Dư Ảnh thoát khỏi mộng cảnh, chầm chậm mở đôi mắt nhập nhèm. Nàng vừa nhìn thấy rõ, đã đối diện với ánh mắt sáng như sao của Trần Văn Dự đang kề sát bên. Dường như chàng đã thức dậy từ lâu, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế siết chặt eo Dư Ảnh lúc ngủ. Dư Ảnh ngượng ngùng gọi khẽ: “Vương gia!” Trần Văn Dự đột ngột ngồi bật dậy, nghiến răng nói: “Giỏi lắm, Dư Ảnh, giỏi lắm!” Nàng dám mơ thấy chàng làm gian thần, còn bắt chàng trong mộng cảnh phải chạy tới chạy lui, bày mưu tính kể lật đổ chính mình! Trần Văn Dự chỉ muốn lật cô nàng quá quắt này xuống đánh vào mông nàng một trận ra trò. Thấy ánh mắt chàng tóe lửa, Dư Ảnh cũng hơi chột dạ. Nàng chậm rãi bò dậy, ánh mắt ngơ ngác nhìn Trần Văn Dự như con nai con lạc lối giữa núi rừng tinh khôi. Sau đó dường như Dư Ảnh cũng sực hiểu ra, vội nói: “Vương gia, từ đầu người đã đồng ý với tiểu nữ, không truy cứu những điều nhìn thấy trong giấc mơ!” Trần Văn Dự làm như không nghe thấy, trong lòng càng thêm bực tức. Chẳng phải chàng đã bảo sẽ đối xử với nàng như muội muội sao, chẳng phải chàng đã đối tốt với nàng hết mức có thể sao? Giấc mơ cũng từ suy nghĩ ban ngày mà có, nàng không nghĩ xấu về chàng thì há mơ thấy chàng thành kẻ gian đây! Bây giờ còn xưng hô xa lạ như vậy, rõ ràng là phũ bỏ hết quan hệ mà! Trần Văn Dự nhớ lại quãng thời gian đồng cam cộng khổ cùng những phút giây ngọt ngào với nàng trong mộng cảnh, lại so với dáng vẻ thờ ơ, rũ bỏ trách nhiệm của nàng hiện tại, nhiệt tình trong lòng như bị một trận nước mưa dội tắt gần hết. Chàng trừng Dư Ảnh thêm một lúc nữa, nhưng không nỡ ra tay đánh nàng, liền giận dữ bước ra ngoài xe ngựa, thẳng bước rời đi.

Thường Ngọc và Thiệu Vi nhìn thấy cảnh vương gia giận dữ rời đi, mới ngập ngừng vén rèm trèo vào trong xe hầu hạ Dư Ảnh. Thường Ngọc sốt sắng hỏi: “Tiểu thư, đã có chuyện gì sao?” Dư Ảnh xoa xoa hai bên thái dương, mệt mỏi nói: “Thường Ngọc tỷ tỷ, ta ngủ được bao lâu rồi?” Thường Ngọc nhẩm tính một lát, khẽ đáp: “Cũng hơn tám canh giờ rồi!” Dư Ảnh gật gật đầu, lẩm bẩm: “Ngủ quá lâu rồi, đầu đau như vậy…” Thường Ngọc và Thiệu Vi nhìn nhau đầy ẩn ý. Các nàng là cung nữ của vương triều Long Hà đã tàn lụi, nhưng nhờ đi theo Dư Ảnh mà không bị hạ xuống thân phận thấp hèn. Trong thâm tâm, các nàng luôn mong Dư Ảnh được Hắc Vương Gia sủng ái, nếu không thì những ngày tháng tới của các nàng cũng đừng mong sống dễ chịu. Thiệu Vi dịu dàng nói: “Tiểu thư, Thiệu Vi có lời này, không biết người có cho là nô tỳ lắm chuyện hay không…” Dư Ảnh gật đầu ra hiệu cho nàng nói, Thiệu Vi cẩn trọng thưa: “Tiểu thư trước giờ vẫn là cành vàng lá ngọc, thân phận tôn quý. Nhưng người cũng biết rõ, Long Hà không còn, hiện giờ Hắc Vương Gia mới là chỗ dựa vững chắc của chúng ta. Chỉ mong tiểu thư cố gắng đừng làm ngài phật ý…” Dư Ảnh ánh mắt sâu xa dõi theo tấm màn cửa sổ phất phơ của xe ngựa, bâng quơ nói: “Cảm ơn Thiệu Vi tỷ tỷ nhắc nhở, ta đã biết rồi.”

Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng kinh đô Vân Triều cũng hiện ra trong tầm mắt. Đại quân đóng đô ở bên ngoài thành, chỉ có đoàn xe của Trần Văn Dự, trong đó có Dư Ảnh, cùng một số thuộc hạ trọng yếu được tiến vào. Trần Văn Dự vừa đến cổng thành đã được gọi vào hoàng cung, liền phân phó những người còn lại về phủ trước. Xe dừng trước phủ của Hắc Vương Gia, Dư Ảnh được đỡ xuống nhưng chưa vội bước vào. Nàng mải mê dõi theo mấy gợn mây nhẹ trôi qua bầu trời tháng sáu cao vời vợi, tâm trạng bồi hồi. Dư Ảnh tự hỏi, mình sẽ bước vào phủ vương gia với thân phận gì? Nô tỳ, tù nhân, hay là khách? Bước vào đây, liệu nàng sẽ bị giam cầm mãi mãi trong bốn bức từng hoa lệ, liệu nàng có còn đường ra?

Qua khóe mắt, Dư Ảnh phát hiện một người phụ nữ trung niên cao gầy, khuôn mặt phúc hậu, ăn mặc sang trọng đang tiến về phía mình. Nàng cất lại mớ suy nghĩ hỗn độn, đứng thẳng người đối mặt với người đó. Chỉ thấy bà nghiêng người hành lễ với Dư Ảnh, dõng dạc nói: “Nô tỳ Ngọc Loan xin bái kiến Dư Ảnh chủ nhân. Nô tỳ phụng mệnh vương gia đón tiếp chủ nhân, giúp người làm quen với vương phủ.” Dư Ảnh cũng gật đầu đáp lễ với bà, trong đầu không ngừng hiện ra một hàng dài nghi vấn. Người này giống như là quản gia của vương phủ, thân phận cũng không hề thấp kém, nhưng tại sao bà lại gọi nàng là “chủ nhân”? Chẳng lẽ nàng bị hiểu lầm là thiếp của Trần Văn Dự chăng?

Dư Ảnh âm thầm nhếch môi, đôi mắt lại toát ra vẻ sợ sệt, dẫn theo đám người hầu nối gót của Ngọc Loan cô cô bước vào phủ. Từ ngày bước vào hoàng cung Long Hà hai năm trước, đã có người từng nói với Dư Ảnh rằng, vận mệnh bản thân nàng đã không còn nằm trên tay nàng nữa, mà gắn liền với hoàng tộc Long Hà. Nhưng Long Hà đã đổ, chẳng phải nàng vẫn còn đây ư? Dư Ảnh không tin thứ gọi là số phận có thể hoàn toàn khống chế cuộc đời nàng, nàng cũng không tin những bức tường vô tri vô giác đó có thể mãi mãi giam cầm một trái tim luôn khát khao tự do.

Cách nàng mấy bức tường sơn son thiếp vàng chót vót của hoàng cung, vương gia nổi tiếng máu lạnh lại đang gãi đầu gãi tay, vẻ mặt tràn đầy bối rối. Trần Văn Dự ủ rũ nói: “Hoàng huynh, huynh tự ý sắp đặt trong phủ của đệ như vậy, có biết sẽ làm đệ không vui không?” Trần Văn Nghĩa tủm tỉm nói: “Đây là ý của hoàng tẩu của đệ, không phải trẫm. Vả lại trẫm cũng thấy có gì không ổn đâu? Đệ cũng đã hai mươi bốn tuổi, hai người trưởng bối chúng ta tính chuyện chung thân cho đệ là làm tròn chức phận rồi còn gì?” Trần Văn Dự nheo mắt nói: “Đệ đã tuyên bố từ lâu là đệ không thích phụ nữ! Không lập gia đình!” Vị anh trai trước mắt của chàng có khuôn mặt gầy guộc, thiếu đi nét anh khí, nhưng lại giống người anh em của mình đến bảy, tám phần. Lúc người cười lên lại toát ra nét tinh ranh xảo trá như cáo già: “Ngụy biện! Đừng giấu hoàng huynh của đệ nữa! Đệ không thích phụ nữ, chỉ thích đại mỹ nhân nhỏ tuổi thôi!” Người tiếp tục hạ thấp giọng vạch tội: “Hai người trước giờ hành quân về Vân Triều còn quấn quít không rời, khiến toàn quân bị trễ gần hai canh giờ! Trên đường về hoàng đệ còn lén trốn vào xe của giai nhân gần một ngày một đêm, còn gì chối cãi?” Trần Văn Dự nghe thế thì tức đến đầu bốc đầy khói, nhưng không thể phản bác gì. Trần Văn Nghĩa xua xua tay: “Chuyện ban thưởng gì gì đó để mai thượng triều nói tiếp. Cô dâu nuôi từ bé của đệ là do hoàng tẩu đích thân sắp xếp chỗ ở cùng người dạy dỗ, nhất định sau này sẽ quản lý phủ của đệ thật tốt! Thôi đệ mau về với nàng ấy đi, nóng lòng tới bốc khói rồi kìa!”

Trần Văn Nghĩa trông theo bóng lưng hầm hầm của hoàng đệ mình ra khỏi điện, quay mặt âm thầm nháy mắt với một bóng dáng ẩn sau tấm bình phong thiếp vàng bên tay phải. Người nhẹ giọng hỏi: “Trẫm nói tốt chứ?” Chỉ thấy hoàng hậu mặt phượng bào rộng rãi, khuôn mặt hiền từ chầm chậm bước ra. Nàng mỉm cười khích lệ: “Tốt lắm, tốt lắm. Hoàng thượng nói chuyện càng ngày càng sắc bén, lý lẽ hùng hồn nha!” Trần Văn Nghĩa nghe thế thì hí hửng dụi dụi vào ngực vợ, miệng lẩm bẩm: “Thật ra trẫm còn định tìm cho đệ ấy một mối môn đăng hộ đối chút. Cô bé công chúa kia… Aiz, ai bảo hoàng đệ chỉ tâm đầu ý hợp với mỗi nàng ấy? Trẫm cũng hiểu đàn ông họ Trần Văn bọn ta nổi tiếng chung tình, đệ ấy cũng không còn nhỏ tuổi, nên cũng không muốn ép buộc gì!” Hoàng hậu nghe người nói về tấm chân tình của đàn ông Trần Văn như thế thì lòng chợt ấm áp, nụ cười càng tươi, chiếc bụng hơi nhô ra dường như cũng chẳng còn chút nặng nề nào.

Lúc Trần Văn Dự về tới phủ, trời đã chuyển tối, đoàn người ngựa nhiễm đầy bụi đường kia cũng đã được sắp xếp gọn gàng từ lâu. Chàng nện bước chân thình thịch hướng về phía phòng ngủ, khuôn mặt đằng đằng sát khí khiến đám người hầu trong phủ run sợ tránh ta. Trần Văn Dự đi một chút là tới phòng mình, đẩy cửa ra, định bụng phải ném vỡ vài thứ gì đó cho vơi đi bức bối trong người. Chàng chợt phát hiện một thứ thích hợp để ném, là một cục bông mềm mềm đang cuộn tròn làm tổ trên giường của mình. Chỉ nghe Trần Văn Dự gầm lớn: “Tại sao cô lại ở đây?” Dư Ảnh tức thì ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn quanh phòng, trong mắt đầy vẻ mờ mịt. Giọng nàng có chút ngáy ngủ, vang lên nhè nhẹ như tiếng mèo kêu: “Muội nhức đầu quá nên đi ngủ sớm một chút. Có chuyện gì vậy?” Thấy nàng điếc không sợ súng, Trần Văn Dự lại có loại xúc động muốn ném nàng đi. Chàng hít sâu mấy lần, cố sức đè giọng nói được một câu: “Nếu muốn toàn mạng thì ngay lập tức sang Tây viện mà ngủ.” Dư Ảnh lúc này đã tỉnh ngủ nhiều, thấy ánh mắt chàng đáng sợ thì vội ngoan ngoãn cuốn gói chăn mền chạy ra ngoài. Nàng còn quay đầu định hỏi chàng Tây viện ở đâu, nhưng rồi chỉ nhún nhún vai, đi tìm Ngọc Loan cô cô hỏi rõ sự tình.

Tây viện là một trong những gian nhà chính của vương phủ, tuy không xa hoa bằng Đông viện nhưng cũng là nơi ở dành riêng cho chủ nhân. Ngọc Loan cô cô biết sắp xếp trước đó của mình gây phiền toái cho Dư Ảnh, bèn âm thầm bố trí chỗ ở cho nàng càng thêm chu đáo. Mặt khác, trong lòng bà cũng đặt ra nghi vấn, rõ ràng hoàng hậu nương nương dặn dò bà phải tạo điều kiện cho hai người kia được ở gần nhau, thế mà Dư Ảnh cô nương lại bị chủ nhân đuổi ra khỏi Đông viện! Điều làm bà càng thêm bất ngờ là cô bé ấy cũng không hề tỏ vẻ đau khổ hay bất bình, chỉ ngoan ngoãn tiếp nhận chỗ ở mới. Mấy tháng qua, vương gia bận rộn công vụ, cũng không ghé qua Tây viện đến một lần. Điều này làm bà nghi ngờ câu chuyện về tình cảm gắn bó giữa hai người phải chăng chỉ là tin đồn nhảm? Phải chăng vương gia vẫn không hề thích phụ nữ? Bà thầm thở dài. Bản thân từng là người hầu của mẫu thân Trần Văn Dự, bà coi như cũng có chút công dưỡng dục, đối với chuyện lập gia đình của chàng cũng không khỏi để ý nhiều hơn mức mà người hầu thông thường nên quan tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play