Hai người đến nơi, thấy tên đánh xe “Trường đại nhân” vẫn còn nằm trên đất, chiếc đấu lạp úp sấp trên mặt. Lưu Trân đi một vòng kiểm tra quanh xe
ngựa, thấy nó không sứt mẻ hay có cơ quan nguy hiểm gì mới thở phào nhẹ
nhõm. Nàng quay lại chỗ đầu xe, đã thấy Trịnh Sảng cầm chiếc đấu lạp của tên đánh xe trên tay, tỉ mỉ nghiên cứu gương mặt của “Trường đại nhân”, tâm tình phức tạp. Lưu Trân trước đó không nghe cuộc đối thoại của
Trịnh Sảng với Thu Hà, cũng không quan tâm lắm tới kẻ nằm trên đất, khẽ
nhắc Trịnh Sảng: “Xe ngựa an toàn. Chúng ta nên mau rời đi thôi!”. Trịnh Sảng gật đầu, đỡ Lưu Trân lên xe rồi tung mình vào vị trí điều khiển
ngựa. Dưới ánh đèn dầu trước xe, Lưu Trân thấy tay trái Trịnh Sảng chảy
máu, bèn lấy khăn tay băng bó sơ cho chàng.
Cỗ xe ngựa nặng nề
lao đi trong màn đêm. Trịnh Sảng vốn xuất thân quân nhân, dù đang bị
thương nhưng việc điều khiển xe ngựa không làm khó được chàng. Lưu Trân
hỏi: “Huynh sớm đã biết Thu Hà là sát thủ có phải không?” Trịnh Sảng mỉm cười: “Ban đầu vốn chỉ hơi nghi ngờ, nhưng sau này thấy nàng ta cứ đeo
bám muội hỏi về giải dược của “bột ớt xanh”, huynh đoan chắc nàng ta có
liên quan với bọn sát thủ lần trước. Nàng ta xuất hiện lần này hẳn để
moi tin tức về giải dược để cứu đồng bọn, nhưng vì muội bảo thứ đó không phải độc dược nên nàng ta vội vã ra tay!” Lưu Trân vốn cũng rất thông
minh nhưng vì tuổi trẻ, lại chưa va chạm thực tế nhiều, kinh nghiệm còn
thua kém Trịnh Sảng. Nàng bật thốt lên: “Mắt nhìn ngư%E
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT