Vụ án giết người
liên hoàn vẫn chưa thể phá, nơi nổi tiếng về trị an tốt nhất nay dậy
sóng, thời sự, báo đài suốt ngày đưa tin về vụ án này, tin sau lại càng
cụ thể hơn tin trước. Kể từ sau vụ án đầu tiên, Tiêu Cửu Thiều đã chuyển sang đội hình sự làm việc. Người ở đội này vốn mồm miệng kín như bưng,
Tiêu Cửu Thiều lại càng không phải người dễ moi tin, Chử Thanh Hoành
muốn có nhiều tin tức về vụ án cũng đành chịu, cuối cùng lấy cớ đi mua
cà phê để suốt ngày lượn lờ ở gần đội hình sự.
Mục tiêu của cô thật ra là Tần Tấn, bởi vì anh ta có tính cách tùy ý, không câu
nệ tiểu tiết, hỏi nhiều ắt sẽ lộ. Nghe nói đội trưởng đội hình sự Hình
Mẫn phán đoán vụ án giết người liên hoàn này là cùng một người làm, với
thủ pháp ra tay tàn độc như thế, chỉ e là sẽ còn có thêm người bị hại,
liền khoanh vùng nơi khả nghi nhất, cử người thay phiên nhau canh gác,
sớm dụ được rắn ra khỏi hang.
Số lần đi mua cà phê của
Chử Thanh Hoành ngày càng nhiều, rốt cục cũng có lúc cô đụng phải Hình
Mẫn cùng Tiêu Cửu Thiều quay trở về đội. Hình Mẫn trước giờ chưa bao giờ để ý tới cô. Cô cũng tự hiểu, lúc cô thi vào trong cục, may mắn trúng
tuyển, còn người mà Hình Mẫn để ý tới, xếp ngay sau cô thì lại bị đánh
rớt.
Hai người một trước một sau đi vào phòng làm việc
không lâu, ước chừng không đến một phút, Tiêu Cửu Thiều lại từ trong
phòng làm việc đi ra, liếc mắt nhìn cô một cái, lạnh nhạt hỏi: “Lại tới
đây mua cà phê sao?”
Chử Thanh Hoành ra vẻ nghiêm túc gật đầu, còn trịnh trọng bổ sung một câu: “Tôi rất thích uống cà phê.”
Ngày hôm sau cô lại mượn cớ tới mua cà phê, tìm Tần Tấn nói chuyện. Tiêu Cửu Thiều lại từ trong phòng làm việc đi ra, nhìn cô: “Cô vào đây một lát.”
“Tôi ư?” Chử Thanh Hoành mờ mịt đi theo anh ta. Hành lang bên ngoài đội hình sự thật chẳng khác gì bãi rác, giấy loại, túi nilon đều vứt bừa ra đấy, thật bẩn thỉu! Đừng nói là đến cả rác mà cũng không dọn được thế chứ?
Tiêu Cửu Thiều quay về bàn làm việc. Anh ngồi trong phòng, cách biệt hẳn với cái thế giới bẩn thỉu ngoài hành lang. Chử Thanh Hoành bỗng có cảm
giác, Tiêu Cửu Thiều chính là cây nấm, nảy nở sinh sôi ngay trong đống
rác nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp yêu kiều, sạch sẽ.
Tiêu Cửu Thiều kéo ngăn bàn ra, lấy một bình lớn đưa cho cô: “Cho cô đấy.”
“Không, không phải…” Trong đầu bỗng dưng nhớ tới câu “Thẳng thắn được khoan
hồng”, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Thiều, anh ta đang cúi đầu kí tên lên
một tập tài liệu, đến nét bút cuối cùng bỗng nhiên đè mạnh, làm rách cả
giấy. Anh ta vẫn không ngẩng đầu mà nói: “Loại cà phê này là hàng mới
của năm nay, trong cái máy bán tự động ngoài kia bỏ nhiều tinh dầu lắm
đấy.”
Cô không tin là anh không biết cô chưa từng đụng
vào cà phê trong máy bán tự động ấy, đành viện lí do: “Nhưng tôi không
mang theo cốc.”
“Cứ dùng cốc này đi, tôi sẽ rửa sau.”
Chử Thanh Hoành thở dài, đành phải rót đầy một cốc, hương cà phê xộc vào
mũi có thể làm thanh tỉnh người. Cô cũng cầm lấy cái cốc trước mặt Tiêu
Cửu Thiều, rót cà phê vào: “Đây, anh cũng uống đi.”
Kết quả, anh ta đến cả cầm cũng không cầm, chỉ nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục kí tên lên tài liệu.
Chử Thanh Hoành ủ rũ uống hết cốc cà phê rồi lại ủ rũ quay về phòng làm việc.
Liên tục uống cà phê được đặc chế, tới buổi sáng ngày thứ tư, Chử Thanh
Hoành ở trong nhà ăn ăn điểm tâm ngáp liên tục. Còn có Mạc Nhã Ca, hai
người cùng ngồi một chỗ, cùng ngáp liên tục, y như bị bệnh lây nhiễm.
Mạc Nhã Ca ngạc nhiên: “Tôi mấy ngày nay phải tăng ca liên tục nên thiếu ngủ, cô thì làm sao?”
“… Uống quá nhiều cà phê.”
Vừa dứt lời, trước mặt bỗng xuất hiện một chiếc bình pha cà phê.
Chử Thanh Hoành ngẩng đầu, là Tiêu Cửu Thiều đang nhìn cô từ trên cao nhìn xuống.
“Ngày hôm qua tôi nấu hơi nhiều Latte, nhân tiện mang cho cô.” Anh ta ngồi xuống, lại còn cười với cô một cái.
Chử Thanh Hoành thở dài, hay là nói thật đi? Cô ủ rũ nhìn anh ta: “Thật ra
tôi không thích uống cà phê, chẳng qua đó chỉ là cái cớ.”
“Tôi biết.”
“… Anh thì biết cái gì?”
“Thay vì nói là đi mua cà phê, cô nên lấy cái cớ là đi săn trai đẹp.”
Chử Thanh Hoành cô cũng đâu biến thái tới mức đi săn trai đẹp ở cái đội
hình sự bẩn thỉu ấy chứ? “Anh đã đủ đẹp rồi, tôi đâu cần lấy cớ đi săn
trai đẹp nữa.”
Mạc Nhã Ca nói chen vào: “Cái này không
đúng, Tiêu Cửu Thiều đã là mỹ nam của cả Cục chúng ta, cô có cậu ta rồi
còn suốt ngày câu tam đáp tứ thế à?”
* Câu tam đáp tứ: đại khái là người này quyến rũ, người kia đáp lại
“Thứ nhất, tôi không dám bài xích cái danh xưng mỹ nam mắc ói kia nhé. Thứ
hai, cô bảo ai câu tam đáp tứ? Tôi vẫn luôn lạnh nhạt với chuyện nam nữ
đấy chứ, cô không thấy?”
“Ách… Được rồi, tôi nói sai
rồi được chưa? Trọng điểm không phải là cà phê mà phải là canh dưỡng
sinh bổ âm. Cửu Thiều, cậu cho nhầm rồi.”
“Nguyên văn câu nói của tôi là “ Tôi vẫn luôn lạnh nhạt với chuyện nam nữ”, đấy là dùng biện pháp so sánh.”
Tiêu Cửu Thiều chặn đứng lời cô: “Đó là phép phóng đại, không phải so sánh.”
Chử Thanh Hoành không thể phản pháo, đành phải đầu hàng: “Tôi thề sẽ không
lượn lờ trước máy bán hàng tự động nữa đâu, anh Tiêu, bỏ qua cho tôi
đi.”
Tiêu Cửu Thiều cuối cùng cũng cầm cái bình kia đi. Anh ta vừa đi khỏi thì đội trưởng Hình Mẫn liền đến. Ngón tay anh ta gõ lên mặt bàn, ra hiệu cho Chử Thanh Hoành: “Đến phòng làm việc của Cục
trưởng Lăng một lát đi.”
Hình Mẫn nói khá đơn giản, Chử Thanh Hoành chưa cần đến phòng làm việc của Cục trưởng Lăng đã biết sơ
qua. Ý nghĩa ẩn sau những con số trên mấy quân bài poker kia, cô có thể
suy đoán ra thì Hình Mẫn cũng có thể. Mấy người cảnh sát có năng lực
nhất không tìm ra được thủ phạm, Hình Mẫn ngay lập tức điều động tới
người của khoa bệnh lý là cô, còn thông báo cho cả Cục trưởng Lăng.
Lăng Trác Viễn vừa qua bốn mươi tuổi, tướng mạo đường bệ, mái tóc đã điểm
bạc. Ông ta và Tiêu Cửu Thiều là cậu cháu cho nên khuôn mặt vẫn có nét
tương đồng.
Chử Thanh Hoành nhớ lúc cô vừa tốt nghiệp
khoa chính quy, trở thành nghiên cứu sinh năm nhất, ngày hôm đó mưa rất
to, cô giống như ruồi, vẫn kiên nhẫn đứng trước cổng nhà Cục trưởng Lăng để đợi. Lúc chiếc ô tô đã cũ vừa xuất hiện, cô lập tức chặn đầu xe.
Chiếc xe đột ngột phanh gấp, phát ra tiếng chói tai.
Cô vẫn luôn hi vọng, quyết tâm đạt tới kết quả mình mong.
Lăng Trác Viễn cuối cùng cũng cho cô cơ hội ấy.
“Tôi muốn thử sức, dù gặp nguy hiểm cũng không sợ.”
Lăng Trác Viễn xoa xoa ấn đường, lắc đầu: “Nói thật tôi không tán thành
quyết định này, bây giờ cậu thu lại câu nói kia vẫn kịp.”
“Sẽ không có nguy hiểm, cũng không có cơ hội gặp nguy hiểm, tôi sẽ cử người ưu tú nhất đi bảo vệ cô ấy.” Hình Mẫn nói.
Người mà Hình Mẫn coi trọng nhất vẫn là Tiêu Cửu Thiều, không ngoài dự đoán,
trong số những người đi cùng cô cũng có anh ta.
Chử
Thanh Hoành cùng anh ta đi tới căn cứ điểm tạm thời, đó là căn phòng cho thuê trong ngôi làng nằm sát thành phố. Cô đi thăm dò một vòng xung
quanh: “Khu vực này có lượng lưu động dân cư rất lớn. Gần đây còn có vài khu chợ và một xưởng đóng tàu đang chờ di dời. Xem ra các anh đã vạch
ra phạm vi khá rộng.”
Tiêu Cửu Thiều không giấu diếm: “Kết quả xét nghiệm cho thấy cưa điện trong xưởng đóng tàu có phản ứng với máu người.”
Chử Thanh Hoành nhìn về xưởng đóng tàu đó: “Có thể đi xem một chút không?”
Tiêu Cửu Thiều không đồng ý nhưng cũng chẳng phản đối, cô liền xem như anh
ta đã chấp nhận. Cửa ngoài xưởng cưa đã đóng chặt, dán niêm phong. Chử
Thanh Hoành ngó qua cửa sổ, đập vào mắt là chiếc cưa điện khổng lồ. Cô
như thấy được hình ảnh người bị hại thứ hai cũng chính là người phụ nữ
kia đã khiếp sợ như thế nào khi phải tận mắt nhìn thân thể mình bị cắt
rời từng đoạn.
Cô có cảm giác như người phụ nữ đang
quanh quẩn đâu đó xung quanh cô, hờn tủi tố giác với cô đặc điểm, hình
dáng của kẻ bạo hành.
Chử Thanh Hoành nhắm mắt lại, ra
sức xua đi cảm giác kì lạ này: “Tôi bắt đầu có chút lo lắng.” Cô nhìn
Tiêu Cửu Thiều: “Anh chắc chắn sẽ bảo vệ được tôi chứ?”
“Từ một góc độ nào đó thì có thể.” Tiêu Cửu Thiều còn nói đùa một câu,
“Giải thưởng võ thuật của tôi từ nhỏ tới lớn đủ để làm một chiếc xe
đấy.”
“Nói vậy chắc là nhiều lắm… Tốn rất nhiều tiền.”
Tiêu Cửu Thiều nhìn cô, phản ứng của cô luôn kì lạ, có lẽ quá khứ của cô đã chịu nhiều vất vả: “… Rất nhiều.”
“Anh là bác sĩ pháp y, thân thủ lại không tệ, cà phê nấu cũng rất được, cũng nên cho người khác sống với chứ.”
Vừa dứt lời, Chử Thanh Hoành liền thấy một người đàn ông bặm trợn sải bước
đi tới, người đó có gương mặt xám xịt của người nghiện thuốc lá nặng:
“Các người đang làm gì ở đây?”
Tiêu Cửu Thiều giơ thẻ cảnh sát: “Cảnh sát hình sự, tới tìm manh mối.”
Người đó liền dừng bước, quan sát bọn họ một lát, đặc biệt chú ý tới Chử
Thanh Hoành một lúc lâu, sau đó khẽ gật đầu, xoay người đi.
“Người dân hoang mang nên thần hồn nát thần tính.” Chử Thanh Hoành nhẹ giọng tự nói.
“Cô cảm thấy họ thật sự thần hồn nát thần tính?” Tiêu Cửu Thiều bỗng nhiên
nói, “Tôi cảm thấy cô không phải là lạnh nhạt với chuyện nam nữ mà là
chậm hiểu.”
Lúc anh ta nói câu này, xung quanh có mấy
người công nhân đi ngang qua, nghe được liền quay đầu lại nhìn, gương
mặt lộ vẻ cảm thông. Chử Thanh Hoành vừa xấu hổ vừa tức tối, anh ta thật quá đáng. Cho dù người học ngành y luôn suy nghĩ thoáng nhưng cũng
không thể tuỳ tiện đưa chuyện này ra mà nói bên đường như thế chứ. Giờ
thì hay rồi, cô vừa khéo trở thành tấm bia cho người ta ngắm!
Sau khi đã quen với địa hình xung quanh, hai người liền đi tới một khu nhà
trọ. Hành lang thì hẹp, lại còn có đủ thứ đồ lỉnh kỉnh chất ngoài đường
đi, bụi bặm bám đầy, ánh sáng tối mù. Chử Thanh Hoành đi hết một vòng
ngó nghiêng. Trong phòng vệ sinh vẫn còn có đồ dùng đánh răng rửa mặt,
là đồ đạc của người trước để lại.
Chử Thanh Hoành cầm
chai sữa tắm lên, là loại hương chanh. Cô mở nắp chai rồi ngửi: “Giờ tôi có thể chắc chắn, người tiền nhiệm tôi không phải Mạc Nhã Ca, cô ấy
không bao giờ dùng loại sữa tắm hương chanh này.”
“Xin
thứ lỗi cho tôi nói thẳng, hiện chúng ta vẫn chưa tìm ra hung thủ, hắn
có thủ pháp vô cùng tàn nhẫn, cách hành sự gọn gàng. Tôi không dám chắc
chắn suốt 24 giờ đều không để hở chút sơ sẩy, bản thân cô hãy tự chú ý
an toàn.”
Chử Thanh Hoành biết anh không tin tưởng cô.
Cô không phải người của đội hình sự, chưa từng trải qua một lớp huấn
luyện chuyện nghiệp, cũng chẳng tốt nghiệp từ một trường an ninh hay
cảnh sát nào. Năng lực của cô không thể bằng được người trong ngành.
Nhưng sự thật ấy không hề khiến cô cảm thấy xấu hổ, ai cũng có một
chuyên môn cho riêng mình cả. Cô lại nhìn khắp phòng vệ sinh: “Ở đây có
gắn camera không?”
“Không.” Tiêu Cửu Thiều chỉ vào
chiếc máy tính xách tay đặt trên chiếc bàn nhỏ đầu giường: “Chỉ gắn một
chiếc camera nhỏ xíu ở chiếc máy tính đó thôi. Vì vậy, hãy cố gắng để
tất cả mọi cử chỉ, hành động của cô không vượt quá tầm kiểm soát của
chiếc camera ấy.”
Chử Thanh Hoành trở về phòng, đi
quanh giường: “Có hai vấn đề, thứ nhất, nhiệm vụ của tôi phải diễn ra
trong bao lâu? Thứ hai, hằng ngày tôi sẽ phải làm gì?”
“Nhiệm vụ kéo dài trong một tuần, nếu vẫn không có kết quả sẽ đổi người. Cô cứ sinh hoạt, đi lại bình thường. Phòng của tôi ở ngay bên cạnh, mọi liên
lạc đều trao đổi qua máy tính.”
Chử Thanh Hoành nhẩm
tính những vật dụng cần chuẩn bị: “Bây giờ tôi về thu dọn đồ, tối nay sẽ dọn tới đây.” Cô đi trước, Tiêu Cửu Thiều đi phía sau, cách cô hai
bước, bỗng nhiên cô quay đầu: “Công việc của anh bây giờ là theo sát tôi 24/24 giờ đúng không?”
Tiêu Cửu Thiều sửng sốt một chút, lập tức trả lời: “Phải.”
“Nghĩa là cũng sẽ kiêm luôn nhiệm vụ lái xe đưa đón, cùng đi mua cơm chứ?”
Anh ta cười cười, hỏi lại: “Cô đang biến tôi thành bảo mẫu đấy hả?”
“Anh mà làm bảo mẫu?” Chử Thanh Hoành mỉm cười. Tiêu Cửu Thiều đúng là không nên cười nhiều, bởi lúc ấy anh không còn vẻ uy nghiêm, lạnh nhạt thường ngày, khiến người khác đặc biệt muốn trêu chọc: “Nếu anh đồng ý làm hai nhiệm vụ đặc biệt đó, tôi nhất định sẽ mở hai chai rượu vang đỏ đắt
nhất để ủng hộ anh.” Vừa dứt lời cô liền hận không thể cắn đứt lưỡi
mình. Những câu đùa kiểu này cô có thể tuỳ tiện nói với Nhị thiếu gia
nhà họ Tạ, Tạ Doãn Luy. Dù gì thì anh ta cũng sẽ không để ý, nhưng với
người khác, có thể sẽ cho là đùa quá trớn.
Tiêu Cửu Thiều quả nhiên không cười nữa, lại quay trở về vẻ mặt thường ngày.
Bọn họ im lặng bước đi. Nhà cửa nơi này nằm sát cạnh nhau, chỗ đậu xe ít
nên xe phải đỗ cách một đoạn khá xa, hai người phải đi gần hết một con
phố. Chử Thanh Hoành mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái, nhìn trộm Tiêu Cửu Thiều. Anh mở cửa sổ xe, gác tay lên đó, nheo mắt nhìn gương chiếu hậu, nhanh chóng lái xe rời khỏi chỗ đậu, hoà vào dòng người xe trên đường
quốc lộ.
Cô mở nắp chai nước khoáng, uống một ngụm rồi nói: “Vừa rồi tôi nói sai, xin lỗi vẫn kịp chứ?”
Tiêu Cửu Thiều quay đầu nhìn cô rồi mỉm cười: “Đúng là cô nên xin lỗi, tại
sao cô chỉ nghĩ mở hai chai rượu vang thượng hạng mà không nghĩ tới
chúng ta sẽ làm gì tiếp theo.”
“… Phì, ” Chử Thanh Hoành bị sặc, luống cuống lấy khăn giấy lau miệng, “Khụ khụ khụ, thật xin lỗi, tôi không cố ý…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT