Sáng ngày hôm sau, lúc Đoạn Đồng từ phòng ngủ chính đi ra, Đoạn Lục Khí
vừa vặn từ trên ghế salon dùng tư thế tương đối mượt mà lăn xuống sàn.
Trên bàn đá cẩm thạch trong phòng khách bày một túi ni lông chứa đầy đồ,
trên túi ni lông còn in cực lớn nhản hiện “Tốc Khách” của cửa hàng tiện
lợi.
Tối hôm qua thấy Đoạn Lục Khí bộ dạng muốn ngủ trên sofa,
dường như lại có cái gì khó nói nên lời, Đoạn Đồng liền cố hết sức xem
xong văn kiện nhường quyền sử dụng phòng khách, cho mình một lý do nhất
định phải về phòng ngủ chính đi ngủ.
Vào lúc ấy đại khái là trời vừa rạng sáng, Đoạn Đồng có thể xác định trên bàn phòng khách không có cái túi đồ này.
Tiến lên mở cái túi ra, bên trong là ba bộ đồ rửa mặt mới tinh.
Nghe thấy tiếng Đoạn Đồng xột xoạt mở túi nilon, Đoạn Lục Khí nằm trên mặt
đất do mới vừa cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật, mơ mơ màng màng mở mắt
ra, khi nhìn đến anh hắn mặt tê liệt vạn năm, khuôn mặt khí khái hào
hùng nhưng cũng âm khí thì lập tức thanh tỉnh, từ dưới đất bò dậy.
“Em mua?” Đoạn Đồng chỉ chỉ túi dụng cụ thường ngày kia.
“Đúng rồi, anh, nhà của anh có đồ rửa mặt dư không?” Đêm qua Đoạn Lục Khí ở
trên ghế sa lon ngủ không yên, đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
Đoạn Đồng vẫn là một người sống một mình, khăn mặt, bàn chải đánh răng, ly
có lẽ đều là phần một người, sáng hôm sau, làm sao Đồ Tô Lưu và hắn rửa
mặt bây giờ?
Nghĩ như vậy liền trở mình từ trên ghế salon đứng
trên mặt đất, xuống lầu tìm nhà buôn bán cửa hàng tiện lợi 24 giờ Tốc
Khách mua ba bộ đồ rửa mặt.
“Em còn mua dùm cho anh Tiêu nữa.”
Đoạn Lục Khí nói, nhưng đầu óc vừa mới thanh tỉnh không biết tại sao bắt đầu thấy u ám, mí mắt bắt đầu run.
Hắn liếc nhìn điện thoại di động, ở trên hiện ra 6: 00 giờ sáng Bắc kinh.
Ngày hôm qua mới ngủ được một giờ, ngày hôm nay sáu giờ đã rửa mặt xong xuôi ăn mặc chỉnh tề, nếu để cho Đồ Tô Lưu biết, nhất định sẽ soi mói một
câu: Đây là anh của anh muốn theo tiết tấu tráng niên mất sớm hả!
Mỗi ngày thờ phụng ngủ chín tiếng mới có thể trường sanh bất lão, đầu óc
Đoạn Lục Khí bây giờ sắp bị hai chữ lấp đầy: Muốn ngủ muốn ngủ muốn ngủ
muốn ngủ.
Đoạn Đồng liếc mắt nhìn nửa người Đoạn Lục Khí đã ngã
về ghế sô pha, trên mí mắt và dưới mí mắt đã dính chung một chỗ, tự mình động thủ cầm phần rửa mặt của Thanh Tiêu trở về phòng ngủ.
Lúc
Đoạn Đồng mang thứ đó đặt ở toilet phòng ngủ chính đi ra, Thanh Tiêu
đang ngồi ở bên giường, khom người tìm cái gì đó trong vali.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Đối với Đoạn Đồng mà nói trọng điểm là, áo ngủ trên người của Thanh Tiêu đã bị cởi quăng dưới giường.
Thanh Tiêu vào giờ phút này là trần truồng nửa người trên tìm đồ.
Trong đầu Đoạn Đồng không ngừng thay nhau xuất hiện hình ảnh kiều diễm trong mộng tối hôm qua.
Nhất là khi mắt hắn không chớp nhìn chằm chằm phần lưng cực đẹp, đường cong
không ngừng theo động tác của Thanh Tiêu mà lên xuống.
Ánh mắt sau lưng dần dần chuyển thành nóng rực, Thanh Tiêu cho dù trì độn, cũng có thể cảm nhận được khác thường.
Động tác lật đồ của anh hơi ngưng lại, quay đầu, nhìn thấy Đoạn Đồng đang
nhìn anh, khuôn mặt nghiêm túc chăm chú, có chút ngượng ngùng, cười nói, “Đàn anh, em đang tìm một bộ quần áo, hình như chưa bỏ vào vali.” Dứt
lời âm cuối mang theo một chút ảo não: Mình nên cố gắng kiểm tra vali,
đồ vật thu xếp thực sự quá vội vàng rồi.
“Đồ rửa mặt mới anh để
trong phòng vệ sinh, em suy nghĩ coi còn thiếu cái gì, buổi sáng chúng
ta đi mua.” Sau khi Đoạn Đồng nói với Thanh Tiêu xong, định đến thẳng
phòng khách, nhưng trong nháy mắt lại đi đến cửa phòng ngủ chính, cực
nhanh liếc nhìn Thanh Tiêu, góc độ kia, vừa vặn không hề có vải vóc che
chắn trước mặt nên nhìn không sót một cái gì.
Vẻn vẹn liếc một chút, liền rất khó dời mắt đi.
“Đàn anh còn việc gì sao?” Thấy Đoạn Đồng sững sờ ở cửa, Thanh Tiêu buông quần áo trong tay xuống, cách Đoạn Đồng gần hơn, hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT