Đồ Tô Lưu xâm nhập vào mạng nhà Tiền Hàm, có chút bất đắc dĩ: Em gái này quá không có tính cảnh giác rồi, là người liền thêm, gặp người liền kể khổ.

Cùng lúc đó, Tư Đồ Bân đang ở dưới sự giám thị của Diệp Phong, chấp hành lệnh quyến rũ Tiền Hàm.

Câu đầu tiên là phải gửi xin chào gì đó, rồi em là Tiền Hàm, chuyện của em anh có nghe nói qua, giáo viên kia thật đáng chết!… Nhưng như vậy có phải quá trắng trợn hay không…

Diệp Phong vừa vây xem vừa cảnh cáo làm đầu Tư Đồ Bân phải đổ mồ hôi, ví dụ như “Không cho phép cùng cô ta có ngôn ngữ ám muội, không thể bởi vì cô là em gái nhỏ liền giả bộ thành anh trai tri kỷ, không thể nảy sinh hứng thú với cô ta…”.

“Muốn anh bán đứng trong sạch chính là em, muốn enh lập đền thờ trinh tiết cũng là em, em rốt cuộc muốn anh làm sao đây” Tư Đồ Bân nhỏ giọng thầm thì, xóa đoạn vừa mới đánh trong khung chat QQ đi đánh lại, lặp lại rất nhiều lần, cuối cùng lắp bắp đánh ra một câu: Xin hỏi chuyện giữa em và giáo viên mà em nói có thật không vậy.

Kết quả, QQ cả một ngày cũng không có động tĩnh.

Tiền Hàm căn bản không để ý đến bọn họ.

Đồ Tô Lưu thuận lợi xâm nhập vào máy tính Tiền Hàm, chỉ là dưới tình huống một người rãnh rỗi đến trứng đau nên mới nhàm chán hành động.

Hắn mở ra từng cái từng cái văn kiện, hy vọng có thể tìm được vài thứ có sức bùng nổ, tỷ như hình ảnh Tiền Hàm tự chụp gì gì đó, để có thể giải trí một lát.

Kết quả xác thực là không có thứ gì, quét đến một cái thư mục có ẩn giấu mã hóa, sau khi phá mật mã, lại phát hiện trong thư mục tất cả đều là mấy thứ hắn xem không hiểu, rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành và số liệu.

Đây là đang cười nhạo tiểu gia không lo đọc sách, không phải nhân sĩ tinh anh đúng không!

Mân mê cả một buổi trưa cũng không có chút thu hoạch nào, Đồ Tô Lưu nổi giận quăng con chuột.

“Con chuột này anh đặc biệt mua để đánh DOTA, rất đắt đấy, em ra tay đừng không biết nặng nhẹ!” Đoạn Lục Khí vội vàng nhặt con chuột âu yếm của mình lên.

Dựa vào trí thông minh như óc gà của anh mà còn chơi DOTA thì toàn đi ăn hành!

Đồ Tô Lưu ném cho Đoạn Lục Khí một cái liếc mắt.Đoạn Lục Khí kéo Đồ Tô Lưu xuống nhìn một loạt file trên màn hình máy tính, cũng nhìn không hiểu mấy từ đơn tiếng Anh này, chính là thường xuyên thấy được hai chữ DK xuất hiện.

“Ài… DK…” Tên thật quen thuộc… Đoạn Lục Khí nghĩ.

“Chẳng phải anh của anh mới vừa thăng làm phó tổng giám đốc DK ư” Đồ Tô Lưu phản xạ cung so với Đoạn Lục Khí hơi ngắn một chút mở miệng nhắc nhở, “Cái này không phải là tài liệu công ty DK sao”

“Cái này…” Đoạn Lục Khí không xác định, hắn chỉ biết Tiền Hàm nhưng lại không biết phụ thân Tiền Hàm có lai lịch thế nào, cuối cùng quyết định, “Hay là gọi điện thoại hỏi anh của anh đi.”

Bây giờ là 8:15 sáng, cho dù Đoạn Đồng nghỉ ở nhà, Đoạn Lục Khí cũng chắc chắc người luôn luôn sinh hoạt theo quy luật như Đoạn Đồng đã tỉnh rồi, hơn nữa rất có khả năng đang xem sách tài chính thuần tiếng Anh.

Điện thoại reo rất lâu nhưng không có người nhận.

Bên tai là một bản hoà tấu đàn violon không ngừng lặp lại, chính là không nghe thấy tiếng của Đoạn Đồng.

Kỳ quái… sao anh của hắn không nghe điện thoại, không phải là xảy ra chuyện gì chứ, cơn sốc lập tức hiện lên trong đầu Đoạn Lục Khí, cảnh tượng Đoạn Đồng mặt lạnh như tiền nằm trên sàn nhà mặt xám như tro tàn.

Giờ phút này Đoạn Đồng đúng là có chuyện, chỉ có điều không có nằm trên sàn nhà, mà là nằm ở trên giường.

Nhà Đoạn Đồng

Thanh Tiêu là bị chuông điện thoại di động đánh thức.

Anh còn tưởng là điện thoại di động của mình reo, mơ mơ màng màng vươn tay về hướng tiếng reo lục lọi một phen, nhưng lại chạm tới một lồng ngực dày rộng cứng rắn.

Thanh Tiêu lập tức mở mắt thanh tỉnh.

Đoạn Đồng ở bên cạnh, dường như vẫn còn ngủ say.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play