Chử Thanh Hoành bị
tiếng mở cửa làm cho thức giấc. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy
có người bước vào lau đồ đạc trong nhà, đồng thời cầm chiếc cốc cô tiện
tay đặt trên tủ đầu giường đi luôn. Cô chậc lưỡi một tiếng, dụi mắt,
cuống quýt vén chăn xuống giường, thay đồ ở nhà rồi nhanh chóng kéo rèm
cửa sổ ra. Ánh mặt trời rọi vào khắp phòng.
“Thấy con
ngủ say quá. Tối hôm qua lại phải làm thêm giờ sao?” Người phụ nữ trung
niên lại bước vào phòng, đặt lên bàn trang điểm cho cô một cốc nước ấm,
“Con muốn ăn cái gì? Để dì làm cho.”
Chử Thanh Hoành cười nói: “Dì Trần nấu món gì con cũng thích hết.”
Quả nhiên dì Trần rất vui, bà đi tới nhặt mấy sợi tóc còn vương trên áo cô: “Cái con nhỏ này.” Lần đầu tiên dì Trần đến nhà cô là lúc cô còn học
trung học, nhiều năm đã qua, bà vẫn luôn xem cô là một cô bé con chưa
lớn.
Chử Thanh Hoành có một cái dạ dày thép. Năm đó đi
học quân sự, buổi tối ăn tôm tích không được tươi, mọi người vừa nôn ói
vừa tiêu chảy, kêu đau bụng không ngừng, chỉ riêng cô không sao, hôm sau vẫn rất hào hứng vui vẻ. Đáng tiếc nội dung thi không có phần sinh tồn
trong môi trường hoang dã, nếu không cô nhất định sẽ đạt điểm tối đa.
Chử Thanh Hoành tắm xong đi ra, tinh thần sảng khoái, định vào bếp giúp dì
Trần nhưng lại bị đuổi ra trong khi chưa động tay động chân: “Đi đi,
trên bàn trà có hoa quả, con ra ngoài đợi đi, đừng vào đây làm phiền
dì.”
Dì Trần là người phụ nữ hiền lành, đáng tiếc chọn
nhầm người, một mình chịu khổ nuôi con lớn lên. Đồ ăn dì Trần nấu rất
ngon, bao nhiêu năm qua vẫn luôn là bữa ăn gia đình ngon nhất trong cuộc đời Chử Thanh Hoành.
Cô đành phải đi ra phòng khách
chờ, trên bàn trà đã bày một đĩa hoa quả đã được cắt thành miếng, còn có vài que tăm để bên cạnh. May là dì Trần chỉ đến một tuần một lần, nếu
không cứ đà này, sớm muộn gì cô cũng bị nuôi thành một con heo lười mất. Chử Thanh Hoành ăn hai miếng táo, quay đầu nhìn xung quanh, vách tường
phía đối diện treo một bức tranh do Triệu Vô Cực vẽ. Đó là bức tranh mà
cha cô thích nhất. Còn bộ salon cổ bằng gỗ cây hoa lê này là thứ mẹ cô
thích nhất. Lúc cô chuyển nhà thật vất vả lắm đấy, đến cả cửa còn phải
nới rộng ra.
Trên bàn vuông còn có một khung hình, cô
cầm lên nhìn. Cô vẫn còn nhớ rõ, đây là tấm ảnh chụp lúc cô tốt nghiệp
khoa chính quy, đội mũ nghiêng của tân cử nhân, khoác tay cha mẹ cười
tươi.
Có điều nụ cười ấy mãi mãi sẽ chẳng còn xuất hiện.
Mắt thấy dì Trần đang đi ra, cô liền nhẹ nhàng đặt khung ảnh về chỗ cũ, rất cẩn thận như sợ quấy rầy đến họ.
Dì Trần cười nói: “Chắc là con đói lắm rồi nên dì mang cho con ăn trước
lót dạ. Còn có canh xương đang hầm trong nồi điện ấy, lát nữa con nhớ
lấy ra mà ăn .”
Chử Thanh Hoành cầm lấy chiếc đũa, kéo
dài giọng: “Vâng con biết rồi dì Trần. A, còn có món sườn xóc tỏi mà con thích nhất nữa này.” Cô biết dì Trần luôn coi cô như con nít, mà cô
cũng nguyện ý làm một đứa trẻ con trước mặt bà.
Dì Trần vỗ vỗ lưng cô: “Ăn từ từ thôi, có ai cướp mất phần con đâu. Chắc chắn
bình thường con ăn chẳng đủ chất, nếu không tại sao lại để mình gầy như
thế.”
Chử Thanh Hoành sờ bụng: “Nào có, dì xem, con còn béo bụng đây này. Về sau không còn việc gì làm cũng có thể ngồi bóp bóp bụng chơi.”
Dì Trần phì cười, lát sau khuôn mặt lại ưu sầu: “Dì lo lắng nhất là, con, lúc nào cũng như con nít, không chịu tìm lấy một người chăm sóc cho mình.”
Chử Thanh Hoành
hiểu, ở tuổi cô bây giờ nếu vẫn còn độc thân thì thể nào cũng bị người
lớn thúc giục. Nhưng cô không còn cha mẹ, cũng chưa muốn nghĩ đến chuyện này: “Có dì chăm sóc cho con là đủ lắm rồi.”
“Mồm mép
dẻo quẹo, dì đang nghiêm túc đấy. Nhìn con đi, tài sắc có đủ, cớ làm sao lại không có lấy một người đàn ông nào theo đuổi? Chẳng lẽ con yêu cầu
cao quá?”
Chử Thanh Hoành gắp lên một con cá, gẩy gẩy
đũa, khéo léo rút hết xương: “Ăn no mặc ấm mới sinh tâm dâm…dục… Con còn chưa lo nổi vế trước kìa, việc gì phải vội vế sau hả dì.”
“Điều kiện của con rất tốt, công ăn việc làm ổn định, có nhà có xe, tại sao nói chưa ăn no mặc ấm chứ?”
“Nếu dì lo lắng cho con như vậy, chi bằng đợi em trai lớn lên, dì gả em ấy cho con đi.”
“Con lại đánh trống lảng rồi, dì Trần đang nghiêm túc với con đấy.” Bà vỗ
nhẹ mu bàn tay cô, “Người phụ nữ luôn cần có một chốn để nương tựa. Con
bây giờ cậy mình còn trẻ nên kén cá chọn canh, đợi hai năm nữa đi, đến
lúc ấy, đổi lại là người ta kén cá chọn canh, chê con này nọ. Dì Trần là người từng trải nên hiểu, con đừng dại mà học theo phương Tây, cái gì
mà độc thân muôn năm, sớm muộn cũng sẽ hối hận đấy.”
Chử Thanh Hoành không cho là đúng. Thực ra dì Trần từng có một cuộc hôn
nhân thất bại, người phụ nữ trong thời đại đó dường như không nghĩ rằng
cuộc sống của mình phải chăng cứ quanh quẩn chăm lo cho chồng con và dựa dẫm vào người đàn ông ấy. Nhưng cô không phản bác, người ta sống trên
đời tự khắc đều có một đạo lý sống riêng biệt, cô không có quyền can
thiệp vào đạo lý ấy: “Vâng vâng vâng, con nhất định sẽ cố gắng.”
Dì Trần thấy cô chỉ trả lời cho qua đành nói: “Con đừng chê dì nhiều
chuyện. Chỉ vì thấy cha mẹ con đã mất nên dì thay họ nói với con như
thế, còn thằng nhóc họ Tạ kia, con cũng đừng qua lại nữa. Dì nhìn người
còn nhiều hơn con ăn cơm, cậu ta chẳng phải dạng người tốt đẹp gì đâu,
nói không chừng tương lai không ra sao còn ảnh hưởng đến cả con.”
“Lần trước cậu ta với con đi Macao, thua nhiều tiền như vậy, người như thế
ăn nhậu gái gú cờ bạc, tứ đổ tường bao đủ cả.”
Chử
Thanh Hoành ôm trán, Tạ Doãn Luy là cậu ấm nhà họ Tạ, bài bạc gái gú
đúng là có cả nhưng cũng chưa đến mức sa đoạ như thế. Chỉ là dì Trần có
thành kiến quá lớn, cô chẳng thể nào mà giải thích nổi.
“Dì không tin ở chỗ con làm lại không có ai ưu tú hơn cậu nhóc họ Tạ kia.
Nhắc mới nhớ, con thử theo đuổi người ta xem, chuyện này cũng được đấy.”
Dì Trần nhắc làm cô mới nhớ. Mười mấy tiếng trước cũng có người gián tiếp
thổ lộ với cô, nhưng trong nháy mắt, người ta lại đuổi theo mối tình
đầu. Cũng may là cô không có cái tật xấu đi điều tra nguyên nhân, bằng
không cô nhất định sẽ than ngắn thở dài, ảo não, không vì tình yêu thì
cũng là thất tình.
Nghĩ đến chuyện này, cô vội lôi điện thoại ra, bật máy liền thấy tin nhắn kể khổ của Nhuế Vân: “Mất mặt quá, hôm nay tôi đã nôn trong phòng giải phẫu T.T…”
Chử Thanh Hoành run tay.
Người này, rốt cuộc làm sao mà đậu vào pháp y vậy?
Buổi chiều dì Trần ra về, Chử Thanh Hoành nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền đến cục.
Áo khoác ngoài lần trước đem giặt đã được đưa tới, treo chỉnh tề trong
phòng thay quần áo. Chử Thanh Hoành vừa khoác vào vừa đi tới phòng giải
phẫu, Tiêu Cửu Thiều cùng Nhuế Vân vẫn còn ở bên trong, kỹ thuật viên
đang ghi chép, thấy cô đến liền cười nói: “Thật nên ban danh hiệu chiến
sĩ thi đua cho cô rồi, ngày nghỉ mà vẫn tới làm thêm.”
Chử Thanh Hoành cũng cười: “Tôi chỉ tới làm khán giả, không có ý làm diễn viên đâu.”
Kỹ thuật viên liếc sang Nhuế Vân, đồng tình: “Cô ấy sắp nôn hết mật xanh
mật vàng rồi nhưng vẫn gắng gượng, tinh thần khá đáng khen.”
Làm pháp y luôn phải nhìn tử thi, ban đầu cần phải dành thời gian thích
ứng, nhưng Nhuế Vân lại khác, từ đầu đến cuối vẫn không thể thích ứng
nổi. Tiêu Cửu Thiều mở miệng: “Kết quả xét nghiệm cho thấy, trong máu và các cơ quan nội tạng khác đều không có độc tố và chất gây ảo giác.”
“Chết trong khi tinh thần vẫn tỉnh táo, chậc chậc, quá bi thảm.” Kỹ thuật viên lạch cạch gõ chữ.
Tiêu Cửu Thiều ngẩng đầu, vừa vặn thấy Chử Thanh Hoành, bỗng nhiên sửng sốt, lát sau cởi bỏ bộ quần áo cao su và găng tay ném vào thùng giặt, đạp
chốt cửa chắn gió đi ra ngoài.
Nhuế Vân mặt cắt không ra máu, nhìn thấy Chử Thanh Hoành thì yếu ớt khoát khoát tay rồi rời đi.
Tiêu Cửu Thiều rửa tay xong, ngồi xuống chiếc ghế dài trước cửa, tháo kính,
giơ tay xoa huyệt thái dương. Bộ dạng mệt mỏi ấy không hề che giấu. Chử
Thanh Hoành tựa vào tay vịn của chiếc ghế, thuận miệng hỏi: “Anh tăng ca bao lâu rồi?”
“Hơn hai tháng, cụ thể là bao nhiêu tôi không rõ.”
Chử Thanh Hoành líu lưỡi, đến cả người sắt cũng không chịu nổi cường độ làm việc kinh khủng như thế. Cô đứng thẳng, định đi qua anh nhưng đúng lúc
đó, kính mắt trên đầu gối Tiêu Cửu thiều rơi xuống đất, cô vô tình giẫm
phải.
“… Thật xin lỗi, tôi sẽ đền cho anh chiếc kính
mắt khác.” Chử Thanh Hoành thấy anh ta ngẩng đầu, mặt không biểu cảm
nhìn mình, bỗng dưng có chút chột dạ. Kỳ thật cô cũng không cố ý đành
phải tìm cách làm dịu không khí, “Anh nói tôi biết anh cận mấy độ, tôi
sẽ đi đổi cái kính khác… Anh thích hiệu gì?”
“Không
cần.” Đối phương quả nhiên không cảm kích, từ trên ghế dài đứng lên. Cả
người bỗng nhiên chao đảo đành phải vịn tay vào ghế.
“Anh không sao chứ?” Cô hỏi, “Anh đau dạ dày hay là huyết áp thấp?”
Tiêu Cửu Thiều đưa tay nhéo nhéo mũi rồi lấy ra chiếc chìa khóa đưa cho cô:
“Phiền cô tới phòng làm việc của tôi, lấy trong ngăn kéo thứ nhất giúp
tôi một ít thuốc giảm đau.”
Chử Thanh Hoành từ trước
đến nay chưa từng tới phòng làm việc của Tiêu Cửu Thiều. Lẽ ra với những người như anh ta, cô nên thường xuyên lân la đến làm quen mới phải,
nhưng cô lại là người không thích xã giao, hơn nữa anh ta còn là người
lập dị, cô có thể nào lại tự mình đi uống rượu phạt mà mò đến chứ?
Cô mở cửa đi vào, phòng làm việc của Tiêu Cửu Thiều là phòng độc lập, hai
bàn ghép lại làm một, trên mặt bàn chồng đủ loại hồ sơ, giá sách cũng
đầy tài liệu và văn kiện. Cô mở ngăn kéo thứ nhất ra, bên trong có một
lọ aspirin, tuy rằng có thể tạm thời giảm cơn đau đầu, nhưng aspirin chỉ có thể trị phần ngọn mà không trị được gốc.
Chử Thanh
Hoành cầm lấy lọ thuốc, đóng ngăn kéo lại. Lúc chuẩn bị rời đi, trong
sọt đựng giấy loại như có cái gì đó chợt loé sáng. Cô không nghĩ nhiều
liền ngồi xổm xuống, lấy vật đó lên xem. Là một chiếc nhẫn bạc, nhìn
kiểu dáng, có lẽ là nhẫn đôi. Mặt trong hình như có khắc logo và chữ.
Cô cúi đầu tìm một lát liền thấy hộp đựng nhẫn màu xanh bạc hà, quả nhiên
là nhẫn đôi hiệu Tiffany. Bỗng nhận ra hành động của mình là bất lịch
sự, nếu Tiêu Cửu Thiều hoặc người khác đi vào, thấy cô cúi đầu lục tìm
trong sọt giấy loại, không biết sẽ nghĩ tâm lý cô bị gì nữa.
Cô từng nhìn thấy những bệnh nhân tâm thần thường có mấy hành động đại
loại như bới thùng rác, lục lọi rác rưởi, đồ vứt đi. Cô thầm mong bản
thân mình cho dù có hơi quái gở khi đi lục lọi sọt giấy loại của người
ta nhưng cũng không đến nỗi như những bệnh nhân đó. Cô thả hộp đựng nhẫn về chỗ cũ, lấy giấy vụn phủ lên trên, trả lại đúng hiện trường, nhưng
còn chưa kịp thả nhẫn xuống, cửa phòng đang khép hờ bỗng mở. Tiêu Cửu
Thiều đứng ở đó, khuôn mặt tĩnh lặng, ánh mắt bình thản.
Chử Thanh Hoành vốn dĩ đang dùng ngón trỏ và ngón cái giữ chiếc nhẫn, thấy
anh lập tức buông lỏng ngón tay, chiếc nhẫn liền trượt vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng cầm lấy. Cô cũng không biết Tiêu Cửu Thiều có phát hiện hành
động này của mình hay không. Mặc dù cô biết bản thân do quá tò mò nên
mới làm thế, nhưng trong mắt người khác, chắc chắn sẽ nghĩ cô là người
có bụng dạ khó lường.
Chử Thanh Hoành đứng lên, ho khan một tiếng, giấu đầu hở đuôi: “Sọt giấy của anh đầy quá, tôi định đem đi đổ.”
Tiêu Cửu Thiều vẫn không nói gì, im lặng nhìn cô từ trên xuống dưới, tuy
rằng không nghiêm khắc, nhưng lại vô cảm, như một cái máy quét. Chử
Thanh Hoành nhấc sọt giấy lên, đặt lọ aspirin lên bàn: “Tuy rằng thuốc
giảm đau có tác dụng tức thì, nhưng ít dùng vẫn tốt hơn.”
Cô đi ra tới cửa, Tiêu Cửu Thiều vẫn im lặng, tự động nghiêng người nhường đường cho cô.
Đổ sạch rác ở lố thoát hiểm cuối hành lang, Chử Thanh Hoành lúc này mới mở lòng bàn tay xem chiếc nhẫn bạc. Mặt trong chiếc nhẫn có khắc chữ rất
nhỏ, có lẽ là đeo thường xuyên nên chữ bị mòn đi một ít. Mất một lúc lâu cô mới đọc được dòng chữ ấy: forever love. Cô nắm trong tay một lát rồi lấy ra một tờ tiền trong túi áo, gói chiếc nhẫn lại.
Tiêu Cửu Thiều không hề phát hiện ra hành động của cô, hoặc giả phát hiện nhưng không vạch tội cô.
Chử Thanh Hoành lái xe về nhà, đến nửa đường, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Arthur, gần đây hai người trò chuyện với nhau nhiều hơn trước,
dường như họ đã trở thành bạn tri âm trên mạng. Tới ngã tư đường phải
dừng đèn đỏ, cô mở tin nhắn: “Nếu người cô từng yêu thương đột nhiên
quay trở về, muốn bắt đầu lại, cô sẽ làm gì?”
Chử Thanh Hoành mỉm cười, cô từng cho rằng Arthur là người rất lý trí, lạnh lùng
nhưng lại không ngờ anh cũng chỉ là một kẻ khổ vì tình. Cô trả lời: “Mỗi một người đều có một hoàn cảnh khác nhau, nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ
không đồng ý.”
Rất nhanh, Arthur liền trả lời: “Nếu như là trước kia, có lẽ tôi sẽ cho người ta thêm một cơ hội. Nhưng bây giờ, hình như tôi đã thích người khác mất rồi.”
Đèn đỏ hết
chuyển sang đèn xanh, Chử Thanh Hoành tiếp tục lái xe về nhà, qua một
giao lộ nữa là tới nhà cô. Cô dừng xe, ấn nút thang máy rồi trả lời:
“Tôi từng thấy nhiều người lựa chọn người mới, bỏ qua người cũ nhưng lại luôn hoài niệm. Có lẽ chọn ai rồi cũng sẽ phải hối tiếc.”
“Cô có tin vào tình yêu không?”
Chử Thanh Hoành bật cười, cô thật sự hoài nghi, chẳng lẽ những người có IQ
cao luôn dễ suy nghĩ luẩn quẩn à, nếu không thì gần đây anh ta đọc quá
nhiều sách của Raymond Carve rồi. Khi cô vừa bước vào cổng trường đại
học, cô đã quen Nhị thiếu gia nhà họ Tạ, Tạ Doãn Luy, không có gì khác,
chỉ biết anh ta sẽ là đối tượng kết hôn tương lai của mình. Mọi người
đều nói Tạ Doãn Luy chơi bời lêu lổng, thay bạn gái như thay áo, nhưng
thật sự mấy ai để ý chứ? Cô không để ý, cũng không cho rằng bọn họ hiểu
được tình yêu. Sau này cha mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn, suy nghĩ
về hôn nhân trong cô yếu ớt dần rồi tan thành mây khói.
* Raymond Carve (1938 – 1988): là nhà thơ, nhà văn truyện ngắn người
Mỹ, có đóng góp lớn trong công cuộc phục hồi của truyện ngắn Mỹ trong
những năm 1980.
Cô nhắn lại: “Tôi cảm thấy tình yêu là
hai người cùng nắm tay nhau nhảy xuống vách núi. Chỉ có điều, bản thân
tôi không tin vào tình yêu.”
“Vì sao?”
“Anh có biết cách tốt nhất để giải quyết vấn đề khó nhằn cả nghìn năm nay là gì không? Chính là trực tiếp phủ nhận nó. Ngày dài tháng rộng, thiếu
tình yêu không chết, nhưng không có lương thực, không khí, chắc chắn anh sẽ chết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT