Chạng vạng trên sông
Phượng Hoàng, quả nhiên du khách rất đông đúc. Trên thuyền hoa đàn trúc
vang lên, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Diệp Lạc đứng ở
bờ sông, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi người bên cạnh, “Phong Gian, vừa rồi thất hoàng tử nói muốn chiêu đãi ta xem ca múa mừng cảnh thái bình,
ngươi nói xem vì sao nam nhân đều thích tới những nơi như vậy?”
Phong Gian Ảnh lắc đầu, “Ngươi đừng hỏi ta, ta không thích.”
Diệp Lạc nháy nháy mắt, “Nam nhân đều thích, vì sao Phong Gian ngươi không thích, hay là ngươi không phải nam nhân?”
Phong Gian Ảnh khụ một tiếng, “Đó là vì ta có một đôi mắt lợi hại, thấy được
nước mắt sau nụ cười mua vui của các nữ tử này. Aizz! Không có biện
pháp, ai bảo ông trời cho ta ngày thường quan sát tinh tế, cẩn thận săn
sóc như thế chứ!”
Diệp Lạc bật cười, phóng thấp thanh âm, “Ngươi cảm thấy các nữ tử này đáng thương?”
Phong Gian Ảnh nhẹ nhàng thở dài, “Nếu không phải bất đắc dĩ hay ép buộc thì
nữ tử nhà ai sẽ tình nguyện làm việc đón đưa mê hoặc như này.”
Diệp Lạc kéo thấp đầu hắn, “Nói cho ngươi này, Phong Gian, trên thế gian còn có một người đáng thương hơn mấy nữ tử đó, đó là một nam nhân nha!”
Phong Gian Ảnh nghi hoặc nhìn nàng, hắn thực sự không thể tưởng tượng được,
“So với các nàng còn đáng thương hơn, mà lại là nam nhân?”
“Đúng vậy!” Diệp Lạc gật đầu như có chuyện lạ, “Những nữ tử đó bán mình còn
có thể kiếm tiền, mà nam nhân kia, ngàn người ngủ cùng lại còn phải trả
tiền cho đối phương.”
Thế gian lại có nam nhân bi kịch như vậy? Phong Gian Ảnh rõ ràng không tin, “Làm sao có thể?”
Diệp Lạc cười hắc hắc, “Không chỉ như thế, nam nhân kia còn phải chu cấp cho những nữ nhân hắn muốn hận mà không thể hận, bề ngoài còn phải làm bộ
như yêu chiều không thể hơn được nữa.
Phong Gian Ảnh mở to hai mắt nhìn, “Nam nhân mà như thế, còn không bằng chết đi.”
Diệp Lạc thở dài thật sâu, “Đúng vậy, thật sự chẳng đáng là nam nhân.”
“Tiểu Diệp Diệp, nam nhân này làm cái gì thế?”
“Nam nhân này có một nghề nghiệp vô cùng sáng chói, gọi là ‘lợn giống’!”
“Ha ha, so sánh rất hình tượng,” Phong Gian Ảnh cười gục người, “Tiểu Diệp
Diệp, ngươi gặp nam nhân nhìn làm nghề này ở đâu nha?”
Diệp Lạc cười tủm tỉm gần sát hắn bên tai, “Nghề nghiệp nam nhân này, còn có một tên gọi khác, tên là, ‘Hoàng Thượng’!”
“Khụ! Khụ!” Phong Gian Ảnh bị sặc nước miếng của mình, hoảng sợ chỉ tay vào nàng, nửa ngày nói không nên lời.
Diệp Lạc thưởng thức trò hề, “Không thấy ta nói vô cùng chuẩn xác sao? Bề
ngoài vô cùng có mặt mũi, kỳ thật là nghề bi thảm nhất trên thế gian
này. Nữ tử bán rẻ tiếng cười ít nhất biết khách nhân gặp dịp thì chơi,
không phải sự thực. Nhưng người đó đứng ở trên cao, chịu đựng cả triều
đình a dua nịnh bợ, lúc nào cũng nghe những lời hư tình giả ý trên
giường, cả đời người không biết cái gì là thật, cái gì là giả……”
Phong Gian Ảnh rốt cục hai chân mềm nhũn quỳ xuống, vẻ mặt đỏ bừng nghẹn ra một câu, “Tham kiến thái tử điện hạ.”
Diệp Lạc nhất thời mất tiếng, rất lâu sau mới cứng ngắc xoay người, đổ mồ hôi chống lại gương mặt người âm trầm của nào đó.
Quân Hoằng cho tới bây giờ nghĩ mình cho dù không là người khiêm tốn thì ít
ra cũng hiểu được lễ nghi hoàng gia, ung dung quý giá, tiến lui thoả
đáng.
Nhưng vì sao mỗi lần đụng phải Diệp Tri này, hắn còn có xúc động hận không thể bóp chết đối phương?
Hắn miễn cưỡng ngăn tức giận ngập tràn, gằn từng tiếng hỏi, “Ngươi vừa mới, nói ai là loại, loại……” Loại loại một hồi, hắn cũng không nói nên lời
từ “lợn giống” này, cắn răng quát, “Diệp Tri, ngươi cũng biết ngươi phạm vào tội đại bất kính, theo luật đáng chém.”
Không xong
rồi, vị thái tử điện hạ này ánh mắt như sắp thiêu cháy, Diệp Tri âm thầm le lưỡi, tại sao nàng có thể trước mặt người muốn thành vì lợn giống
trong tương lai mà không nể tình chọc đúng chỗ đau của hắn. Ngay lập
tức, nàng mang theo vẻ mặt lấy lòng cười nói, “Điện hạ, Diệp Tri không
phải cố ý chọc chỗ đau của ngài, nha!”
Tay Phong Gian
Ảnh vụt vào hai đầu gối Diệp Lạc, Diệp Lạc “bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, đau đớn nghĩ, “Phong Gian Ảnh, ngươi muốn chết sao?”
Quân Hoằng nghiến răng ken két, Phong Gian Ảnh đầu đầy mồ hôi lạnh, “Công
tử, tối hôm qua ngài sốt còn chưa hết, may mắn thái tử điện hạ đại nhân
đại lượng mới không truy cứu tội ngài nói bậy bạ, còn không mau tạ ơn!”
Lúc này Diệp Lạc mới nhớ ra, hình như nàng thực sự rất thành thật, sao lại
có thể ăn ngay nói thật chứ, tốt xấu gì cũng phải để ý tới tâm tình
người khác một chút.
Lập tức vội vàng giả vờ khụ khụ hai tiếng, tỏ vẻ yếu đuối, “Diệp Tri tham kiến thái tử điện hạ.”
Quân Hoằng nhìn chằm chằm nàng, “Bản cung hỏi ngươi, ngươi vừa mới nói gì?”
Diệp Lạc dùng sức gật đầu, “Đúng vậy, bằng không vì sao điện hạ ngài còn
muốn hỏi ta đã nói cái gì? Dĩ nhiên là ta chưa nói gì cả thì ngài mới
hỏi lại nha, đúng không, điện hạ? Ngài thanh xuân trẻ tuổi, chính trực,
tai không điếc mắt không hoa, ta chưa nói gì cả cho nên ngài mới không
nghe thấy gì hết.”
Quân Hoằng giận dữ phản ứng lại, “Diệp Tri, ngươi thật lớn mật!”
Diệp Lạc đứng lên, thuận tiện còn kéo Phong Gian Ảnh dậy, “Điện hạ, lá gan
Diệp Tri rất nhỏ, ngài đừng làm ta sợ. Điện hạ, Diệp Tri còn có việc,
xin đi trước, ngài cứ tự nhiên.”
Nàng kéo Phong Gian Ảnh xoay người rời đi.
“Người đâu!” Quân Hoằng lạnh lùng hô một tiếng.
Diệp Lạc mau chóng xoay đầu lại, “Hoàng Thượng sớm biết ngày đầu tiên vi
thần gặp thái tử đã đắc tội thái tử rồi. Hiện giờ điện hạ ngài tính lấy
tội danh lời nói đắc tội để xử tử vi thần sao? Điện hạ, ta đã nói rồi,
vừa rồi ta chưa nói gì hết.”
Quân Hoằng không nói gì, chỉ gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Diệp Lạc nhíu mày, cười cười với hắn, “Có lúc nói chút chút, tuy rằng không
dễ nghe nhưng ngẫm lại, kỳ thật vẫn có vài phần đạo lý!”
Ánh mắt chuyển qua nhìn ngọn đèn chiếu rọi xuống sông Phượng Hoàng càng
thêm ái muội, thanh âm của nàng có chút mịt mờ, “Ngọn đèn không chiếu
rõ, đúng là phong cảnh đẹp, thái tử điện hạ, ngài cứ hưởng thụ cho tốt
đi!”
Nhìn theo bóng dáng của nàng đi xa, Quân Hoằng đứng không nhúc nhích.
“Điện hạ?” Chiêm Xuân thật cẩn thận tiến lên từng bước, “Diệp Tri vô lễ như vậy, ngài cứ thả hắn đi sao?”
Quân Hoằng hừ lạnh một tiếng,“Hắn nói rất có đạo lý, phụ hoàng đối với hắn
sủng ái có thừa. Nếu ta lấy lời này luận tội, mà hắn thà chết không
nhận, ngược lại sẽ làm phụ hoàng cho rằng ta tư tâm trả thù. Về sau, sẽ
có cơ hội.”
Chiêm Xuân lại liếc mắt nhìn thần sắc trên mặt hắn, “Điện hạ, bọn họ còn chờ, chúng ta đi thôi?”
Quân Hoằng đứng im không nhúc nhích.
“Điện hạ?”
Quân Hoằng ngẩng mặt, “Về sau, bảo bọn họ đổi địa điểm, đừng chọn kiểu chỗ này.” Y bào vung lên, xanh mặt rời đi.
Chiêm Xuân ở phía sau lau mồ hôi, điện hạ sẽ không coi lời hỗn hào Diệp Tri nói là thật chứ?
Ở trên đường trở về, Diệp Lạc rốt cuộc không nhịn được, xoa bụng cười đến run người.
Phong Gian Ảnh cũng không xua được ý sợ đi khỏi như nàng, “Tiểu Diệp Diệp,
phiền ngươi nhẫn nhịn chút được không. Đó là thái tử nha, tương lai sẽ
là Hoàng Thượng, ngươi còn kém không chỉ vào mũi hắn mà mắng. Cho dù
đương kim hoàng thượng có thể che chở ngươi, nhưng xét cho cùng, thiên
hạ này tương lai là giao trong tay thái tử. Tiểu Diệp Diệp, chúng ta chỉ có một mạng, ngươi đừng đùa như vậy.”
Diệp Lạc vẫy vẫy
tay, “Phong Gian, ngươi cũng không biết đùa chút nào, chỉ là một mạng mà thôi, ngươi nói đúng, cùng lắm thì là một mạng!” Nàng ngẩng đầu lên,
nhìn chấm nhỏ loáng thoáng hiện lên đầy trời, “Nhân sinh khổ đoản, sao
không đắc ý tẫn hoan!”
Bỗng nhiên cánh tay căng lên, là
Phong Gian Ảnh giữ nàng lại, “Công tử,” Trên mặt hắn quá mức nghiêm túc, “Hai năm này, rốt cục ngài đã xảy ra chuyện gì?”
Cảm
giác của hắn sẽ không sai, chắc chắn là công tử nhà bọn họ đã xảy ra
chuyện gì rồi, bằng không, công tử nhà bọn họ cũng không như vậy.
Phong Gian Ảnh suýt trượt chân, đứng trước mặt nàng, “Công tử nhà chúng ta
không phải như thế. Công tử, giấc mộng của ngài đâu, giấc mộng ngài đạp
mây ngắm vạn cảnh thế gian đâu?”
Diệp Lạc hơi chấn động, nhìn về phía hắn.
Trong mắt hắn luôn luôn tràn đầy ý cười, nhưng giờ là nhàn nhạt bi thương và
sợ hãi, “Công tử, ngài hãy theo đuổi giấc mộng của mình thì chúng ta mới có thể theo đuổi giấc mộng của chúng ta được!”
Công tử, ngài biết không, đối với Kinh Hồng và ta mà nói, ngài chính là giấc mộng của chúng ta.
Là qua bao lần lạnh giá chúng ta vẫn có lòng tin ấm áp, là qua bao lần
trải qua gian khổ vẫn có thể có dũng khí kiên trì đứng lên.
Thì ra trong lúc lơ đãng nàng đã tự phong tỏa ý niệm của mình trong đầu.
Nghĩ đến việc mất đi sư huynh, tương lai cũng sẽ mất đi ca ca, ngay cả
sinh mệnh chính mình nàng cũng không coi trọng nữa. Trên gương mặt một
lần nữa hiện lên nụ cười tỏa nắng, “Phong Gian, ta có ca ca, có ngươi,
có Kinh Hồng, có Tinh Dương, còn có tất cả các ngươi.”
Lắc lắc tay hắn, “Ngươi yên tâm, về sau ta không bao giờ đối nghịch với
thái tử điện hạ nữa, nhất định nhìn thấy hắn ta sẽ trốn đi thật xa, hắn
nói chuyện ta nghe, hắn mắng ta ta sẽ chịu đựng.”
“Hừ! Nói thì dễ nghe lắm!”
“Ta cam đoan!” Nàng giơ tay lên.
“Xì!” Phong Gian Ảnh bị nàng chọc cười, mặt cố ý nghiêm túc lại, “Vậy để ta xem xem.”
Trở lại trong cung, tâm tình Quân Hoằng cũng không tốt như Diệp Lạc, hắn
ngồi trong thư phòng, ngồi cả nửa ngày mà quyển sách trên tay vẫn không
lật sang trang mới.
“Điện hạ,” Chiêm Xuân đi vào, đưa
cho hắn một phong thư, “Nửa đêm truyền qua tin tức, hôm nay thất hoàng
tử và Diệp Tri đã gặp mặt ở Phượng Hoàng lâu.”
Quân Hoằng nhận thư, vừa mở ra vừa hỏi, “Nói chuyện những gì?”
“Xem ra, thất hoàng tử muốn mượn sức Diệp Tri. Nhưng Diệp Tri không tỏ thái độ rõ ràng.”
Quân Hoằng tinh tường nhìn tin tức trong tay, giơ tay vò tờ giấy, “Hừ, Diệp
Tri là người thông minh, chả lẽ chưa thấy rõ tình thế đã tùy tiện chui
đầu vào. Muốn vào hộ bộ, nằm mơ sao? Muốn để Quân Nặc giúp ngươi, ta sẽ
không để cho ngươi như ý!”
Khi có thành tích thi hội,
quả nhiên là Dịch Kinh Hồng đứng thứ nhất, nhưng khiến Diệp Lạc kinh hỉ
chính là Diệp Tri thực sự giành được vị trí thứ hai.
Nàng vọt vào tiểu viện, vừa lôi kéo Diệp Tri vừa nói, “Ca ca, huynh làm như
thế nào vậy, tại sao huynh có thể muốn đứng thứ hai là đứng thứ hai
thế?”
Trên mặt Diệp Tri mang theo ý cười thản nhiên, một tay kéo tay áo lau mồ hôi trên trán muội muội, “Không phải muội bảo ta
là thần sao, thần làm được chuyện này đương nhiên vô cùng dễ dàng.”
“A, ca ca, vì sao huynh lại là ca ca của muội chứ? Bằng không muội sẽ cướp
huynh từ tay Phó tỷ tỷ làm vị hôn phu áp trại của muội.” Bộ dáng nàng tỏ ra rất ảo não.
“Nha đầu ngốc, nói cái gì vậy?” Mặt trời giữa trưa làm cho trên mặt Diệp Tri nổi lên màu đỏ mỏng manh.
“Cha mẹ mất sớm, chưa kịp định việc hôn sự của muội, gia gia lại luôn luôn
nghe lời muội, giờ muội cũng sắp hết tuổi mười tám, cô nương bình thường đã sớm thành gia lập thất rồi. Muội nói cho ca nghe, muội đã có người
trong lòng chưa?”
“Ca, đang êm đẹp nói đến việc đó làm gì, muội còn chưa chơi đã, muội không muốn tìm người tới quản lý muội.”
Diệp Tri dừng bước, đứng thẳng đối mặt với nàng, “Lạc Lạc, phải nhìn thấy
muội có nơi chốn tốt, ta mới có thể an tâm lên đường. Bằng không, dưới
hoàng tuyền ta còn mặt mũi nào gặp cha mẹ?”
Ánh mắt Diệp Lạc chậm ướt, “Ca, sẽ không, huynh sẽ cùng Lạc Lạc.” Nàng chôn mặt vào
trước ngực hắn, “Muội không cần người khác, muội chỉ cần ca ca.”
Diệp tri bất giác cay cay sống mũi, tay vỗ về lưng nàng, “Lạc Lạc ngoan, con người đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, muội luôn là đứa nhỏ làm việc lớn, ta cũng nhìn ra được, muội hãy nhìn rõ đi.”
“Muội không muốn nhìn, dù sao muội không cho phép ca ca bỏ lại muội. Ca ca, huynh đồng ý với Lạc Lạc, được không?”
“Lạc Lạc!” Hắn chưa bao giờ gạt người, sao nỡ nhẫn tâm lừa muội muội mình yêu nhất!
“Ca ca, đừng bỏ muội lại một mình.” Ca ca, huynh cũng biết, dĩ nhiên chỉ có huynh thôi. Không có người khác, chỉ có huynh!
Diệp Tri vội vàng an ủi Diệp Lạc, lại quên mất nàng vẫn chưa trả lời vấn đề của hắn.
Diệp Tri sẽ không lừa gạt Diệp Lạc, cũng như Diệp Lạc cũng sẽ không lừa gạt ca ca mình.
Không thể lừa gạt, cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT