Văn Kiện lái xe tới
số 138 đường Thiên Nhai. Xe vừa dừng bánh,một tên lùn mặt dày nát bươm
đứng ngay trước đầu xe. Văn Kiện biết đây là người do giáo sư Vương sắp
xếp,liền đưa chìa khóa xe cho tên lùn. Điều khiến ông ta lo lắng nhất
chính là giả như thi thể của Lý Bích Hoa bị người ta phát hiện thì thật
không hay. Nghĩ vậy, ông ta đành tìm giáo sư Vương nhờ xử lý, muốn hủy
xác bịt đầu mối, tới lò giết mổ là lựa chọn tốt nhất.
Văn
Kiện còn nhớ,thuộc hạ của giáo sư Vương, Triệu Liên Thành, mỗi tháng đều tới nơi này giao dịch cùng ông ta. Có một lần Triệu Liên Thành than một số tiền lớn, Văn Kiện chẳng dám nói gì, nếu không, ông ta chết là cái
chắc. Văn Kiện thậm chí còn biết một phần thân phận khác của Triệu Liên
Thành,đó là chiến hữu nhiều năm của Chu Thiên. Hơn nữa, ông ta cũng biết anh ta và Tần Phụng Trân chỉ là vợ chồng diễn kịch, vì muốn che mắt
người ta mà thôi. Lò giết mổ này chính là địa điểm giải phẫu cơ thể
người, nơi tốt nhất để rửa tiền đen. Nếu xảy ra chuyện, anh ta sẽ lập
tức bỏ trốn.
Tên lùn gọi mấy tên lực lưỡng, bê hai túi xác
người đi “ Được rồi, ông chủ Văn, ông có thể ra về, có người đang đợi
ông trong trung tâm tẩm quất Kim Ngọc đấy.” Dứt lời tên lùn ra hiệu cho
mấy tên lực lưỡng khiên thi thể vào trong, sau đó quay sang nói cùng Văn Kiện.
“ Ừm, cảm ơn, làm phiền ông rồi.” Nói xong, Văn Kiện
rút ra một tập tiền đưa cho tên lùn. Tên lùn nhận luôn, đi thẳng vào
trong lò giết mổ chẳng buồn quay đầu nhìn lại.
Văn Kiện đúng là người biết cách hành sự, nếu không sao có được địa vị như ngày nay ?
Ông ta chui vào trong xe, nhìn qua đồng hồ, muốn gọi điện thoại cho Văn Kỳ
để điều tra tung tích của Vương Thành. Đáng tiếc, Văn Kỳ tắt máy, không
có bất cứ tín hiệu gì.
Ông ta đành từ bỏ ý định, nhanh
chóng lái xe tới trung tâm tẩm quất Kim Ngọc, sau khi Văn Kiện rời đi,
có một người phụ nữ chui ra từ một góc khuất, nhìn tuổi tác đã lớn, đầu
tóc thậm chí bạc trắng. Có điều, nếu nhìn kĩ đôi mắt của người này sẽ
phát hiện đây là một người phụ nữ trẻ tuổi. Đúng vậy, Trịnh Tiểu Quân
đang có nhiệm vụ theo dõi ông ta.
Lúc này Văn Kỳ đã tỉnh dậy, cô còn nhớ, hôm nay là ngày nhận hàng, là kí ức mà cô mua từ
Cỗ máy thời gian, hôm nay chính là ngày giao hẹn.
Cô mở máy tính, đăng nhập vào QQ.
Cô gửi cho Cỗ máy thời gian một tin nhắn “ Địa điểm giao hàng ở đâu?”
Mười phút sau, cỗ máy thời gian đáp lại “ Mười hai giờ trưa, tại núi Thiên Lâu.”
Văn Kỳ cảm thấy có phần kì quái, núi Thiên Lâu ở cách thành phố Thiên Nhai
khá xa, đi xe buýt phải mất hai tiếng rưỡi đồng hồ, đi taxi cũng mất
khoảng nửa tiếng.
Có điều, cô chẳng nói nhiều.
Cỗ máy thời gian đã thoát nick, tiếp đó, Văn Kỳ lại nhận được một tin nhắn vô cùng đáng sợ. “ Tôi tới thực hiện giao hẹn của mình, mười hai giờ
trưa mai, hãy tới núi Thiên Lâu. “ Văn Kỳ nhìn qua, tại sao lại là núi
Thiên Lâu? Vừa định hỏi, nick của Hạ Thiên đã tắt. Cô âm thầm cảm thấy
việc này có điều bất thường, vội vã gọi điện thoại cho Chu Thiên.
“ A lô, có phải Chu Thiên không ? Hãy mau tới đây một chuyến, có tin tức quan trọng.”
“ Được, cô đang ở đâu ?”
“ Đại học Tây Nam.”
“ Mười phút nữa tôi sẽ có mặt.”
Trước tình hình không còn được Vương Thành bảo vệ, Văn Kỳ chỉ còn cách duy
nhất là nhờ tới Chu Thiên, nói cho cùng, khi nào còn chưa lôi được tên
cuồng sát Nhất Thổ ra ánh sáng, mọi viêc chỉ là lừa người dối mình.
Mười phút sau, Chu Thiên tới trước cổng trường đại học Tây Nam.
Thấy Văn Kỳ bước tới, Chu Thiên nghi hoặc nhìn cô “ Sao thế ? Cô có phát hiện gì mới?”
Văn Kỳ không hề lên tiếng, mà ngồi xuống, mở laptop lên, mở đoạn hội thoại
khi nãy cho Chu Thiên xem. Chu Thiên vừa nhìn QQ liền không khỏi lặng
người, Hạ Thiên thực sự vẫn đang liên hệ với Văn Kỳ. Không phải cô ấy đã chết rồi sao? Làm sao lại có thể liên hệ cùng Văn Kỳ được? Phải chăng,
tất cả mọi chuyện đều là màn kịch Văn Kỳ tự biên tự diễn?
Có điều, suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong giây lát, thông qua tin tức do
Trịnh Tiểu Quân gửi về, lại có người chết, hơn nữa lai lịch bất minh.
Có điều, kẻ tình nghi là cha của Văn Kỳ.
“ Văn Kỳ, trước tiên chưa nói đến chuyện này, buổi trưa chúng tôi sẽ
nấp ở chỗ kín để bảo vệ cô. Có điều, cô phải thành thật trả lời tôi một
chuyện.”
“ Anh hỏi đi, nếu tôi biết nhất định sẽ nói cho anh nghe.”
“ Cha cô rất có khả năng chính là kẻ cầm đầu ra lệnh trong những vụ
giết người liên hoàn này.” Chu Thiên cố tình nói như vậy, để xem phản
ứng của Văn Kỳ ra sao, nếu bình tĩnh như không, nghĩa là cô đã biết được nội tình sự việc.
Và quả thực Văn Kỳ không hề nói gì, cúi thấp đầu xuống.
“ Anh nói rất đúng, cha tôi đích thực là kẻ cầm đầu.Anh có biết không, Hạ Thiên đã nói với tôi rồi, cô ấy nói chính cha tôi đã hại chết cô ấy. Cô ấy còn nói cha tôi chính là Nhất Thổ.”
“ Hạ Thiên, cô ấy nói chuyện với cô?” Chu Thiên không thể ngờ, vừa hỏi một câu lại biết được nhiều chuyện như thế.
Anh là một người theo chủ nghĩa vô thần, trước nay không tin vào chuyện ma
quỷ, có điều Hạ Thiên làm cách nào mà nói chuyện này cho Văn Kỳ? Hung
thủ t thực sự là Văn kiện sao?
“ Văn Kỳ, trưa nay cô nhất định phải tới núi Thiên Lâu.” Chu Thiên quyết định tương kế tựu kế, nếu Hạ
Thiên đã có ý hẹn Văn Kỳ tới núi Thiên Lâu, vậy nhất định là có nguyên
nhân.
Có điều, Văn Kỳ vẫn còn che giấu một tin khác nữa, đó là cuộc giao dịch giữa cô và Cỗ máy thời gian.
Văn Kỳ và Chu Thiên nhanh chóng vạch ra một kế hoạch cẩn mật, dụ người
chủ mưu đứng sau mọi chuyện xuất hiện, sau đó hai người chia nhau ra
hành động.
Lúc này, Văn Kiện đã lái xe tới trước cửa trung tâm tẩm quất Kim Ngọc, là tên lùn nói với ông ta rằng tới đây để gặp giáo
sư Vương. Ông bước vào trong sảnh lớn, bây giờ trong trung tâm tẩm quất
Kim Ngọc chẳng có một ai, bà chủ lại ỏng ẹo bước ra.
Văn Kiện nhìn thấy Tần Phụng Trân liền hỏi “ Lão Vương đâu? Ông ấy ở đâu rồi?”
Văn Kiện trước nay đều cảm thấy bất mãn với giáo sư Vương, bao năm nay
là do ông bôn ba khắp nơi kiếm tiền, còn giáo sư Vương chẳng làm gì mà
cũng có được lợi nhuận khổng lồ.
Văn Kiện chỉ hận không thể giết chết được lão già đó, có điều, hiện nay ông ta vẫn chưa dám động thủ.
Ông ta luôn lo lắng về chuyện mười tám năm trước, nếu để lộ ra ngoài, cà hai người đều gặp rất nhiều rắc rối.
Vương Thành? Quả nhiên là con trai người đó, ông ta thực sự không thể ngờ mối nguy hiểm lại ở ngay bên cạnh mình bấy lâu nay.
Thế nhưng đồng thời Văn Kiện cũng cảm thấy may mắn, ông ta vẫn còn bình an vô sự, còn về Thẩm Lăng, ông ta chẳng hề tiếc nuối, điều duy nhất
khiến ông ta đau lòng chính là đứa con còn chưa lọt lòng đã bị giết hại
kia. Nếu bà ta là mẹ của Vương Thành, vậy tại sao Vương Thành lại hẹn hò với con gái của ông?
Văn Kiện cảm thấy đau đầu như búa bổ,
tất cả mọi chuyện đều trở nên hỗn loạn, cứ giống như lạc vào mê cung
chẳng thể tìm thấy đường ra. Ông bỗng nhớ tới Văn Kỳ, đã một ngày rồi
ông chưa hề gặp cô? Hiện cô đang ở đâu?
Có điều, Văn Kiện đã bỏ qua một người. Khoảnh khắc nhìn thấy giáo sư Vương hai mắt ông ta đỏ quạnh.
Nhớ lại trước đây, Văn kiện quen biết giáo sư Vương nhiều năm, bao năm nay, Vă Kiện đã già đi nhiều, chỉ duy có giáo sư Vương vẫn cứ như năm nào,
trông thậm chí còn có vẻ trẻ hơn. Đây là lần đầu tiên Văn Kiện chú ý đến chi tiết nhỏ này.
“ Làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Giáo sư Vương uống một viên thuốc,ánh mắt dần trở lại bình thường.
“ Người của mười tám năm trước đã quay về. Nó tới tìm chúng ta đòi
mạng.” Văn Kiện tỏ ra hoang mang, bởi vì hiện nay không biết tung tích
của Vương Thành ở đâu, ông ta sợ ngay phút tiếp sau sẽ bị cảnh sát bắt
giữ.
“ Cái gì? Ông nói đến tên nghiện ma túy đó? Không phải
hắn đã chết rồi sao? Làm sao mà sống được chứ?” Giáo sư Vương cho rằng
Văn Kiện đang điên loạn mà ăn nói lung tung.
“ Thật đấy, hôm
nay tôi đã giết chết người đàn bà đó.Bà ta chính là vợ của hắn, bọn
chúng còn có một đứa con tên là Vương Thành, trước đây nó có hẹn hò với
con gái tôi một thời gian.”
“ Vương Thành? Nó còn hẹn hò cùng
con gái ông? Vậy nhất định phải tìm ra hắn! Nếu không, tôi và ông đều
không sống an lành được đâu.” Giáo sư Vương đã phẫn nộ đến cực điểm, ông ta hiểu rằng nếu chuyện năm đó bại lộ sẽ dẫn đến hậu quả thế nào.
“ Mấy hôm nay tôi không thể liên lạc được với con gái tôi.” Văn Kiện
đoán Văn Kỳ nhiều khả năng đã gặp chuyện chẳng lành, có điều, đây chỉ là suy đoán của riêng ông ta mà thôi.
“ Ông đúng là một tên bất
tài vô dụng. Mười hai giờ trưa nay, ông hãy tới núi Thiên Lâu, có khách
hàng muốn gặp ông bàn chuyện.” Giáo sư Vương nhìn Văn Kiện rồi nói.
“ Người… người đó thì sao đây?” Văn Kiện vẫn còn lo lắng bí mật trước kia sẽ bị công khai, nếu vậy ông ta chắc chắn sẽ mất đi tất cả.
“ Hừm, chuyện đó để tôi giải quyết, buổi trưa ông hãy đến đúng giờ đã hẹn là được.” Giáo sư Vương tỏ ra tức giận, vứt lại một câu rồi bước ra
ngoài, để lại một mình Văn Kiện đứng ngẩn người bên trong.
Tại sao Vương Thành lại tiếp cận Văn Kỳ? Đáp án không cần phải nói, nhất định là muốn báo thù? Vậy ông ta phải làm sao? Chọn bản thân hay là cứu con gái?
Văn Kiện nhiều năm nay vẫn luôn phiền não về chuyện thí nghiệm trên người mười tám năm trước. Vì thế đêm nào ông ta cũng
gặp ác mộng.
Vậy thì có lẽ bây giờ đã đến lúc phải kết thúc?
Đúng, đã đến lúc phải kết thúc, để cho những người biết được bí mật đó đều phải xuống địa ngục!
Lý Bích Hoa đã chết rồi, bây giờ chỉ còn lại Vương Thành và cả lão già lúc nãy nữa!
***
Chu Thiên chớp mắt một lúc, sau đó choàng tỉnh khỏi sô pha, vốc nước
lạnh lên rửa mặt, rất nhanh sau đó đã hồi phục sự tỉnh táo.
Chỉ còn nửa tiếng nữa là tới mười hai giờ trưa, chân tướng xem ra sắp
được lật tẩy. Anh lại nghĩ đến máy vụ giết người liên hoàn gần đây, địa
điểm chủ yếu xoay quanh đại học Thiên Nhai và lò giết mổ tư nhân. Lúc
này Chu Thiên chẳng còn thời gian để tâm tới lò giết mổ tư nhân, hiện
nay, anh phải tới núi Thiên Lâu, bắt gọn hung thủ đứng đằng sau sự việc.
Chu Thiên mở điện thoại gọi Triệu Liên Thành. Lúc Triệu Liên Thành tới
trước cục cảnh sát, Chu Thiên đưa cho Liên Thành một khẩu sung. Chu
Thiên quyết định chọn chiến hữu ngày xưa, nguyên nhân chính là vì trước
đây hai người phối hợp rất ăn ý.
Hai người sau đó nhanh
chóng đi thẳng về phía núi Thiên Lâu, cùng khoảng thời gian đó có thêm
hai người nữa, lần lượt xuất phát. Văn Kiện lái chiếc xe xịn của mình,
miệng ngậm điếu thuốc, không ngừng lầm bẩm. “Mẹ kiếp, cái thằng đối tác
đáng chém ngàn đao, bàn chuyện làm ăn mà tới tận núi Thiên Lâu, đầu óc
có vấn đề chứ không phải thường.”
Và Văn Kỳ bắt một chiếc taxi bên ngoài trường đại học Tây Nam, điềm đến cũng là núi Thiên Lâu.
Chu Thiên lái xe, đang định nói gì đóm lại nghe thấy Triệu Liên Thành
lẩm bẩm “Tôi nên làm thế nào đây? Làm thế nào mới không để bi kịch xảy
ra?” Giọng nói của anh có chút không rõ ràng. Đối với chuyện này, Chu
Thiên vốn quen rồi, bởi vì Triệu Liên Thành trước nay luôn thần bí như
vậy.
Đi cả một đoạn đường, trong lòng Triệu Liên Thành cứ lo lắng không yên, anh không biết phải đối mặt với Chu Thiên thế nào, anh
chẳng còn mặt mũi nói rõ chân tướng sự việc. Khi chỉ còn một khoảng ngắn nữa thì đến nơi, trong lòng Chu Thiên không khỏi lo lắng, liệu Văn Kỳ
có gặp nguy hiểm tính mạng không? Bảo cô thực hiện kế hoạch này rốt cuộc là đúng hay sai đây?
Chu Thiên là vậy, luôn lo sợ hung thủ
sẽ gây bất lợi cho Văn Kỳ,lại sợ mình hành động không hiệu quả, dẫn đến
hậu quả làm Văn Kỳ mất mạng, nếu quả là như vậy cả đời này lương tâm anh sẽ không bao giờ được bình yên.Vừa nghĩ tới cái chết, toàn thân Chu
Thiên nổi đầy gai ốc.
Thế nhưng kế hoạch đã vạch ra rồi,trên đời lại chẳng có thuộc hối hận cho bất cứ ai cả.
Chu Thiên quyết định mạo hiểm đánh cược một lần, anh nhìn Triệu Liên Thành ngồi cạnh, bỗng nhiên cảm thấy cực kì xa lạ.
Chỉ là, Chu Thiên không nói rõ được rốt cuộc cảm giác đó đến như thế nào,
hung thủ đang trốn trong góc khuất kia liệu có phải là Văn Kiện? Còn cả
Vương Thành nữa? Nói không chừng, hung thủ thực sự chỉ là một người mà
thôi. Thậm chí nói không chừng, hung thủ đã tới núi Thiên Lâu, chuẩn bị
rat ay với Văn Kỳ.
Văn Kiện cả đường đi cứ suy nghĩ lung
tung, ông ta hiện nay chẳng tin tưởng ai hết, bao gồm cả người thân của
mình, chuyện dì Lý chính là một ví dụ điển hình n nhất.
Lúc
Văn Kiện tới núi Thiên Lâu, đã là mười hai giờ mười lăm, muộn hơn mười
lăm phút so với lời hẹn. Ông ta đỗ xe trong một bãi đổ xe nhỏ bên trái
dưới chân núi, rồi đi lên đỉnh núi.
Ngược lại Văn Kỳ và Chu Thiên đã tới núi Thiên Lâu từ trước, có điều, Chu Thiên trốn ở một nơi
bí mật, anh và Triệu Liên Thành đang âm thầm chờ đợi hung thủ thực sự
đứng sau mọi chuyện xuất hiện.
Văn Kỳ ngồi xuống một chiếc ghế đá, dùng di động lên QQ, cô gửi tin nhắn cho Cỗ máy thời gian “Tôi
đã tới rồi, anh đang ở đâu?”
“ Vẫn còn phải đợi một người nữa.” Cỗ máy thời gian gửi lại tin nhắn.
“ Còn đợi một người nữa? Là cô ấy?” Văn Kỳ nhanh chóng liên tưởng tới Hạ Thiên.
“ Không phải, hắn mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.” Cỗ máy thời gian nhắn lại.
Sau đó Cỗ máy thời gian thoát nick. Mười phút sau, Văn Kiện đã lên tới đỉnh núi, mặt mày nhễ nhại mồ hôi. Ông ta quyết định đi về đình nghỉ mát nơi giáo sư Vương dặn, thì nhận ra bên trong có một cô gái đang ngồi, nhìn
người này rất quen. Khi nhìn rõ hơn, ông phát hiện đó không phải là ai
khác mà chính là Văn Kỳ. Đương nhiên, ông ta cũng chẳng nhìn thấy khách
hàng nảo cả. Ông ta từ từ tiến sát lại đình nghỉ mát, có phần hồ nghi không hiểu tại sao Văn Kỳ lại xuất hiện ở đây?
Nơi
này chỉ có một đình nghỉ mát, bốn bên đều là những phiến đá lớn, phía
sau những phiến đá này là vực thẳm ngàn trượng, địa hình như vậy thực
khiến Văn Kiện bất an.
Thế nhưng Văn Kiện cũng không biết
rằng, nơi này là do người ta cố tình sắp xếp từ trước, hơn nữa là vì
muốn tính sổ cùng ông ta.
“ Ông đã tới rồi?” Phía sau truyền lại giọng nói lạnh như băng.
Văn Kỳ nghe thấy tiếng nói cũng đứng dậy, trước tiên cô nhìn thấy Văn Kiện, sau đó là Vương Thành đang đứng phía sau.
“ Là mày? Mày hẹn tao tới đây có mục đích gì? Tao biết mày chính là con trai của Lý Bích Hoa, thậm chí mày cũng đã biết chuyện xảy ra mười tám
năm trước? Có điều, hôm nay không phải mày chết thì là tao chết.
Văn Kỳ vô cùng căng thẳng, đầu cô lúc này căng như dây dẫn, thập phần nổi
loạn. Cô chẳng thể nào ngờ, mình sẽ gặp Văn Kiện vả Vương Thành trong
hoàn cảnh thế này. Tới tận lúc này cô vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc ai
mới là Cỗ máy thời gian? Ai là Nhất Thổ? Cô lặng lẽ bước tới bên cạnh
Văn Kiện.
Vương Thành cùng lúc lớn tiếng đưa lời chất vấn
“Tại sao chứ? Tại sao hả? Tại sao ông lại hại chết cha mẹ tôi? Tại sao
như thế?”
Văn Kỳ bang hoảng nhìn sang, đẩy Văn kiện một cái,
thét lớn “Không! Ông là kẻ giết người, tôi hận ông!” Nói xong, cô liền
chạy tới bên cạnh Vương Thành.
Nhưng không ngờ Vương Thành lại túm chặt lấy cô, lạnh lung bóp chặt cổ Văn Kỳ.
“ Giờ ông có hai lựa chọn, một là nhảy từ trên đỉnh núi này xuống, hai là nhìn thấy cô ấy chết trước mặt ông.” Dứt lời, Vương Thành lại tăng thêm lực tay.
Văn Kỳ thở hắt ra, buồn bã nói, thanh âm có phần bị bóp nghẹt “Tại sao chứ? Tại sao lại như vậy?”
Văn Kiện nhìn Văn Kỳ, lạnh lùng lên tiếng “Đừng làm hại nó. Lý Bích Hoa đã
giết chết đứa con còn chưa kịp chào đời của tao, thế nên tao không thể
mất đi con gái được.”
“ Kỳ Kỳ, em đã nhìn rõ chưa? Ông ấy yêu thương em một cách giả tạo như vậy đấy.”
“ Ha ha, giờ thì tôi đã biết! Nhất Thổ chính là cha tôi! Đây đúng là chuyện nực cười nhất trên đời!”
“ Nhất Thổ? Ta không phải là Nhất Thổ.” Văn kiện nghe vậy, mặt mày có phần ngơ ngác nói.
“ Hừm, ông vẫn còn giả bộ.”
“ Kỳ Kỳ, ta thực sự không phải Nhất Thổ, con không thể tin nó được.”
“ Ha ha, ông ta nói đúng, ông ta không phải là Nhất Thổ. Tôi mới thực
sự là Nhất Thổ! Mười tám năm trước, khi tôi mới hai tuổi, cha mẹ tôi li
hôn. Cha chết trong một ca phẫu thuật thất bại, mẹ đẻ trong một đêm trở thành điên dại. Sau đó, chính bởi vì ông, ông chê tôi nghèo. Ông ngăn
cản tôi và Kỳ Kỳ đến với nhau. Lần đầu tiên nhìn thấy thứ chất lòng màu
xanh lục trong phòng thí nghiệm của Trương Ngang, tôi đã lợi dụng thân
phận bản thân, lén lút lấy ra một ít, tiêm vào chuột bạch. Tôi muốn mượn nghiên cứu khoa học này làm chấn động giới Sinh vật học, gây dựng tên
tuổi. Sau đó, vì bất cẩn tôi đã bị chuột bạch cắn, tiện đây cũng kể ông
nghe một chuyện. Tôi không phải tên là Vương Thành, cũng không mang họ
Vương, tôi họ Từ, tên là Từ Giai Thần, là con trai Từ Á Long.”
Bức tường thành vững chắc trong lòng Văn Kỳ bỗng chốc sụp đổ, lại bị Từ Giai Thần bóp chặt lấy cổ.
“ Vương Thành, tại sao chứ? Những người đó đều do nhà anh giết sao? Tại sao anh phải làm như vậy? Lẽ nào từ trước đến nay anh chưa từng yêu
tôi?”
“ Tại sao ư? Sau khi bị chuột bạch cắn, tôi phát hiện
kết cấu phân tử DNA của mình đột biến, trở thành nửa người nửa sói, cứ
cách nửa tháng tôi lại phải hút máu một lần, vậy nên mới lựa chọn những
người đó. Hơn nữa bọn họ đều đáng chết! Tôi đem nội tạng của bọn họ bán
ra thị trường với giá cao, và giờ tôi rất giàu. Văn Kiện, ông lúc này
không đủ tư cách coi thường tôi nữa.
“ Không! Vậy tại sao anh giết chết cả người mẹ nuôi của mình?” Văn Kỳ cảm thấy Vương Thành trước mặt đã hoàn toàn thay đổi, có lẽ đây mới chính là Vương Thành chân thực nhất.
“ Bà ấy? Bà ấy không phải do tôi giết mà do mẹ đẻ của tôi xuống tay. Có biết tại sao không? Tôi vẫn còn một thân phận khác,
gọi là Cỗ máy thời gian, cô vẫn luôn tìm tôi để mua lại kí ức của mình,
còn nữa, những thứ mà cô đào được đều do tôi chôn xuống, tất cả vì muốn
chĩa mũi nhọn về phía Văn Kiện. Chiếc máy tính đã bị tôi mã hóa, thậm
chí còn có thể điều kiện từ xa. Tôi đã dùng giọng của Hạ Thiên khiến cô
rơi vào điên loạn, còn trộm lấy bản thảo “Kiếp nạn người sói” mà cô chưa viết xong. Mục đích chính vì muốn cảnh sát nghi ngờ cô, sau cùng, tôi
sẽ dụ hung thủ thực sự đứng sau sự việc mười tám năm trước xuất hiện như cô đang chứng kiến lúc này đây.”
Văn Kỳ bây giờ đã hiểu, thì ra Vương Thành đã lên kế hoạch tất cả mọi chuyện.
Phía sau Văn Kiện bỗng truyền đến tiếng súng nổ.
Phát súng này là do Triệu Liên Thành bắn, anh vốn muốn giết Văn kiện, không ngờ lại bắn không trúng.
Khi Văn Kiện quay đầu nhìn lại, cả Chu Thiên và Triệu Liên Thành đều từ chỗ nấp bước ra, mỗi người trên tay cầm một khẩu súng.
Chu Thiên quay sang nói với Từ Giai Thần “Cậu mau thả cô ấy ra, cậu lúc này chỉ
còn một con đường chết, cậu đã giết bao người như vậy, lẽ nào chưa thể
hóa giải con sói ở trong tim mình sao?”
Từ Giai Thần mỉm cười lạnh lùng “Mục đích chủ yếu của tôi không phải Kỳ Kỳ mà là ông ta.”
“ Ông mau tới làm cuộc trao đổi lấy Kỳ Kỳ đi. Nếu không, ông cũng biết
đó, bản thân tôi đã giết quá nhiều người, thêm một người nữa cũng chẳng
vấn đề gì đâu.”
“ Văn Kiện, ông mau lại đây! Ông có còn là đàn ông hay không?”
“ Đường, tôi đi, tôi sẽ tới đó.”
“ Ha ha!”
Từ Giai Thần lạnh lùng cười nói “Quên không nói cho ông biết, cho dù bây
giờ ông không chết, ông cũng chẳng sống được bao lâu. Vào đêm trăng
tròn, cả thành phố Thiên Nhai này sẽ bùng phát nguy cơ sinh hóa, tất cả
mọi người đều sẽ trở thành tử thi biến dị. Nói thực lòng, sau lần đầu tiên giết chết Hạ Thiên và Triệu Vy, tôi còn chưa biết mình có khả năng khống chế tử thi, thế nhưng tôi lại chẳng thể nào ra tay với Kỳ Kỳ.
Thông qua một người tên Vương Uy, tôi bắt đầu thực hiện các vụ giao dịch bán nội tạng. Chẳng bao lâu, tôi nhận được bức thư của mẹ đẻ, bao gồm
cả kế hoạch làm thế nào để giết chết người phụ nữ của ông – Thầm Lăng.
Ông nhìn xem, tất cả đểu do một tay tôi hoạch định. Thực ra, tôi đã để
cho các người đoán khi sử dụng hai chữ Nhất Thổ, nhưng các người đoán
không ra, Nhất Thổ khi ghép lại sẽ thành một chữ Vương đó.”
Từ Giai Thần vẫn bóp chặt cỗ Văn Kỳ nói “ Sau khi giết chết bọn họ, tôi
cố tình để lại vết răng cùng vết cào cấu trên cổ và lưng bọn họ, hơn nữa còn thâm nhập vào laptop của Kỳ Kỳ, mục đích vì muốn tất cả mọi mũi
nhọn đều chĩa về phía Kỳ Kỳ. Tôi biết cảnh sát chẳng thể nào bắt giữ Kỳ
Kỳ, buổi tối hôm tôi giết người xong, liền thay quần áo tới tìm Kỳ Kỳ,
tất cả vì muốn tạo ra bằng chứng không có mặt tại hiện trường hoàn hảo.
Khi Trịnh Tiểu Quân hỏi tới tôi, tôi có người làm chứng, như vậy, tôi có thể thoát khỏi tình nghi. À còn quên một chuyện, Trương Ngang cũng là
do tôi giết, để hắn không thể điều tra được vụ án này, hiện nay xem ra,
không được đúng như mong đợi của tôi rồi.
Tuy Từ Giai Thần bóp cổ Văn Kỳ, thế nhưng cô biết rõ, anh không dùng chút lực… không đau chút nào.
Văn Kiện chợt hiểu ra mọi chuyện nhưng điều khiến ông ta tiếc nhất
không phải là Thẩm Lăng đã chết mà là đứa trẻ còn chưa kịp chào đời kia. Thì ra ông ta cũng biết đau lòng, thì ra ông cùng biết được mùi vị đau
khổ khi bị người khác báo thù là thế nào. “Con trai của ta, ta có lỗi
với con.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT