Vũ Văn Phi dịu dàng
đặt tay ra sau eo Thần Tinh “Đây là bước chậm bốn, rất dễ học, cứ theo
sát bước chân của tôi là được. Tôi tiến cô lùi, tôi lùi cô tiến.
Giọng Vũ Văn Phi mang theo mêm lực khiến Thần Tinh chẳng còn tâm tư nào suy
nghĩ tới những việc khác, sau một lần quay người, anh bắt đầu dẫn cô
nhảy từng bước.
Sàn nhảy rộng, người nhảy lúc này không còn nhiều như vừa rồi nên dám khách bên dưới có thể nhìn thấy một hình ảnh rất
đẹp. Trong dải ngân hà kia có một người đàn ông rạng rỡ, điển trai dịu
dàng đang dẫn bước cho một cô gái thuần khiết tựa thiên sứ.
Bước
nhảy của người đàn ông không quá điêu luyên, bước nhảy của cô gái có
phần ngô nghê. Thế nhưng lại khiến cho người ta bất giác nhớ lại tuổi
thanh xuân tươi sáng.
Ai mà không từng bắt đầu với những bước nhảy ngô nghê, thiếu điêu luyện kia chứ?
“Lịnh, em trai anh…” Vu Vãn Lai dường như đã hướng sự chú ý của mình đến hai người đang nhảy trên sàn.
Vũ Văn Linh cầm ly sâm panh, nhẹ đưa lên miệng từ từ thưởng thức.
Vu Vãn Lai không hề nói tiếp, bất giác cô đưa mắt nhìn về một hướng khác,
nới Lăng Điền đang cười nói vui vẻ với bạn nhảy. Ánh mắt cô chỉ dừng lại vài giây, sau đó nhanh chóng rời đi, nhưng khoảnh khắc rời đi đó vừa
hay bắt gặp ánh mắt Vũ Văn Linh đang nhìn mình ngẫm nghĩ.
“Linh,
nhân tối nay, anh hãy nói chuyện tử tể với Tiểu Phi một lần đi! Hiếm khi cậu ấy chịu quay về. Suy cho cùng hai người cũng là anh em, chẳng có lý gì mà không thể nói chuyện được với nhau cả.” Vu Vãn Lai dịu dàng lên
tiếng, ánh mắt mềm mại tựa mây.
“Được, anh sẽ làm thế.” Vũ Văn
Linh đặt ly sâm panh xuống, khoác tay lên bờ vai trắng trẻo ngọc ngà của cô “Cảm ơn em đã chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật này cho anh. Anh rất
thích.”
“Anh thích là được rồi!” Vũ Văn Linh nhẹ đáp rồi mỉm cười nhã nhặn.
Trên sân khấu, bước nhảy của Thần Tinh dần uyển chuyển. Mặc dù không muốn
khiêu vũ, thế nhưng khi đi theo bước nhảy của Vũ Văn Phi, bắt đầu điệu
nhảy đầu tiên trong cuộc đời, cô bỗng phát hiện thực ra khiêu vũ không
hề quá khó.
Phát hiện này khiến Thần Tinh lơ đãng vài giây, nhưng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Vũ Văn Phi đã dẫn cô đến một góc khuất
nơi có ánh sáng xanh lam dịu dàng.
“Tinh Tinh, em nhảy rất tốt.” Vu Vãn Lai ghé sát về phía cô, thì thầm.
Câu nói này lập tức khiến Thần Tinh choàng tỉnh, lập tức rút tay ra khỏi
tay anh. Cô làm sao thế, tại sao lại khiêu vũ cùng Vũ Văn Phi?
Cho dù chỉ là người vợ trên danh nghĩa của Lăng Điền, trước mặt mọi người
anh giữ thể diện cho cô, thì cô cũng không thể không để ý mà giữ thể
diện cho anh được.
Dứt khoát rút tay mình ra khỏi tay của Vũ Văn Phi, cô nói “Ông chủ…”
“Đừng gọi anh là ông chủ, em có thể gọi thẳng tên anh.”
“Được, từ nay về sau, tôi có thể không gọi anh là ông chủ nữa. Nhưng từ mai,
tôi sẽ không tới tiệm bánh làm nữa. Số tiền anh ứng trước, tôi sẽ cố
gắng trả lại nhanh nhất có thể.”
Vũ Văn Phi mỉm cười đầy bất lực
“Tinh Tinh, anh trước nay chưa từng hỏi thăm em rốt cuộc là ai, cũng
giống em chưa từng hỏi xem anh là ai. Tối nay, anh nghĩ chắc em đã đoán
ra được, anh chính là em trai của Vũ Văn Linh. Thế nhưng chỉ cần em tiếp tục đi làm, em có thể không cần nói cho anh biết em là ai.”
“Vũ
Văn Phi, tôi là phu nhân của Lăng Điền.” Cô bình tĩnh buông tiếng nhưng
không hề nhìn vào mắt của Vũ Văn Phi “Xin lỗi vì đã giấu anh bấy lâu
nay.”
Rốt cuộc cô vẫn phải nói ra chuyện này. Thực ra lúc cô xuất hiện, hẳn anh đã rõ được điều này.
Tối này, ở bên cạnh người đàn ông được mệnh danh là quỷ Satan trên thương
trường, cô đã toát lên vẻ lạ thường quyến rũ, chỉ là một Thần Tinh như
vậy, trời đã định là thứ mà Vũ Văn Phi anh chẳng thể với tới.
Có điều, tại sao anh vẫn mong mỏi, cho dù niềm mong mỏi đó luôn bị từ chối.
Lúc Thần Tinh hoang mang bỏ đi, bất ngờ đâm sầm vào vòng tay của một người
đàn ông. Không cần ngẩng đầu, cô biết đó chính là Lăng Điền.
Lăng Điền thuận tay ôm chặt lấy cô, thế nhưng khi bàn tay còn lại của anh
vòng qua eo cô, cô bỗng dưng đờ người. Cảm giác căng thẳng đó kéo dài
cho tới khi anh dẫn cô nhảy tiếp, dưới ánh đèn lấp lánh, bước nhảy của
cô chẳng thể nào thuần thục và thoải mái được.
“Ngẩng đầu lên.”
Giọng nói trầm ồm của Lăng Điền vang lên khi thấy cô cứ mải miết cúi rạp đầu xuống, như thể sợ bất cẩn giẫm lên giày anh.
Bộ dáng thận trọng này của cô hoàn toàn không có khi nhảy với Vũ Văn Phi.
Xem ra chỉ có nhảy với anh cô mới căng thẳng thì phải.
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, không biết do bước nhảy anh quá điêu luyện hay do
anh quá đỗi thu hút, khiến cô thoáng thất thần, dưới chân hình như giẫm
phải thứ gì đó… là giày của anh,
Ngại ngùng lùi lại phía sau,
nhưng Lăng Điền vẫn giữ chặt lấy cô, ôm cô vào lòng, hình động khiên
cưỡng đó khiến cô có came giác hơi đau, vội né tránh bằng cách đặt cằm
lền bờ vai của anh.
Đây là lần đầu tiên cô đặt cằm lên vai một
người đàn ông, mùi hương nam tính thoang thoảng bên cánh mũi. Bàn tay
lúng túng không biết đặt thế nào khi khoảng cách giữa hai người bọn họ
quá gần. Cô chỉ còn cách nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai anh.
Tư thế này
có phần quá ám muội. Nhưng trong mắt mọi người, họ vốn là vợ chồng, thế
nên sự ám muội này khiến người ngoài cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Dưới ánh đèn nhấp nháy, đôi vợ chồng nổi bật trên sàn nhảy. Đến khi điệu
nhảy kết thúc, lúc anh buông ra, khuôn mặt cô đã đỏ rực như quả táo
chín. Khoảnh khắc cô chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ theo anh rời sàn nhảy.
Bóng người thấp thoáng, tiếng cười nói vui vẻ vang vọng bên tai, chỉ là cô chẳng muốn nghe kĩ những lời trao đổi khách sáo ấy.
Cho dù trước kia thế nào, giờ cô cần phải diễn tốt vai Lăng phu nhân.
Mãi cho tới khi bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, xung quanh hồ đột
nhiên sáng tực, dưới khung cảnh tuyệt đẹp, hai nhân viên phục vụ đẩy một chiếc bánh sinh nhật ra.
Chiếc bánh này là do Thần Tinh tự tay làm, thế nhưng ngoại trừ Vũ Văn Phi ra chẳng ai biết được.
Lúc này Vũ Văn Linh đang đứng trước chiếc bánh kem hai tầng cùng Vu Vãn Lai.
Sau khi không gian tĩnh lặng trở lại, trước mặt quan khách, Vũ Văn Linh dịu dàng cất tiếng: “Cảm ơn Vãn Lai đã tận tâm chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật
này cho tôi. Và tối nay tôi muốn mời em trai tôi cùng thắp sáng những
ngọn nến trên này.”
Lời nói vừa dứt, ánh đèn bỗng chiếu thẳng lên người Vũ Văn Phi. Vũ Văn Phi lúc này đang đứng ở vị trí gần như ngoài
cùng, dường như không hề có ý định tiến lại gần.
“Tiểu Phi, mau lại đây.” Vu Vãn Lai khẽ gọi Vũ Văn Phi, nhưng Vũ Văn Phi vẫn khoanh tay đứng im tại chỗ.
Mãi cho tới khi Vũ Văn Linh cau chặt đôi mày, tỏ rõ vẻ không vui, cả hội
trường bắt đầu ngần ngại, Vũ Văn Phi mới nhìn về phía chiếc bánh kem hai tầng kia. Anh nắm chặt bàn tay, ngay giây sau, từ từ tiến về phía Vũ
Văn Linh trước ánh mắt chăm chú của mọi người.
Vu Vãn Lai lấy ra ngọn nến màu vàng trên khay ra hiệu cho hai anh em cùng cắm lên bánh.
Ánh nến lấp lánh khiến chiếc bánh kem hai tầng càng thêm nổi bật, lúc Vũ Văn Linh thổi tắt nến, một màn hoa lệ lập tức diễn ra.
Cả chiếc bánh kem, sau khi nến được thổi tắt, từ trên xuống dưới xuất hiện những lớp sóng lăn tăn, để lộ ra thân trong bánh kem có màu xanh lam,
điểm cắm bên trên phụt ra những tia lửa vàng óng. Chiếc bánh kem giờ dã
khoác trên mình một diện mạo hoàn toàn mới.
Vũ Văn Phi cong miệng mỉm cười, tay nghề của Tinh Tinh thực sự càng lúc càng tinh tế.
Tối nay, nếu không phải vì chiếc bánh kem này, anh đã không cùng Vũ Văn
Linh châm nến. Bởi lẽ sự xuất hiện của anh không đồng nghĩa với việc
những hiềm khích giữa hai người không còn nữa.
Giờ khi chiếc bánh sinh nhật đã mang diện mạo mới, anh quay người, lùi ra khỏi đám đông.
Lần này, Vũ Văn Linh không hề nhìn Vũ Văn Phi thêm lần nào nữa, chỉ lặng lẽ nhìn phía dưới rồi từ từ cất tiếng “Tối nay, cảm ơn các vị đã tới tham
dự bữa tiệc sinh nhật của tôi, tôi xin trịnh trọng tuyên bố một việc…:
Ánh đèn được chỉnh sáng lên, bóng đèn màu lam giờ đã chuyển sang chiếu lên
người Vu Vãn Lai “Tôi quyết định tháng sau sẽ kết hôn cùng Vãn Lai, hôm
nay tôi muốn chính thức cầu hôn cô ấy.”
Dừng lại đôi chút, Vũ Văn Linh mỉm cười nhìn người phụ nữ đang đứng bên cạnh “Vãn Lai, em có đồng ý lấy anh không?”
Lời nói vừa dứt, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một đôi cánh trắng,
giữa đôi cánh đặt một chiếc hộp lông vũ bằng trái tim. Vũ Văn Linh nhận
lấy, mở chiếc hộp ra, bên trong đựng một chiếc nhẫn tuyệt đẹp, viên kim
cương xanh lam được cắt hình trái tim, dưới ánh đèn càng toát lên ánh
sáng của hạnh phúc, của vui vẻ.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn
kim cương, Vu Vãn Lai chẳng thể bình tĩnh được nữa, khẽ khàng lên tiếng, thanh âm nghẹn ngào, xúc động “Linh…”
“Vãn Lai, lấy anh nhé!”
Khóe miệng cô run rẩy, đôi mắt long lanh, khẽ gật đầu.
Khi chiếc nhẫn cưới được đeo vào tay Vu Vãn Lai, hai bên hồ rực sáng pháo
bông, khi pháo bông rực rỡ nhất, trên không trung xuất hiện dòng chữ
“LOVE” rất lớn.
Sự lãng mãn có thẻ mua bằng tiền. Đương nhiên chiếc bánh kem đặc biệt khác thường kia cũng dùng tiền để mua.
Chỉ là khi tin tức này được công bố, quan khách không ngừng chúc phúc, Vũ
Văn Linh cầm dao cắt bánh tượng trung, rất nhanh chiếc bánh bị rơi vào
quên lãng.
Không biết từ lúc nào, Lăng Điền đã không còn ở cạnh
bên. Khoảnh khắc Thần Tinh có cảm giác như bản thân cũng bị lạnh nhạt,
lãng quên như chiếc bánh kem kia vậy.
Tiếng nói tiếng cười nơi
đây dường như không thuộc về cô, mà cô cũng chẳng thể nào hòa hợp được
với không khí cao sang, quý phái ở nơi này.
Đi tới bên cạnh chiếc bánh kem, cô khẽ nghiêng đầu, mím chặt đôi môi, dù thể nào thì cô cũng
đã tốn hơn hai tiếng đồng hồ mới tạo ra được chiếc bánh đặc biệt này,
lại cộng thêm cả buổi tối hôm trước suy nghĩ ý tưởng. Vậy nên, cô không
muốn lãng phía. Chỉ cần có một người thưởng thức, đối với người thợ làm
bánh cũng đã được coi là không uổng phí rồi.
Ý nghĩ này thoáng hiện trong đầu Thần Tinh, bỗng một bàn tay không hề xa lạ đã cầm sao cắt bánh đầy thuần thục.
Vũ Văn Phi nhanh nhẹn cắt một miếng bánh nhỏ có nhiều phô mai mà cô thích
ăn nhất, đưa lại cho cô. Sau đó anh lại cắt một miếng bánh t khác đặt
vào đĩa của mình.
Rồi họ lặng lẽ ăn bánh. Có lẽ đối diện với cô của lúc này, anh chẳng thể nói quá nhiều chuyện được.
Bánh kem rất ngon, thế nhưng ăn vài miếng thấy khát nước, Thần Tinh định đi
tìm nước để uống. Bất ngờ một ly nước được đưa tới trước mặt cô “Cảm ơn”
Đang nghĩ có lẽ một nhân viên phục vụ tận tâm nào đó đưa tới, đến khi quay
người nhìn sang, bàn tay nhận nước của Thần Tinh rút lại một cách thiếu
tự nhiên. Không ngờ là Lăng Điền.
Không biết anh đã lặng lẽ quay về bên cạnh cô từ lúc nào, thoắt ẩn thoắt hiện giống như anh lúc rời đi.
“Rất ngon à?” Anh liếc nhìn miếng bánh trên tay cô, đưa lời hỏi.
“Vâng, ăn cũng được.” Cô bình tĩnh nhận ly nước từ anh, khẽ cúi mặt dùng ngón tay lau đi vết kem còn dính trên miệng.
Lăng Điền lại gần chiếc bánh kem, cắt một miếng bánh màu lam nhỏ, đây là
phần đáy bánh có vị sơ-ri, bên ngoài quét lớp sô cô la còn cả ít hạt
điều, mùi vị khá đặc sắc.
Nghe nói, điểm tâm ngọt có thể khiến
tâm trạng con người ta vui vẻ hơn, cho nnee, vào một buổi tối như hôm
nay, anh cần ăn chút điểm tâm ngọt mới được.
Khoảnh khắc ăn xong
miếng bánh, anh bỗng nghe thấy giọng nói bẽn lẽn của cô vang lên bên tai “Vẫn còn một miếng bánh vị cỏ thơm nữa, anh có muốn thử không?”
Thấy Lăng Điền gật đầu, Thần Tinh nhanh chóng đưa cho anh một miếng bánh nhỏ.
Đây là miếng bánh cắt ra từ lớp bánh màu trắng, là tầng thứ hai có hình
dạng giống như núi tuyết của chiếc bánh gat. Nếm thử một miếng, lập tức
cảm nhận được vị mát lạnh thanh thanh.
Cắn miếng thứ hai, Lăng Điền nhận ra có vị cỏ thơm ở giữa, ngoài ra còn có hạt điều được nghiền vụn.
Đích thực là một chiếc bánh rất ngon.
Nhìn anh từ tốn thưởng thức, khuôn mặt Thần Tinh thoáng ửng đỏ, theo lý mà
nói cô không nên cho anh biết chiếc bánh kem này có hai vị khác nhau. Là cô đã lỡ mử miệng. May mà, hình như anh không để ý.
Vũ Văn Phi
đứng cạnh bên nhìn khóm má đỏ ửng của Thần Tinh, anh ciên miếng bánh sau cùng trên đĩa đưa lên mienjg, mùi hạt điều rất hợp với vị ngọt của phần bánh, nhưng lại mang theo chút đắng.
Cách đó không xa, Vũ Văn
Linh khẽ quay mặt qua, trước mắt hiện ra hình ảnh ba người đang đứng
cạnh chiếc bánh sinh nhật của mình.
Nhưng, anh không hề bước về
phía đó, mà thu tầm mắt, nhìn Vu Vãn Lai đang đứng cạnh bên. Vu Vãn Lai
lúc này đang tiếp chuyện một tiểu thư giàu có, khi thấy Vũ Văn Linh nhìn mình, cô nhẹ quay sang đáp lại bằng ánh mắt dịu dàng. Hình ảnh ấy trong mắt người khác chính là biểu hiện của tình cảm tương thông, vô cùng
lãng mạn.
Có thể lấy được một cô gái, bất cứ điểm nào cũng đáng
để người khác ngưỡng mộ cũng là điều đáng ngưỡng mộ. Mặc dù hoàn cảnh
xuất thân chưa tương xứng nhưng chỉ cần nỗ lực là có thể dần dần hòa
nhập vào giới thượng lưu, xóa nhòa đi dấu vết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT