Ngày hôm sau, tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi.

Ánh nắng yếu ớt len lỏi chiếu lên tấm kính trong phòng ăn khiến cả gian phòng mang một màu sắc lung linh. Dùng bữa trong thứ ánh sáng lung linh này cũng là một kiểu hưởng thụ đầy hứng thú.

Lăng Điền khẽ nheo hai mắt, tận hưởng món sườn cừu được nướng thơm phức trước mặt.

Vũ Văn Linh ngồi phía đối diện, chậm rãi thưởng thức ly sữa bò trong tay.

Thần Tinh ngồi giữa hai người, hai mắt cô hiện rõ quầng thâm, tinh thần không mấy tỉnh táo. Xem ra sự việc tối qua đã khiến cô mất ngủ hoàn toàn.

Lúc này cô đang ăn bát cháo yến mạch, Thần Tinh chán nản, bộ váy cotton màu lam trên người càng khiến khuôn mặt cô trông nhợt nhạt hơn bình thường.

Vũ Văn Linh đã để ý thấy sắc mặt nhợt nhạt của Thần Tinh, khẽ cau đôi mày, nhân lúc uống sữa, liền liếc mắt về phía khôn mặt Thần Tinh quan sát thêm lần nữa.

“Wilson, tối qua cậu ngủ có ngon không?”

Lăng Điền nhẹ mỉm cười, bâng quơ hỏi, đồng thời phá vỡ không khí tĩnh lặng trong phòng ăn.

“Ừm, rất ngon.” Vũ Văn Linh đặt ly sữa xuống, đưa mắt nhìn cảnh tuyết trắng tuyệt đẹp ngoài cửa sổ “Tôi phải cáo từ rồi, nói là đến đây để thăm hỏi vết thương của cậu, thành ra lại bắt cậu phải chơi cờ với tôi tới tận nửa đêm.”

“Nếu không có cơ hội lần này, không biết đến bao giờ cậu mới có thể dành chút thời gian để hưởng thụ đây?”

Vũ Văn Linh cười nhạt đáp “Nói đến tận tâm, tôi chẳng bao giờ bằng được cậu.”

“Dù tôi có tận tâm đến thế nào vẫn có lúc phạm sai lầm, chẳng phải vừa rồi lái xe cũng để xảy ra tai nạn.”

“Nhưng xem ra đây không phải là một tai nạn đơn thuần?” Vũ Văn Linh nghe ra ẩn ý trong câu nói của Lăng Điền, liền đưa ra câu hỏi thuận theo ý anh.

Nguyên nhân trong chuyện này không hề đơn giản, chỉ là có người hy vọng nó tạm thời cứ đơn giản như vậy mà thôi.

Lăng Điền cong miệng mỉm cười đáp “Là tôi bất cẩn, quên không bảo dưỡng xe đúng hạn nên mới khiến cho hệ thống phanh xe có vấn đề.”

“May mà không làm sao cả. Cũng muộn rồi, cảm ơn cậu đã nhiệt tình tiếp đãi, đến lúc tôi phải ra về rồi.” Vũ Văn Linh đứng dậy, miệng vẫn cười tươi.

Lăng Điền quay sang Thần Tinh “Tinh Nhi, tiễn Wilson về hộ anh.”

Nghe Lăng Điền nói vậy, Thần Tinh lập tức đứng dậy, cảm giác chóng mặt ập tới.

Thần Tinh cố gắng cầm cự, bước ra cùng với Vũ Văn Linh. Bên ngoài gió lạnh thổi tới khiến toàn thân cô run rẩy, cảm giác chóng mặt không hề thuyên giảm.

Mỗi bước tiến về phía trước, đầu cô lại thêm trịu nặng, chân vừa giẫm lên mặt đường đã được dọn sạch tuyết có chút loạng choạng.

Trước khi Vũ Văn Linh kịp đưa tay đỡ lấy, cô đã nhanh nhẹn vịn vào cột đèn bên đường “Không sao, làm phiền anh rồi.” Cô khẽ cử động bàn chân, may mà lần này không bị trẹo chân nữa.

“Đường trơn, cô không cần tiễn nữa đâu.” Vũ Văn Linh bình thản lên tiếng nhưng thanh âm lạnh giá hơn cả tiết trời ngợp tuyết lúc này.

“Sắp đến rồi mà.” Thần Tinh ngước mắt nhìn lên, chỉ còn vài bước là tới chiếc xe xịn màu bạc đang đỗ ngoài cửa. Chiếc xe màu bạc dưới ánh nắng ban mai phản chiếu ra thứ ánh sáng lấp lánh, cũng giống như người đàn ông đi cạnh bên cô lúc này. Cho dù anh có đi tới đâu, toàn thân như thể phát ra một ánh hào quang sáng chói, nổi bật.

Thần Tinh đi cùng Vũ Văn Linh ra ngoài cửa, lúc tới trước xe, cô dã cảm thấy chóng mặt đến độ không phân biệt nổi đong tay nam bắc.

Khoảnh khắc Thần Tinh ngất lịm xuống nền tuyết trắng, y phục màu lam nổi bật. Vũ Văn Linh vừa rồi thấy có chuyện lao ra nhưng không kịp đỡ lấy Thần Tinh, lúc này chỉ có thể tựa vào cửa xe, ổn định tâm trạng, tiến lên phía trước đỡ Thần Tinh. Bỗng giọng nói lạnh lùng của Lăng Điền truyền từ phía sau đến.

“Làm sao thế?”

“Ông chủ, phu nhân vừa rồi bất cẩn bị ngất.” Dì Tường cung kính đáp lại.

Lăng Điền được y tá đẩy tới bên cạnh Vũ Văn Linh, nói bình thản “Dì Tường, mau đỡ phu nhân.”

Khoảnh khắc dì Tường đỡ Thần Tinh từ tay Vũ Văn Linh, mấy lọn tóc cô vụt lướt trên ngón tay anh, từng sợi, từng sợi. Đến khi y phục mày lam cũng những lọn tóc đen nhánh vuột khỏi bàn tay, điều duy nhất Vũ Văn Linh có thể cảm nhận được chỉ còn là thời tiết giá lạnh.

Vũ Văn Linh thu tay, cũng thu luôn cả nỗi sầu muộn, trong lòng tột cùng lạc lõng.

Vội vã bước vào xe, lúc chiếc xe lướt đi, dì Tường ra sức nhấn vào huyệt nhân chung của Thần Tinh, khiến cô từ từ tỉnh lại.

“Phu nhân, cô vừa bị ngất đây.”

Giọng dì Tường còn băng giá hơn cả những bông tuyết đọng lại trên cành cây, đồng thời cũng khiến Thần Tinh tỉnh táo lại. Cô đưa tay day đầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Lăng Điền, đương nhiên ngoại trừ ngạc nhiên, phần nhiều chỉ là lạnh lùng, vô cảm.

Y tá nhanh chóng đẩy Lăng Điền vào trong biệt thự. Lại nghe anh dặn dò người làm chuẩn bị xe để tới công ty. Tuy rằng mới là ngày thứ năm thế nhưng anh đã chẳng cần cô phải chăm sóc.

Thực ra, Lăng Điền đã có thể đứng dậy đi lại bình thường, ngồi xe lăn chỉ là ý đồ của anh mà thôi.

Sự thực chính là tận tình chăm sóc mười ngày hoàn toàn không địch lại nổi ý đồ khác của người ta. Bao gồm cả việc Thần Tinh đột nhiên ngất lịm. Phải chăng cũng vì muốn dò thám hay chứng thực điều gì?

Thần Tinh đứng lặng trong tuyết, tuy rằng đang khoác chiếc áo choàng dày dặn, thế nhưng chiếc áo màu lam nổi bật trên nền tuyết trắng khiến mắt cô có phần chói lóa.

Màu lam, thứ màu này, cho dù muốn né tránh nhưng bắt đầu từ ngày kết hôn đã định dẵn là theo sát cô, chẳng thể nào gạt bỏ.

Vu Vãn Lai ngồi trong khu spa của khách sạn, trong lúc chờ đợi, cô tiện tay với lấy một tờ báo mời, mở mục giải trí, tin tức cập nhật về tai nạn xe hơi của Lăng Điền đập ngay vào mắt cô.

Tin tức này mấy ngày trước đây đã gây chấn động cả thành phố H, bởi vì sau khi nhập viện, Lăng Điền phong tỏa tin tức với báo đài, dẫn tới không ít tờ báo thêu dệt tin tức nghi ngờ phải chăng vị tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Lăng Thị đã gặp bất trắc?

Những lời đồn này xuất hiện hầu hết trên các tờ báo lớn suốt hai ngày nay, khiến Vãn Lai cảm thấy thấp thỏm lo lắng.

May mà, mấy ngày trước đó, những tờ báo lớn đưa tin Lăng Điền bí mật xuất hiện quay về biệt thự an dưỡng, cũng khiến cô an tâm đôi chút.

Thế nhưng đến hôm nay, tin tức đó đột nhiên chuyển thành Lăng Điền gặp tai nạn xe hơi, e rằng ảnh hưởng tới khả năng con cái sau này, sáng nay, nghi ngờ bí mật đi gặp bác dĩ nổi tiếng.

Vãn Lai nhìn chằm chằm tờ báo, móng tay vừa được chăm sóc kỹ rạch lên tờ báo, lưu lại một vết xước khá dài. Vãn Lai định thần, nhã nhặn gập tờ báo lại, khi đứng dậy luền nghe thấy tiếng di dộng reo, màn hình hiển thị người gọi là Vũ Văn Linh.

Vũ Văn Linh gọi đến, bình thản hẹn cô trưa nay cùng đi dùng bữa. Thanh âm của anh rất nhạt, khiến cô cảm thấy có phần lạc lõng.

Quyết định không làm Spa nữa, Vãn Lai vội vã trang điểm, thay y phục rồi gọi xe tới nhà hàng đã được Vũ Văn Linh đặt trước. Lúc tới, cô bỗng nhìn thấy Vũ Văn Phi ôm theo một bó hoa Linh Lan tiến lại gần.

Gặp gỡ tình cờ như vậy, là bởi vì đây chính là khu chung cư mà Vũ Văn Phi đang ở.

Điều này cũng có thể chứng minh, Vũ Văn Linh đối với Vũ Văn Phi ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng yêu quý?

Linh Lan vốn dĩ là loài hoa không thể nở trong thời tiết giá lạnh, nhưng nhìn bó hoa tươi tắn trong tay Vũ Văn Phi mà xem.

Bó hoa này một tiếng sau xuất hiện trong phòng Thần Tinh. Cô nhận bó hoa, không hề có thiệp, nếu có, Thần Tinh đoán đã bị dì Tường lấy đi mất.

Giây phút nhận được bó hoa, cô mới chợt nhớ ra hôm nay chính là sinh nhật mình.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã cuối tháng hai rồi.

Mọi năm, cứ đến sinh nhật, hai mẹ con cô lại vui vẻ bên nhau. Năm nay, mẹ đã ra đi mãi mãi rồi.

Nhìn bó Linh Lan, loài hoa mà cô yêu thích nhất nở rộ trước mặt, Cô biết giờ không phải mùa hoa cũng như cô không thuộc về gia đình và cuộc hôn nhân này.

“Phu nhân, đặt bó hoa tại đây, hay là…” Giọng dì Tường lạnh lùng vang lên bên tai cô.

“Đặt tại đây đi.”

“Vậy được, phu nhân.” Dì Tường không nói thêm gì, rồi bước ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa, bà đặt tay lên phần túi quần phía dưới, bên trong là tấm thiệp được đặt trong bó hoa.

Bà chưa đọc nội dung, hơn nữa tấm thiệp này phải được giao lại cho Lăng Điền.

Ngồi trong phòng ăn, thưởng thức mỹ vị, không cần phải chịu đựng giá lạnh bên ngoài, cuộc sống như vậy chính là mơ ước trước đây của Vu Vãn Lai.

Thế nhưng lúc này thì sao?

Tại sao lúc có được càng nhiều, lỗ hổng trong trái tim giống như mãi mãi chẳng thể nào khỏa lấp?

“Em đang nghĩ gì thế?” Vũ Văn Linh nâng cao chiếc ly trước khi thưởng thức rượu ngon, bình thản đưa tiếng.

“Em đang nghĩ không biết bộ áo cưới được chuyển theo đường hàng không từ Paris đã sắp về tới chưa? Linh, anh đi thử cùng em nhé?” Thanh âm dịu dàng, nét mặt quyến rũ đã che giấu được chút bâng quơ, lơ đãng khi nãy.

Chỉ là khi nghe xong những lời này, bàn tay Vũ Văn Linh bỗng nắm chặt chiếc ly, rồi anh nhẹ xoay ly nhìn sắc rượu đỏ hồng như máu, mãi lúc sau mới đáp “Nếu công ty không có việc gì, anh sẽ đi cùng em.”

“Linh, tối qua anh…” Vu Vãn Lai suy ngẫm một hồi, mím chặt môi, định nói gì lại thôi.

Tối qua cô gọi điện thoại cho Vũ Văn Linh, nhưng không ngờ anh lại tắt máy.

Điều này khiến Vãn Lai không được vui lắm. Thế nhưng chỉ là không vui trong lòng mà thôi. Ngoài mặt niềm không vui đó không hề hiện diện. Mấy năm nay, cô đã tự dúc kết được rất nhiều điều.

“Tối qua anh tới thăm Lăng Điền, lại ngồi đánh cờ với cậu ấy tới tận nửa đêm.” Vũ Văn Linh dịu dàng đáp.

Nếu đàn ông thành thật với phụ nữ phải chăng tình cảm anh dành cho cô ít nhiều cũng rất chân thành?

Nếu đổi lại là cô của ba năm trước, có lẽ cô đã khấp khởi vui mừng.

Chỉ là, ba năm nay, cô không chỉ được tôi luyện mà cũng đã nhìn thấu nhiều điều.

“Vậy anh không thấy buồn ngủ à? Hay là dùng xong bữa, anh lên chỗ em nghỉ ngơi một chút?”

Biệt thự Vũ Văn Linh đang ở cách đây một đoạn đường, đem ra so sánh thì căn phòng ở khách sạn mà Vu Vãn Lai đang sống vẫn gần hơn.

“Không cần đâu, buổi chiều công ty còn có cuộc họp.”

“Dạ.” Vu Vãn Lai hiểu nên nói lời nào vào lúc nào là thích hợp, giống như lúc này, cô biết nên chuyển chủ đề sẽ hợp lý hơn “À đúng rồi, lúc em vừa tới đây có nhìn thấy Tiểu Phi đấy.”

“Tiểu Phi?” Vũ Văn Linh khẽ chau đôi mày.

“Đúng vậy, em nhìn thấy cậu ấy…” Vu Vãn Lai ngưng một lúc, lại nói “Em thấy Tiểu Phi cầm một bó Linh Lan, hình như đem tặng cho ai đó.”

“Ồ!” Đôi mày của Vũ Văn Linh giãn ra, thần sắc trở lại vẻ lạnh nhạt vốn có.

“Có khi nào Tiểu Phi đã có bạn gái rồi không? Nếu vậy, anh có thể an tâm hơn rồi, cho dù cậu ấy không chịu quay về, ít nhất sống bên ngoài cũng có người chăm sóc.” Vu Vãn Lai dịu dàng lên tiếng.

“Chỉ sợ kết giao với bạn bè không ra gì, ngược lại khiến anh phải lo lắng hơn thôi.” Vũ Văn Linh đặt chiếc ly trên tay xuống, nói tiếp “Dùng bữa xong, anh đưa em về khách sạn.”

“Được.” Vu Vãn Lai đặt dao dĩa xuống “Em ăn no rồi, chúng ta đi thôi.”

Ba năm nay, tuy rằng không phải lo lắng về ăn mặc, nhưng thực ra đã rất lâu rồi cô chưa từng được ăn một bữa no. Bởi vì cô sợ ăn nhiều sẽ mất dáng, cũng có lúc, cho dù đang dùng bữa, cô cũng phải phối hợp cho đúng tiết tấu của đối phương.

Phụ nữ vốn là loài động vật phức tạp. Trước kia bị đói, chỉ khát khao được ăn no mặc ấm, đến khi thực sự có tiền rồi, họ lại chịu chi phối từ nhiều điều kiện khác mà quên đi khát khao ban đầu.

Giây phút hai người bước ra ngoài cửa xoay, ánh nắng yếu ớt sau trận tuyết lớn rọi lên người, thật ấm áp.

Con người, đến sau cùng đều sẽ thay đổi.

Giống như tình cảm…

“Tổng giám đốc đang đợi ngài trong phòng làm việc.” Amy, trợ lý của Vũ Văn Linh thấy Vũ Văn Phi bước vào liền nhiệt tình chào hỏi.

Đáp lại thái độ nhiệt tình của Amy chỉ là gương mặt lạnh như băng của Vũ Văn Phi.

Trong phòng làm việc, mùi hương hoa sen nhẹ nhàng thoang thoảng, hoàn toàn khác với cảm giác mà người ta vẫn cảm nhận về Vũ Văn Linh.

“Em đến rồi!” Vũ Văn Linh ra hiệu cho Vũ Văn Phi ngồi xuống, trong mùi hương sen dịu nhẹ, giọng anh cũng ấm áp hơn mọi khi rất nhiều.

“Anh, có việc gì?” Vũ Văn Phi không hề ngồi xuống, cứ đứng đó mà hỏi, giọng cực kỳ lạnh lẽo.

“Không có việc gì không thể bảo em qua đây được sao?”

“Giữa anh và tôi hình như chẳng có chuyện gì để nói?”

“Dù thế nào chúng ta vẫn là anh em ruột thịt.”

“Thật sao? Thì ra trong lòng anh vẫn nhận người em như tôi.”

“Cho dù thế nào, anh vẫn luôn rất quan tâm đến em, vì thế không mong em xảy ra bất cứ chuyện gì.”

“Vậy tôi phải cảm ơn ông trời vì có một người anh trai như anh. Nói đi, anh gọi tôi tới đây có việc gì? Sao phải vội vã như thể trời sập đến nơi vậy?”

“Tiểu Phi, hôm nay em tặng hoa Linh Lan cho một cô gái đúng không?”

“Tôi tặng hoa cho ai cũng cần phải nhận được sự cho phép của anh sao?” Sắc mặt Vũ Văn Phi càng lúc càng không vui, đôi mày nhướn cao, giọng điệu nặng nề.

“Em tặng hoa cho ai, vốn dĩ không phải việc anh cần quản, hơn nữa anh cũng luôn mong có một cô gái nào đó thay anh chăm sóc em, thế nhưng…”

“Cảm ơn anh, tôi không cần ai chăm sóc tôi cả, nếu chăm sóc giống như cách của anh, tôi thà không có còn hơn.”

“Tiểu Phi. Lần này em có thể nghe lời anh được không? Trước đây thế nào, anh xin lỗi. Nhưng em cứ cứng đầu như vậy, lẽ nào sẽ khiến mọi chuyện tốt lành hơn?”

“Bây giờ anh đã chịu thừa nhận mình sai? Nếu thời gian có thể quay ngược, tôi sẽ nghe lời anh. Đáng tiếc, không thể nào.”

Vũ Văn Phi phẫn nộ thốt lên, quay người bỏ ra ngoài, lúc chuẩn bị bước ra lại nói “Tôi còn có việc, không muốn làm phí mất thời gian của tổng giám đốc Vũ Văn nữa.”

“Tiểu Phi, cô ta là vợ Lăng Điền, gây chuyện với Lăng Điền sẽ gặp hậu quả gì, lẽ nào em không biết?”

Lúc Vũ Văn Phi sắp bước ra khỏi phòng làm việc, phía sau truyền lại câu nói của Vũ Văn Linh.

Vũ Văn Phi nghe vậy thoáng dừng bước, cười khẩy đáp “Tôi không biết sự lừa gạt dối trá trên thương trường của các anh thế nào, tôi cũng không biết tặng hoa cho bạn bè thì có gì không tốt. Vũ Văn Linh, đừng nghĩ người khác cũng giống anh, cho dù cô ấy là vợ Lăng Điền, nhưng cô ấy cũng là bạn của tôi, tôi tặng bạn tôi một bó hoa có gì không đúng chứ?”

“Tiểu Phi!”

“Được rồi, mỗi lần nói chuyện với anh, chúng ta đều chia tay trong bực bội. Nếu anh bị tôi chóc phát tức thì đó là một tổn thất lớn đối với Thái Hưng, cho nên, vì đại nghiệp thiên thu của tập đoàn Thái Hưng, sau này chúng ta hãy ít gặp mặt thôi. Chuyện của anh, tôi không hỏi, vậy nên chuyện của tôi cũng mong tổng giám đóc Vũ Văn đừng can thiệp.”

Nói xong, Vũ Văn Phi chẳng thèm quay đầu lại nhanh chóng bước thẳng ra ngoài.

Vũ Văn Linh nắm chặt quả cầu thủy tinh đăt trên bàn, bề ngoài quả cầu lạnh giá khiến anh có thể bình ổn lại tâm trạng.

Anh xưa nay luôn dịu dàng, dù trên thương trường có như thể nào cũng không khiến anh biểu hiện dù chỉ một chút nóng giận. Chỉ riêng người em trai này không biết bao lần đã ép anh đến cực hạn nhẫn nhịn.

Lăng Điền hứng thú nhìn tấm thiếp màu lam trên tay mình, trên đó chỉ viết một chữ “Phi”. Vũ Văn Phi?

Thật không ngờ Vũ Văn Phi lại tặng cho Thần Tinh một bó Linh Lan.

Ngay trong bữa tiệc đính hôn giữa Vũ Văn Linh và Vu Vãn Lai, Vũ Văn Phi đã thể hiện tình cảm đặc biệt của mình với Thần Tinh.

Nhìn bề ngoài, ông chủ và người thợ làm công chỉ là quan hệ làm công ăn lương đơn thuần. Thế nhưng, hiện nay, bất luận nhìn từ khía cạnh nào, hành động này trở thành chuyện vượt mức bình thường.

Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

“Vào đi.” Giọng nói trầm ồm của Lăng Điền truyền từ trong thư phòng ra.

Cánh cửa phòng từ từ được đẩy ra, Thần Tinh bê ly sữa đặt lên bàn sách, Lăng Điền thấy vậy liền hất tay, tấm thiệp màu lam bay đến gần ly sữa.

Tuy đèn trong thư phòng không sáng lắm, nhưng đã đủ cho Thần Tinh nhìn rõ chữ hiện lên trên tấm thiệp.

“Tôi không hy vọng cô có bất cứ mối liên hệ nào với hắn nữa.”

“Tôi…”

“Hắn là em trai của Vũ Văn Linh, không phải cô nói không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với Vũ Văn Linh sao? Nếu đã nói vậy, cô cũng nên làm vậy với em trai hắn.” Giọng Lăng Điền rất lạnh, mang theo ý chế giễu.

“Tôi chỉ có thể nói, trước đây tôi với anh ấy không có chuyện gì cả, sau này cũng sẽ như vậy thôi!”

“Nếu lời thề có tác dụng thì sẽ không có chuyện nuốt lời rồi!” Ngưng một lúc, Lăng Điền lại nói “Nếu đã nói như vậy thì tốt nhất cô nên làm rõ với hắn. Đối với cô hay hắn đều tốt cả.”

“Được.”

Lăng Điền nhẹ mỉm cười, ấn chuông gọi, sau ba giayay dì Tường đã xuất hiện “Ông chủ, ông có điều gì dặn dò?”

“Bảo lão Trương đưa phu nhân tới tiệm bánh.”

“Dạ.”

Thần Tinh quay người, lúc chuẩn bị bước ra ngoài, cô dừng bước nhẹ nói “Sữa sẽ nhanh chóng nguội đấy.”

Lăng Điền vốn định đứng lên, tay lại bất giác chạm vào ly sữa, thành ly vẫn còn ấm, nhiệt độ rất vừa miệng, chỉ là độ ấm này sao có thể làm tan chảy trái tim đã băng giá đến tê dại của anh?

Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, trái tim anh đã dần dần giá lạnh, không còn bất kỳ hơi ấm nào hết.

Như vậy, cũng hay, không còn vướng bận, tất có thể hoành hành bá đạo trên thương trường.

Lúc này anh càng phải gạt bỏ hết những thứ có khả năng trở thành vật vướng bận cho mình trong tương lai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play