Lúc Thanh Tiêu và Đoạn Đồng bưng mặt đi ra, Đoạn Lục Khí hỏi thăm từ đầu đến cuối chuyện “Giáo viên sinh vật, xin nói xin lỗi với em”xong. Đồ Tô Lưu liền than thở: Đầu năm nay, thật sự là loại người gì cũng có, gia
đình của cô gái đó, có phải không biết xấu hổ hay không, còn cắn ngược
lại giáo viên sinh vật tốt như Thanh Tiêu một cái.
Đoạn Đồng vào phòng bếp chính là nghĩ đến trong phòng bếp không có gì có thể cho Thanh Tiêu nấu.
Bình thường Đoạn Đồng ở nhà chỉ có hai loại hình thức ăn cơm.
Một là nấu nước sôi ăn mì.
Khang sư phụ vị bò kho, vị thịt kho đông pha. Vị vịt nấu măng còn có Kim Mạch Lang biếu tặng trứng mặn thịt kho, nhiều loại khẩu vị, tùy tâm lựa
chọn.
Hai chính là gọi thức ăn ngoài.
Thường xuyên gọi
nhất là cửa tiệm mì thịt bò trước kia Tư Đồ Bân làm việc lấy mì thịt bò
làm chiêu bài, lại bán thức ăn vặt Đài Loan, tráng miệng bò bít tết kiểu tây và các món ăn khác.
Nhưng mà, thời gian cửa tiệm này buôn bán là buổi trưa 11:30 cho đến rạng sáng 12:00.
Chỗ đặt mì ăn liền là gần sát tủ lạnh màu đen.
Nếu không phải Đoạn Đồng từ bên trong tủ lạnh lấy ra từng gói mì thịt bò
kho Khang sư phụ, Thanh Tiêu còn tưởng rằng cái đó là để đồ thừa.
Đồ Tô Lưu nhìn thấy mì vốn cũng không hứng thú lắm, lại thấy Đoạn Lục Khí
kiều mấy miếng bỏ vào miệng, biểu tình từ bình thường chuyển sang khinh
ngạc, thì càng không có lòng tin với hương vị mì này.
Tuy Thanh
Tiêu bất kể là ở trong game hay là trong hiện thực đều bị YY thành □
thụ, nhưng YY dù sao cũng là YY mà, cùng sự thật vẫn có sai biệt chứ.
Hơn nữa □ thụ nấu ăn cũng không phải không ngon.
Đồ Tô Lưu tự nhủ như vậy, gắp một đũa lên, không nhai mấy cái đã múc một muỗng súp nuốt xuống.
Cho đến khi vào bụng non nửa chén, dư vị mới tới, vô cùng muốn hỏi Thanh
Tiêu một câu, “Đây thật sự là Khang sư phụ? Anh ngâm như thế nào? Mau
dạy em, về sau em cái gì cũng không ăn, chỉ ngâm cái mà ăn!”Ngay cả Đoạn Đồng cũng không hiểu vì sao đồng dạng phối liệu với Thanh Tiêu sao mình ngâm lại ra mùi vị kém nhiều như vậy.
Giải quyết xong điểm tâm, Đồ Tô Lưu trông mong nhìn Đoạn Lục Khí, công khai cười gằn + ám chỉ hắn một thứ gì đó.
Đoạn Lục Khí thu được chỉ thị, cực kỳ mất tự nhiên xê dịch lại ghế sa lon đơn Đoạn Đồng đang ngồi.
Đoạn Đồng cắm tai nghe vào Laptop, sắp mở video hội nghị.
“Anh! ” Một tiếng gọi này của Đoạn Lục Khí rõ ràng không đủ sức lực, “Tổng
giám đốc DK chơi QQ hay là MSN? Cô ấy xem ra rất trẻ rất phong cách.”
“QQ, em ấy không lên MSN.” Đoạn Đồng đương nhiên biết đây rốt cuộc là ai
hỏi, mặc dù không thích thuận nước giong thuyền, nhưng vẫn căn cứ sự
thật trả lời, “Em ấy thực sự rất có phong cách đó.” Cả ngày bố trí phòng làm việc của mình và Đằng Tấn QQ giống như chủ đề ngày lễ, hơn nữa theo Tư Đồ Bân kêu khổ rằng cũng tương đối thích mua sắm, lại còn thích ném
đồ vật.
Một khởi đầu tốt là một nửa của sự thành công, Đồ Tô Lưu lấy ánh mắt ủng hộ Đoạn Lục Khí tiếp tục.
“Cô ấy thích làm cái gì?” Đoạn Lục Khí tiếp tục hỏi.
Diệp Phong thích làm cái gì? Đoạn Đồng tinh tế nghĩ.
Không phải là cả ngày ngồi ở trong phòng làm việc trêu đùa sai khiến Tư Đồ
Bân, mỗi ngày lên một vài trang web xem tiểu thuyết cấm H và manga, 24
giờ ở vào trạng thái não bổ quá độ, bây giờ lại bắt đầu ý dâm hắn và
Thanh Tiêu.
Xét theo nhiều chuyện chồng chéo mà Diệp Phong làm,
sau khi Đoạn Đồng rút gọn lại cho thích hợp, mới nói, “Ngồi phòng làm
việc, lên mạng đọc sách, cả ngày dùng não, quan tâm cấp dưới.”
Sống như vậy không thú vị?
Đồ Tô Lưu sau khi nghe xong bĩu môi, nữ giới nghiêm túc thành thục chững
chạc có sự nghiệp có thể không phải là món ăn của hắn, mặc dù ấn tượng
đầu tiên vô cùng tốt, nhưng nếu hai người ở chung thì phải có chủ đề
chung để trò chuyện nha, dù sao vẫn không thể nhìn mặt của đối phương mà sống chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT