Ngồi trong phòng ,
Văn Kỳ ôm một con gấu bông cỡ đại, giống như một đứa trẻ lạc mất phương
hướng, cầm bức ảnh của Hoàng Gia Lệ đầy buồn bã, thất thần nhìn vào
khuôn mặt của người đã khuất. Nước mắt tuôn rơi không ngừng, lã chã nhỏ
xuống bức ảnh, ánh mắt cô tràn đầy nhung nhớ, không ngừng gợi dậy nỗi bi thương, đau đớn trong lòng.
Sáu năm trước, nếu không phải Hoàng
Gia Lệ gặp bất trắc qua đời, tính cách của cô cũng chẳng thay đổi quá
lớn như vậy, trở thành một người không thích giao tiếp với người ngoài.
Cô vẫn luôn cho rằng Văn Kiện đã hại chết Hoàng Gia Lệ, cô hận người đàn ôn đó, vào năm thứ hai sau khi Hoàng Gia Lệ qua đời, người đàn ông đó
đã cưới Thẩm Lăng.
Hiện nay, Văn Kỳ chỉ còn lại một mình, cầm bức ảnh của Hoàng Gia Lệ, cô than vãn trong luyến tiếc “Mẹ, con rất nhớ mẹ. Nếu mẹ có thể mãi mãi ở bên con, con sẽ hạnh phúc biết bao, con sẽ nhận được tình yêu của người mẹ vốn thuộc về mình.”
Trong nỗi bi
thương vô tận này, có quá nhiều chuyện dĩ vãng ngọt ngào, tươi đẹp tràn
về, lan tỏa trong kí ức của Văn Kỳ. Cô nhớ lại những kí ức hạnh phúc
cùng Hoàng Gia Lệ vào thưở ấu thơ, cảm thấy may mắn vì cô và mẹ đã cùng
trải qua những thời gian tuyệt vời đó. Sáu năm trước, một tai nạn xe đã
đưa Hoàng Gia Lệ tới thẳng thiên đường. Từ đó về sau, nội tâm cô giờ đây chỉ còn lại cảm giác lạnh giá đến hoang mang.
Quá đỗi chán nản,
cô đành ra sức kìm nén nỗi bi thương trong lòng, từ từ dựng thẳng cơ
thể đang tê dại, điều chỉnh lại nhịp thở, mở chiếc laptop lên.
Ai ngờ khi màn hình máy tính vừa sáng, ánh mắt cô đột nhiên thần ra, bởi
vì cô nhìn thấy rõ ràng, bên góc trái của màn hình có một dòng chữ màu
đỏ “Cô có biết không? Ta vẫn luôn dõi theo cô!”
Bút tích mạnh mẽ, cứng cáp, cộng thêm màu đỏ tựa máu như cú đấm giáng mạnh vào trái tim cô.
Văn Kỳ lặng người nhìn màn hình, mặt mày hoảng sợ, chỉ thấy như bản thân
chẳng thể nào hít thở nổi, lại còn những chuyện kinh khủng này nữa. Đúng thế, hàng chữ màu đỏ gớm ghiếc kia chẳng khác nào một con dao nhọn đâm
thẳng vào đầu cô.
Cảm giác kinh hãi cuồn cuộn ập tới, sau đó là
nỗi hoảng loạn lạ thường. Văn Kỳ cảm thấy bản thân thật bé nhỏ, nhanh
chóng thay đổi phông màn hình rồi nức nở nói “Hãy tha cho tôi, hãy tha
cho tôi, tôi không muốn chết! Tôi không muốn tham gia trò chơi này, cầu
xin hãy loại tôi ra khỏi danh sách đó, tôi không muốn chết.”
“Thật sao?” Một giọng nói quen thuộc dội tới.
Có thể coi đây là ảo giác, thế nhưng máy tính đích thực phát ra tiếng nói, là giọng của Hạ Thiên.
Cô không hề do dự, run rẩy ngước mắt nhìn màn hình laptop, phông nền khi nãy mới đổi giờ đã được thay bằng tấm khác.
Hạ Thiên vẫn mặc bộ váy liền màu đỏ ấy, phần cổ áo cao làm gương mặt trắng trẻo nổi bật hơn hẳn, chỉ là đôi mắt mọng đầy máu.
Nhưng, Hạ Thiên rõ ràng đã chết rồi!
Máy tính tiếp tục phát ra giọng nói với giọng điệu lạnh lùng “Văn Kỳ, không ngờ cậu dám bán đứng tôi! Bởi vì cậu, người đó đã biết được bí mật của
tôi. Hiện nay, người đó đã đi đoạt tính mạng của tôi, moi hết nội tạng
của tôi, khiến tôi trở thành cô hồn dã quỷ, chẳng có nơi nào đi, cho
nên, tôi phải chọn một cơ thể phù hợp để gửi gắm linh hồn. Cậu thử đoán
xem, tại sao tôi lại xuất hiện trong máy tính của cậu? Người chết tiếp
theo sẽ là ai?”
Phông màn hình bắt đầu nhấp nháy, lập tức biến thành một khuôn mặt với đầu tóc bù xù, hai mắt chứa đầy thù hận và phẫn nộ.
Tiếp theo đó, đôi mắt đó ứa trào ra hai vệt máu rõ rệt mà đáng sợ, Văn Kỳ vô cùng hoảng hốt. Trong tích tắc, bóng hình của Hạ Thiên như ma quỷ thoắt hiện trong đầu Văn Kỳ.
Văn Kỳ như tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn vào
chiếc laptop, nghẹn ngào đưa lời cầu xin “Xin đừng… xin đừng, Hạ Thiên.
Tôi cầu xin cậu, tôi, tôi có lỗi với cậu, hãy tha thứ cho tôi, có được
không?”
“Bây giờ đã muộn rồi!” Máy tính phát ra tiếng cười tà ác, tiếp đó lại chuyển sang một giọng nói khác “Văn Kỳ, người bạn tốt nhất
của tôi, cậu có xuống dưới này cùng tôi không?”
Màn hình lại lóe
sáng, lại lần nữa đổi thành một tấm ảnh một cô gái tay trái cầm một thứ
trông như nửa quả tim, dường như vẫn đang chảy máu, còn đang đập, phần
bụng bị rạch một lỗ lớn.
Cùng lúc đó, tiếng khóc lóc bi thương
vang lên, như tiếng hờn của quỷ dữ. Tiếng động đó khiến trái tim Văn Kỳ
càng lúc càng đập nhanh hơn, cô bắt đầu tin vào người đã gửi bức thư
mang tên ‘Quy tắc’ cho mình. Cô cảm thấy vận mệnh của tất cả mọi người
đã được định sẵn ngay từ khi mới chào đời, chẳng ai có thể thay đổi
được.
“Hạ Thiên, tôi cầu xin cậu, cậu hãy tha cho tôi, được
không?” Văn Kỳ ôm hy vọng sau cùng, khổ sở đưa lời cầu khẩn “Tôi không
hề bán đứng cậu, thực sự không hề! Xin cậu hãy tin tôi…”
“Nếu cậu không bán đứng tôi, tại sao người đó lại biết được, lại còn sai người
đó tới ghết chết tôi?” Máy tính phát ra tiếng nói lạnh băng, vô tình phủ nhận tất cả lời nói của Văn Kỳ. Sau đó, màn hình lại lóe sáng, giọng
nói đầy chế giễu vang lên “Văn Kỳ, người chị em tốt của tôi. Tôi nói cho cậu biết, trong linh hồn của tất cả mọi người đều ghi khắc ‘tội lỗi’,
tôi sẽ ở dưới này chờ đợi các người.”
Trong màn đêm lạnh giá, tĩnh mịch, tiếng nói trong màn hình dần dần biến mất, tất cả đều trở lại bình thường.
Văn Kỳ như thể mất hết hồn phách, giống như một người phụ nữ đã chết, vừa bước vào địa ngục.
Cô không ngừng vùng vẫy ở tầng cuối cùng của địa ngục, bóng dáng của Hạ
Thiên đột nhiên xuất hiện, miệng vẫn còn chảy máu, cô móc trái tim của
mình ra, chỉ trong nháy mắt đã biến mất tăm mất dạng.
Văn Kỳ đột
ngột bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên mộng cảnh khi nãy không ngừng lấp lóe trên màn hình laptop, mồ hôi rơi xuống không ngừng. Cô đứng dậy đóng
chiếc laptop lại, cả người mềm nhũn, nằm ngả lên giường, nhìn trần nhà
lẩm nhẩm “Hạ Thiên, tôi không hề bán đứng cậu, tôi xin cậu, hãy tha cho
tôi…”
Những chuyện mà Văn Kỳ không biết thực sự quá nhiều, ví
như, trong laptop của cô có một đôi mắt, bất cứ lúc nào cũng dõi theo
mọi hành động của cô, không ngừng đùa giỡn cô.
Tiếng nói kì quái vẫn luôn văng vẳng trong đầu cô, hiện nay đã là mười hai giờ đêm.
Chiếc đồng hồ treo tường ngoài phòng khách gõ chuông đúng giờ, giữa đêm khuya nghe thấy thực sự khiến người ta rùng mình.
Văn Kỳ ngồi dậy, lấy một bộ quần áo trong ngăn tủ rồi bước ra khỏi phòng,
mở đèn ngoài hành lang, cô nhẹ nhàng bước tới phòng tắm.
Trong
tay cầm quần áo, từng bước tiến về phòng tắm, giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng tim đập nghe rõ mồn một. Tiếng chuông đồng hồ điểm giữa đêm chẳng khác nào tiếng gọi của thần chết trước khi giã biệt thế gian. Nghe
tiếng động này, Văn Kỳ cảm thấy toàn thân rợn gai ốc, nghe nói buổi đêm
nghe tiếng chuông đồng hồ, có thể gặp ma, không biết có thật không?
Văn Kỳ vừa hoang mang âm thầm suy nghĩ, lại vừa tiến vào phòng tắm. Tiếng
chuông đồng hồ đột nhiên dừng lại, hành lang im lặng như tờ. Văn Kỳ giật nảy mình, vội vã lùi vài bước, ngồi phệt xuống đất rồi thét “Có ma… có
ma…”
Ngoài tiếng tim đập thình thịch, cô chẳng thể nghe thấy tiếng động gì khác, càng chẳng có hồi âm của con người.
Lại vài phút trôi qua, Văn Kỳ mới kìm nén được nỗi hoảng loạn trong lòng, tiếp tục tiến vào phòng tắm.
Cô mở cửa phòng tắm, bật công tắc ở phía tay phải, ngước mắt lên liền thấy tấm gương trong phòng. Cô lại hãi hùng, bởi vì người hiện lên trong
gương không phải là cô, mà là một người phụ nữ với gương mặt đầy máu,
tóc tai bù xù, khóe mắt còn không ngừng chảy ra huyết lệ.
“Á… á… á…”
Văn Kỳ thét lên thất thanh, khiến mọi người trong nhà tỉnh dậy.
“Làm sao thế, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dì Lý là người đầu tiên tỉnh dậy, chạy ra khỏi phòng, mở chiếc đèn pha lê ngoài phòng khách, cả căn nhà nhanh chóng sáng bừng.
Thẩm Lăng và Văn Kiện cũng chạy ra ngoài “Làm sao thế, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Văn Kỳ vùi mặt vào hai đầu gối, không ngừng khóc lóc.
Ba người chạy vào phòng tắm, cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên cảm thấy hoang mang.
Trước mặt ba người là một bức tranh sơn dầu kì dị, trên đó vẽ một người phụ
nữ đầu tóc bù xù. Không có mắt, miệng bị may lại, nửa bên ngực đã biến
mất, bụng và tất cả các nội tạng trong người đã bị móc ra. Phần đùi trái còn để lại mấy vết cào cấu rõ rệt và một vết bớt lạ lùng.
Thẩm
Lăng sợ hãi sà vào lòng Văn Kiện, Văn Kiện nhìn bức tranh được gắn trên
gương liền xông lại xé tan thành từng mảnh, trong lòng thầm nghĩ “Không
phải chứ… phải chăng là cô ấy?”
Văn Kiện sau khi vỗ về Thẩm Lăng, liền đỡ Văn Kỳ đang ngồi phệt xuống sàn phòng tắm khóc lóc, sau đó bước vào phòng khách.
Trên sô pha của phòng khách, Thẩm Lăng đang ngồi an ủi Văn Kỳ. Văn Kiện cảm
thấy chuyện này quái dị, ông cầm chìa khóa ô tô trên mặt bàn nước, khoác thêm chiếc áo rồi nói “Thẩm Lăng, anh ra ngoài một chút. Em chăm sóc Kỳ Kỳ cẩn thận nhé, có biết không? Không có việc gì đừng có ra ngoài.”
Thẩm Lăng còn chưa kịp trả lời, Văn Kiện đã chạy ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người Văn Kỳ, Thẩm Lăng và dì Lý.
Cùng lúc này, một cơn gió lạnh ập tới, Thẩm Lăng dường như cảm nhận được có thứ gì đó đang theo dõi mình, toàn thân sởn gai ốc.
Đêm khuya tĩnh mịch, trên con đường cao tốc.
Văn Kiện lái chiếc xe xịn màu đen đi với tốc độ nhanh hơn lúc nào hết,
trong đầu ông không ngừng hiện lên khuôn mặt của một người, người phụ nữ đã khiến ông mê mẩn. Văn Kiện tự lẩm bẩm một mình “Lúc nãy… người trong bức tranh khi nãy là cô ấy… cô ấy chết rồi sao?”
Nghĩ đến đây, Văn Kiện lại tăng tốc độ lên, không, cô ấy vẫn chưa chết! Văn Kiện tự nhủ trong lòng, vỗ về bản thân.
Lái xe đến một khu nhà, tắt máy dừng xe, ông khoá cửa xe lại.
Ngẩng đầu nhìn lên tầng thứ ba của tòa nhà thứ ba, ông chỉ thấy chiếc rèm màu đen.
Văn Kiện chạy một mạch lên tầng, trong lòng bắt đầu dâng trào cảm giác bất an.
Không sai, đó chính là sự bất an nảy ra từ tận đáy lòng. Không! Cô ấy không thể chết được!
Trước cửa nhà 301, lầu ba.
“Cô ấy nhất định đang ngồi đợi mình bên trong.” Văn Kiện vừa lấy chìa khóa, lại vừa nhắc đi nhắc lại câu nói này, khuôn mặt tỏ ra vô cùng lo lắng.
Ai ngờ, chính vào lúc ông cắm chìa vào ổ, khẽ bẻ sang một bên, cánh cửa
được mở ra, nhìn vào bên trong chỉ là một khoảng đen sẫm, tất cả rèm cửa đều được buông xuống. Ông liền thét “Hạ Thiên, em có ở bên trong không, hãy trả lời anh? Anh tới tim em đây, em có ở đây không? Mau trả lời
anh, trả lời anh đi.”
Văn Kiện vừa bước vào trong, ngó nghiêng
xung quanh, trống trải quạnh quẽ, vừa quay đầu lại, hai mắt đen ngòm,
nhanh chóng chìm vào hôn mê.
Có người đàn ông tướng mạo tuấn tú dùng dây thừng trói Văn Kiện ngồi vào một chiếc ghế tựa đã được chuẩn bị từ trước.
Chẳng bao lâu sau, có một người bước ra, người đàn ông mỉm cười với người phụ nữ vừa bước vào.
Người phụ nữ trợn mắt lườm người đàn ông “Chu Thiên, ít nhiều gì ông ấy cũng
đã già rồi, làm ông ta bị thương, chúng ta còn phải bồi thường viện phí
đấy. Đợi đến khi ông ta tố cáo anh, tôi không bận tâm đâu.”
“Tiểu Quân, đừng có nói như vậy chứ?” Chu Thiên mỉm cười đáp lại.
Lát sau, người bị trói trên chiếc ghế từ từ tỉnh lại, mở hai mắt ra, phía
trước là một đôi nam nữ, người nam cao to, tuấn tú, mặt mày hiền lành,
người nữ tóc dài búi gọn, mặt mày xinh tươi.
Văn Kiện lặng người
một lúc lâu rồi thô lỗ thét lên “Chúng mày là ai, Hạ Thiên đâu? Dựa vào
cái gì mà chúng mày dám tự ý xông vào nhà riêng, mau thả tao ra, mau
lên! Mau thả tao ra.”
Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười đi đến trước mặt ông rồi đưa lời dọa dẫm “Thật ngại quá, tôi cứ không thả ông ra
đấy. Tôi xem ông có thể làm gì được nào?”
Chu Thiên đứng phia sau mỉm cười khổ sở, đây chính là bạn tác chiến của anh hiện nay.
Một người ngực to não bé, có điều, Chu Thiên không thể đắc tội được, bởi vì cô là thiên kim của cục trưởng Trịnh. Tất cả những người trong cục đều
không dám gây sự với cô, cô chính là tiểu ma nữ nổi tiếng trong đội cảnh sát.
Chu Thiên bước lại gần hỏi “Ông có thể giải thích lý do tại sao lại xuất hiện ở đây không?”
“Đồ ngốc, nhìn ông ta tai to mặt lớn như vậy, chắc chắn chính là lão đại
gia kia rồi.” Trịnh Tiểu Quân bực bội oán thán, cau chặt đôi mày lại.
Chu Thiên bật cười, lại tiếp tục nói “Tiểu Quân, cô mệt rồi thì nghỉ ngơi
đi, những chuyện còn lại để tôi xử lý. Cô phải biết rằng thức đêm như
vậy không có lợi cho làn da của phụ nữ đâu. Nghe lời tôi đi, mau về nhà, ngủ bù mau.”
“Đúng thật. Bản tiểu thư đã vất vả cả đêm trời, đã
đến lúc phải ngủ bù một giấc rồi. Tiểu Chu, tên này để lại cho anh xử
lý.” Nói xong, Trịnh Tiểu Quân liền bước ra khỏi căn nhà.
Chu
Thiên than dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, cuối cùng đã có thể tách Trịnh Tiểu Quân khỏi đây, sau đó lại thầm mắng cho cục trưởng Trịnh một trận.
Hiện nay, quay về vấn đề chính, anh đưa mắt nhìn kĩ một lượt người đàn ông bị trói trên ghế kia.
Chu Thiên đi vòng quanh chiếc ghế một vòng, đặt tay lên bờ vai của Văn Kiện rồi nói “Hãy nói cho tôi biết ông tới đây vì lý do gì?”
“Tìm người.” Thái độ của Văn Kiện vẫn rất cứng rắn.
“Tìm người? Tìm bà xã của ông sao?” Chu Thiên nhoẻn miệng nở nụ cười đấy hứng thú.
“Liên quan quái gì đến mày?”
“Bây giờ tôi sẽ hỏi ông vài câu, hy vọng ông thành thật trả lời, nếu không, tôi có quyền bắt ông về quy án.”
“Mày là cảnh sát?” Văn Kiện quay sang nhìn Chu Thiên đầy dò xét.
“Được rồi, quay về điểm chính, câu hỏi đầu tiên, tên họ ông là gì?”
“Văn Kiện.”
“Giới tính?”
“Tự đi mà xem.”
“Tôi muốn ông trả lời.”
“Nam.”
“Nghề nghiệp?”
“Tổng giám đốc công ty chế tạo dược phẩm Thiên Nhai.”
Vấn đề liên quan đến giới tính thực sự là nực cười, nói cho cùng, hai người đàn ông ở cùng một chỗ, còn hỏi giới tính, đúng là một chuyện vô cùng
thú vị.
“Này, tôi không phạm tội, anh dựa vào cái gì mà thẩm vấn tôi?” Văn Kiện vô cùng bất mãn trước cánh thức thẩm vấn này.
“Hả? Ông không phạm tội, vậy ông hãy giải thích rõ cho tôi biết ông tới đây
làm gì? Tôi cảnh cáo ông, tốt nhất là hãy trả lời thành thật, giúp đỡ
cảnh sát điều tra vụ án Hạ Thiên bị sát hại.”
Chu Thiên quan sát kĩ càng thái độ của Văn Kiện. Văn Kiện ban đầu lặng người đi, sau đó ánh mắt hiện rõ vẻ kinh hãi.
“Ông có quan hệ gì với người chết?” Qua những gì quan sát khi nãy, Chu Thiên biết rằng giữa Văn Kiện và người chết nhất định có mối giao dịch bí mật nào đó. Sở dĩ anh phải hỏi Văn Kiện là vì muốn xác nhận xem bà chủ kia
có nói dối hay không?
“Cô ấy, cô ấy chết rồi sao? Cô ấy không phải bà xã của tôi, cô ấy là tình nhân mà tôi nuôi bên ngoài…”
Chu Thiên nhìn Văn Kiện bằng ánh mắt hồ nghi, lấy một bao thuốc Marlboro từ túi quần ra, châm một điếu rồi đặt bên miệng.
Sau đó, anh cũng châm cho Văn Kiện đang bị trói chặt với chiếc ghế tựa một điếu thuốc rồi cởi trói cho ông.
Chu Thiên đã học môn tâm lý, anh muốn nắm bắt tâm lý đối phương trong tình hình hoàn toàn buông lơi cảnh giác.
Đôi mắt dường như nhìn thấu hết mọi chuyện kia của anh khiến một lão hồ ly
đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường như Văn Kiện cũng cảm thấy sợ
hãi.
Chu Thiên ngồi xuống chỗ đối diện với Văn Kiện, mỉm cười nhìn ông, anh đang chờ đợi Văn Kiện nói ra một bí mật khác.
“Ông đã qua lại với cô ấy được bao lâu rồi!” Giọng nói lạnh như băng không
mang chút tình cảm nào của anh cũng khiến cho người nghe rợn cả tóc gáy.
“Một năm trước, tôi… lần đầu tôi gặp cô ấy ở trung tâm tẩm quất Kim Ngọc.”
Chu Thiên hít một hơi thuốc, mỉm cười ngần ngại, hỏi tiếp “Trong đó có
nhiều cô như vậy, tại sao ông lại phải lòng Hạ Thiên? Theo tôi được biết cô ấy có một người bạn trai ở trường học.”
Ai ngờ Chu Thien còn chưa nói hết mấy lời này, Văn Kiện đã ném điếu thuốc kia xuống sàn nhà, dùng chân di mạnh.
Chu Thiên hoàn toàn ngạc nhiên trước hành động đột ngột đó, nhưng ngay sau
đó, anh trở lại bình thường. Anh nhìn Văn Kiện bằng ánh mắt đầy hứng
thú, như thể loài báo vừa phát hiện ra con mồi của mình, đang chờ đợi
thời cơ chín muồi để nuốt trọn vào bụng.
Khựng lại một lúc lâu, Chu Thiên lại giả bộ bật ho, hóa giải không khí kì lạ lúc này.
Chu Thiên nghiêm nghị lên tiếng “Ừm, Văn tiên sinh, tôi rất vui khi ông
bằng lòng hợp tác điều tra vụ án này cùng phía cảnh sát chúng tôi. Có
điều, xin ông hãy để lại cách thức liên hệ để tiện cho bên cảnh sát có
thể liên lạc với ông bất cứ lúc nào.”
Tiếp sau đó, Văn Kiện liền
để lại một số điện thoại, rồi rời khỏi căn nhà 301. Ông không thể tin
rằng người mấy ngày trước còn chăn gối mặn nồng với mình, bây giờ đã
chết ròi. Điều đáng sợ nhất chính là, cô còn lấy tiền của ông đi nuôi
giai bên ngoài. Văn Kiện cứ nghĩ thôi là đã tức điên người, chẳng biết
trút vào đâu.
Chu Thiên nhìn theo bóng dáng Văn Kiện rời khỏi,
anh đã chờ đợi ở đây suốt cả buổi tối hôm nay, chưa hề chợp mắt chút
nào. Anh đóng cửa lại, đi về phía chiếc sô pha trong nhà, rồi nằm dài
trên đó.
Văn Kiện khởi động máy chiếc ô tô, đồng thời cũng gọi
điện thoại cho Thẩm Lăng. Ai ngờ Thẩm Lăng lại tắt máy, ông vô cùng
phiền não, cho xe quay đầu, đi thẳng về phía trung tâm tẩm quất Kim
Ngọc. Ông phải trút ra hết mọi cảm xúc không vui trong lòng.
Ông
dừng xe trước cửa trung tâm tẩm quất Kim Ngọc, còn chưa xuống xe, một
chiếc xe đạp màu đen đã đi vụt qua trước xe ông. Người ngồi trên xe đạp
còn đang gọi điện thoại “Văn Kỳ, không sao đâu, em thực đúng là kẻ ngốc
ngếch! Hạ Thiên, cô ấy đã chết rồi, em đừng có sợ, cô ấy chẳng phải là
chị em tốt của em sao? Cô ấy sẽ không tới báo thù em đâu, cứ tin anh đi, chốc nữa, chúng ta gặp mặt ở chỗ mọi khi nhé.”
“Hai người Vương
Thành và Hạ Thiên rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Văn Kỳ?” Văn Kiện
vẫn giữ bình tĩnh, lẩm bẩm một mình. “Trông thằng nhóc thực sự quá giống người đó, phải chẳng…? Cậu ta và hắn có mối liên hệ?”
Trong lúc Văn Kiện còn đang sầu não ngẫm nghĩ, bà chủ của trung tâm tẩm quất Kim Ngọc đã đi tới trước chiếc xe của ông.
“Ông chủ Văn, khách quý, lâu lắm rồi không được gặp ngài.” Bà chủ õng ẹo cười nói.
Văn Kiện liền đáp “Đúng thế, lâu rồi không gặp. Có điều, bây giờ tôi còn
đang bận chút việc, hôm khác tới sau. Tôi đi trước đây.”
Trong lòng bà ta thầm mắng “Hừm, ông đã không tới thì thôi, lão nương cũng không tiếc, chỉ có vài đồng bạc thối thôi mà.”
Bà chủ lắc đầu rồi ưỡn ẹo thân hình quay về trung tâm tẩm quất Kim Ngọc.
Khuôn mặt của Văn Kiện tràn đầy vẻ sầu muộn “Không… không thể nào, cả nhà họ
đã chết từ lâu rồi. Nói không chừng, đó chỉ là trông giống nhau… nhất
định là trông giống nhau! Cậu ta và Văn Kỳ rốt cuộc có quan hệ thế nào?”
Văn Kiện lái xe, không biết đi về phía nào, chỉ là tốc độ so với trước đó còn nhanh hơn nhiều.
***
Quay trở lại căn nhà 301, Chu Thiên vẫn còn nằm ngủ trên sô pha.
Có người đang quẩn quanh anh, bên tai còn truyền lại tiếng cười khẩy. Chu
Thiên từ từ mở mắt ra, phát hiện Trịnh Tiểu Quân đang cầm một chiếc chổi lông gà, mặt cười rạng rỡ đứng ngay trước mặt anh.
Chu Thiên phát hiện khuy cổ của chiếc áo sơ mi trắng đã bị cởi ra. Ánh mắt anh sắc như tên nhọn, khóe miệng không ngừng co giật.
“Đồ lười biếng, tôi đã chọc lông gà vào mũi anh bao lâu rồi mà vẫn không hề tỉnh lại.” Trịnh Tiểu Quân vừa cầm chiếc chổi lông gà vừa nói.
Chu Thiên giơ tay phải ra, giả bộ vô tội “Ngủ quá lâu rồi, tôi không đứng dậy nổi, tay tê quá, người đẹp mau đỡ tôi với.”
Trịnh Tiểu Quân lập tức vứt chiếc chổi lông gà sang một bên, từ từ kéo lấy
tay của Chu Thiên, mặt mày không vui “Hưm, thật đúng là một tên lười
nhác. Tôi chưa bao giờ gặp ai lười như anh, anh xem bản tiểu thư đây,
nhanh nhẹn, chăm chỉ biết bao.”
Bàn tay phải mềm mại, làn da mịn màng, trơn tru, cơ thể toát ra mùi hương thơm tho dịu nhẹ.
Chu Thiên nhìn khuôn mặt của Trịnh Tiểu Quân, trong lòng này ra ý đồ tà ác, anh nói “Nào có, nào có, tôi đương nhiên chẳng thể nào nhanh nhẹn, chăm chỉ như Trịnh tiểu thư được, tôi là kẻ lười nhác mà. À, đúng rồi, mau
đỡ tôi dậy đi, tôi mỏi chết đi được.”
Trịnh Tiểu Quân từ từ giơ
tay ra, nhưng không quan sát kĩ, nhanh chóng nắm lấy bàn tay Chu Thiên
rồi nói “Ừm, đồ lười, anh thực sự là nặng quá, sau này phải giảm béo đi, có biết không?”
Cô không hề nhận ra khóe miệng Chu Thiên nhoẻn
lên, nở một nụ cười đầy ý đồ, anh quyết định sẽ chỉnh đốn vị thiên kim
đại tiểu thư này một trận.
Chu Thiên đột nhiên giật mạnh, cả người Trịnh Tiểu Quân bị kéo, mất đà đè thẳng xuống người Chu Thiên.
“Khụ khụ, Trịnh đại tiểu thư, cô muốn đè chết tôi à? Tuy tôi cũng khá đẹp
trai, thế nhưng cô cũng không cần phải chủ động như vậy. Tuy tôi không
ngại những cô gái mạnh mẽ, thế nhưng cô cũng phải để cho tôi có thời
gian chuẩn bị tâm lý chứ?”
“Hưm, đồ háo sắc.” Trịnh Tiểu Quân vội nhảy ra khỏi người Chu Thiên rồi nói với anh “Con người như anh, bản
tiểu thư còn chưa thèm để mắt đến, tạm biệt.”
“Đợi đã… ” Bỗng nhiên, Chu Thiên gọi giật Trịnh Tiểu Quân lại.
Chu Thiên dự định một mình điều tra vụ án này, khựng một hồi, anh nói “Tiểu Quân, nghe tôi đi, vụ án lần này hãy để tôi điều tra một mình, cô đừng
có nhúng tay vào.”
Cô gái mảnh mai đó chỉ mỉm cười dịu nhẹ, quay người để lại hai chữ duy nhất “Nằm mơ.”
Chu Thiên lắc đầu, anh thực sự không muốn Trịnh Tiểu Quân xảy ra chuyện. Có điều, anh hiểu rõ hơn ai hết, vụ án lần này nguy hiểm hơn những vụ án
trước kia rất nhiều.
Chu Thiên nhớ lại cảnh tượng Trịnh Tiểu Quân e ấp nằm trong vòng tay mình khi nãy. Anh bất giác bật cười, đã quá lâu rồi anh chưa có cử chỉ thân mật như vậy với người phụ nữ nào đó.
Lúc này, điện thoại vang lên, là cục trưởng Trịnh gọi đến.
“Cục trưởng, có chuyện gì vậy?” Chu Thiên bất an lên tiếng.
“Tiểu Chu, mau tới đại học Thiên Nhai, nơi đó lại có thêm một thi thể nữa.”
“Cái gì? Tôi sẽ tới ngay lập tức.”
Chu Thiên dập điện thoại, chạy xuống lầu rồi đi thẳng tới đại học Thiên
Nhai. Cả đường đi, điều khiến anh không thể nào hiểu nổi chính là, không phải họ đang cho sinh viên nghỉ sao? Tại sao lại có người chết? Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đợi Chu Thiên tới đại học Thiên Nhai,
ngoài cổng đã có mấy chiếc xe cảnh sát, trong đó một chiếc là của người
anh em Thiên Lượng của anh.
Một đám người đứng vây quanh bức
tường phía sau kí túc xá nữ, còn cả hai bóng dáng mà anh quen thuộc, một là Thiên Lượng, luôn luôn mặc đồng phục phát ra mùi tử thi thối hoắm.
Còn một người nữa là một phụ nữ mặc cảnh phục, Trịnh Tiểu Quân, thiên
kim tiểu thư của cục trưởng Trịnh.
Sau bức tường khu kí túc xá nữ vẫn là bài cát trống đầy cát kia, lại có thêm một thi thể nữ chết trong tình trạng khiến người ta hoảng loạn. Máu tươi thấm đỏ cả một khoảng
cát, mái tóc dài đen như mun bê bết máu, hai mắt trợn trừng, trên cổ vẫn còn hằn sâu hai vết răng.
Đương nhiên, điều kinh khủng nhất
chính là phần ngực chỉ còn lại một nửa, tim gan và tất cả các nội tạng
đều đã bị móc ra, không cánh mà bay. Hai chân và phần lưng đều để lại
vết cào cấu màu đỏ, phía dưới lại là phần chất lỏng màu xanh lục kì bí
kia.
Cảnh tượng này, Chu Thiên và Thiên Lượng đã nhìn hai lần rồi nhưng vẫn cứ hãi hùng trước cái chết thê thảm của nạn nhân. Họ đều
không ngờ rằng vụ án mạng hôm trước vừa xảy ra chưa bao lâu, vụ án mạng
tiếp theo đã lại ập tới.
Đúng thế, Chu Thiên bắt đầu lo lắng, anh cảm thấy vụ án này không hề đơn giản, hung thủ có thể giết người một
cách dễ dàng, sau đó trốn thoát khỏi tầm kiểm soát của cảnh sát.
“Chu Thiên, cậu nhận ra thi thể nữ này không?” Thiên Lượng lấy các vật thể có liên quan rồi hỏi.
Cùng lúc đó, Trịnh Tiểu Quân đứng lặng một bên quan sát Chu Thiên.
“Ừm, có biết. Cô ấy chính là nhân viên quản lý khu kí túc xá nữ, tên là La Lệ Hồng.”
“Trông rất xinh đẹp, có điều, những người phụ nữ mà nhãi con cậu tiếp xúc đều
rất xinh đẹp, tại sao tôi lại không có vận đào hoa thế chứ? Tiểu Quân,
cô nói xem đúng không?”
“Thiên Lượng, đường hoàng chút đi, chúng ta còn đang làm án đấy!”
“Chu Thiên, quay về anh giải thích rõ ràng cho tôi nghe.”
Thiên Lượng rợn cả người, mặt mày tươi rói lên tiếng “Đại ca, tôi không làm như vậy, làm sao có thể tách cô ấy ra được chứ?”
Sau khi thấy Trịnh Tiểu Quân đi mất, Thiên Lượng trở lại bình thường, hai người bắt đầu kiểm nghiệm các vết thương trên thi thể.
Chu Thiên tinh mắt, nhanh chóng phát hiện ra chỗ quái lạ, anh vỗ vai Thiên Lượng rồi nói “Có phát hiện mới.”
Thiên Lượng quay đầu lại “Đừng ồn ào! Cô gái này là lần đầu tiên đấy! Mẹ kiếp, hung thủ trúng số độc đắc rồi!”
Chu Thiên vừa nghe đã cảm thấy ong đầu, thầm nghĩ, tên khốn này không biết bao giờ mới có thể làm người bình thường được.
“Đại ca, người ta có phải là trinh nữ hay không thì liên quan quái gì đến cậu?”
“Chưa chắc, chưa chắc, chúng ta có thể đem chất lỏng màu xanh lục thần bí lần này về để so sánh với lần trước.”
Chu Thiên cầm cây kẹp, kẹp lấy một thứ trông giống như lông, đưa tới trước
mắt rồi nói “Thiên Lượng, cậu xem thứ này có phải từ trên người cô ấy
không?”
Thiên Lượng định thần lại, nhìn thứ mà Chu Thiên kẹp lên trước mặt.
Sau đó, anh cầm ra chiếc túi trong, thận trọng đặt thứ đồ trông giống lông kia vào bên trong.
Bọc tử thi lại cẩn thận, anh đưa vào trong xe.
Cả đoàn người lên xe, Chu Thiên hoàn toàn không còn cảm giác mệt mỏi như
lúc đầu nữa, hoàn toàn tỉnh táo, đặt tay trái lên vai của Thiên Lượng.
Xem chừng Thiên Lượng vẫn còn đang nghĩ tới thi thể nữ kia, Thiên Lượng
xưa nay yêu thích các cô gái xinh đẹp, chỉ còn biết than dài chán nản.
Chu Thiên cười thầm, chẳng còn ai hiểu Thiên Lượng hơn anh, hung thủ vẫn cứ tàn nhẫn như mọi khi, chẳng những rạch bụng nạn nhân, mà còn moi hết
nội tạng bên trong. Điều khác biệt so với lần trước chính là trên cổ có
thêm hai vết răng sâu hoắm.
Tử thi lạnh băng cứng nhắc, cơ thể
không toàn vẹn, nội tạng không chút tung tích, cảnh tượng này nhanh
chóng trở thành vấn đề khiến Chu Thiên phiền muộn, thường xuyên quấy rầy khiến anh cảm thấy bất an.
Quay về cục cảnh sát, Chu Thiên và Thiên Lượng cùng ngồi ngây trong phòng giữ xác, bắt đầu kiểm nghiệm phát hiện mới nhất.
Hai mươi phút sau, Thiên Lượng lặp đi lặp lại một câu nói như một tên điên.
“Không thể nào! Không thể nào! Máu của loài người không ngờ lại có thể kết hợp với chất lỏng màu xanh lục này. Tại sao lần trước tôi kiểm nghiệm lại
không thể kết hợp chứ? Nhất định là đã xảy ra vấn đề ở đâu đó. Nhất định là như vậy!”
“Thiên Lượng, có phải chất lỏng màu xanh lục đã
thay đổi kết cấu của huyết dịch, sau đó huyết dịch và chất lỏng màu xanh mới có cơ hội kết hợp?” Chu Thiên nói ra quan điểm của bản thân.
Thiên Lượng lặng đi một hồi rồi nói “Không, không đâu! Khả năng này chỉ được
một phần nghìn, hơn nữa lần trước tôi cũng đã đem huyết dịch của hai
người chết về, sau khi kiểm nghiệm độ dung hòa với chất lỏng màu xanh
lục, phát hiện ra hoàn toàn không thể.”
Chu Thiên cau chặt mày lại, đột nhiên nghĩ tới thứ trông giống như lông kia.
“Thiên Lượng, hãy kiểm tra luôn cả sợi lông khi nãy đi, có lẽ chúng ta sẽ có được phát hiện gì mới.”
“Đúng rồi! Tại sao tôi lại quên khuấy đi mất nhỉ.”
Thiên Lượng lấy chiếc túi đựng sợi lông từ trong túi quần ra.
Anh thận trọng đặt lên thiết bị kiểm nghiệm, mười phút sau đã có kết quả, điều này lại khiến Thiên Lượng vô cùng ngạc nhiên.
“Chu Thiên, đây… đây không phải là lông tóc của con người. Mà là.. mà là
lông của động vật.” Thiên Lượng lắp ba lắp bắp lên tiếng.
“Động vật? Động vật gì?”
“Sói.”
Kết quả này khiến Chu Thiên kinh ngạc, vụ án tới đây bắt đầu trở nên thần bí, li kỳ hơn trước.
Chất lỏng màu xanh lục thần bí, sợi lông giống như của loài sói, ba người
liên tục chết đi, địa điểm xảy ra án mạng ở cùng một chỗ, hiện trường án mạng cũng diễn ra tại đó, cảnh sát không có chút manh mối nào cả.
“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?” Chu Thiên hỏi.
Thiên Lượng than dài một tiếng rồi nói “Hầy, chỉ còn cách mời giáo sư Vương, sư phụ của tôi xuất sơn thôi.”
“Sư phụ của anh? Tại sao tôi chưa nghe anh nhắc tới lần nào?”
“Đồ nhóc con, những chuyện anh không biết còn nhiều lắm.”
“Đi thôi, bây giờ tôi sẽ đi theo anh một chuyến.”
Hai người mang theo những đồ vật phát hiện tại hiện trường án mạng và kết quả kiểm nghiệm đi thẳng tới một bệnh viện tư nhân.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã đến trước cửa bệnh viện.
Ngoài cửa có một chiếc xe hơi màu đen, gây sự chú ý của Chu Thiên. Có điều,
anh chỉ liếc mắt nhìn qua, sau đó liền theo Thiên Lượng vào trong bệnh
viện.
Trước cầu thang máy.
“Thằng ranh, sư phụ tôi họ Vương, ông ấy kị nhất người khác gọi mình là giáo sư Vương, chốc nữa, cậu đừng có lên tiếng.”
“Được rồi, thang máy tới rồi đấy.”
Hai người cùng vào thang máy, Thiên Lượng ấn tầng sáu.
Hai người ngước mắt lên nhìn chữ số hiển thị càng lúc càng tăng lên, thang máy cũng dần dần lên cao.
“Tinh.” Cửa thang máy mở ra, hai người bước ra ngoài, rẽ trái rẽ phải ngoằn
ngèo một hồi cũng tới trước cửa một văn phòng làm việc riêng biệt.
Thiên Lượng gõ cửa, chẳng bao lâu, bên trong truyền ra một giọng nói vang vang “Cửa không khóa, mời vào.”
“Sư phụ, đồ đệ tới thăm người đây ạ! Dạo này thầy khỏe chứ?”
“Hưm, không cần anh phải tốn sức, tôi vẫn còn sống.”
“Sư phụ, thầy đừng nói như vậy, thầy trường thọ trăm tuổi cơ mà.”
Trong căn phòng này vẫn còn một người nữa đang ngồi trên ghế sô pha, ông ta chính là Văn Kiện.
Văn Kiện nhìn Chu Thiên, gương mặt trước tiên thoáng qua vẻ ngạc nhiên,
trong lòng thầm nghĩ, tại sao anh lại tới nơi này? Phải chăng anh tới
đây để điều tra vụ án? Ông lén liếc nhìn Chu Thiên, trái tim đập thình
thích đầy bất an.
“Nói đi, ranh con, không việc gì có khi nào anh vác xác tới đây. Có gì mau phun ra đi.”
“Hì hì, sư phụ đúng là sư phụ, có chuyện gì cũng chẳng thể che được đôi mắt thần kì của thầy.” Thiên Lượng bật cười ha ha, sau đó liền đặt những
thứ mang tới đây ra bàn uống nước.
“Ông Văn, thật trùng hợp quá.” Chu Thiên quay đầu sang nói chuyện với Văn Kiện đang ngồi trên ghế sô pha.
Văn Kiện cảm thấy viên cảnh sát này không đơn giản, đôi mắt sắc sảo của anh khiến ông ta rợn tóc gáy, mồ hôi lạnh ròng ròng sau lưng.
Giáo sư Vương cầm mấy thứ trên bàn nước lên, nụ cười trên khuôn mặt vụt tắt, thay vào đó là vẻ kinh hãi, hoang mang.
Sau đó, ông lớn tiếng quát măng “Cút! Anh mau cút cho tôi. Mang những thứ này cút đi cho tôi.”
Giáo sư Vương nhanh chóng đuổi hai người ra ngoài, phẫn nộ đóng sầm cánh cửa căn phòng lại. Chu Thiên và Thiên Lượng mặt mày ngơ ngác đứng bên ngoài cửa.
“Hưm, Thiên Lượng, vị sư phụ này của cậu thực đúng là cổ quái.” Chu Thiên mỉm cười chế giễu.
Thiên Lượng lắc đầu, không nói tiếng nào.
Thiên Lượng vỗ vai Chu Thiên rồi than thở “Hầy, chẳng còn cách nào khác, tôi
đành phải tự nghiên cứu vậy. Chẳng biết sư phụ làm sao nữa?” Thiên Lượng tỏ ra chán nản, anh cảm thấy sư phụ mình có phần kì lạ, đặc biệt lúc
nhìn thấy ống đựng chất lỏng màu xanh lục kia, sắc mặt đột nhiên biến
đổi. Thiên Lượng đã theo giáo sư Vương được hơn ba năm nay, có rất nhiều chuyện, Thiên Lượng cũng không rõ lắm. Xưa nay trong mắt anh, sư phụ
vẫn là một câu đó, anh không dám động chạm tới quá khứ trước kia của
giáo sư Vương.
“Chu Thiên, anh quen biết người đàn ông trong đó sao?”
“Quen chứ, đó là tình nhân của Hạ Thiên.”
“À, mối quan hệ thật là phức tạp.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, vụ án có đầu mối mới, bọn họ rời khỏi bệnh viện, đi về cục cảnh sát.
Cùng lúc này, ở trong phòng làm việc của giáo sư Vương. Có hai người đàn ông đang hút thuốc, mặt mũi ủ dột.
Giáo sư Vương vứt thuốc đi rồi nói “Không! Không! Nhất định là trùng hợp
thôi.” Mặt ông nhăn nhúm, hai đầu mày nhíu chặt lại, đôi mắt nhìn Văn
Kiện chằm chằm.
Văn Kiện ngẩng đầu lên nói “Tôi cũng cảm thấy như vậy, nhất định là trùng hợp, thế gian này không thể có chuyện lạ lùng
như vậy được.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trong lòng, ông
cảm thấy vô cũng hãi hùng. Hạ Thiên đã chết rồi, người chết tiếp theo có khi nào là ông? Rốt cuộc là ai đã giết chết Hạ Thiên?
“Chuyện này xảy ra từ khi nào, viên cảnh sát khi nãy quen biết ông à?” Giáo sư Vương nghiêm nghị hỏi Văn Kiện.
Văn Kiện đem chuyện giữa mình và Hạ Thiên cùng với chuyện bị Chu Thiên thẩm vấn kể lại rành rọt một lần.
“Hồ đồ! Tôi đã nói cuộc đời ông sau này cũng sẽ bị hủy hoại trong tay của
đàn bà mà. Trên đầu chữ sắc có con dao!” Giáo sư Vương cằn nhằn một
cách phẫn nộ. Đối với ông mà nói, Văn Kiện chỉ là một kẻ ngốc, thành
công thì ít, thất bại thì nhiều.
Văn Kiện dùng hai tay đưa lên mặt, vô cùng hối hận.
“Vậy giờ tôi phải làm sao đây?”
“Hưm, phải làm thế nào? Dù gì ông cũng đừng có kéo tôi xuống bùn là được rồi! Thế nhé, ông quay về trước đi, tôi vẫn còn việc phải làm.” Giáo sư
Vương lên tiếng đuổi khách, ông không muốn nói chuyện cùng một người đần độn như heo.
Văn Kiện ủ rũ rời đi, bước vào thang máy rồi đi lên chiếc xe màu đen của mình, khởi động máy rời khỏi nơi này.
Kì nghỉ ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua, trong khuôn viên trường học cô
tịch, ba vụ án mạng ly kì xảy ra liên tiếp thực sự đã trở thành chủ đề
bàn tán của sinh viên. Phía ban giám hiệu phải tốn rất nhiều công sức
mới có thể phong tỏa tin tức, thế nhưng, vẫn có những sinh viên âm thầm
truyền tai nhau đi khắp nơi.
Có lẽ vì tinh thần bà tám trong
trường học cao vời vợi, bãi cát sau khu kí túc xá nữ chỉ trong một đêm
đã trở thành cầm địa của trường. Ngay cả bà thím quét dọn vệ sinh cũng
dừng lại ở chỗ cách bãi cát đó ba mét, tận cùng của bãi cát chính là khu rừng dày đặc đầy cây.
Văn Kỳ đến sớm hơn tất cả những người bạn cùng phòng, bởi cô thích ngồi trong phòng viết truyện.
Tới trước cửa phòng, lúc lên lầu, không hề nhìn thấy nhân viên quản lý kí
túc khiến cô căm ghét, bước tới trước cửa phòng 414, cô thở hắt một hơi, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, muốn lùi bước. Thế nhưng chẳng biết tại
sao, kể từ sau khi người bạn cùng phòng Hạ Thiên bị hại, bên tai cô lúc
nào cũng nghe được tiếng kêu cứu của Hạ Thiên. Cho nên, dưới ảnh hưởng
của tiếng kêu cứu ấy, cô gặp ác mộng liên miên, càng lúc càng cảm thấy
bất an.
Vào lúc Văn Kỳ định bước vào phòng, cánh cửa lớn đột
nhiên cọt kẹt kêu lên, để lộ ra một khe cửa nhỏ tầm khoảng năm milimet,
tấm rèm màu đen đã che đi ánh nắng chói chang bên ngoài, chỉ để lại một
màu đỏ nhàn nhạt mà thôi. Bụi bặm phủ khắp sàn nhà, loáng thoáng nhìn
thấy những mảnh giấy vụn và cả những bức ảnh tán loạn bên trong.
“Là ai ở bên trong?” Văn Kỳ theo phản xạ bật hỏi, lòng bàn tay túa đầy mồ
hôi, hai chân mất đi trọng tâm, bất giác lùi về phía sau mấy bước.
“Kỳ Kỳ, cuối cùng cậu đã tới rồi.” Qua khẽ cửa không hề nhìn thấy bất cứ
bóng hình nào, nhưng lại vang lên một giọng nói dịu dàng mà quen thuộc
“Tôi đã chờ cậu lâu lắm rồi! Đáng tiếc sự nỗ lực tìm kiếm của cậu không
có bất cứ ý nghĩa nào cả, tôi đã chết rồi. Đây là tâm nguyện cuối cùng
của tôi, cũng là tâm nguyện của Triệu Vỹ. Tôi và anh ấy đeeuf là người
tham gia trong quy tắc đó, linh hồn của chúng tôi đều khắc ghi tội lỗi.”
Lại là giọng nói của Hạ Thiên? Thế nhưng cô ấy rõ ràng đã chết rồi? Tại sao lại nghe thấy giọng nói của cô ấy cứ như thể cô ấy chưa chết vậy? Điều
khiến cho Văn Kỳ nghi ngờ chính là, lẽ nào cái quy tắc đo là thực?
Cô chẳng thể nào kìm nén những nghi vấn trong lòng, đẩy mạnh cánh cửa căn
phòng ra rồi thét lớn “Hạ Thiên, hãy nói cho tôi biết, là ai đã hại cậu, trong linh hồn cậu đã ghi khắc tội lỗi gì? Tôi cũng nhận được bức thư
quy tắc đó, nói cho tôi biết, Nhất Thổ là ai?”
Ai ngờ vào lúc mở cánh cửa căn phòng ra, cô chẳng nhìn thấy thứ gì, tất cả vắng lặng, im phắc đến kinh dị.
Văn Kỳ chưa kịp nghĩ nhiều, lại thét rống lên “Hạ Thiên, cậu đừng có đi…”
Là cô ấy, là Hạ Thiên! Trong không khí vẫn còn đọng lại mùi nước hoa, vẫn
còn cánh hoa hồng đỏ rơi trên sàn, là bông hồng vẫn chảy máu tươi, nở rộ nằm trên mặt đất lạnh băng, để lộ ra nụ cười quyến rũ, đắm say.
Văn Kỳ đưa tay che miệng, nỗi kinh hoàng trong lòng dâng lên cực độ, bởi vì cô mãi mãi chẳng thể quên được khuôn mặt đã nhìn thấy cả ngàn vạn lần,
còn cả mùi hương quen thuộc đó, mãi mãi chẳng thể quên được. Chẳng còn
kịp nhớ nhung, chẳng còn kịp hồi ức, lại càng không kịp hoảng sợ. Cô chỉ có thể nhớ lại lần nữa bức thư điện tử đó “Lẽ nào quy tắc đó là sự
thật, Hạ Thiên và Triệu Vỹ đều đã bị Nhất Thổ giải quyết?”
Trong
vô vàn những suy đoán phức tạp, Văn Kỳ ngồi sụp xuống ôm lấy đầu như kẻ
điên dại, chẳng bao lâu sau, tiếng nói ban nãy dường như đang văng vẳng
bên tai, giống như thể chưa từng bỏ đi.
Văn Kỳ cảm thấy đầu đau
như búa bổ, ra sức cào tóc, tự lẩm bẩm một mình “Ai? Ai có thể nói cho
tôi biết? Tôi phải làm thế nào đây?”
Hiển nhiên, chẳng ai có thể
trả lời câu hỏi của cô, cô giống như một đứa trẻ yếu ớt bắt đầu cầu mong có một người nào đó có thể giơ tay giúp mình. Nước mắt nóng bỏng lăn
dài trên má, cô quỳ sụp xuống sàn. Hai mắt mơ màng, chắp hai tay lại,
ngây ngô thầm nghĩ “Có phải quỷ hồn của Hạ Thiên đã quay lại, nếu không
tiếng nói mà mình nghe thấy lại không có chút sơ hở nào?”
Nghĩ
tới đây, lòng hiếu kỳ của cô dâng trào, bất giác quay đầu nhìn về phía
chiếc giường của Hạ Thiên. Ai ngờ, vào khoảnh khắc đó, gương mặt quen
thuộc kia lại xuất hiện trên giường, để lộ ra nụ cười quỷ quái.
Trong lúc hãi hùng, cô lại cúi đầu xuống, kích động thét gào “Không! Không!
Ai có thể nói cho tôi biết, tất cả mọi thứ không phải là thật, không
phải là thật.”
“Giả sao?” Một giọng nói của người phụ nữ ôn hòa
vang lên, sau đó lại tiếp tục “Cậu cảm thấy là giả sao? Tôi sẽ không
buông tha cho cậu đâu. Trường học đã phong tỏa tin tức, nhưng chẳng ai
có thể ngăn cản được tôi.”
Cánh cửa đã đóng chặt, khe hở tự động mở ra, bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt, khuôn dung đáng sợ.
Lúc này, đầu óc Văn Kỳ như sắp nổ tung, tất cả những gì vừa mới xảy ra thật giống như ở cõi mộng. Chỉ là, bây giờ cô đã hoàn toàn không còn hoảng
sợ như ban nãy, đột nhiên nói với người đứng ở ngoài cửa lớn, ra sức
thét gào “Xin đừng! Hãy tha cho tôi, xin cậu hãy tin tôi, tôi tuyệt đối
không bán đứng cậu.”
Cửa phòng mở to, không có bất cứ hồi âm nào, một cơn gió lạnh rợn người ập tới, quét qua khuôn mặt cô, không khí
băng giá tràn vào mang theo mùi thối lậm của xác chết.
Có lẽ vì
mất ngủ trong thời gian dài, Văn Kỳ nằm sụp xuống mặt đất, nhìn lên trần nhà, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, vẫn chưa kịp đóng chiếc
laptop, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ tới tận nửa dêm, chỉ tỉnh dậy sau những tiếng ồn ào xung quanh.
Trong mơ màng, cô từ từ mở mắt ra, phát hiện rất nhiều người đang đứng quanh
nhìn mình. Đúng vậy, đó là những người bạn cùng phòng, Vương Lệ là ngưới khỏe mạnh, liền bế Văn Kỳ đặt lên giường.
Lúc này, đầu Văn Kỳ
đau đớn vô cùng, như thể sắp nổ tung, cô mở mắt nhìn những người trước
mặt, miệng cố nhoẻn nụ cười khiên cưỡng. Lý Linh đưa tay sờ lên trán Văn Kỳ, lại sờ lại trán mình, kinh ngạc nói “Cậu ấy bị sốt cao rồi! Mau đưa tới bệnh viện thôi. Mau, mau!”
Hai mắt Văn Kỳ nặng trĩu, từ từ
khép lại, trong giây lát, trước mặt cô lại xuất hiện một chiếc gương cực lớn, trong bóng đêm tối tăm, không một chút ánh sáng. Bóng đêm đã nuốt
trọn lấy cô, trên đỉnh của tấm gương đó là một đôi mắt rất lớn, còn có
cả một đôi môi đỏ rực như lửa.
Ai ngờ chẳng bao lâu sau, trong gương bỗng dưng xuất hiện một gương mặt khác, gương mặt đó không phải của Văn Kỳ, mà là…
Văn Kỳ không thể tin nổi, ngước mắt lần nữa nhìn vào trong gương, nhưng hãi hùng bởi gương mặt khác đó.
Hạ Thiên lại xuất hiện, cô ấy giống như một ác ma luôn luôn bủa vây xung
quanh Văn Kỳ, giọng nói cô trở nên lạnh băng đáng sợ. Hạ Thiên vẫn mặc
chiếc váy liền màu đỏ như mọi khi, hai bàn tay cầm một cây nến màu
trắng, ngọn lửa đó chiếu rõ khuôn mặt đã bị hủy hoại hoàn toàn của cô.
Hạ Thiên không hề có thêm hành động gì khác, thận trọng đưa cây nến đến
bên khóe miệng mình, mỉm cười dịu dàng với Văn Kỳ đang đứng ở bên kia
chiếc gương.
Nỗi kinh hoàng đã khiến Văn Kỳ bị kích động mãnh liệt!
Tất nhiên, Văn Kỳ mãi mãi chẳng bao giờ quên nổi cảnh tượng xuất hiện trong chiếc gương đó, dạ dày cô quặn thắt không ngừng, còn đôi bàn tay của Hạ Thiên lại giơ thẳng, đưa cây nến trắng kia về phía Văn Kỳ, lên giọng
quái ác “Văn Kỳ, cậu đã nhìn thấy chưa? Khi cây nến trắng này tắt, chính là lúc cậu phải xuống dưới này bầu bạn cùng tôi.”
“Á.”
Văn Kỳ bàng hoàng tỉnh dậy, thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ.
Sau lưng chiếc áo Văn Kỳ đang mặc đầm đìa đầy mồ hôi, vào lúc mở mắt ra, cô chợt phát hiện mình đang ở trong bệnh viện. Thế nhưng cô không biết tại sao mình lại ở trong bệnh viện, chuyện này rốt cuộc là sao, cô ôm chặt
lấy đầu. Nỗ lực nhớ lại những chuyện đã quên, trong đầu cô chỉ còn hiện
lên ngọn nến trắng cùng với giọng nói rợn người vang lên văng vẳng.
Kể từ sau khi Hạ Thiên qua đời, cảnh tượng đó mỗi ngày đều xuất hiện trong giấc mơ của cô, lặp đi lặp lại. Cơn ác mộng này giống như mãi mãi không bao giờ biến mất! Văn Kỳ còn chưa kịp suy nghĩ quá nhiều, gương mặt tan nát chảy thứ nước màu vàng kia lại xuất hiện trong đầu, đột ngột giơ
bàn tay phải bóp chặt lấy phần cổ của cô, bàn tay trái vẫn cầm ngọn nến
trắng. Hạ Thiên lạnh lùng lên tiếng “Văn Kỳ, cậu xem, cậu còn nhận ra
tôi không? Tôi là Hạ Thiên đây!”
Gương mặt nát bươm hiện lên dưới ngọn nến dập dờn lại càng thêm kinh khủng.
Lúc này, ngọn nến trắng trên bàn tay trái của Hạ Thiên từ từ tiến sát về
phía khuôn mặt của Văn Kỳ, đốt cháy mái tóc óng ả như tơ của cô, kèm
theo đó là mùi khét lẹt, khó ngửi.
Bởi là tưởng tượng, Văn Kỳ
không hề cảm thấy nỗi đau đớn xác thịt, thế nhưng vừa nghĩ tới Hạ Thiên
đang báo thù mình, bản thân lại chịu đủ mọi hành hạ, dày vò của Hạ
Thiên. Trong mơ màng, cô nghe thấy có người không ngừng gọi mình “Kỳ Kỳ, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi…”
Không biết bao lâu sau, Văn Kỳ cuối cùng đã tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa.
Vội vã hít thở, cô ngẩng đầu lên, liền thấy một khuôn mặt đẹp trai, hiền
hậu, cô bỗng cảm thấy mình như tóm được chiếc phao cứu hộ giữa mênh mông biển trời.
Nghĩ tới con ác mộng ban nãy, Văn Kỳ ôm trọn lấy
Vương Thành, vùi đầu trên bờ vai vững chắc của anh bật khóc thành tiếng, giống như một đứa trẻ vừa sợ hãi quá độ. Hiện giờ, cô mới nhận ra rằng
mình không hề kiên cường, nội tâm cô vô cùng mềm yếu, cô mong chờ có
người giống như đấng cứu thế giúp mình trong cơn mộng kinh hoàng.
Tiếng mở cửa lại truyền tới, cô dường như lại nhìn thấy gương mặt nát bươm
kia, giọng nói cũng rất rõ rệt, cô cảm thấy đây tuyệt đối không phải
trong mơ.
Sau khi mở cửa, Văn Kỳ bất đắc dĩ phải đầy Vương Thành ra, tiếp đó vuốt lên mái tóc của mình rồi hỏi “Em làm sao thế?”
“Em bị sốt cao.” Vương Thành giơ tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt của cô.
“Anh đã xin phép nghỉ, tới đây chăm sóc em, dạo này khoa Sinh Vật khá rảnh rỗi, thầy giáo có việc nghỉ phép rồi.”
Thì ra cô đã sốt cao, Văn Kỳ thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười dịu dàng với Vương Thành.
Một người phụ nữ mang bầu bước từ ngoài vào, người này có khuôn mặt rất ưa
nhìn, khiến người ta vừa nhìn đã đắm say. Mái tóc dài thẳng mượt đen
nhánh, đôi mắt phượng tuyệt đẹp, nhưng trong mắt Văn Kỳ, khuôn mặt đó
chỉ càng khiến cho nỗi hận trong lòng cô thêm phần sâu đậm.
Sau
đó, người phụ nữ xinh đẹp này thân thiết lên tiếng “Kỳ Kỳ, con đã thấy
đỡ chưa? Ta với cha con lo lắng chết đi được. Sau này con phải chú ý,
đừng có để bị cảm đấy! Ta đã bảo dì Lý hâm canh cho con, con cố gắng
uống nhiều vào.”
Giọng điệu thân thiết, Vương Thành nghe cũng cảm thấy ấm áp như cơn gió đầu xuân, vô cùng gần gũi, anh vui vẻ lên tiếng
“Dì à, dì chính là mẹ của Văn Kỳ sao? Trông hai người rất giống nhau,
cháu là bạn học của cô ấy, tên là Vương Thành.”
“Im miệng! Bà ấy không phải mẹ em.” Văn Kỳ lên tiếng cắt ngang lời Vương Thành, giọng điệu tràn đầy phẫn nộ và oán thán.
“Sao em lại có thể nói như vậy, em xem dì đối với em tốt biết bao. Em không biết anh cảm thấy ngưỡng mộ em thế nào đâu.”
“Bà ta? Bà ta xứng đáng sao?” Văn Kỳ thầm nhủ trong lòng.
“Vương Thành, cháu chăm sóc Kỳ Kỳ thay cho dì nhé, dì về đây.”
Vương Thành nhìn theo bóng dáng rời đi của Thẩm Lăng, lơ mơ lên tiếng “Kỳ Kỳ, em nói chuyện khiến người khác tổn thương quá.”
“Khiến người khác tổn thương? Những tổn thương mà bà ấy gây ra cho em còn chưa đủ sao?” Cô nhìn thấy chiếc cặp lồng trên bàn cạnh giường liền giơ tay
hất mạnh xuống đất. Nước canh bên trong tung tóe đầy sàn, mùi thơm chan hòa trong không khí, quyện trong đó có cả mùi thuốc nồng nặc. Vương
Thành nhìn chiếc cặp lồng trên mặt đất, tỏ ra chán nản, anh vô cùng
ngưỡng mộ Văn Kỳ vì có một người mẹ tận tâm đến vậy.
“Văn Kỳ,
em…” Vương Thành cau chặt đôi mày nhìn Văn Kỳ đang nằm trên giường bệnh
“Làm sao thế, dì ấy cũng là người thân của em, em nên đối xử với dì ấy
tốt hơn một chút.”
“Cút, anh cút đi cho tôi.” Văn Kỳ đột nhiên
thay đổi thái độ, giống như biến thành một người khác vậy. Cô gằn giọng
nói với Vương Thành “Bất luận là ai nói tốt cho người phụ nữ ti tiện đó
trước mặt tôi, tôi đều bắt hắn phải cút đi.”
Trong bóng đêm cô
quạnh, Văn Kỳ nằm một mình trên giường bệnh, không thể nào chợp mắt,
ngây người nhìn lên trần nhà, dưới mặt đất vẫn còn vương đầy nước canh.
Cảm giác mệt mỏi bủa vây, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Văn Kỳ phát hiện mình đang ở trong một không gian quái dị, cô sắp sửa đi đến bờ vực thẳm rồi, bởi vì bên tai cô vẫn vang vọng một giọng nói, bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở cô “Là cậu, là cậu đã hại chết tôi!”
Đương nhiên,
Văn Kỳ không biết giọng nói này đồng nghĩa với việc gì, cô như bị cuốn
vào một vòng xoáy thần bí, hoàn toàn chìm đắm trong mộng cảnh. Cho nên,
trong đầu cô luôn văng vẳng giọng nói của Hạ Thiên, cứ giống như chiêu
hồn đêm khuya, còn cô là một hình nhân, để người ta điều khiển mọi thứ,
bao gồm cả sự sống chết của bản thân. Cô bất giác nhớ tới bức thư kì
quái kia, và cái nickname dị thường đó nữa.
Hàng đêm cô đều gặp phải ác mộng, giọng nói của Hạ Thiên như âm hồn bất tán, bủa vây lấy cô mãi không thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT