Nghi thức bắn pháo hoa sau cùng của bữa tiệc chính thức bắt đầu, bầu trời lấp lánh rực rỡ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, thế nhưng đối với đại bộ phận những người đàn ông có mặt trong bữa tiệc này mà nói, họ dành phần nhiều thời gian để chúc rượu, nói chuyện cùng nhau.

Tiểu điểm để mừng rượu, chuyện trò không chỉ có Vũ Văn Linh mà còn có cả Lăng Điền, hai đối thủ cạnh tranh xưa nay cùng lúc xuất hiện trong một bữa tiệc sinh nhật khiến lãnh đạo cấp cao của các công ty có mặt tại đây đều kinh ngạc. Đồng thời họ cũng mong rằng trong lúc mừng rượu, chuyện trò có thể moi được thông tin nào đó, ví du như tập đoàn Thái Hưng liệu có hóa giải hiềm khích với tập đoàn Lăng thị, rồi đưa ra hướng hợp tác phát triển mới không.

Đối với vấn đề này, cả Lăng Điền và Vũ Văn Linh đều chỉ cười cho qua, ngoại trừ tiếp rượu được mời, họ không bày tỏ bất cứ thái độ nào rõ rệt.

Thần Tinh không hề đi cạnh bên Lăng Điền. Cô có niềm lo lắng riêng. Tham dự bữa tiệc hôm nay, chắc hẳn đều là những lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Thái Hưng, thế nên chưa chắc đã nhận ra một viên chức bé nhỏ như cô, nhưng Thần Tinh vẫn có dự cảm bất an. Hơn nữa cô cũng không thể che giấu triệt để quá khứ trước kia, lại cộng thêm một vài hành động bất thường của Vũ Văn Phi, càng khiến Thần Tinh không còn cách nào khác ngoài việc lặng lẽ đứng tại chỗ ít người.

Nhưng khi cô bước tới một góc khuất của hội trường, định múc bát canh uống thì Vũ Văn Phi lại xuất hiện. Trong giọng nói dường như có chút hơi men, nhưng cũng may hành động không đi quá giới hạn “Tinh Tinh, cho dù em là phu nhân của ai, nếu thích, em vẫn có thể quay về tiệm bánh làm việc.”

Chỉ một câu nói đơn giản nhưng đã phơi bày những chuyện mà cô đang cố tình che giấu.

Với thân phận là phu nhân của Lăng Điền mà cô vẫn cần ứng trước tiền lương, thực là chuyện bất bình thường, có điều, Vũ Văn Phi chỉ nói đúng một câu đó rồi thôi. Chỉ cần cô bằng lòng, anh sẽ tiếp tục che giấu cho cô.

Đối diện với một Vũ Văn Phi như vậy, Thần Tinh không biết phải từ chối thế nào cho phải. May mà một giọng nói dịu dàng của phụ nữ vang lên, phá vỡ không khí ngại ngùng “Tiểu Phi, em đang ở đây à?”

Là Vu Vãn Lai.

“Dạ.” Vũ Văn Phi cứng giọng đáp lại một tiếng.

“Lăng phu nhân cũng ở đây sao?”

Thấy Thần Tinh cúi đầu né tránh, Vu Vãn Lai thoáng nghĩ ngợi rồi mỉm cười khẽ nói “Món canh này rất tốt cho phụ nữ chúng ta, Lăng phu nhân nếm thử đi!” Vu Vãn Lai nói xong đưa tay mở chiếc vung màu vang bên cạnh ra, mùi canh thơm ngát bốc lên.

“Thôi không cần, tôi đột nhiên không muốn dùng canh nữa, hai người cứ nói chuyện đi!” Thần Tinh đặt bát xuống, vội vã rời khỏi như thể muốn né tránh Vũ Văn Phi.

Vũ Văn Phi là một ông chủ tốt, chỉ là cô có rất nhiều điều cấm kị.

Những điều cấm kị này bao gồm cả việc vừa mới quay người lại đã nhìn thấy Lăng Điền đi về phía này. Hôm nay anh trong bộ trang phục màu đen quý phái, khí chất bất phàm, là tiêu điểm của bữa tiệc hôm nay, cũng là nơi mà cô thường hướng ánh mắt ngước nhìn.

Ánh mắt Vũ Văn Phi dõi theo không ngừng hình ảnh Thần Tinh khoác tay Lăng Điền rời khỏi bữa`tiệc, cho tới tận khi giọng nói nhẹ nhàng của Vu Vãn Lai vang lên, anh mới rời mắt khỏi hướng đó.

“Tiểu Phi, bất luận thế nào, anh ấy cũng là anh trai cậu, mọi việc anh ấy làm đều vì muốn tốt cho cậu. Bây giờ, tập đoàn chúng ta sắp lên sàng chứng khoán, anh chị hy vọng cậu có thể quay về trợ giúp.”

“Chị vẫn còn chưa gả vào nhà Vũ Văn chúng tôi, tôi với anh ấy thế nào, không cần chị nói giúp.” Vũ Văn Phi ngạo mạn đáp lời, sau đó quay người bỏ đi.

Sắc mặt Vu Vãn Lai lập tức trắng bệch, rất nhanh Vũ Văn Linh bước tới, đặt bàn tay ấm áp của mình lên bờ vai cô “Vãn Lai, đừng bận tâm đến nó, từ nhỏ tới giờ nó là vậy, bỏ đi.”

Vu Vãn Lai đặt nhẹ tay lên bàn tay anh, ánh sáng màu lam phản chiếu từ viên kim cương trên chiếc nhẫn trông thật mê hồn.

“Linh, lần này khó khăn lắm mới tìm được cậu ấy, làm sao có thể để cậu ấy tiếp tục như vậy mãi được?”

Hai năm trước, Vũ Văn Phi bỏ nhà ra đi, lần này là do cô tình cờ phát hiện ra tung tích của Văn Phi khi đi đặt bánh kem sinh nhật.

Đối với hai anh em nhà họ Vũ Văn mà nói, có nhiều chuyện nếu có thời gian ngồi nói chuyện thẳng thắn có lẽ đã không đến mức như người xa lạ thế này.

“Văn Lai, anh vẫn phải nói lời cảm ơn với em vì em đã tìm Tiểu Phi về giúp.”

“Linh…” Vu Vãn Lai nhẹ nhàng quay người, kiễng chân, hôn nhẹ một cái lên môi Vũ Văn Linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play