Tại sao nói Đoạn Đồng là nguyên nhân hại Đồ Tô Lưu, Đoạn Lục Khí đưa ra
quan điểm như sau: Lúc Đồ Tô Lưu và Đoạn Lục Khí cùng nhau đưa Laptop
đến DK cho Đoạn Đồng, trùng hợp gặp tổng giám đốc DK Diệp Phong, sau đó
Đồ Tô Lưu nhất kiến chung tình với Diệp Phong, cho nên mới đem bản thân
biến thành dạng này.
Nếu không phải Laptop Đoạn Đồng bị hắc, nhờ
Đồ Tô Lưu sửa giúp, thì sao Đồ Tô Lưu có cơ hội cùng Đoạn Lục Khí đi DK, Đồ Tô Lưu không cùng Đoạn Lục Khí đi DK thì sao có thể vừa thấy Diệp
Phong liền cảm mến, Đồ Tô Lưu không đối với Diệp Phong vừa gặp đã thương thì sao lại kéo Đoạn Lục Khí đi quán bar uống rượu tự giải sầu, làm hắn xài hết tiền sinh hoạt tháng này!
Nói đến tiền sinh hoạt… Đoạn
Lục Khí len lén liếc nhìn mặt Đoạn Đồng đang biến ảo không ngừng, thầm
nghĩ nên làm thế nào mở miệng đòi tiền Đoạn Đồng.
“Diệp Phong đã
có bạn trai, là quản lí chi nhánh DK Tư Đồ Bân.” Đoạn Đồng hời hợt nói
một câu như sấm nổ trên đất bằng, ở trong đầu Đoạn Lục Khí ầm ầm vang
vọng.
Chẳng phải là Đồ Tô Lưu vừa mới thầm mến đã thất tình?
Mặc dù Đoạn Đồng cũng không rõ hai người Diệp Phong và Tư Đồ Bân sẽ tiến
tới với nhau như thế nào, nhưng cảm tình hai người vẫn rất tốt, cả ngày
cũng hay cãi nhau ầm ĩ, hơn nữa cũng có thể rất ổn định.
Cho nên, trên cơ bản, Đồ Tô Lưu coi như là không vui.
Đồ Tô Lưu Nằm trên ghế salon đột nhiên đứng dậy, ánh mắt vẫn híp lại, miệng dường như đang nổi giận, hai má hơi co giật.
Phát giác vẻ mặt Đồ Tô Lưu không đúng, Thanh Tiêu lo lắng nói: “Có phải em muốn ói hay không?”
Đồ Tô Lưu giống như nghe hiểu, qua loa gật đầu, cả người đứng lung la lung lay, “Oa” Một tiếng, toàn bộ ói ra.
Đoạn Lục Khí Cách cậu ta gần nhất liền nhận lấy phần lớn nôn ọe, còn dư lại
đều chảy xuống đất, ngay cả ống quần Thanh Tiêu cũng gặp tai vạ, bị ô uế dính vào.
“Ha ha… anh ” -_-|| Đoạn Lục Khí không thể chịu đựng
ánh mắt càng ngày càng lạnh như băng của Đoạn Đồng, cười gượng nói: “Em, em sẽ lau sạch sàn nhà!” Lời nói lắp ba lắp bắp.
Dứt lời liền đỡ Đồ Tô Lưu vào phòng khách rửa sạch chất bẩn.
Nhà Đoạn Đồng. Phòng ngủ chính.
Sau khi Thanh Tiêu tắm xong, nằm ở một bên giường, nhịp thở rất nhanh đều đặn.
Ngược lại Đoạn Đồng ở một bên lăn lộn khó ngủ.
Mặc dù Đoạn Đồng nhắm mắt, trong đầu phác hoạ ra khuôn mặt điềm tĩnh khi
ngủ của Thanh Tiêu, còn khoác lên bộ đồ ngủ của hắn, che lại mảng lớn da thịt.
Xương quai xanh tinh xảo của Thanh Tiêu, da thịt trắng
noãn, lông mi vừa dài vừa dày vểnh lên, còn có khóe miệng cho dù trong
giấc mộng cũng mang theo độ cong nhàn nhạt giống như là một đốm lửa
thiêu đốt Đoạn Đồng, thân thể hình như có cái gì đang kêu gào, khiến cho lý trí thường ngày trong đầu dần dần sụp đổ.
Phòng khách cách vách không ngừng có tiếng động, càng làm ồn ào nội tâm vốn không an tĩnh của Đoạn Đồng.
Dưới cơn tức giận tích tụ, Đoạn Đồng bỗng mở mắt, đang định đứng lên đi đến
phòng khách nhìn coi Đoạn Lục Khí và Đồ Tô Lưu đang làm gì, nhưng môi
của hắn lại bất ngờ chạm tới thứ gì đó rất mềm mại.
Mặt của Thanh Tiêu và hắn kề rất gần, khoảng cách như vậy ngay cả hô hấp ấm áp của đối phương cũng cảm thụ được.
Hóa ra trong lúc vô tình, hai người đã cách gần như vậy.
Đoạn Đồng giờ phút này không thể nằm, hắn hầu như là chật vật xuống giường,
tim đập tốc độ cực nhanh, trên môi còn lưu lại hơi thở của Thanh Tiêu tỏ rõ hết thảy vừa phát sinh không phải là hư ảo, hơn nữa… Nụ hôn đầu của
mình đã cho Thanh Tiêu.
Lúc Đoạn Đồng đẩy cửa ra ngoài, Thanh Tiêu như trước nhắm hai mắt, nói cho đúng là không dám mở mắt, nhưng bên tai lại đỏ bừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT