Giáo sư Vương nghĩ tới kế hoạch sắp tiến hành vào đêm trăng tròn, ông ta để lộ nụ cười điên cuồng, tất cả đều nằm trong kế hoạch.

Lúc này, tên lùn và Vương Uy cùng lúc xuất hiện trong gian mật thất của giáo sư Vương.

“A Uy, chuyện đã làm đến đâu rồi?” Giáo sư Vương lên tiếng hỏi.

“Ba, mọi thứ đều tiến hành theo kế hoạch của ba, tại sao lại sắp xếp ở khu nghĩa địa trên núi?” Vương Uy vẫn không hiểu, sắp xếp mọi chuyện trực tiếp tại trung tâm thành phố là tốt nhất, tại sao nhất định phải chọn ở khu nghĩa địa nằm tít tận trên núi cao, một nơi hoang vắng như vậy?

“Người trẻ tuổi, mục đích là vì muốn tất cả những thi thể nằm tại nghĩa trang trên núi đều nhiễm vi rút, từ đó tăng cao tốc độ lan truyền, thực hiện đại kế nguy cơ sinh hóa.” Tên lùn trả lời Vương Uy, hắn vốn dĩ là một thợ trang điểm người chết trong khu an táng, đương nhiên hiểu được điều bí ẩn nằm trong đó.

“Đúng vậy, chọn tiến hành vào đêm trăng tròn, vừa hay là ngày mà người sói cần máu nhất, như vậy mới là thời cơ tốt nhất. Đến khi đó, cả thành phố Thiên Nhai này sẽ trở thành thiên hạ của ta rồi.” Giáo sư Vương bật cười điên loạn.

“Không chỉ thành phố Thiên Nhai, nếu vi rút truyền đi với tốc độ chóng mặt, cả thế giới này sẽ thuộc về ngài.” Tên lùn lại đưa lời nịnh hót.

Hắn cũng muốn được chia bôi gì đó trong đại kế lần này, giáo sư Vương gật đâu, đánh mắt ra hiệu cho Vương Uy.

Vương Uy nhanh chóng hiểu ý, rút súng trong người ra, chĩa vào huyệt thái dương của tên lùn bắn hai phát.

Tên lùn không kịp phản ứng, viên đạn đã xuyên qua đầu.

Sau khi Vương Uy lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại giáo sư Vương.

“Cái gì? Tần Phụng Trân đã mất tích rồi?” Chu Thiên thét lên trong điện thoại. Hiển nhiên có người đã cố ý cắt đứt mọi manh mối, mục đích chủ yếu chính là muốn giết người diệt khẩu, chắc chắn có liên quan tới kẻ thao túng đứng sau mọi chuyện kia.

Chu Thiên liền nhanh chóng điện thoại cho Trịnh Tiểu Quân.

“Quân Quân, em đang ở đâu?” Chu Thiên phiền não hỏi.

“Em đang ở bên ngoài.”

“Em đang ở đâu thì cũng quay về cục cảnh sát ngay.” Chu Thiên lo lắng nói.

“Được, em sẽ quay về ngay.” Trịnh Tiểu Quân nói xong liền cúp máy.

Chu Thiên đột nhiên có một dự cảm không lành trước sự an nguy của Trịnh Tiểu Quân: “Không, cô ấy tuyệt đối không thể bị kéo vào vụ án này.”

Mười lăm phút sau, Chu Thiên đã thấy Trịnh Tiểu Quân quay về.

Lúc bước vào, Trịnh Tiểu Quân liền hỏi: “Làm sao thế anh?”

“Tiểu Quân, em đừng theo đuổi vụ án này nữa, anh sợ em xảy ra chuyện.”

“Không, em muốn cùng anh tham gia vụ án này.”

“Không cần đâu.” Chu Thiên nói lớn, khiến Trịnh Tiểu Quân có chút bất ngờ.

Lúc này Chu Thiên rất muốn tìm ra Tần Phụng Trân. Bởi Tần Phụng Trân là nhân vật quan trọng trong mấy vụ án gần đây, ngoài ra còn một nhân vật quan trọng khác nữa là Văn Kỳ hiện đang không rõ tung tích.

Chu Thiên lên kế hoạch ghé qua trung tâm tẩm quất Kim Ngọc và quán internet chui nọ, xem liệu có phát hiện được chút manh mối nào tại hai nơi này hay không.

Điều khiến Chu Thiên băn khoăn nhất chính là liệu Văn Kiện có ở cùng chỗ với giáo sư Vương? Tần Phụng Trân đã bị ai bắt cóc? Lúc này việc tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể. Vậy thì, lúc này chỉ còn cách theo dõi tên đàn ông cao lớn bí ẩn kia thôi.

Nghĩ vậy, Chu Thiên lập tức đến phòng thông tin, đưa cho họ đoạn clip anh quay được vào ngày hôm đó. Anh mong qua doạn clip này có thể tìm ra dược người đàn ông thần bí. Trước tình hình hiện nay, mọi manh mối đang tập trung trên người đàn ông này. Rốt cuộc hắn là ai? Liệu có liên quan gì tới giáo Sư Vương không? Đây thực sự là một chuyện cực kỳ phiền phức!

Có điều, anh cũng phải đồng thời áp dụng các biện pháp đặc biệt, thông qua công ty viễn thông, nghe trộm di động của Văn Kỳ, bất cứ cuộc điện thoại nào gọi đến, Chu Thiên đều có thể nghe được.

Một nơi bí ẩn khác… dưới chân núi Thiên Lâu.

Khi Văn Kỳ tỉnh dậy, cảm thấy đầu đau giống như vừa bị ai đánh. Cô từ từ mở mắt, nơi cô đang ở là một căn phòng đơn giản, đây là đâu chứ?

Cô liếc mắt nhìn ra xung quanh, hy vọng tìm thấy bóng dáng của Trịnh Tiểu Quân…

Dựa vào chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài hắt vào, Văn Kỳ nhìn thấy phía trước có một chiếc bàn giản dị, bên trên đặt một chiếc gạt tàn màu trắng chất đầy tàn thuốc. Hẳn là một người đàn ông đã bắt cô tới đây.

Có điều, cô vẫn sống, rốt cuộc chuyện này là tốt hay xấu? Cùng lúc đó, cô lại nhớ tới thứ mà Từ Giai Thần đã để lại cho mình trước khi anh chết. Từ Giai Thần lấy thân phận Cỗ máy thời gian, cố tình bán đồ cho Văn Kỳ, là vì muốn Văn Kỳ tránh xa trận phân tranh này. Trong thứ mà Từ Giai Thần để lại cho cô, Văn Kỳ phát hiện một nick QQ, trong hòm thư QQ có lịch sử giao dịch giữa anh với người trong chợ đen, còn có cả một tập tài liệu. Trong tài liệu có rất nhiều thứ liên quan tới nghiên cứu sinh hóa, bản đồ kết cấu phân tử xoắn ốc của DNA, rồi chất điện giải của con người.

Thậm chí cả bản kế hoạch giết người của Từ Giai Thần, trong đó có một vụ thảm án đã xảy ra tại núi Thiên Lâu mấy hôm trước. Cho đến lúc này điều khiến Văn Kỳ áy này nhất chính là Văn Kiện đã tự tay giết chết cha mẹ của Từ Giai Thần.

Lúc này tay chân Văn Kỳ bị trói chặt vào ghế, không thể cử động. Văn Kỳ ngồi trên ghế, không ngừng vặn vẹo thân hình, sau cùng cả cô và chiếc ghế đã ngã xuống đất. Thế nhưng phải dùng thứ gì để cắt đứt dây thừng chứ? Khoảnh khắc cô kéo thân người về chiếc bàn phía trước, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao lớn bước vào nhìn chằm chằm Văn Kỳ nằm trên mặt đất, hắn chính là Vương Uy.

Vương Uy châm điếu thuốc, đích thân dựng chiếc ghế trói Văn Kỳ lên, còn hắn lặng người nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ nham hiểm. Văn Kỳ hoàn toàn không biết người đàn ông cao to trước mặt là ai, cô cũng chẳng biết hắn bắt cô đến đây để làm gì.

Mọi thứ khiến Văn Kỳ cảm thấy cực kỳ quái lạ, cô hoàn toàn chẳng biết gì, tại sao cô lại bị lôi vào cuộc phân tranh này?

Người đàn ông cao lớn gỡ kính râm xuống, để lộ ra đôi mắt chằng chịt sẹo, trên mắt và mặt hiện rõ vết bỏng. Vương Uy mỉm cười lạnh lùng rít một hơi thuốc, khom người xuống, thở ra một làn khói thuốc màu trằng tới trước mặt Văn Kỳ.

“Cô nói xem thằng ranh đó trước khi chế đã để lại cho cô cái gì?” Mấy hôm nay, Vương Uy vẫn âm thầm theo dõi Trịnh Tiểu Quân, thế nên mới phát hiện ra được chỗ ẩn náu của Văn Kỳ, sau đó nhân lúc Trịnh Tiểu Quân ra ngoài, hắn liền men theo đường ống nước, trèo lên tầng hai, xông vào phòng đánh ngất Văn Kỳ, rồi lại đi men theo đường ống nước vác theo Văn Kỳ leo xuống.

Văn Kỳ nhìn khuôn mặt gớm ghiếc của Vương Uy, trong lòng thầm nghĩ, người trước mặt muốn lấy bản đồ kết cấu phân tử DNA trong hòm thư của Từ Giai Thần, lẽ nào hắn chính là người của giáo sư Vương? Xem ra người này không hề có ý tốt.

“Chẳng để lại gì cho tôi hết, anh muốn làm gì?”

“Hừm, con nhãi ranh này mồm miệng kín gớm, thằng cha già chết tiệt của mày lúc này cũng chẳng biết đã chết hay chưa. Nếu mày không nói, tao sẽ có cách bắt mày phải mở miệng.” Nói xong, hắn rút chiếc di dộng màu lam của Văn Kỳ ra, ấn nút gọi cho Văn Kiện.

“Ông chủ Văn à, con gái ông đang nằm trong tay tôi, nếu muốn nó sống thì mau bảo nó nói ra bí mật mà tôi muốn biết, tôi đảm bảo có thể cho nó quay về bình an.”

“Mày nói cái gì? Văn Kỳ đang ở trong tay mày?”

“Hay là tôi cho ông nói chuyện với con gái ông nhé!” Dứt lời, Vương Uy liền đưa chiếc di động tới trước mặt Văn Kỳ.

“Ba, mau tới cứu con.” Văn Kỳ thét lên, còn chưa nói hết câu Vương Uy đã thu di động lại.

“Được rồi, ông đã nghe thấy chưa? Hai ba giờ đêm nay, giao dịch tại số 138 đường Thiên Nhai, nếu không ông chờ mà dọn xác con gái.” Nói xong, Vương Uy liền dập máy luôn.

Vương Uy bước tới trước mặt Văn Kỳ, khuôn mặt hắn lúc này đã biến thành nửa người nửa sói, hắn lấy một chiếc túi ni long màu đen, móc ra một quả tim, nuốt vào họng ngay trước mặt Văn Kỳ. Máu tanh từ đám nội tạng vấy đầy lên mặt Văn Kỳ, khiến cô thét lên thất thanh, nhưng những chuyện khủng bố hơn vẫn còn nằm ở phía sau.

Vương Uy kéo một thi thể từ phía sau ra, trong ty cầm một cao dao phẫu thuật, bắt đầu giải phẫu thi thể ngay trước mặt Văn Kỳ, rạch từng dao từng dao. Văn Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, lại thét lên một tiếng, dần dần trở nên điên loạn.

Vương Uy thấy mình đã đạt được mục đích, liền dừng tay. Hắn còn phải chuẩn bị nội tạng cho giáo sư Vương, còn một bộ thi thể nữa đang được giấu trong lò mổ. Hắn liền nhốn Văn Kỳ trong phòng, bước xuống nhà rồi đi thẳng tới lò giết mổ.

Hắn không hề phát hiện ra, có một bà già đi theo sau mình. Đúng vậy, người theo dõi hắn lúc này là Trịnh Tiểu Quân, cô đã âm thầm đặt máy định vị trong tất của Văn Kỳ, cố tình để người ta bắt Văn Kỳ đi, dẫn dụ hung thủ thực sự đứng sau mọi chuyện ra ngoài ánh sáng. Đây chính là một phần của kế hoạch.

Hai người cứ như vậy, đi cách nhau một khoảng mấy mét.

Quay về một nơi khác.

Văn Kiện không ngờ giáo sư Vương định dùng Văn Kỳ để uy hiếp mình. Nên đắn đo mãi xem bản thân có đi hay không? Hơn nữa, số 138 đường Thiên Nhai? Đó chẳng phải là lò giết mổ tư nhân sao?

Đúng rồi! Nhất định là hắn! Hắn muốn giết chết ông. Văn Kiện bắt đầu mâu thuẫn, rốt cuộc ông ta có nên đi hay không?

Vì nhờ công ty viễn thông nên Chu Thiên cùng lúc cũng nhận được thông tin từ cuộc điện thoại của máy Văn Kỳ. Văn Kỳ bị bắt cóc, hơn nữa trở thành vũ khí dùng để uy hiếp Văn Kiện. Bọn chúng đề cập tới một nơi, số 138 đường Thiên Nhai. Đợi đã, số 183 đường Thiên Nhai? Đó chẳng phải là lò giết mổ tư nhân sảo? Bao nhiêu năm nay, rất có thể tất cả những thi thể đều đã được giấu giếm trong lò giết mổ tư nhân này.

Tối nay liệu Văn Kiện có xuất hiện cứu Văn Kỳ? Kể từ khi Văn Kỳ mất tích tơi nay đã được mười hai tiếng, lẽ nào nội gián còn lại chính là Trịnh Tiểu Quân? Nhìn từ ngoài vào, cô cũng đáng nghi, có điều, cô chẳng cần thiết phải làm thế?

Tất cả đều chỉ là suy đoán của Chu Thiên, hơn nữa những suy đoná này hoàn toàn không có chứng cứ. Chu Thiên quyết định bố trí thiên la địa võng tại lò giết mổ, anh muốn biết người bắt cóc Văn Kỳ rốt cuộc là ai?

Chu Thiên không biets làm như vậy có tác dụng không, nếu thực sự có theẻ dùng cách này để lôi kẻ thao túng mọi chuyện ra ngoài ánh sáng thì tốt quá.

Cùng lúc anh nhận được một tin tức, là Thiên Lượng gọi tới, cuối cùng đã có một tin tức tốt, phát hiện ra một chất có thể phản ứng cùng thé chất lỏng màu xanh lục kia.

Có điều, việc quan trọng nhaats lúc này chính là đi bắt kẻ đã bắt cóc Vân Kỳ. Dưới sụ trợ giúp của cục trưởng Trịnh, Chu Thiên dẫn theo một đội cảnh sát tiến thẳng tới lò giết mổ chờ hành động.

Lò giết mổ tư nhận này không lớn lắm, địa điểm heo hút, xung quanh vắng lặng.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, cùng việc định vị thành công nơi Văn Kỳ đang bị giam giữ cùng vị trí hiện tại của Văn Kiện, Chu Thiên bắt đầu cho mở cuộc truy xét toàn diện.

Khi tới chân núi Thiên Lâu, anh thấy một chiếc xe taxi màu vàng vụt qua trước mặt, người ngồi trong xe là Văn Kiện vào giáo sư Vương, Chu Thiên lập tức cho xe theo sát phía sau.

Bám đuôi được một lúc, anh thất chiếc taxi trước mặt dừng lại, cuối cùng anh đã có thể tóm được đuôi bọn chúng, nhưng hai kẻ này định làm gì?

Chu Thiên ngồi tron gxe, nhìn hai người trước mặt đi xa rồi mới từ từ bước xuống.

Chu Thiên đi cách hai người một khoảng khá xa, anh vốn định thông báo cho đồng đội tới bắt người, nhưng nghĩ lại, bọn họ tơis đây chắc có mục đích khác, hơn nữa lại còn ngồi taxi tới. Anh có phần không hiểu vào những lúc quan trọng thế này, hai người họ chạy tới khu vực hoang vắng này để làm gì?

“Lão già, hôm nay không phải ông chết thì là tôi chết! Ông sắp xếp người bắt cóc con gái tôi là có ý gì?” Ông ta biết rõ, Văn Kỳ bị bắt cóc đều là chỉ thị của giáo sư Vương.

“Hả, huynh đệ, tôi không biết ông đang nói cái gì, bắt cóc con gái ông gì chứ?” Giáo sư Vương tỏ ra không biết chuyện gì đang xảy ra, có điều, ánh mắt ông ta thoáng hiện sát khí.

“Hừm, lão già, mẹ kiếp, từ lâu tao đã căm ghét mày lắm rồi. Bao năm nay, mày chẳng làm gì cả, lại còn muốn lấy một nửa số lợi nhuận mà tao kiếm được, tao đã nhịn đủ rồi. Con gái tao nhất định là do bị mày bắt cóc.”

“Đã như vậy rồi, chúng ta chẳng cần phải nói nhiều thêm nữa. Nếu mày đã biết rồi, tao cũng chẳng ngại nói cho mày biết, cho dù bây giờ mày giết chết tao, mày cũng không sống nổi một tuần nữa đâu.” Giáo sư Vương mỉm cười xảo quyệt.

“Mày đừng có ăn nói ngông cuồng.”

“Nói thật cho mày biết, hai con điếm mà Tần Phụng Trân tìm cho mày vài hôm trước đều bị bệnh hết, chính tao cố tình sắp xếp đấy. Bây giờ, mày đã hiểu chưa?”

“Mày! Mày đúng là đồ súc sinh!” Văn Kiện thét lên.

“Theo những gì thằng nhãi Vương Uy nói, trong linh hồn mày cũng khắc một tội lỗi, đó chính là dâm dục. Có điều, tối nay mày đã tới, tao chẳng thể nào để mày sống mà rời khỏi đây được.” Giáo sư Vương nói xong liền nhào tới, trong thoáng chốc, Văn Kiện đã bị giết mà không kịp trở tay.

Khoảnh khắc Văn Kiện bị giáo sư Vương đẩy ngã xuống mặt đất, ông ta thấy khôn mặt giáo sưu Vương nhanh chóng biến đổi, ông ta thấy khôn mặt giáo sư Vương biến thành nanh sói, khuôn mặt nửa người nửa sói, mắt trái vẫn là đồng tử giống như người bình thường nhưng mắt bên phải lại là đồng tử màu xanh lục. Miệng ông ta cũng không ngừng chảy ra thứ chất lỏng mày xanh lục.

Giáo sư Vương cắn mạnh lên cổ Văn Kiện, bàn tay đầy móng vuốt, bắt đầu cào xé thi thể của Văn Kiện, từ từ phanh thây, hút hết máu bên trong giống như loài quỷ dữ.

Chu Thiên trốn phía sau chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đáng sợ, tim đập điên cuồng, cứ như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Giáo sư Vương giết chết Văn Kiện xong liền chạy trốn với tốc độ bỏ chạy của loài sói, Chu Thiên còn chưa kịp phản ứng, ông ta đã hoàn toàn mất tăm mất dạng.

Ở một nơi khác, nhìn trông có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Thiên Lượng và cục trưởng Trịnh mỗi người theo đuổi một tâm sự, im lặng không nói gì, nhìn những thứ Triệu Liên Thành để lại cho Chu Thiên.

Trong một bệnh viện tư nhân, Chu Thiên đưa ra thẻ cảnh sát, tiếp đó hỏi thăm thông tin về những ca phẫu thuật mà giáo sư Vương đích thân tiến hành gàn đây. Bác sỹ trực ban liền đưa anh lên khỏi phòng lưu giữ tư liệu nằm ở cuối hành lang. Nơi này không khí ngập ngụa mùi flo và các loại thuốc khác, bức tường bên trái treo đầy những nội tạng có tẩm phoóc-môn.

Chu Thiên bước tới trước một chiếc bình đựng cánh tay người, trong khi vẫn lắng nghi bác sỹ chủ nhiệm nói chuyện.

Khi Chu Thiên rời khỏi đó đã hai mươi hai giờ đêm, chỉ còn một tiengs nữa là đến thời gian giao dịch. Trước tiên anh muốn tìm hiểu nội gián còn lại trong cục cảnh sát, phải lôi được hắn ra ánh sáng thì mới có thể bắt được hung thủ thực sự đằng sau vụ án này.

Chu Thiên đã nắm được những chuyện riêng tư của giáo sư Vương thông qua cuộc nói chuyện với bác sỹ chủ nhiệm, như nhận hối lộ, moi rỗng công quỹ của bệnh viện.

Có điều, qua bác sỹ chủ nhiệm, Chu Thiên còn biết được thân phận của một người nữa đó chính là người đàn ông cao to. Hắn tên là Vương Uy, là con trai nuôi của giáo sư Vương. Suy cho cùng giáo sư Vương cũng là một nhân vật lớn trong thành phố Thiên Nhai, quan hệ rộng rãi lại cộng thêm việc hợp tác đen tối với Văn Kiện, ông ta chẳng thiếu tiền. Ông ta lợi dụng rất nhiều người, đi tìm người sống và nội tạng cho mình, cứ như vậy, không những có thể thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà còn có thể làm thí nghiệm trên cơ thể con người.

Chu Thiên lo lắng cho sự an toàn của Văn Kỳ, Văn Kiện đã chết, tối nay ai sẽ thay ông ta tới giao dịch? Hoặc cso thể thông qua giáo sư Vương, Vương Uy đã biết Văn Kiện chết rồi. Đây là khả năng xấu nhất mà Chu Thiên nghĩ tới, anh sợ nhân chứng quan trọng là Văn Kỳ cũng sẽ chết, vậy thì vụ án này sẽ trở thành vụ ánh chết không đối chứng.

Một tiếng nhanh chóng trôi qua, trời đã tối mịt, lò giết mổ tư nhân nằm ở vùng ngoại ô đã được mai phục kĩ lưỡng. Lần trước khi quyết định giám sát điện thoại của Văn Kỳ, Chu Tiên cũng đồng thời giám sát luôn số điện thoại của Văn Kiện, lúc Vương Uy gọi điện thoại cho Văn Kiện, lúc Vương Uy gọi điện cho Văn Kiện, di động của anh cũng báo tin.

Xem ra Vương Uy chưa biết Văn Kiện đã chết, điều này kiến Chu Thiên có hi vọng sẽ bắt được hắn. Có điều, đám người Chu Thiên chẳng đợi được gì, bởi lẽ đêm đó chẳng thấy ai xuất hiện.

Nhắc đến hành động lần này, Chu Thiên đã cực kỳ cẩn mật, thế nhưng vụ việc xảy ra khiến anh không khỏi nghi ngờ tên nội gián còn lại trong cục cảnh sát đã thông báo cho đồng bọn.

Nhớ lần trước bí mật bắt giữ Văn Kiện, sau cùng vẫn để ông ta trốn thoát, tình hình lúc này giống hệt, xem ra tên nội gián này là một mối hậu họa lớn. Chu Thiên quay về căn phòng nghỉ trong cục, nét mặt bình thản như không, thực ra anh đã vạch sẵn kế hoạch, nhất định phải lôi bằng được tên nội gián kia ra ánh sáng.

Nhưng trước hết anh phải quay lại bệnh viện tư, nhờ bác sỹ chủ nhiệm, anh vòa phòng tư liệu, tiến hành tìm kiếm tài liệu cuộc phẫu thuật thất bại mười tám năm trước, để tìm được người có liên quan đến chuyện mười tám năm trước, thuyết phục người đó đứng ra vạch tội giáo sư Vương.

Sau một hồi điều tra, cuối cùng Chu Thiên reo lên, đầu kia nói “Anh tới số 127 thành phố Tây Nam, ở đó có người anh muốn tìm, bà ấy tên là Dương Lâm.”

“Được, cảm ơn.” Chu Thiên dập máy, mỉm cười.

“Mười tám năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh nhất định phải tìm hiểu.

Chu Thiên lái xe với tốc độ nhanh nhất, chạy tới số 127 thành phố Tây Nam, dừng lại trước một khu nhà cũ, anh bước vào, ấn chuông.

“Anh chàng trẻ tuổi, cậu tìm tôi có chuyện gì?” Một người phụ nữ trung niên bước ra.

Chu Thiên đưa ra thẻ cảnh sát, khéo léo lựa lời “Tôi tìm bà vì muốn tìm hiểu một chuyện.”

Người phụ nữ trung niên gật đầu đáp “Được rồi, hỗ trợ cảnh sát làm việc là việc nên làm.” Sau đó bà dẫn Chu Thiên vào trong, ngồi xuống sô pha “Nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì, tôi biết gì nhất định sẽ noi cho cậu nghe.” Miệng thì nói vậy nhưng bà biết rõ cảnh sát tìm bà vì chuyện gì, lúc này bà chỉ muốn nhanh chóng được giải thoát.

Chu Thiên châm điếu thuốc rồi nói “Dương Lâm, hãy kể cho tôi nghe về ca phẫu thuật Từ Á Long mười tám năm trước.”

Dương Lâm cười nhạt, cái gì phải đến rồi sẽ đến, giấy chẳng thể nào gói nổi lửa. Mười tám năm trước bà chính là y tá trưởng trong bệnh viện, năm đó cũng có quan hệ cùng giáo sư Vương. Sau vì phát hiện ra những chuyện làm ăn phi pháp của giáo sư Vương, nhưng dưới sự mê hoặc của đồng tiền, ba dần dần chìm lún trong tội ác. Sở dĩ bà thành thật như vậy bở bao năm này bà sống quá mệt mỏi, lúc nào cũng gặp phải ác mộng.

Trên đường trở về, Chu Thiên nhìn chăm chú về phía trước, miệng ngậm điếu thuốc, chìm trong im lặng. Anh nhất thời không tìm được phương hướn, tại sao Vương Uy phải bắt cóc Văn Kỳ? Văn Kiện đã chết rồi, hắn bắt cóc Văn Kỳ thì có lợi thế gì? Kế hoạch của giáo sư Vương rốt cuộc là sao? Chỉ vì muốn nguy cơ sinh hóa bùng phát lần nữa ư? Hiện nay ông ta đang ở đâu? Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng. Hít một hơi thuốc, Chu Thiên kéo cửa sổ, gió lạnh lùa vào, lập tức thổi bay khói thuốc mà anh vừa phả ra.

Nhìn vào những vụ án gần đây có thể thấy đây là vụ án giết người liên hoàn, của một tổ chức tội phạm lớn có kế hoạch có quy tắc, đồng thời muốn gây nên một trận sóng gió lớn trong nước, thử khỏi phát sức mạnh thần bí nằm trong vùng cấm của DNA loài người. Lúc này nếu chỉ dựa vào sức mạnh của một cảnh sát nhưu Chu Thiên, hoàn toàn không có tác dụng gì.

Đương nhiên, Chu Thiên cũng giả định, nếu nguy cơ sinh hóa mười tám năm trước tái diễn, vậy thì chắc chắn sẽ là một thảm họa không thể khống chế. Chu Thiên vốn là một người kiên cường, không muốn bất cứ ai coi thường bản thân. Bao năm nay, anh liều mạng phá án, cũng vì chính nghĩa, và thái độ không khuất phục trước cái xấu. Ngay từ đầu khi tiếp xúc với vụ giết người liên hoàn này, Chu Thiên cho rằng nó chỉ đơn giản thôi, thực không ngờ lại lật ra được cả những chuyện bí mật của mười tám năm trước.

Anh muốn tìm người giúp đỡ, chỉ là hiện nay anh chẳng thể tin ai, bởi anh không bies người ở cạnh bên mình rốt cuộc có phải là nội gián do kẻ thao túng í ẩn kia phái tới hay không? Nghĩ tới đây, anh lại đạp mạnh chân phanh, cho xe dừng lại.

Anh bước xuống xe, ngồi xuống vệ đường hút thuốc, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Nếu như giáo sư Vương là tên cầm đầu, vậy bước tiếp theo ông ta có kế hoạch gì? Tâm tư Chu Thiên vô cùng phức tạp, hỗn loạn.

Có điều, theo những gì Dương Lâm kể lại, anh có phần không thể tiếp nhận, bởi chuyện mười tám năm trước, chẳng có bất cứ chứng cứ nào.

Vụ án tưởng như sắp phá giải được rồi, nhưng phút cuối lại thành ra những người có liên quan tới vụ án đề chết một cách kì quái. Nhân chuwgns quan trọng nhất là Văn Kỳ đang bị bắt cóc lại càng tăng thêm độ khó cho việc phá án, kẻ phạm tội không những thế còn đánh trúng vào điểm yếu của cảnh sát. Chu Thiên vốn cho rằng có thể lợi dụng việc nghe trộm điện thoại, bắt được người bắt cóc Văn Kỳ, nhế nhưng sau cùng chỉ là phí công vô ích.

Hơn nữa trong cục cảnh sát vẫn còn một nội gián nữa, rốt cuộc là ai? Mỗi lần có hành động mới, đám tội phạm đều nhanh hơn cảnh sát một bước, nhất định là do nội gián thông báo. Đồng thời tiến độ công phá bí mật của thứ chat lỏng màu xnah thần bí kia cũng chẳng có chút khởi sắc nào. Tất cả xem ra đều năm trong kế hoạch của kẻ cầm đầu, công thần lớn nhất chính là tên nội gián còn lại trong cục cảnh sát.

Một vấn đề quan trọng nữa chính là Tư Giai Thần rơi xuống vực thẳm, liệu anh ta có còn sống không?

Trên thực tế, Từ Giai Thần còn sống hay đã chết là chuyện chưa thể xác định, chỉ khi nào phát hiện rat hi thể của anh ta thì mới kết thúc được mọi chuyện.

Nếu anh ta chưa chết, cảnh sát sẽ bắt anh ta, và để Từ Giai Thần làm nhân chứng, vậy thì mới có thể bắt được giáo sư Vương.

Thế nhưng, điều khiến Chu Thiên nghĩ không thông chính là giáo sư Vương tại sao lại phải giết chết Văn Kiện, lẽ nào bọn họ chia tiền bẩn không đều? Hay là vì ông ta muốn giết người diệt khẩu? Anh lại bước lên xe, nhanh chóng lái xe về cục.

Khoảng hai mươi phút sau, trong phòng làm việc của cục trưởng Trịnh, anh bất bình đưa ra nghi vấn với ông. Trịnh Thiên sau khi nghe xong, trầm ngâm một hồi rồi nói “Vậy ý của cậu là?”

“Có nội gián! Trong cục cảnh sát vẫn còn một nội gián nữa.”

Trịnh Thiên kinh ngạc, lặng đi một hồi xem ra vẫn chưa định thần lại được.

“Cái gì, trong cục cảnh sát vẫn còn nội gián? Chu Thiên, cậu có nhầm không? Hiện nay cậu có đối tượng tình nghi nào không?”

“Tôi cũng không dám tự ý nghi ngờ lung tung, ông biết đấy, tất cả các đồng đội trong cục đều là bạn chiến đấu nhiều năm, hơn nữa không thể đổ oan cho người vô tội được. Chuyện này chỉ có thể âm thầm điều tra, ông có cách nào không?” Chu Thiên đột nhiên cao giọng hỏi.

Nghe câu nói này, sắc mặt Trịnh Thiên trở nên nặng nề, ông nhìn Chu Thiên kiên nghị nói “Có! Chúng ta hãy giăng một cái bẫy.”

Chu THiên nghe xong kế của cục trưởng Trịnh, lập tức đưa lời bổ sung “Làm vậy có thể dụ được tên nội gián dia không? Nếu hắn không mắc câu thì sao? Hơn nữa, nhân chứng quan trọng nhất của vụ án vẫn nằm trong tay bọn chúng, tôi cũng không muốn cô ấy chịu những tổn thương không cần thiết.”

Cục trưởng Trịnh trầm ngâm một hồi, sau đó quả quyết nói “Đúng vậy, chúng ta phải chuẩn bị hai phương án song song. Thứ nhất, chúng ta phả bảo vệ nhân chứng. Thức hai, chúng ta phải mượn Văn Kỳ làm cái cớ để dụ nốt tên nội gián còn lại trong cục lộ diện.”

“Thế nhưng, làm thế nào mới dụ được hắn? Làm sao khiến cho người bắt cóc Văn Kỳ hợp tác với chúng ta?” Chu Thiên vẫn tỏ ra mơ màng.

“Tôi cho rằng, nếu muốn dụ tên nội gián thực sự lộ diện, tốt nhất nên tạo ra hiện tượng giả, lợi dụng một lần hành động để che mờ tầm quan sát của kẻ địch.

Chu Thiên nghe Trịnh Thiên nói xong, sắc mặt thoáng hiện nụ cười.

“Thế nhưng, Văn Kỳ rốt cuộc bị bắt cóc đến chỗ nào? Cô ấy còn sống hay không? Mười tám năm trước, tại sao giáo sư Vương giết chết hết tất cả những người nhà họ Từ, nhưng lại quyết định giữ lại Từ Giai Thần, phải chăng ông ta không biết Từ Á Long vẫn còn một đứa con trai. Vậy thì tại sao Từ Giai Thần lại làm như vậy? Tất cả chỉ vì báo thù sao?”

Chu Thiên chìm đắm trong suy nghĩ, lẽ nào sự thực giống như những gì Dương Lâm nói?

Lẽ nào, nguy cơ mười tám năm trước sẽ tái diễn thêm lần nữa? Nếu là vậy thì thực sự quá đáng sợ, Chu Thiên không dám tưởng tượng, sẽ có rất nhiều người chết, hai mắt anh đỏ rực, lại ngáp dài một cái.

Cục cảnh sát lúc này im lặng như tờ. Lúc đầu, Chu Thiên coi Văn Kỳ như một kẻ tình nghi có liên quan tới các vụ án mạng liên hoàn, thế nhưng đến giờ, anh đã hoàn toàn loại trừ cô ra ngoài cuộc.

Chu Thiên quay đầu nhìn về phía phòng giữ xác, Thiên Lượng vẫn còn bận rộn trong đó.

Chu Thiên đã hợp tác với Thiên Lượng hai năm nay, bọn họ đã tận mắt thấy rất nhiều người chết, cùng phá giải rất nhiều vụ án nghiêm trọng, đây là lần đầu tiên gặp vụ án mạng liên hoàn kiểu này. Thiên Lượng quay đầu, mỉm cười nhìn Chu Thiên, không cần nói nhiều, chỉ một ánh mắt là đủ. Chẳng ai có thể hiểu được sự ăn ý giữa họ, Chu Thiên có thể thấy Thiên Lượng đang dốc toàn lực cho vụ án này.

Nếu Thiên Lượng có thể nghiên cứu ra thứ thuốc phá giải được chất lỏng màu xanh lục thần bí, chắc chắn sẽ ngăn chặn một trận nạn kiếp thảm khốc, đồng thời có thể nổi danh trong giới Sinh học, hoặc giả còn có thể nhận được tượng vàng cho nhà sinh học xuất sắc nhất thành phố.

Chu Thiên nằm xuống chiếc ghế sô pha, từ từ chìm vào giấc ngủ

Không biết bao lâu sau, lúc Chu Thiên tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ sang bốn giờ sáng.

Lúc này, bụng hai người sôi lên sung sục vì đói. Chu Thiên và Thiên Lượng liền tìm một quán ăn ven đường, gọi vài chai bai cùng mấy món nhắm. Hai người đã chẳng còn nhớ rõ đã bao lâu rồi không có một bữa cơm no, hiện nay khó khăn lắm mới có được một chút rảnh rỗi, thế nhưng họ vẫn không quên thảo luận về vụ án.

Chu Thiên uống một ngụm bia nói “Cậu nghiên cứu sao rồi? Có phát hiện gì mới không?”

Thiên Lượng cũng làm một ngụm đáp “Mãi chẳng tìm ra chất gì đặc biệt.” Rồi nhún ai chán nản nói thêm “Tôi không biết liệu có thể nghiên cứu được thuốc phá giải hay không, có điều, chỉ có nghiên cứu không ngừng thì chúng ta mới không bỏ lỡ bất cứ khả năng nào.”

“Ừm, điều khiến tôi lo lắng lúc này chính là việc bùng phát lần nữa nguy cơ sinh hóa mười tám năm trước, đến khi đó, cả thành phố này sẽ trở thành địa ngục chốn trần gian mất.”

Thiên Lượng gật đầu “Đúng vậy, tôi nhất định sẽ tiếp tục nghiên cứu. Có điều, chỉ dựa vào sức của mình tôi, thực sự có chút lực bất tong tâm, nếu có thể thành lập một đội nghiên cứu nhỏ, liên hệ với tất cả các nhà sinh hóa trong thành phố này thì tốt hơn.”

Chính vào lúc này, di động của Chu Thiên bỗng vang lên “Xin chào, xin hỏi ai đấy?”

“Nếu cậu muốn phá giải thứ chất lỏng màu xanh thần bí thì hãy hút một điếu thuốc.” Dập di động, Chu Thiên liền chuyển lại mấy lời cho Thiên Lượng.

Thiên Lượng sầu muộn hút một điếu thuốc, sau đó lại nốc mấy hụm bia, lẩm bẩm một mình “Thuốc? Hút một điếu thuốc?”

“Đúng rồi, hút một điếu thuốc, rốt cuộc ý của cậu ta là gì?” Chu Thiên không ngừng tự hỏi.

“Tôi quay về thử xem sao, phải lấy mấy thành phần trong điếu thuốc cho vào thứ chất lỏng mfu xnah xem có phản ứng gì không.” Dứt lời, Thiên Lượng lập tức bỏ đi.

Chu Thiên nhìn theo bóng dáng Thiên Lượng rời đi, để lộ nụ cười dị thường. Triệu Liên Thành muốn giúp cảnh sát, nhưng tại sao lại không chịu hiện thân?

Sauk hi thanh toán tiền, Chu Thiên liền bắt một chiếc taxi, nhanh chóng tới quán internet chui vào của Lão Trương. Các quán internet kiểu này trong thành phố nhiều vô số kể, cảnh trẻ vị thành niên vào quán chơi cũng là chuyện hết sức bình thường. Chu Thiên vừa bước vào quán, lão Trương đã sợ run người. Chu Thiên chẳng nói gì, đi thẳng tới máy số 16 bảo người đang ngồi đưgns dậy, rồi bản thân nhẹ nhàng ngồi xuống. Rất nhanh sau đó Chu Thiên đăng nhập vào mấy nick QQ đã được phá giải, tên Một tòa thành, qua lịch sử nói chuyện tra ra được một nick có tên Cỗ máy thời gian, hơn nữa lại là lịch sử chat vào một đêm trước khi Từ Giai Thần hẹn Văn Kỳ tới núi Thiên Lâu.

Sau đó, anh lại tra được một nick QQ khác, là nick QQ của Văn Kỳ. Và những phát hiện trong nick QQ này đã giúp vụ án có được bước chuyển biến mới.

Đến nay, các mũi nhọn lại lần nữa chĩa về phía Văn Kỳ, tại sao Từ Giai Thần lại gửi cho Văn Kỳ những thứ này? Lẽ nào anh ta đang để lại manh mối? Hoặc giả Văn Kỳ mới thực sự là chủ mưu của mọi chuyện?

Trời sắp sáng, Chu Thiên hứng khởi đón chào ngày mới, vắng mặt trời từ từ nhô ở phía đường chân trời.

Vụ án này quá phức tạp, hoàn toàn không tìm ra được bất cứ điểm logic nào, người bị hại giờ lại thành kẻ tình nghi.

Một loạt các vụ án liên hoàn này rốt cuộc là do ai thao túng?

Người đầu tiên bỏ mạng chính là Triệu Vỹ và Hạ Thiên, thứ nhất chất lỏng màu xanh lục thần bí xuất hiện, còn Từ Giai Thần thừa nhận tất cả mọi người đều do anh ta giết chết. Sau đó, Lý Bích Hoa giết chết Thẩm Lăng, báo thù cho người chồng đã chết oan vào mười tám năm trước, Văn Kiện sợ sự việc bại lộ lại rat ay sát hại Lý Bích Hoa.

Đồng thời, dưới sự sắp xếp của giáo sư Vương, ông ta đã đưa thi thể tới lò giết mổ tư nhân để tiêu hủy.

Sau đó, Văn Kiện lại bị giáo sư Vương giết chết. Con người thực đúng là đáng sợ, vì danh dự của bản thân mà chẳng tiếc mọi giá.

Còn về tên chủ mưu hiển nhiên là một cao thủ đáng gờm, xem ra giáo sư Vương có khả năng không phải là kẻ chủ mưu.

Thế nhưng chủ mưu rốt cuộc là ai? Chu Thiên nghĩ mãi chẳng thể nào hiểu được.

Người bị sát hại đầu tiên là Triệu Vỹ, anh ta là một cao thủ trong giới Sinh học, đồng thời cũng là bạn trai của Hạ Thiên. Tại sao anh lại bị Tù Giai Thần giết chết? Lẽ nào chỉ xuất phát từ lòng đố kị? Theo lí mà nói, Từ Giai Thần hoàn toàn không cần phải vì chuyện này mà giết chết Triệu Vỹ. Nếu như nhất định phải tìm một lí do, chắc chắn là vì muốn che giấu chân tướng. Cho nên, anh ta mới phải giết Triệu Vỹ để diệt khẩu, hoặc giả, Triệu Vỹ đã nắm được điểm yếu nào đó của Từ Giai Thần.

Hơn nữa chuyện này bắt nguồn từ việc khoa Sinh đại học Thiên Nhai nghiên cứu thứ thất lỏng màu xanh thần bí, vậy thì rất có khả năng hung thủ làm vậy vì thứ chất lỏng này. Mục đích chủ yếu không phải giết người mà muốn có được một phần chất lỏng màu xanh lục tại khoa Sinh.

Đứng từ góc độ khác nhìn sự việc, nếu mục đích la vì thứ chất lỏng màu xanh lục, thì mong muốn sau cùng chính là khiến nguy cơ sinh hóa bùng phát thêm lần nữa.

Vậy đây là mong muốn của ai? Nguy cơ sinh hóa bùng phát, nhất định sẽ lây lan toàn thành phố. Theo những gì cục trưởng Trịnh kể lại, mười tám năm trước, đã xảy ra nguy cơ sinh hóa một lần, cũng là do một kẻ thần bí gây ra, kẻ thực sự ra ay không biết còn sống hay đã chết. Lẽ nào, chủ mưu nguy cơ sinh hóa lần này và mười tám năm trước đều là một ? Với tình hình trước mắt thì cảnh sát đang dứng ở chỗ sáng, tội phạm nằm trong bóng tối, bắt đầu trò chơi mèo vờn chuột.

Hoặc giả, nếu vì muốn nguy cơ sinh hóa bùng phát, rốt cuộc mục đích là để làm gì ? Từ Giai Thần tiếp cận Văn Kỳ là vì báo thù Văn Kiện hay thực sự đã phải lòng cô ? Nếu Văn Kỳ chết đi, vụ án lần này lại càng thêm rắc rối. Trên thực tế, ngăn chặn nguy cơ sinh hóa quan trọng hơn tính mạng của Văn Kỳ nhiều lần. Hoặc giả Văn Kỳ đã tự biên tự diễn một màn kịch, tất cả mọi người đều chỉ là con cờ của cô ta ? Nếu co là chủ mưu, vậy tại sao lại bắt Văn Kiện phải chết ? Nhìn bề ngoài vụ án thì có liên quan tới thứ chất lỏng màu xanh lục thần bí, nhưng có khả năng, thứ chất lỏng này cũng chỉ là một cái cớ, như tấm áo choàng ngoài che giấu mục đích thực bên trong mà thôi.

Chu Thiên càng nghĩ càng đau đầu, nhưng mãi vẫn chẳng thể đưa ra kết luận sau cùng. Cho dù đứng từ phương diện nào suy xét thì cũng chẳng thể tìm ra được điểm đột phá.

Có nhiều chuyện, cần phải suy đoán thận trọng, những gì mắt nhìn thấy chưa chắc đã là thật, phải dùng tư duy khác để nhìn nhận vấn đề. Nói không chừng đó chính là một cái bẫy tinh vi. Vừa nghĩ tới đây, trong đầu Chu Thiên đột nhiên lóe lên một ý, tại sao không lật ngược vụ án, phân tích lại một lượt ?

Trước đây Chu Thiên vẫn luôn cho rằng hung thủ làm vậy vì muốn giết người, ăn cắp nội tạng, nói không chừng, chính điều đó khiến anh đi vào ngõ cụt, bị mê hoặc trước trận pháp tinh xảo của đối phương. Hoặc giả, hung thủ hoàn toàn không bận tâm đến các nội tạng kia. Và Từ Giai Thần cũng chỉ là một quân cờ, đã có ai đó cố tình khơi dậy lòng thù hận. Đúng vậy ! Nhất định là như vậy ! Không thể chỉ suy nghĩ quanh những người bị hại, như vậy chẳng khác nào đi vào ngõ cụt, sau cùng chẳng tìm nổi đường ra.

Khoảnh khắc, Chu Thiên cảm thấy đầu óc có phần tỉnh táo, anh liền quyết định lái xe thẳng tới đại học Thiên Nhai. Có điều, anh đã để quên chiếc di động của mình ở cục mà không hề hay biết.

Sau khi Chu Thiên rời đi, một người bước vào, xóa cuộc gọi nhỡ trong di động của anh, sau đó lại bước ra ngoài…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play