Buổi trưa hôm sau, trong quán trà sữa đối diện đại học Thiên Nhai.
Văn Kỳ nói cho Vương Thành nghe về cuốn nhật ký mà Hạ Thiên để lại cho mình và cả những lời được viết ở trang đầu.
Sau khi nghe xong, Vương Thành nhắc lại thêm một lần “Lật tẩy bí mật được chôn giấu?”
Ban đầu anh cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, chẳng bao lâu sau đột nhiên thét lớn “Bình đựng đồ.”
Vương Thành đột nhiên nắm chặt tay Văn Kỳ đầy kích động rồi nói “Chúng ta đã
chạm tới manh mối rõ ràng nhất! Nếu đã được chôn giấu vậy thì đó nhất
định là một bí mật không thể cho mọi người biết, cho nên cô ấy mới dùng
cách thức đặc biệt để em chủ động lật tẩy bí mật đó.”
“Thế nhưng… ” Văn Kỳ vẫn cảm thấy không hiểu. “Nhìn vào độ ố vàng của cuốn nhật ký
đó, không biết bí mật đó hiện nay còn tồn tại không?”
“Bất luận
thế nào, chúng ta đều phải tìm hiểu nó, nhất định sẽ có phát hiện mới.”
Vương Thành nói với tự tin tràn trề. “Chí ít thì chúng ta cũng có thể
thử xem sao, nói không chừng sẽ biết được Nhất Thổ là ai. Đi thôi, chúng ta nhanh chóng ra bức tường phía sau khu kí túc xá nữ đi.”
Bước ra khỏi quán trà sữa, họ nhanh chóng ra bức tường sau khi kí túc xá nữ.
Đó vẫn là bãi cát và rừng cây rậm rạp, chỉ có điều đã không còn nhiều người tụ tập như trước kia nữa.
Bãi cát này hiện nay đã trở thành khu cấm mà tất cả các sinh viên đều sợ hãi, không dám bước tới dù chỉ nửa bước.
Vương Thành cảm khái lên tiếng “Kỳ Kỳ, thật không ngờ khu rừng tình nhân ngày nào hiện nay lại thành ra thế này. À đúng rồi, còn nhớ cảnh tượng lần
đầu chúng ta hẹn hò không?”
“Em… em không nhớ nữa.” Văn Kỳ gần
như cố tình né tránh, vội vã thay đổi chủ đề “Chúng ta phải mau chóng
tìm cái bí mật đã bị chôn giấu kia thôi.”
Chuyện hai năm trước với cô là một khoảng trống rỗng, trong thẳm sâu trái tim chứa đựng một nỗi đau đớn trí mạng.
Chuyện quá khứ khiến cô không muốn nhớ lại, cô đi theo phía sau Vương Thành,
đi đi lại lại trên bãi cát, cố gắng tìm kiếm nơi cất giấu bí mật kia.
Sau cùng, hai người dừng lại trước một gốc cây lớn.
Ánh nắng chiếu qua khe lá tỏa lên thân hình hai người, cơn gió nhẹ thổi tới trước mặt, lá cây rung rinh, va chạm vào nhau, tạo nên những tiếng xào
xạc. Đúng vậy, đây chính là khu rừng tình nhân mà đám sinh viên yêu
thích, chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, nó đã trở nên hoang vắng như
vậy, có thể thấy được uy lực của sự hoảng sợ lớn đến độ nào.
“Em
còn nhớ không?” Vương Thành quay mặt lại, mỉm cười hỏi “Hai năm trước,
chúng ta cũng quen nhau dưới gốc cây này. Lúc đó, anh đang làm bài tập
thí nghiệm loài ếch dưới gốc cây, em thì tựa vào thân cây hứng khởi xem
cuốn tiểu thuyết có tên ‘Nhập thổ vi an’ của tác giả Trang Tần. Chính
cuốn sách đó đã khiến cho hai chúng ta gặp nhau. Khi ấy, anh đã phải
lòng em, chủ yếu vì ấn tượng trước một cô gái lại thích đọc tiểu thuyết
kinh dị, em đã thu hút anh như vậy đấy. Sau đó, anh nghĩ mọi cách để
tiếp cận em, để theo đuổi em, anh đã tốn rất nhiều tâm sức, mua chuộc
hết những người trong căn phòng 414. Mãi đến sau cùng, anh đã theo đuổi
em thành công, nói ra thì tất cả đều phải cám ơn cuốn tiểu thuyết kinh
dị có tên ‘Nhập thổ vi an’ ấy. Em còn tặng nó cho anh nữa.”
“Nhập thổ vi an, Trang Tần, hai năm trước?” Đầu Văn Kỳ trống rỗng, cô nghe
thấy lời nghi vấn thoáng hiện trong đầu mình. “Không đúng, tuyệt đối
không thể nào! Hai năm trước, mình vẫn còn chưa tiếp xúc với tiểu thuyết kinh dị, hoàn toàn chưa hề nghe nói đến tác giả kinh dị có tên Trang
Tần đó.”
“Sách á? Ở nơi nào chứ?” Văn Kỳ nghi ngờ lẩm bẩm một
mình “Em thực sự đã tặng cho anh một cuốn sách có tên Nhập thổ vi an
sao? Tại sao em lại chẳng nhớ gì cả? Hai năm trước, rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì?”
Văn Kỳ chìm sâu trong kí ức, hai người đều im lặng.
Cô không thể nhớ ra chuyện hai năm trước, hai năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đầu cô chứa đầy những nghi vấn, cô đã mất trí nhớ sao?
Chẳng bao lâu sau, hai người nắm tay nhau rời khỏi bãi cát, hoàn toàn quên
mất mục đích tới đây ban đầu, bí mật đó vẫn còn được chôn giấu dưới gốc
đại thụ kia…
Quay về một nơi quan trọng khác trong trường học.
Trong căn phòng thí nghiệm sinh vật tối đen, một bóng dáng cao gầy, cầm chiếc đèn bàn lờ mờ rồi đi lại xung quanh, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng
chuột kêu chít chít.
Sau cùng, ánh đèn lờ mờ ấy được đặt bên một chiếc lồng màu đen, trên đó có viết rõ ràng “Chuột bạch sau khi được tiêm.”
Hai mắt con chuột bạch này còn đỏ hơn cả loài thỏ, hai chiếc răng chuột lộ
cả ra ngoài, thân hình của nó cực kỳ to lớn, bộ móng màu đen mọc ra rất
dài, người cầm đèn khi nãy liến nhấc chiếc lồng lên rồi đặt xuống mặt
đất.
Ngoài cửa truyền vào tiếng giày nện trên mặt đất.
Người cao gầy khẽ cau đôi mày, đặt chiếc lồng về chỗ cũ, tắt chiếc đèn kia đi rồi nhanh chóng trốn ra phía sau.
“Ấy, khi nãy bên trong vẫn còn bóng đèn mà? Hay là mình bị hoa mắt, già rồi
đúng là vô dụng.” Ông Trương bảo vệ thầm than trong đầu. Bóng dáng cao
gầy bên trong nghe thấy tiếng giày càng lúc càng xa mới bước từ cửa sau
ra.
Hắn nhẹ nhàng bật đèn lên, trước mặt lại là ánh đèn yếu ớt.
Tôn Lâm, sinh viên lớp 5 năm 2009 khoa Sinh vật, đại học Thiên Nhai.
Hắn lại lần nữa bước về phía chiếc lồng chuột bạch khi nãy, trên mặt nở nụ
cười quái dị, rồi lấy ống tiêm màu trắng đặt trên bục thì nghiệm lại.
Hắn tiêm một mũi lên người con chuột bạch, rút ra khá nhiều huyết dịch
của nó. Sau khi thành công, hắn khóa cửa phòng thí nghiệm lại, rồi nhanh chóng rời đi.
Tôn Lâm quay về căn phòng riêng của mình, đây là
đãi ngộ đặc biệt mà ông chú Trương Ngang đã xin cho hắn. Tôn Lâm cũng là sinh viên xuất sắc của khoa Sinh vật, từ tiểu học cho tới cấp ba, hắn
thường làm lớp trưởng, thành viên ban bí thư, thư kí đoàn trường…
Hắn có quá nhiều chức vụ cán bộ cùng với các danh hiệu và thành tích học tập, thực đúng là vô cùng nổi tiếng.
Có điều, bước vào đại học, hai người Triệu Vỹ và Vương Thành luôn đạt
thành tích cao hơn hắn, đứng trước họ, hắn chỉ đóng vai trò chú hề điểm
xuyết, thậm chí ngay cả người con gái mà hắn yêu thương cũng bị Vương
Thành cướp mất. Hắn đặt chiếc đèn khi nãy lên chiếc bàn sách trước mặt
rồi bật đèn.
Ánh đèn leo lắt chiếu lên tấm ảnh màu trên bàn sách, trong ảnh có một đôi nam nữ đều không mảnh vải che thân, nhìn qua
bức ảnh, đôi nam nữ này đang mặn nồng tình cảm, hoàn toàn không nhận ra mình đang bị người ta chụp trộm.
“Ha ha ha, thứ mà ta không đạt
được, ta sẽ hủy hoại! Vương Thành, mày cứ đợi đấy cho tao.” Tôn Lâm thét lớn giận dữ, lấy ống tiêm chứa máu của con chuột bạch, hắn muốn vượt
qua Vương Thành, nghiên cứu ra thứ chất lỏng thần bí đó.
Trên
bảng tuyên truyền và thông báo của trường học có dán rất nhiều bức ảnh
đặc sắc, trên đó là hình ảnh một đôi năm nữ đang hoan hợp cùng nhau. Qua ảnh có thể nhận ra đôi nam nữ này thực sự rất xứng đôi vừa lứa, có
điều, họ đều là những nhân vật có tiếng trong trường học, đương nhiên
chỉ trong chốc lát đã trở thành đối tượng bàn tán hàng đầu của sinh viên trường.
” Cậu xem, đây không phải là Vương Thành và Văn Kỳ sao?”
“Đúng rồi, đúng rôi! Cậu nhìn nét mặt của họ đi, thực không thể ngờ, hai con
người bình thường đoan chính, nghiêm túc là vậy, lại lén lút làm ra
những chuyện thiếu đạo đức như vậy.”
“Ừm, một đôi cẩu nam nữ, thực sự là vô liêm sỉ.”
Một đám người đứng vây quanh bảng tuyên truyền và thông báo của trường học, liên tục đưa ra lời bình phẩm của bản thân, cứ như thể bản thân mình vô cùng cao quý vậy.
Vương Thành dắt chiếc xe đạp, Văn Kỳ đi cạnh bên anh.
Tất cả các sinh viên trong trường học đều tránh xa Văn Kỳ và Vương Thành,
thì thầm to nhỏ cùng nhau. Vương Thành và Văn Kỳ đều không cảm thấy kì
lạ, từ lâu họ đã quen với việc này.
Hai người họ hầu như không có bạn bè trong trường học, hàng ngày cũng không giỏi trong chuyện giao tiếp.
Một sinh viên nữ chạy tới trước mặt Văn Kỳ, chỉ cô mà mắng “Hừ, cô đúng là một con dâm phụ vô liêm sỉ. Đồ mặt dày, đồ dâm phụ.”
Văn Kỳ hoàn toàn không biết phải làm gì trước lời mắng nhiếc bất thình lình này.
Vương Thành vừa nghe lập tức đưa lời phản bác “Cô đừng ăn nói linh tinh, đừng cho rằng cô là nữ sinh thì tôi không dám đánh cô.”
Nữ sinh này mỉm cười khinh khi rồi nói “Anh? Anh cũng chẳng phải thứ tốt
lành gì, chuyện anh cùng cô ta, cả trường đã biết rồi, đúng là đôi cẩu
nam nữ, vô liêm sĩ hết chỗ nói.”
Vương Thành lửa giận đùng đùng thét lớn “Cô ăn nói kiểu gì thế? Mau nói rõ ra.”
“Tự mình đến bảng tuyên truyền và thông báo của trường học mà xem đi.” Nói xong, nữ sinh này liền quay người bỏ đi.
Hai người dắt theo xe đạp đi tới bảng tuyên truyền và thông báo của trường học, phát hiện đang có rất nhiều người đang đứng vây quanh đó.
Vương Thành quát lên một tiếng “Tất cả tránh ra cho tôi, có cái gì đáng xem chứ?”
Anh đẩy dòng người sang một bên, nhìn thấy trên bảng tuyên truyền và thông
báo của trường học dán toàn cảnh tượng anh và Văn Kỳ mặn nồng, tình cảm
tại vùng bí mật hôm qua.
Vương Thành tức điên người, giật hết
những tấm ảnh trên bảng xuống như kẻ điên, đồng thời xé tan ra từng
mảnh. Có điều, chuyện này cũng chẳng có lợi ích gì, tin tức đã truyền đi khắp trường.
Tất cả sinh viên trong trường đều biết chuyện giữa
Văn Kỳ và Vương Thành, tin tức ảnh nóng thu hút cả sự quan tâm của các
lãnh đạo trong trường. Văn Kỳ và Vương Thành đều bị gọi lên văn phòng
của hiệu trưởng.
“Hai trò hãy giải thích rõ ràng cho tôi nghe,
chuyện này rốt cuộc là sao?” Hiệu trưởng tức giận đập bàn rồi thét vào
mặt hai người.
“Hiệu trưởng, em không còn gì để nói, chỉ hy vọng thầy có thể tha thứ cho bọn em.” Vương Thành bất cần đáp lại.
Văn Kỳ từ đầu chí cuối cúi đầu không nói lời nào, cô cảm thấy vô cùng mất mặt, sau này làm sao còn mặt mũi gặp người ta?
“Tha thứ cho các em? Em có biết chuyện này đã ảnh hưởng tồi tệ đến danh
tiếng của trường học thế nào không? Từ giờ trở đi các em không còn là
sinh viên của trường đại học Thiên Nhai nữa.” Hiệu trưởng phán quyết án
tử hình cho cả hai người.
Vương Thành và Văn Kỳ cũng chẳng còn gì để tranh luận, không nói được gì, cũng chẳng còn mặt mũi ở lại thêm nữa.
Hai người rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Vương Thành ngồi lên xe đạp, đưa Văn Kỳ nhanh chóng rời khỏi đại học Thiên Nhai.
Họ muốn trốn chạy tất cả, bao gồm cả những bức ảnh nóng bị phát tán kia nữa.
Vương Thành mãi mới định thần lại, chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Anh nhìn
về phía cổng trường đại học Thiên Nhai, lại thấy một bóng dáng gầy gò
vừa bước ra ngoài. Bóng hình cao gầy đó rất giống với Tôn Lâm, Vương
Thành thở hắt ra một hơi, bất giác bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lẽ nào là
hắn? Tôn Lâm từ từ bước ra, mỉm cười chế giễu mà khinh khi.
“Thế
nào hả? Cảm giác bị người ta báo thù có dễ chịu không?” Tôn Lâm cố tình
nâng cao giọng nói. “Vương Thành, mày lúc nào cũng trên tao một bậc, mày biết rõ ràng tao yêu Văn Kỳ là vậy, tại sao còn dám giành với tao? Tại
sao chứ?”
“Mẹ kiếp, thì ra là mày.” Vương Thành buông tay Văn Kỳ
ra, hai mắt rực lửa căm hận, anh cực kỳ bực bội. “Tôn Lâm, mày là thằng
khốn khiếp, tao đánh chết mày.”
Tình hình gấp gáp, Tôn Lâm quên mất cả việc chống trả, bị Vương Thành đấm thẳng vào mặt.
Hai người chẳng tiếc lời nhiếc móc đối phương, sau cùng đánh nhau một trận tơi bời.
Đám sinh viên lại tụ tập xunh quanh, bọn họ tới xem náo nhiệt, còn có người hò reo cổ vũ.
Đột nhiên, bảo vệ trường học xông qua đám sinh viên đó tách Vương Thành và Tôn Lâm ra.
Không khí vô cùng căng thẳng, mặt Vương Thành đầy rẫy vết thương, miệng vẫn
thét lớn “Tôn Lâm, mẹ kiếp, mày cứ chờ đấy, tao phải giết chết mày bằng
được.”
Tôn Lâm nhổ máu trong miệng ra, đưa tay chạm nhẹ lên vết
tím ở khóe miệng rồi nói “Cứ việc, tao chờ mày tới, không đánh chết được tao, mày chỉ đáng làm con tao.”
Văn Kỳ không thể nào chịu đựng
thêm nữa, chạy lại nắm lấy bàn tay của Vương Thành rồi nói “Đi thôi, anh thấy chưa đủ mất mặt hay sao?”
Trước lời khuyên giải của Văn Kỳ, Vương Thành đạp xe bỏ đi một mình.
Văn Kỳ nhìn theo chiếc xe đạp màu đen dần dần khuất xa, cô chán nản gọi điện cho Văn Kiện.
Chẳng bao lâu sau, đám sinh viên đến xem náo nhiệt đã tản đi cả, chỉ còn lại
một mình Văn Kỳ đứng ngoài cổng đợi Văn Kiện đến đón.
Mười phút
sau, một chiếc xe xịn màu đen xuất hiện trước mặt Văn Kỳ, Văn Kiện bước
xuống xe. Bởi vì hàng ngày Văn Kiện thường bận công việc, rất ít khi
quan tâm đến Văn Kỳ, cho nên, ông cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì,
chỉ đỡ Văn Kỳ ra ghế sau của xe.
Không biết im lặng trong bao lâu, Văn Kiện nhìn thấy Văn Kỳ thút thít bật khóc qua chiếc gương chiếu hậu.
Ông chỉ chăm chú lái xe, cũng không lên tiếng hỏi han, ông cảm thấy nên để Thẩm Lăng hỏi thì sẽ tốt hơn là mình.
Có điều, Văn Kiện đã nhầm.
Sau khi Văn Kỳ về nhà, cô không hề nhắc tới chuyện ảnh nóng tại trường học với bất cứ ai khác.
Chiếc xe đạp màu đen dừng lại trước một lò giết mổ tư nhân, Vương Thành gọi
một cuộc điện thoại, anh chọn một chỗ tùy tiện rồi ngồi xuống.
Một lúc lâu sau, sau lưng anh vang lên tiếng cười, cho dù không nhìn thấy người, anh có thể đoán ra người tới là ai.
“Rất thú vị, cậu định làm thế nào?” Người đàn ông cao to quay lưng với Vương Thành, hứng thú lên tiếng “Cậu định giết chết hắn hay biến hắn trở
thành món giao dịch giữa chúng ta?”
“Đúng vậy, tôi muốn giết chết hắn, moi đi hết nội tạng của hắn, lột da của hắn.” Vương Thành ngẩng
đầu lên, nhìn người đàn ông cao to trước mặt nói tiếp “Hắn đáng chết,
tôi muốn hắn phải quỳ trước mặt tôi như một con chó, cầu xin tha mạng,
anh có kế hoạch gì không?”
“Vương Thành, chỉ cần cậu muốn, tối
nay tôi có thể dẫn hắn tới.” Vương Thành hoàn toàn thay đổi, anh đã trở
thành một vũ khí giết người.
Người đàn ông cao to nói “Tám giờ tối nay đến chỗ này, hắn sẽ đợi cậu ở lò giết mổ.”
“Được, tám giờ tối nay, không gặp không về.” Ánh mắt Vương Thành không có chút xúc cảm nào khác ngoài ngọn lửa căm hận. “Tôi phải cho hắn biết hậu quả khi đắc tội với tôi.”
Nói xong, Vương Thành lại cưỡi xe đạp bỏ đi.
Người đàn ông cao to bước vào trong lò giết mổ. Hắn gõ ba cái lên cánh cửa
thép đã rỉ rồi thét lớn tiếng “Tên lùn, ông đang làm gì thế? Mau chóng
dừng công việc đang làm lại, ra ngoài này cho tôi.”
Mãi một lúc
sau, một người lùn từ từ bước từ bên trong ra, hai mắt hắn ngây đờ, vẫn
đục, hơn nữa một mắt còn bị mù, đầu thì trọc, mặt đầy vết sẹo cùng rất
nhiều nếp nhăn xấu xí.
“Tới đây, anh có dặn dò gì?” Hắn chỉ mở
một mắt nhìn người đàn ông cao to, hắn hiểu rất rõ, nhất định lại có
nhiệm vụ dành cho hắn.
Người đàn ông cao to liền thì thầm nói bên tai tên lùn, tên lùn gật đầu lia lịa.
Chẳng ai biết rằng, tối nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Văn Kỳ sau khi quay về nhà chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, đột nhiên nhớ
lại tiếng ma quỷ giữa đêm. Cô nhốt mình trong phòng, khóa chặt cửa, đưa
tay bịt chặt đôi tai, gào thét lớn tiếng trong không gian ẩn mật. Mãi
cho tới khi mệt nhoài, cô dần ngã người lên giường, nhắm nghiền hai mắt
lại.
Không hề hãi hùng, không hề hoảng loạn, không còn bị ác mộng dày vò.
Đối với Văn Kỳ mà nói, đây đích thực là một giấc mộng đẹp nhất, cô đứng
trên ban công ngắm nhìn vè phía xa, nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt
cô. Trong đầu cô vẫn là cảnh tượng Vương Thành đột nhiên bỏ đi hôm qua,
còn cô như một con búp bê bị người ta vứt bỏ. Cô vẫn còn nhớ lời Vương
Thành từng nói với mình “Văn Kỳ, bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều cùng em vượt qua.”
Vừa nghĩ tới đây, di động reo lên, là Vương Thành gọi tới.
Văn Kỳ lòng dạ hân hoan nhận điện thoại, điều kì lạ là Vương Thành mãi không chịu nói gì.
Cô hoang mang, đã xảy ra chuyện gì? Bởi khi nãy cô rõ ràng nghe thấy tiếng hơi thở của Vương Thành.
Một cảm giác không lành tràn ngập trong tim, Văn Kỳ lập tức chạy ra khỏi
nhà, đi tới nhà Vương Thành không chút ngừng nghỉ. Văn Kỳ sắp sửa tới
được chỗ ở của Vương Thành, ai ngờ, cô còn chưa gõ thì cánh cửa đã tự
động mở ra.
Vẫn giống như mấy lần trước, chỉ có một mình Vương Thành ở nhà, trang trí đơn giản, trong nhà phát ra mùi đàn hương dịu nhẹ.
“Vương Thành, anh vẫn ổn chứ?” Văn Kỳ phát hiện Vương Thành ngồi trên sàn nhà, không có bất cứ phản ứng nào. Văn Kỳ liền thét lớn “Vương Thành, anh
làm sao thế?”
Nghe thấy giọng nói này, Vương Thành bắt đầu run rẩy toàn thân, nhưng vẫn không hề lên tiếng.
“Vương Thành, anh làm sao thế?” Văn Kỳ mặt mày lo lắng, đưa mắt nhìn xung
quanh, ánh mắt của Vương Thành có gì đó bất ổn, cô chỉ đánh nhẹ lên mặt
anh, lo lắng nói “Vương Thành, anh mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi.”
Như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, Vương Thành đột nhiên trợn to hai mắt, tất cả đều là phẫn nộ.
Có điều sau khi nhìn thấy Văn Kỳ, anh trở lại bình thường, mơ mảng hỏi “Kỳ Kỳ, khi nãy làm sao thế?”
“Anh không nhớ sao?” Văn Kỳ thấy Vương Thành đã trở lại bình thường, liền
thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cất tiếng hỏi “Lúc nãy toàn thân anh run rẩy, hơn nữa sắc mặt trắng nhợt, anh đã mắc bệnh gì sao?”
Run rẩy?
Vương Thành tỏ ra nghi hoặc, anh cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Trong khoảnh khắc, anh nhớ tới cuộc hẹn cùng người đàn ông cao to, nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, còn năm phút nữa là tới tám giờ. Anh ôm chặt
lấy Văn Kỳ, nói như đang khóc “Kỳ Kỳ, anh thực sự luôn muốn ở bên em,
mãi mãi ở bên em.”
Chỉ trong giây phút ngắn ngủi, trái tim Văn Kỳ cảm động ngất ngây, nếu không có Vương Thành, e rằng cô đã chết từ lâu, còn cô lại kéo anh vào vòng xoáy đáng sợ này. Vào giây phút này, chỉ có thể để mặc anh ôm lấy cô, dịu dàng đưa lời an ủi “Không sao đâu, tên
khốn đó không hại được em, bởi vì có anh ở cạnh bên em.”
“Ừm, bởi vì còn có anh.” Vương Thành buông Văn Kỳ ra,, chân tình lên tiếng “Phải biết rằng chúng ta còn chưa lôi được tên khốn có tên Nhất Thổ đó ra ánh sáng, em vẫn còn gặp nguy hiểm lắm. Anh chỉ muốn thấy em được bình an
vô sự, có lẽ chúng ta có thể tìm ra BUG(1) của ‘Quy tắc’ đó.”
BUG(1): sơ hở.
“Không, cho dù phải chết, em cũng phải điều tra ra.” Ngoài cảm động, Văn Kỳ
cũng hạ quyết tâm “Cái ‘Quy tắc’ đó đã giết chết quá nhiều người, tất cả đều là tội lỗi do Nhất Thổ gây ra. Em nghĩ gần đây do em quá căng thẳng nên mới sinh ra những ảo giác đó.”
“Ừm, em đã quá căng thẳng.”
Vương Thành nhìn lên đồng hồ “Em hãy nghỉ ngơi đi, cô gái mà anh yêu
thương nhất ạ, anh hy vọng em được bình an.”
Văn Kỳ còn chưa định thần lại, Vương Thành đã dùng tay đánh ngất cô.
Vương Thành vội vã tới lò giết mổ heo tư nhân, anh nhất định phải tận tay giết chết Tôn Lâm.
Vương Thành đắp chiếc chăn lên người Văn Kỳ, để lại tờ giấy, nhẹ nhàng đặt
vào chiếc túi của cô. Trên tờ giấy có viết “Kỳ Kỳ, nếu không tìm được
anh, xin hãy liên hệ với anh trên QQ.”
Vương Thành bỏ đi, anh phải giết chết một người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT