Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cửa tiệm bánh, Thần Tinh có phần tỏ ra do dự. Bó hoa đó chỉ là món quà giữa những lời bạn. Chỉ vì những lời khích tướng của Lăng Điền, cô đã bất ngờ đồng ý thành ra rời vào thế chẳng còn tư cách để do dự thêm.

“Tinh Tinh?” Trên tay Vũ Văn Phi về một chiếc giỏ, có lẽ vừa mới đi mua đồ về, thấy Tinh Tinh lưỡng lự đứng ngoài cửa, anh không khỏi có chút ngạc nhiên “Vào trong nói chuyện đi.”

Dứt lời, Vũ Văn Phi bước vào trong tiệm bánh trước.

Thần Tinh nhanh nhẹn bước vào theo, Điềm Điềm nhận được tín hiệu của Vũ Văn Phi, đã lui vào căn phòng làm bánh. Vũ Văn Phi đặt chiếc làn trong tay xuống, quay chữ ‘tạm nghỉ’ ra phía ngoài.

“Hôm nay là sinh nhật em. Em xem có thích cái này không?” Lúc Vũ Văn Phi quay người lại, bàn tay như có ma thuật xuất hiện một chiếc bánh anh đào.

Tuy rằng chiếc bánh nhỏ được trang trí bằng quả anh đào trên nền kem phủ trắng, nên trông đặc biệt ngon miệng.

Đương nhiên bánh kem anh đào cũng là thứ mà cô thích ăn nhất.

Cô thực sự không ngờ, đến chuyện này mà anh cũng biết.

Nhất thời cao hứng, Thần Tinh không kiềm chế được mà đưa tay nhận lấy chiếc bánh “Vốn còn tưởng không cong cơ hội đưa cho em chiếc bánh này, thật không ngờ vẫn đến được tay em.” Vũ Văn Phi thấy Thần Tinh nhận lấy, hai tay không biết đặt đâu liền nhét vào túi quần, khuôn mặt ửng đỏ vì thẹn thùng.

Nhìn nét mặt của Vũ Văn Phi, Thần Tinh đột nhiên cảm thấy chiếc bánh kem trong tay bỏng rát. Cô nhẹ đặt chiếc bánh xuống bàn, mím chặt môi, cứng nhắc đáp “Cảm ơn anh vì bó Linh Lan và cả chiếc bánh này nữa.”

“Em thích không?” Vũ Văn Phi nhìn Thần Tinh ánh mắt hân hoan.

“Ưm, thế nhưng, tôi càng thích hơn nếu sau này anh không vì tôi mà làm nhiều việc như vậy nữa.”

“Em nói vậy là có ý gì?”

“Ý của tôi là, như vậy thì mọi người sẽ tốt hơn. Anh biết đấy, Lăng Điền không thích tôi có bất cứ mối liên hệ nào với những người đàn ông khác. Tôi cũng không muốn làm anh ấy không vui vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy.”

“Thật sao?” Vũ Văn Phi nắm chặt bàn tay, tiền sát lại gần Thần Tinh.

Thần Tinh theo ý thức lùi lại phía sau vào bước, khoảng cách cuối cùng đã giãn ra đôi chút.

“Thần Tinh, rốt cuộc em muốn tự lừa mình lừa người đến bao giờ? Hay là em thực sự…”

“Tôi rất hài lòng với cuộc hôn nhân của mình, từ một cô bé lọ lem một bước tiến vào danh gia vọng tộc, còn chỗ nào không hài lòng được chứ?”

“Thứ mà em muốn thực sự thiển cận vậy sao?”

Thần Tinh không đáp, lặng lẽ kéo cửa rồi bước ra ngoài.

Chiếc xe màu ghi bạc khiến khuôn mặt cô trông càng thêm trắng nhợt, không sắc máu, giống hệt như lớp tuyết dưới chân.

Khi quay về biệt thự, Lăng Điền đã không còn ở đó, dì Tường hiếm khi chủ động nói chuyện với cô, nay thấy Thần Tinh về liền báo lại, Lăng Điền tới thành phố S để làm vật lý trị liệu tầm mười ngày sau sẽ quay về.

Thế nhưng đến chiều muộn, Thần Tinh lại đọc được trên báo những tin tức liên quan đến Lăng Điền… Lăng Điền và Ngu Linh bị người ta phát hiện, một trước, một sau xuất hiện tại sân bay.

Thần Tinh lật sang tờ báo khác, liền thấy bên dưới có đặt một bì thư bên trong là một tờ ngân phiếu. Chính là khoản tiền giai đoạn đầu bố cô cần. Ngoài ra còn một tờ ngân phiếu khác. Đây chắc là số tiền tiêu vặt hàng tháng của cô. Nhìn con số cả trăm ngàn, vượt xa số tiền lương cả năm trời cô khổ sở vất vả làm hai công việc một lúc mới kiếm được.

Cất tờ phiếu đó vào một góc, dì Tường lại xuất hiện như một âm hồn “Phu nhân, cô định lúc nào quay về Thần gia?”

“Ngay bây giờ.”

“Được, tôi sẽ bảo Lão Trương đưa phu nhân quay về.”

Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe đã dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Thần.

Biệt thự họ Thần giữ tiết trời giá lạnh càng thêm lạnh lẽo, ngay đến người làm cũng ít hẳn đi.

Thần Tinh bước dọc theo dãy hành lang, nơi này mẹ cô đã ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thế nhưng có lẽ là khoảng thời gian mà mẹ cô vui vẻ và mãn nguyện nhất trong cả cuộc đời.

Bởi vì có thể ở cạnh người mình yêu thương, xem ra đó là chuyện hạnh phúc nhất của bà.

Tình yêu, bật miệng nói ra, thứ còn lưu lại chỉ là vị cay chát.

Hít một hơi thật sâu, Thần Tinh bước vào phòng khách, còn chưa bước vào đã nghe bên trong vọng ra một tiếng động lớn.

“Cút đi.”

Ngay sau tiếng quát đầy bực bội của Thần Đỉnh, Thần Tinh nghe thấy tiếng một người nào đó vang lên: “Tổng giám đốc Thần, tôi cũng chỉ làm theo đúng trình tự thôi, cột trụ của công ty các ông sau khi kiểm tra không phù hợp với các tiêu chuẩn đặt ra, cho nên, công ty chúng tôi có quyền đưa ra nghi vẫn với chất lượng sản phẩm, giải trừ hợp đồng, đồng thời đề nghị đưa ra các khoản bồi thường thích đáng.”

“Sản phẩm là do các người đặt hàng, trước khi đặt sao không nói rõ yêu cầu cụ thể? Huống hồ, tôi cũng đã đưa ra chúng từ liên quan, sao đến chỗ các vị lại thành ra có vấn đề? Rõ ràng các người đang lừa gạt người ta.”

“Tổng giám đốc Thần, danh tiếng của công ty Ly Hòa chúng tôi trong giới bất động sản thế nào, tin rằng mọi người tự biết. Giá đỡ, cột trụ của công ty các ông gây ảnh hưởng tới danh tiếng của chúng tôi, nếu tổng giám đốc Thần không chịu thừa nhận, chúng tôi không ngại đưa mọi chuyện ra tòa.”

“Cút đi.”

Thần Đỉnh dường như đã từ giận tới độ mất hết lý trí. Lúc này người của công ty bất động sản Ly Hòa mới chậm rãi bước ra khỏi phòng khách.

Thần Đỉnh mãi đến lúc này mới nhìn thấy Thần Tinh “Tinh Tinh, hắn không đụng trúng con chứ?”

Thần thái quan tâm, ánh mắt ân cần, trông vô cùng hiền từ. Nếu là trước kia, tất cả những biểu hiện này trùng khớp với hình ảnh người cha mà cô mong muốn. Chỉ là, vẻ hiền từ hiện lên trước mắt cô chân thành được bao nhiêu phần?

“Đây là thứ mà bố cần.” Thần Tinh chẳng hề đáp lại, mở ví đưa tấm chi phiếu cho Thần Đỉnh.

Nhìn tấm chi phiếu, ánh mắt Thần Đỉnh sáng lóa lên, thế nhưng ông ta chưa vội nhận ngay.

“Tinh Tinh…” Ngữ khí vừa phải cộng thêm ánh mắt chan chứa tình cảm.

Thần Tinh lặng lẽ đặt tờ chi phiếu xuống mặt bàn, cũng chính lúc này di động của cô đột ngột vang lên.

Thần Đỉnh nhân lúc Thần Tinh nhận điện thoại, vội vã cất tờ chi phiếu đi. Đợi tới khi Thần Tinh dập máy, Thần Đỉnh lại tiếp tục diễn vai bi thương, buồn bã “Tinh Tinh, con xem, nếu được, liệu con có thể nói vào câu tốt đẹp trước mặt Tiểu Điền cho bố được không? Thần Nhan làm vậy rõ ràng là muốn ép chết bố mà, Tinh Tinh…”

“Nếu thực sự là chất lượng có vấn đề, tôi nghĩ Lăng Điền chưa chắc đã giúp đỡ được gì đâu.”

Khóe miệng Thần Đỉnh khẽ giật vài cái, lại nói “Tinh Tinh, trên thương trường chính là binh bất yếm trá, chất lượng chẳng có vấn đè cũng bị bọn chúng nói thành có. Bố chỉ còn mỗi mình con. Con không giúp bố, bố còn có thể mong chờ được ai đây?”

“Lăng Điền đã tới thành phố S rồi, phải mười ngày nữa mới quay về.”

“Cậu ấy lại tới thành phố S?”

“Dạ, buổi sáng nay vừa mới đi.”

Cho dù đang vào cuối đông, thế nhưng sau khi nghe câu này của Thần Tinh, vầng trán của Thần Đỉnh đã lấm tấm mồ hôi.”

Ông lặng lẽ quay người lau sạch mồ hôi, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ quan tâm “Tinh Tinh, không còn sớm nữa, nếu Tiểu Điền đã tới thành phố S, tối nay con hãy ở lại đây đi.”

“Không cần đâu… bố hãy bảo trọng sức khỏe, trời lạnh rồi.”

Thần Tinh bất giác nói ra câu này, dẫu sao ‘một giọt máu đào hơn ao nước lã.’ Cho dù trước kia có như thế nào, nhưng ông là bố của cô, cô không thể coi như không thấy được.

Có điều, hôm nay cô cần phải đi giải quyết một chuyện nữa.

“Vậy thì ở lại dùng bữa tối rồi hãy đi.” Thần Đỉnh nhìn Thần Tinh, giờ ông chỉ còn lại mỗi mình cô con gái này mà thôi.

Thần Tinh nhìn thời gian trên di động, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Bữa tối nhanh chóng được chuẩn bị xong xuôi, đám người làm cung kính đứng trực hai bên. Thái độ cung kính thế này, khi mẹ cô còn sống chắc là chưa từng được nhận bao giờ.

Ban đầu cô đồng ý với Thần Tinh tráo đổi thân phận kết hôn thay chị gái vì muốn đổi lại hạnh phúc cho mẹ cô. Thế nhưng chuyện trong nhân thế có mấy khi được như mong muốn?

Bữa tối trong không khí trầm mặc kết thúc rất nhanh.

Thần Đỉnh im lặng, hiển nhiên vì những chuyện phiền phức trong công ty.

Thần Tinh im lặng, đã phần là vì chẳng biết nên nói những gì.

Ngoài trời lại bắt đầu đổ tuyết, giữa màn mưa tuyết mịt mù, Thần Đỉnh định nói gì đó, thế nhưng vẫn cứ im lặng, nhìn bóng dáng Thần Tinh dần biến mất sau cánh cửa ô tô.

Thần Tinh không hề quay lại nhìn Thần Đỉnh, cô biết Thần Đỉnh không hề quay vào phòng khách ngay. Cho dù hành động tiễn đưa ẩn chứa nhiều yếu tố không thuần khiết, thế nhưng lúc này, cô lại muốn tin rằng trong đó có đôi chút tình thân ruột thịt.

Di động lại vang lên, cô liếc mắt nhìn qua, là Vũ Văn Linh gọi tới.

Lại nhớ đến cuộc điện thoại ban nãy, đó là cuộc gọi từ Amy, trợ lý của Vũ Văn Linh, hẹn gặp mặt cô vào tám giờ tối nay.

Giọng Amy không hề biểu lộ bất cứ điều gì, chỉ nói rằng Vũ Văn Linh có việc quan trọng muốn nói cùng cô.

Bản thân Thần Tinh biết, gặp mặt Vũ Văn Linh riêng thế này không tiện cho lắm, nhưng Vũ Văn Linh đã đặt biệt hẹn gặp cô tại tiệm cà phê ngay gần biệt thự họ Lăng, xem ra anh cũng đã nghĩ tới những lo lắng trong lòng cô, cho nên, cô hà tất phải bận tâm quá?

Lúc Thần Tinh bước vào tiệm cà phê, Vũ Văn Linh đã đợi cô rồi. Trong quán cà phê không một bóng người, anh chọn vị trí ngồi sát ngay cửa sổ.

Đây là lần thứ ba cô gặp người đàn ông này. Cô và anh vốn dĩ chẳng có chút quan hệ, thế nhưng Thần Tinh âm thầm cảm nhận, lần gặp mặt này có lẽ là vì Vũ Văn Phi.

Thần Tinh ngồi xuống phía đối diện Vũ Văn Linh. Nhìn ly trà sữa táo ddor, xem ra Vũ Văn Linh đã gọi sẵn đồ uống cho cô rồi.

“Thần tiểu thư, xin chào.” Vũ Văn Linh bình đạm lên tiếng.

“Xin chào Vũ Văn tiên sinh.”

“Tôi rất ngại vì muộn thế này mà vẫn làm phiền cô.”

“Không biết Vũ Văn tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?”

“Thần tiểu thư là người thông minh, việc tôi cần nhờ cũng rất đơn giản.”

“Là vì em trai anh, Vũ Văn Phi?” Nếu Vũ Văn Linh dã không định vòng vo, vậy Thần Tinh cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Vũ Văn Linh im lặng, nhấc ly lên, lặng lẽ quan sát Thần Tinh.

“Trước khi lấy Lăng Điền, tôi từng làm thêm tại tiệm bánh mà Vũ Văn Phi tiên sinh làm chủ, quan hệ giữa tôi và anh ấy chỉ đơn giản là giữa ông chủ và nhân viên trong tiệm bánh mà thôi.”

“Thần tiểu thư, mối quan hệ giữa hai người, tôi rất an tâm. Hôm nay tôi hẹn cô tới đây không phải vì chuyện này?”

“Hả?”

“Thần tiểu thư, cô mặc trang phục màu lam trông rất đẹp.”

Vũ Văn Linh vừa mở miệng liền nói một câu vô cùng kỳ lạ. Thế nên lần này, đổi lại Thần Tinh bắt đầu chìm trong im lặng.

“Thần tiểu thư, thứ cho tôi mạo muội, cô rất giống một người bạn của tôi trước đây.”

Vũ Văn Linh nhẹ nói, ánh mắt bỗng hiện lên và phần sầu luộn.

Thần Tinh nghe vậy chỉ chìm trong im lặng. Cô biết, mỗi người là một cá thể duy nhất và độc lập, thế nên không ai muốn làm cái bóng của người khác.

“Nói như vậy có lẽ hơi đường đột.” Vũ Văn Linh nhìn sắc mặt của Thần Tinh, dịu dàng nói tiếp “Thế nhưng, cô đích thực là rất giống.”

Thần Tinh nhấc ly trà sữa táo đỏ trước mặt lên, hớp một ngụm, hương vị thật ngọt ngào.

Trước đây, cô chưa từng uống loại trà sữa này, không ngờ mùi vị ngọt tới tận đáy lòng như vậy. Cô mím môi sau đó lại nói “Hình như Vũ Văn tiên sinh có tình cảm rất tốt với người bạn này.”

“Nỗi sầu muộn ẩn chứa trong đáy mắt Vũ Văn Linh bỗng trở thành lạc lõng “Đúng là rất tốt, nhưng giờ đây cô ấy đã không còn nữa…”

Thần Tinh siết chặt bàn tay đang cầm ly trà sữa “Tôi xin lỗi.”

Có những lúc phớt lờ mọi chuyện lại tốt hơn đối thoại với nhau.

“Con người vốn dĩ đều phải chết, cô ấy đương nhiên cũng chẳng cách nào tránh nổi, thế nhưng, nếu lúc ấy tôi cương quyết không cho cô ấy lên chiếc du thuyền đó, thì đã không xảy ra tai nạn chết người khi du thuyền nổ tung.” Lúc nói những lời này, ánh mắt Vũ Văn Linh dần chuyển sang lạnh lùng.

“Hả?” Thần Tinh nghe ra trong lời nói của Vũ Văn Linh còn có ẩn ý khác.

Nhưng Vũ Văn Linh không hề nói tiếp, chỉ nhìn Thần Tinh bằng ánh mắt thâm sâu, ánh đèn dịu nhẹ tỏa một lớp ánh sáng lên cơ thể hai người, tiếng nhạc du dương len lỏi, tạo nên bầu không khí khá là êm dịu.

Trong không khí như vậy, ánh mắt anh dường như muốn nói rất nhiều điều.

Chỉ là những điều này thầm kín tới mức khiến người đối diện cảm thấy khó hiểu.

Vũ Văn Linh nhẹ nhàng đưa tay về phía trước, lúc chuẩn bị chạm tới ngón tay Thần Tinh trên chiếc ly, anh vội vã khựng lại.

Thần Tinh thấy vậy nhẹ buông tay đang cầm ly, kéo giãn khoảng cách ra đoi chút.

Vũ Văn Linh siết chặt bàn tay, đưa mắt nhìn đi chỗ khác, giọng điệu không còn bình đạm mà trở nên nặng nề “Thực ra, tôi không tin vụ tai nạn năm đó chỉ là ngẫu nhiên… Tối hôm đó, cô ấy nhận lời hẹn gặp một người đàn ông khác. Thật không ngờ, cuộc hẹn đó sau cùng biến thành cuộc hẹn với tử thần.”

Một người đàn ông khác?

“Người đàn ông đó là…” Buột miệng nói ra một câu nhưng Thần Tinh bỗng khựng lại giữa chừng. Bởi cô hiểu cho dù Vũ Văn Linh không nói rõ người đó là ai, nhưng qua cách nói chuyện, cô biết đó là ai.

Thấy Thần Tinh ngập ngừng, Vũ Văn Linh thoáng bối rối không biết có nên trả lời hay không. Nhẹ nắm chặt bàn tay như thể đang kiềm chế, sau đó Vũ Văn Linh mới từ từ lên tiếng “Là cậu ta! Thế nhưng sau chuyện đáng tiếc đó, không có bất cứ chứng cứ nào chứng tỏ cậu ấy đã lên du thuyền tối hôm ấy.”

Quả nhiên là Lăng Điền. Nhưng Vũ Văn Linh nói vậy là vì muốn nhắc nhở cô chuyện gì sao?

Thần Tinh khẽ cắn môi dưới. Người Lăng Điền định lấy vốn dĩ là chị gái của cô. Cho nên, nếu nói vì Lăng Điền có ý đồ với người phụ nữa kia nên mới cưới cô, hiển nhiên là không đúng.

Ý nghĩ này thoáng hiện lên trong tâm trí Thần Tinh, nhưng dường như Vũ Văn Linh đã nhìn thấy mọi chuyện “Có nhiều chuyện, tôi không biết có nên nói hay không. Thế nhưng Thần tiểu thư, tuy cô thay chị lấy Lăng Điền, nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận.”

“Cẩn thận? Ý anh là cái chết của bạn anh có liên quan tới Lăng Điền?”

Vũ Văn Linh nhìn Thần Tinh chăm chú, mãi lâu sau mới lên tiếng “Tuy tôi không muốn nhắc lại chuyện năm đó, thế nhưng đối với chuyện này, cô có quyền được biết. Hơn nữa tôi cũng không muốn một người con gái thuần khiết lương thiện như cô ấy lại gặp phải chuyện bất hạnh.”

Chạm vào vết thương trong quá khứ không chỉ đau đớn mà còn tàn nhẫn, người nghe có thể cảm nhận một cách chân thực sự đau đớn và tàn nhẫn ấy.

Anh và cô quen nhau vào mùa hoa hồng nở rộ, nhưng màu hoa cô thích lại là màu lam. Hoa hồng màu lam đương nhiên không có trong tự nhiên, thế nhưng cô vẫn thích màu hoa đó và đồng thời thích tất cả những thứ màu lam.

Anh rất thích ngắm cô cười, lúc cười trông cô vô cùng thuần khiết, khiến anh dù đang trong tâm trạng tồi tệ, cứ thấy nụ cười đó sẽ lập tức quên đi mọi ưu phiền, sầu muộn.

Thế nhưng, thân phận hai người lại quá khác biết, anh xuất thân là công tử nhà giầu, còn cô chỉ là một nhân viên tầm thường.

Câu chuyện sau đó diễn ra như các cuộc tình trên phim. Vì bị gia đình ngăn cản anh tạm thời gác mong muốn cưới cô sang một bên, nhưng cô lại bị ép phải rời khỏi tập đoàn Thái Hưng.

Sau đó, bố anh còn tạo áp lực khiến các tập đoàn, công ty có mối quan hệ tốt với Thái Hưng đều không dám tuyển cô vào làm, ngoại trừ tập đoàn đối thủ - Lăng Thị.

Sau khi vào Lăng Thị một thời gian, thông tin Lăng Điền nhiệt tình theo đuổi cô liền riij lên.

Cho dù cô thi thoảng vẫn gửi tin nhắn hay gọi điện cho anh, thế nhưng đa phần anh nhận mà chẳng mấy khi đáp lại. Hơn nữa, anh cũng chẳng có cách gì ngăn cản Lăng Điền theo đuổi cô, bởi vì anh lúc đó quá yếu đuối, phải dựa dẫm bào bố cũng như không thể tự quyết mọi việc.

Chỉ là, dù yếu đuối đến mức nào, cũng có ngày bộc phát. Và ngày hôm đó chính là sinh nhật cô.

Trước đó, anh từng hứa, mỗi khi đến sinh nhật cô anh sẽ ở bên cạnh cô. Thế nên tối đó, mặc cho bố ra sức phản đối, anh vẫn tới đón cô tan ca, nhưng lại nhận đươc tin, cô cùng Lăng Điền hẹn hò trên du thuyền riêng.

Rồi bó hoa hồng màu lam, quà tặng sinh nhật còn chưa kịp tới tay cô đã điêu tàn trong đêm mưa gió bão bùng ấy.

Du thuyền gặp sự cố cháy nổ, anh đã mất cô vĩnh viễn.

Sau ngày hôm đó anh mới nhận ra, trái tim mình luôn có một lỗ hổng, không thể nào khỏa lấp.

Mặc dù cảnh sát điều tra rằng du thuyền phát nổ là do sự cố tự nhiên, Lăng Điền không hề ở trên thuyền, thế nhưng, anh biết con người của Lăng Điền, thứ gì không đạt được, tất sẽ ra tay hủy diệt bằng được.

Từ nhỏ hai người đã cùng ra nước ngoài học tập, cùng với mối quan hệ đối thủ cạnh tranh giữa hai tập đoàn gia đình khiến anh hiểu thấu Lăng Điền, cũng đồng thời hiểu rõ bản thân.

Chỉ là, dù vô cùng thấu hiểu anh cũng không các nào ngăn chặn được bi kịch xảy ra, càng không thể tìm lại được người con gái mà anh yêu thương sâu sắc của năm đó.

Chậm rãi kể lại mọi chuyện, Vũ Văn Linh không hề nói ra đầy đủ tên của người con gái đó, chỉ gọi cô hai tiếng ‘Lạc Lạc’. Nhưng thông qua lời kể, Thần Tinh biết cô gái đó có nụ cười dễ gần, khiến người đối diện vui vẻ. Đồng thời cô mới khiến những người đàn ông như Vũ Văn Linh, Lăng Điền yêu sâu sắc.

Bản thân bọn họ đều là những công tử nhà giàu ngạo thế, nắm trong tay những tập đoàn mạnh, thế nhưng có một thứ bọn họ đều thiếu thốn, đó chính là niềm vui thực sự xuất phát từ tận đáy lòng.

Thần Tinh bất giác nắm chặt chiếc ly trong tay, câu chuyện không dài nhưng ly trà sữa đỏ đã tan hết đá. Khoảnh khắc bàn tay nắm vào, cảm giác băng giá như thể truyền vào tận tim.

“Thần tiểu thư, có lẽ cô sẽ cảm thấy kỳ lạ, Thái Hung và Lăng Thị là hai tập đoàn đối đầu, sao tôi vẫn có mối quan hệ qua lại với Lăng Điền. Hẳn cô cũng cho rẳng tôi cực kỳ giả tạo.”

Thần Tinh nghe vậy mím chặt đôi môi đã có phần khô ráp, bê ly trà sữa táo đỏ lên nhấp một ngụm nói “Có lẽ chỉ bởi vì thương trường dù có ác liệt đến mức nào, đôi khi vẫn chẳng bì được tình bạn thời thơ ấu chăng?”

“Thần tiểu thư, cô còn thấu hiểu lòng người hơn cả Lạc Lạc, thế nhưng những người có tính cách như vậy thường rất dễ bị tổn thương.”

“Chỉ cần bản thân không quá xem trọng bất cứ chuyện gì như vậy sẽ không bị tổn thương nữa.”

“Thật sao? Thần tiểu thư, không thể phủ nhận, tôi và Lăng Điền còn chút vương vấn bởi tình bạn thời thơ ấu. Nhưng cô là người tốt, cô nên thận trọng với Lăng Điền. Tôi là người ngoài, cứ nõi mãi những lời như vậy thực sự không thích đáng, chẳng qua tôi không muốn nhìn thấy bi kịch của Lạc Lạc lại lần nữa diễn ra.”

Nghe xong câu này, Thần Tinh cong miệng mỉm cười đáp “Ý của anh là, anh ấy đồng ý lấy tôi chẳng qua vì trông tôi giống với cô Lạc Lạc mà anh vừa nhắc tới sao? Thế nhưng chuyện này chắc không có liên quan gì tới bi kịch kia đâu. Nói cho cùng, chuyện đêm đó, cảnh sát cũng chẳng tìm ra được chứng cứ chứng tỏ Lăng Điền gây ra, phải không?”

“Cho dù cảnh sát không thể tìm ra chứng cứ chuyện tối hôm đó, thế nhưng đối với cô, mục đích của Lăng Điền thực sự đơn giản như vậy sao?”

Câu này được nói ra với ngữ điệu nhẹ nhàng thế nhưng lại chứa đựng sự thật vô cùng tàn khốc.

“Mục đích?”

“Cuộc hôn nhân này nhìn bề ngoài thì tập đoàn Thần Thị chiếm lợi thế, thế nhưng trên thực tế thì sao?” Vũ Văn Linh nhẹ vuốt ngón tay thon dài của mình trên ly trà trước mặt.

“Nếu Thần Thị và Lăng Thị hợp tác một dự án bất động sản với quy mô lớn sẽ khiến hai bên cùng có lợi. Chỉ là ở giai đoạn nào đó, nếu Thần Thị xảy ra vấn đề sẽ biến thành một bên có lợi.”

Nghe câu này, Thần Tinh bất giác nắm chặt ly trà trong tay hơn.

Hiện nay Thần Thị đích thực là đang có vấn đề, Thần Đỉnh lại đang bị Thần Nhan dồn vào thế yếu, nếu lúc này Lăng Điền thừa nước đục thả câu thì sao?

Không, không đúng, nếu Lăng Điền muốn thừa nước đục thả câu, vậy tại sao còn hứa chi trả số tiền đầu kỳ trước?

Nếu Vũ Văn Linh cũng đã thừa nhận là đối thủ cạnh tranh của Lăng Điền, đồng thời còn có hiềm khích với anh ta vì Lạc Lạc, vậy thì những lời anh ta nói ra đương nhiên không thể tin tưởng hoàn toàn được.

Cô buông tay cầm chiếc ly, mỉm cười đáp “Cảm ơn Vũ Văn tiên sinh đã nhắc nhở, thế nhưng đây đều là những chuyện giữa bố tôi và Lăng Điền. Và cũng cảm ơn anh đã chiêu đãi tôi ly trà sữa táo đỏ, đồng thời cũng cảm ơn anh không hề hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Vũ Văn Phi.”

“Là tôi đã mạo muội quá rồi. Thần tiểu thư, tôi cũng hy vọng có thể giúp đỡ được cô. Đây là danh thiếp của tôi, nếu cô cần, bất cứ khi nào cũng có thể tìm tôi.” Vũ Văn Linh hiểu rõ ẩn ý trong câu nói vừa xong của Thần Tinh, đưa cho cô một tấm danh thiếp màu bạc, giọng nói bình đạm.

Thần Tinh nhận danh thiếp, khi vừa định đứng dậy, Vũ Văn Linh đã bước lại, tận tâm kéo ghế cho cô.

“Cảm ơn.”

Vũ Văn Linh mỉm cười, đi cùng Thần Tinh xuống dưới hầm để xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play