Quay về gia đình Văn Kỳ.

Văn Kỳ nằm thượt trên chiếc giường trong phòng, nghe tiếng nhịp tim của mình, trong đầu toàn là giọng nói của Hạ Thiên, nước mắt không ngừng tuôn chảy bên khóe mắt, cổ họng chẳng thể nào phát ra tiếng được.

Nỗi sợ hãi thường ập tới vào lúc đêm khuya, Văn Kỳ hiện nay vô cùng sợ hãi, cô ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên khuôn mặt của rất nhiều người, đại đa số đều là những người đã qua đời, cô lại nhìn thời gian trên di động.

Đột nhiên nhớ tới Vương Thành, cô liền nhắn tin cho anh “Vương Thành, em sợ lắm, sợ rằng người tiếp theo phải chết chính là em.”

Bóng đêm tĩnh lặng thật đáng sợ, trong căn phòng với điều hòa lạnh lẽo, Văn Kỳ vẫn chưa thôi sợ hãi, ôm chặt lấy chính mình. Thế nhưng, tại sao di động của cô không hề rung? Phần cổ dường như bị ai đó siết chặt, cố định vào một vị trí nào đó, trong người truyền ra nỗi đau đớn khó tả, còn cả đôi mắt nào đó vẫn đang dõi theo cô từ góc khuất. Cô liếc ra ngoài cửa sổ, nỗi hoảng loạn tràn ngập trong tim, đó chính là một đôi mắt mang màu đỏ quạnh của máu.

“Á, cứu tôi với.” Văn Kỳ ra sức vùng vẫy, thét gào lớn tiếng “Tôi không muốn chết, mau tới cứu tôi.”

Chẳng có bất cứ ai nghe thấy tiếng kêu cứu này, chẳng ai chịu giúp đỡ cô, đôi mắt màu đỏ kia vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, như thể quan sát con mồi, còn để lộ ra hai răng sói dài sắc nhọn, cả khuôn mặt toàn là máu tươi, với bộ lông màu trắng, để lộ ra nụ cười ghê rợn.

Tuy chỉ trong khoảnh khắc, nhưng Văn Kỳ đã sợ hãi vô cùng, đây rõ ràng là một cái đầu sói.

Tiếp theo đó là tiếng cười như quỷ dữ, con quái vật ngày càng tiến sát cô, gào lên dữ dội “Văn Kỳ, tôi đã nói cậu sẽ xuống địa ngục với tôi mà, cậu bán đứng tôi, tất cả đều là lỗi của cậu.”

Cùng lúc này, một bàn tay nhuốm đầy máu từ từ thò ra, móng tay sắc nhọn, đỏ rực nhắm chuẩn vào phần cổ của Văn Kỳ. Còn tiếng chuông di động lúc này lại vang lên, Văn Kỳ giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, cả người cô đang run lên, cứ như thể đã thực sự trải qua chuyện vừa rồi, cảm giác đó chân thực chứ không phải trong mơ.

Cầm di động lên xem, là Vương Thành gọi tới, cô dùng móng tay dài ấn nút nghe, nghe thấy giọng nói trầm trầm. Cô chẳng thể nào kìm nén nỗi sợ hãi, thế nhưng đầu kia truyền tới không phải giọng nói của Vương Thành, điều đó khiến cô hoàn toàn rơi vào trạng thái hãi hùng. Đầu cô như thể sắp nổ tung, chẳng còn chút tư duy nào nữa, cô vội vã đưa tay che miệng, chạy như điên ra khỏi phòng.

Chạy mãi tới phòng khách, cô bật tất cả đèn điện trong phòng khách lên rồi mới dám dừng lại, ngồi trên ghế sô pha hít thở hổn hển.

Nỗi hoang mang đã lan tỏa khắp nơi, ánh trăng tràn từ ngoài cửa vào phòng khách, tạo nên thứ ánh sáng mơ màng.

Cô đưa mắt nhìn vầng trăng tròn trịa bên ngoài, trong lòng thầm nhủ “Hạ Thiên, vừa rồi thực sự là cậu sao?”

Vừa nghĩ tới đây, một thân hình gầy gò bước từ trong phòng ra ngoài, người này vác theo chiếc bụng lớn, nhìn bộ dạng thẫn thờ như thể mất hồn của Văn Kỳ.

Bà vừa đưa tay xoa bụng mình vừa nhìn Văn Kỳ rồi nói “Kỳ Kỳ, con làm sao thế? Đêm khuya rồi mà chưa đi ngủ, tại sao lại ngồi đây, ngày mai còn phải đến trường mà.”

“Không cần đi nữa, khoa tiếng Trung mấy ngày nay đang bận tập văn nghệ.”

“Thì ra là vậy.” Thẩm Lăng mỉm cười đáp lại.

Văn Kỳ chẳng thèm bận tâm đến Thẩm Lăng, cô nằm trên sô pha ngủ, Thẩm Lăng thì sờ lên cái bụng càng ngày càng lớn của mình, hạnh phúc lên tiếng “Con ngoan, con mau mau ra đời đi, mẹ và chị con đều đang chờ con đây.”

***

Văn Kỳ quá đỗi kinh hãi, ngồi dậy khỏi sô pha quay về phòng mình, mở laptop lên, trong máy tính của cô có một đôi mắt, bất cứ lúc nào cũng dõi nhìn theo cô. Cô đang tìm kiếm văn bản đã được nhập mật mã có tên ‘Kiếp nạn người sói’, tìm một lúc lâu vẫn không thấy, văn bản này đã biến mất khỏi chiếc máy tính một cách kỳ lạ.

Cô quá đỗi sợ hãi, văn bản đã biến mất một cách quái lạ.

Trong máy tính truyền ra một giọng nói ghê rợn “Kỳ Kỳ, lúc nãy… cậu có nghe thấy giọng nói của tôi không?”

Văn Kỳ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, giọng nói đó giống như lời bùa chú truyền tới tai cô, cô bật khóc cầu xin “Hạ Thiên, phải làm thế nào cậu mới chịu buông tha cho tôi, tôi thực sự không liên quan gì đến cái chết của cậu hết.”

“Không liên quan gì đến cậu!” Trong máy tính phát ra tiếng thét dữ dội, tràn đầy ma quái “Tôi nói cho cậu biết, ông bố háo sắc của cậu đã bao nuôi tôi, ông ta giày vò tôi như loài ma quỷ.”

“Cậu nói tới Văn Kiện?” Văn Kỳ nhìn thẳng vào màn hình chiếc laptop, căng thẳng lên tiếng hỏi “Vậy cậu muốn làm gì, tôi phải làm gì?”

“Cậu có đủ gan góc không?” Hạ Thiên nghi hoặc hỏi. “Tôi hận ông ta, hận tên khốn kiếp đã dày vò tôi sống không bằng chết đó. Học đại học cần một khoản tiền lớn, tôi chỉ còn cách đến làm nhân viên tẩm quất tại trung tâm tẩm quất Kim Ngọc, sau đó thì gặp phải con quỷ háo sắc đó.”

Nhân viên tẩm quất?

Không biết tại sao, điều Văn Kỳ tưởng tượng lúc này chính là cảnh Hạ Thiên ngồi trên người xoa bóp cho Văn Kiện.

Người đàn ông bẩn thỉu đó, cái chết của Hạ Thiên có liên quan gì tới Văn Kiện? Cô không biết gì cả, chuyện này rốt cuộc là sao?

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Văn Kỳ nói ra nghi vấn trong lòng, không mấy cam nguyện hỏi thêm “Ông ta chỉ là một người chế tạo dược phẩm, làm sao có thể hãm hại cậu được?”

“Ha ha, ông ta chỉ là một người chế tạo dược phẩm?” Hạ Thiên bật cười điên dại “Hưm, lẽ nào cậu không biết những chuyện đen tối mà ông ta ngấm ngầm làm sao? Ông ta đang làm ăn buôn bán chắc? Mẹ kiếp, sản xuất, chế tạo dược phẩm thì được mấy đồng? Giàu có như thế, không làm ăn phi pháp mới lạ, ông ta đang thí nghiệm trên cơ thể con người, với những vụ buôn bán nội tạng đáng ghê tởm.”

“Cái gì? Cậu nói cái gì?” Nghe được thông tin này, trái tim Văn Kỳ như vỡ vụn ra, thất thần lên tiếng “Thế nhưng, chuyện đó thì có liên can gì tới cậu? Hạ Thiên, cậu có biết không? Mình cũng bị lựa chọn, mình cũng trở thành một người trong ‘Quy tắc’ đó.”

Trong máy tính phát ra tiếng cười cuồng điên “Báo ứng! Thực đúng là báo ứng! Yên tâm đi, cậu rồi cũng sẽ xuống dưới này với tôi thôi, ông bố quỷ dữ của cậu đã tự tay móc trái tim của tôi, tôi cũng sẽ khiến trái tim của cậu biến mất, cùng xuống âm phủ với tôi.”

Văn Kỳ càng thêm bất an, vội vã lên tiếng “Không, tôi không muốn chết. Rốt cuộc cậu muốn tôi làm thế nào cậu mới chịu buông tha cho tôi.”

“Rất đơn giản, giết! Giết chết Nhất Thổ và Văn Kiện.” Trong laptop phát ra giọng nói vừa dữ dằn lại vừa băng giá.

Văn Kỳ kinh hãi, lắp bắp đáp lại “Chuyện… chuyện này e rằng khó.”

Văn Kỳ còn chưa kịp nói hết, đã bị ngắt lời.

“Nếu cậu không hợp tác với tôi, người tiếp theo bỏ mạng chính là cậu. Trong linh hồn tôi khắc ‘tham lam’. Những người khác cũng bị khắc lại ‘tội lỗi’ trong linh hồn, những tội này bắt nguồn từ ‘Bảy tội lỗi’. Trong linh hồn của cậu khắc tội gì, tôi không biết, có điều, người chết tiếp theo rất có khả năng là cậu.”

“Vậy cậu có kế hoạch gì? Nhất Thổ thần bí như vậy, tôi làm sao mà tìm được hắn.” văn Kỳ run rẩy cất tiếng hỏi.

Trong máy tính truyền ra giọng nói của Hạ Thiên “Chuyện này, cậu không cần lo, tôi sẽ tự biết cách sắp xếp. Nhớ kĩ lời tôi nói, phải làm theo những gì tôi muốn, tôi sẽ luôn quan sát cậu.” Nói xong, màn hình laptop đen ngòm rồi quay trở lại phông nền bình thường.

Quá đỗi bất lực, Văn Kỳ đóng laptop lại, mở đèn trong phòng lên viết chữ.

Đương nhiên, không phải là tiểu thuyết kinh dị mà cô yêu thích nhất, cảnh ngộ của cô hiện nay rất nguy hiểm, trong lúc hoảng loạn nhất, chỗ dựa duy nhất của cô chính là Vương Thành.

Cô nhìn chiếc di động đặt trên mặt bàn, có người gọi tới. Không sai, là Vương Thành.

“Làm sao thế, lúc nãy em gọi điện cho anh, anh không nghe thấy, anh phải đi tìm mẹ anh.”

Văn Kỳ nghe xong câu này, bàn tay cứng đờ, chiếc di động rơi xuống mặt đất, khi nãy không phải Vương Thành nhận điện thoại? Vậy đó là ai? Là cô ấy sao? Văn Kỳ không dám nghĩ sâu hơn nữa.

“Này, đã xảy ra chuyện gì thế?” Đầu dây kia truyền lại giọng nói của Vương Thành.

Văn Kỳ nhặt di động lên, nói một vài câu không mấy liên quan, mãi cho tới khi di động hết pin, cô mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngược lại, Vương Thành vẫn đang trong trạng thái vô cùng căng thẳng.

Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời từ từ nhô lên phía trời đông, ánh sáng đầu tiên trong ngày chiếu lên người anh. Anh mỉm cười khổ sở, tự lẩm bẩm một mình “Mình không sai, mình chỉ hy vọng có thể cho mẹ một cuộc sống tươi đẹp hơn. Mình không sai, mình cần tiền, số tiền dùng mãi không bao giờ cạn.”

Tám giờ sáng, trong một tiệm mỳ nhỏ cạnh cục cảnh sát.

“Có lẽ, anh nên đi điều tra chuyện đó.” Chu Thiên vừa ăn mỳ vừa nói “Thế giới này không có yêu ma quỷ quái gì cả, tất cả đều do con người tạo ra mà thôi.”

Trịnh Tiểu Quân không hề nói gì, chỉ im lặng ăn mỳ, mỉm cười dịu dàng nhìn Chu Thiên, trút không ít thịt bò trong bát của mình sang cho Chu Thiên, sau cùng còn nhận được ánh mắt lườm ngọt của người đàn ông nào đó.

“Chu Thiên, cậu thực sự quá hạnh phúc, tôi sắp chết vì đố kị rồi đây.” Thiên Lượng xuất hiện với giọng nói quái gở, anh cũng gọi một bát mỳ.

Thiên Lượng nhớ lại cảnh tượng tối qua tại nhà Trịnh Tiểu Quân, mỉm cười gian tà, đôi mày kiếm nhướng cao, phát ra câu hỏi mang tính dò thám “Chu Thiên, cảnh Auto Man đánh quái vật nhỏ xinh tối qua có kích thích không? Đáng tiếc, tôi không được quan sát toàn bộ quá trình, liệu có thể chiếu lại một lần được không? Hay là, tối nay làm một bản 3D sống động đi.”

“Anh muốn chết à?” Trịnh Tiểu Quân tức tối cắt ngang lời nói của Thiên Lượng, mặt mày đỏ bừng, dùng ánh mắt sắc nhọn như thể muốn giết chết anh ta rồi nói “Thiên Lượng, anh nghiêm túc cho tôi. Nếu chuyện này truyền tới tai cha tôi, anh cứ chờ xem tôi xử anh thế nào. Trước tiên tôi tạm tha cho anh, nên làm thế nào, anh cứ tự liệu thần hồn.” Nói xong, cô liền xoay cổ tay, hoạt động gân cốt tạo ra những tiếc răng rắc.

“Đừng, tôi sai rồi!” Thiên Lượng tiếp tục chọc ghẹo Chu Thiên “Chu Thiên, nghe lời khuyến cáo của tôi, cậu ấy, tốt nhất là phải chuẩn bị phương thức phòng chống hữu hiệu đi. Bất luận là ở phương diện nào, cảnh ngộ của cậu bây giờ cực kỳ nguy hiểm. Cậu nghĩ xem, nếu bên cạnh chúng ta bất cứ lúc nào cũng có một người thô bạo, chuyện đó đáng sợ biết bao. Cho nên, cậu nên ngoan ngoãn thủ tiết một chút, một tuần hai lần là được rồi.”

Sau khi đùa giỡn xong, ba người lại thảo luận qua về tình hình vụ án, tất cả đều suy luận xem hung thủ thực sự đứng phía sau là ai. Dần dần chìm vào những vòng xoáy như mê cung của vụ án, tất cả mọi suy đoán đều trở nên vô ích, bởi vì ngay từ đầu, chuyện này đã vô lý đùng đùng. Cho nên kết cục thất bại đã được định sẵn.

Sau một hồi bàn bạc, họ đưa ra được kết luận mới đối với vụ án giết người liên hoàn này.

Chu Thiên đột nhiên hỏi “Tiểu Quân, vật thể mà anh đưa cho em đâu rồi?”

Trịnh Tiểu Quân chỉ Thiên Lượng rồi nói “Thì đang ở chỗ anh ta.”

Thiên Lượng nói “Tối qua tôi định cho cậu xem kết quả đó, thế nhưng hai người lại làm liveshow trong phòng, cho nên đành phải gác tạm sang một bên.”

“Nói vào trọng điểm đi.” Hai người đồng thanh gào lên.

Thiên Lượng mồ hôi đầm đìa, xem ra sau này anh gặp phiền phức lớn rồi.

Anh nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói “Vật thể thủy tinh đó chính là một loại thuốc chống thối rữa, để vào chất lỏng và bột thuốc dễ dàng phát tán thì sẽ hạn chế khả năng phát tán này lại. Phát hiện thứ này ở hiện trường xảy ra án mạng cũng không có gì kì lạ, trên đó không có dấu vân tay của cậu và Tiểu Quân, đặt dưới kính hiển vy còn hiện lên vết cào rõ rệt, có điều đây không phải vân tay của loài người.

“Ý cậu là, Trương Ngang không phải do con người sát hại?”

“Ùm, dựa vào thời gian tử vong và mức độ cào cấu trên cổ nạn nhân có thể thấy rõ người thường rất khó có được sức lực mạnh mẽ như vậy. Cổ của Trương Ngang đã bị bẻ gãy, cậu thử nghĩ xem, có thể bẻ gãy cổ của một người cần phải có sức mạnh đáng sợ đến mức nào? Thông qua so sánh, vết cào cấu trên cổ của Trương Ngang hoàn toàn trùng hợp với những vết cào cấu trên cổ các nạn nhân khác, đây không thể do con người gây ra được.”

“Bọn họ đã hành động nhanh hơn chúng ta một bước. Đừng có để tôi bắt được hung thủ thực sự.” Chu Thiên phẫn nộ đập mạnh lên mặt bàn.

Trịnh Tiểu Quân đột nhiên lên tiếng “Mau đến xem máy quay giám sát của trường học, không phải sẽ biết được ai đã giết chết Trương Ngang sao?”

“‘Đúng rồi, tại sao anh lại không nghĩ ra nhỉ?” Chu Thiên ôm Trịnh Tiểu Quân thay cho lời tán thưởng.

“Này, hai người chú ý giữ gìn hình tượng trước đám đông đi.” Một giọng nói bất mãn vang lên “Mau lên, xuất phát thôi.”

Sau khi thanh toán, họ lái chiếc xe nhỏ màu đen từ cục cảnh sát tới trường đại học Thiên Nhai.

Mười phút sau, ba người đến phòng giám sát của trường đại học, vô cùng vui mừng hỏi nhân viên tại đây.

“Xin chào, chúng tôi tới từ cục cảnh sát thành phố Thiên Nhai.” Trịnh Tiểu Quân nói với giọng dịu dàng, mềm mại.

“Xin chào, xin hỏi các vị tới đây có việc gì?”

“Chúng tôi có thể xem cuốn băng thu lại cảnh tượng xảy ra trong phòng thí nghiệm Sinh vật ở lầu bốn vào chiều hôm qua không?”

“Thật là ngại quá, máy quay giám sát ở khoa Sinh vật đã hỏng từ mấy tháng nay, cho nên chẳng ghi lại được gì hết.”

Hung thủ hiển nhiên biết rõ điều này hơn bọn họ, máy quay đã hỏng, cho nên hắn có thể bình thản như không gây án tại đó.

“Cảm ơn.” Trịnh Tiểu Quân mặt mày ủ rũ, giả vờ trấn tĩnh rồi nói “Chu Thiên, bây giờ phải làm thế nào mới có thể điều tra ra hung thủ thực sự?”

“Nhất định có thể.” Chu Thiên trả lời đầy kiên định.

Đây chỉ là một lời thề đơn giản, nhưng đã khiến cả Thiên Lượng và Trịnh Tiểu Quân đều phải cảm động.

Trịnh Tiểu Quân cũng rất nghiêm túc lên tiếng “Chu Thiên, em tin vào anh.”

“Có điều, anh vẫn nghi ngờ Văn Kỳ, cô ta hành vi kỳ quái, khoảng thời gian này anh sẽ theo dõi cô ta.”

“Ừm, nhất định phải điều tra Văn Kỳ, cô ấy chính là nhân vật quan trọng trong vụ án giết người liên hoàn này.” Thiên Lượng cũng đưa lời phụ họa.

Chu Thiên đã âm thầm lên một kế hoạch, anh phải tạo ra bước ngoặt từ Văn Kỳ. Sau khi phân chia công việc. bọn họ liền tỏa đi hành động.

Thiên Lượng quay về tiếp tục nghiên cứu thứ chất lỏng màu xanh lục thần bí, Trịnh Tiểu Quân đi điều tra Vương Thành, Chu Thiên đi theo dõi Văn Kỳ.

Lúc này, chuyển tới một khoảng không gian khác.

Văn Kỳ nhận điện thoại của Vương Thành, cô hạ thấp giọng nói “Anh tới nhà đón em, chút nữa gặp nhau ở quán trà sữa đối diện trường học nhé.”

Hiển nhiên, cô chỉ muốn gặp Vương Thành, càng lúc càng tăng nhanh bước chân. Cô đứng dưới khu nhà, đợi một chiếc xe đạp màu đen xuất hiện.

Chẳng bao lâu, chiếc xe đạp màu đen của Vương Thành đã xuất hiện, mặt mày rạng rỡ, anh nói “Được rồi, đại tiểu thư, lên xe đi. Anh vừa cho mẹ dùng bữa xong, bây giờ mới có chút thời gian.”

Văn Kỳ ngồi lên sau xe, tâm trạng buồn bã, hoảng loạn đã dịu đi phần nào, bắt đầu nói chuyện cùng Vương Thành.

Thế là, cô lại ôm chặt lấy thắt lưng của Vương Thành như đứa bé, đắc ý lên tiếng “Hãy hứa với em, đừng rời xa em, em hiện nay vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết chết. Em hy vọng người sau cùng có thể cùng em vượt qua khó khăn chính là anh.”

“Đừng ăn nói linh tinh, sáng sớm ngày ra đã nói chết chóc, thật là xui xẻo. Có phải em viết nhiều tiểu thuyết kinh dị quá nên bị lậm không?” Vương Thành đưa tay dụi mắt rồi nói “Được rồi, đừng có tự mình dọa mình nữa. Chúng ta đi uống trà sữa, anh còn phải tới trường làm thí nghiệm nữa.”

Đúng thế, không được suy nghĩ lung tung, thế giới này tuyệt đối không có ma quỷ giữa thanh thiên bạch nhật, Văn Kỳ không ngừng nhắc nhở bản thân đừng có sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play