đó thật sự là
nhàm chán giống hệt như mấy tiếng y y nha nha không ốm mà rên trong các
vở kịch. Hắn biết mình sắp phải lấy thái tử phi, cũng sẽ vì thế mà lấy
hàng loạt nữ nhân nữa, nhưng bởi vì thân là thái tử, hắn cần phải lấy.
Bằng không, nữ nhân trong cảm nhận của hắn, chỉ là cụm từ vô cùng phiền
toái, chỉ e tránh không kịp.
Nếu Diệp Tri nói lời này vài ngày
trước, hẳn là hắn sẽ có chút rung động nho nhỏ, nhưng câu nói giờ phút
này của Diệp Tri lại bắt đầu khiến hắn mờ mịt.
Tình yêu sở dĩ là
đề tài ca xướng lưu truyền ngàn năm, có phải do hắn và các bậc tiền bối
xưa kia chưa từng hiểu rõ sức hút của nó chăng?
Cả đời cả kiếp hứa hẹn, đối với hoàng gia mà nói, có phải là chuyện thần thoại xa xôi không thể thành hiện thực hay không?
Thái tử điện hạ luôn luôn coi Diệp Tri là đối thủ hàng thứ năm mà mình căm
thù đến tận xương tuỷ, lần đầu tiên, im lặng đánh giá kỹ người này.
Trên mặt Diệp Tri là nụ cười, im lặng bình thản, dường như hứa hẹn như thế là rất tự nhiên.
“Diệp Tri!” Trong lòng hắn thì thầm gọi tên này, trong khoảng thời gian ngắn, nỗi lòng phức tạp khó lý giải.
Có một ngày đã khiến nữ tử toàn kinh thành rung động, không phải là khi thiên hạ biết Trạng Nguyên thành danh.
Mà là một nam tử trẻ tuổi dám ở trước mặt quân vương lập lời thề, chỉ cưới duy nhất một cô nương.
Phó Thanh Nguyệt của Phó gia, kể từ ngày đó, là hạnh phúc mà nữ tử khắp thiên hạ này hướng tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT