Tiền Hàm là bạn ngồi cùng bàn với Diệp Linh Vận, Diệp Linh Vận tự nhiên
không trở mặt với cô ta, còn ôn hoà hỏi thăm “Cậu làm sao vậy?”
Tiền Hàm đang định mở miệng, nhưng rồi im lặng, nhìn Mạch Thiên Ngôn như là
đang đắn đo gì đó, mà không nói, ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn chỗ
ngồi của mình, ý tứ rất rõ ràng: Muốn Diệp Linh Vận đi với cô ta đến chỗ ngồi của bọn họ nói chuyện, có người ngoài như Mạch Thiên Ngôn ở đây
không tiện.
Mạch Thiên Ngôn tất nhiên nhìn ra ý tứ này, cũng cười, cúi đầu tiếp tục làm bài tập ngoại khóa tiếng Anh.
“Chuyện gì? Không thể nói bên kia sao? ” Đến chỗ ngồi, Diệp Linh Vận hỏi.
“Cậu có biết nam thần của cậu là tên biến thái hay không!” Tiền Hàm nhỏ
giọng, còn che miệng, hành vi kiêu căng mà giả bộ khiêm tốn, làm người
chung quanh chú ý.
Nhìn Tiền Hàm làm bộ làm tịch, Diệp Linh Vận có chút phiền chán, vẫn đè nén nóng nảy hỏi “Có ý gì?”
Tiền Hàm chỉ chỉ Khang Ninh Mông ở bên ngoài, “Cậu ta thích Cổ Hiểu Tùng, cậu biết không?”
Diệp Linh Vận gật gật đầu.
Tiền Hàm chỉ chỉ Thanh Tiêu, “Thầy ấy cũng thích nam nhân!”
“Ngày đó tớ nhìn thấy thầy ấy đi xem mắt với một cô gái khác, rồi bạn trai
thầy ấy đến!” Tiền Hàm nhanh chóng căn cứ vào việc lúc trước nghe được,
giả bộ dáng vẻ vô cùng phẫn nộ, “Cậu nói đồng tính luyến ái còn chưa
tính, còn định bắt cá hai tay đi xem mắt, loại cặn bã, biến thái này,
cậu còn coi thầy ấy là làm nam thần?”
Diệp Linh Vận nghe Tiền Hàm nói chắc như đinh đóng cột, sinh động như thật.Mạch Thiên Ngôn cũng nhìn về phía bọn họ, trong mắt còn mang theo mê muội.
Tiền Hàm cũng phát hiện Mạch Thiên Ngôn đang nhìn cô ta và Diệp Linh Vận,
lại cố ý nói lớn tiếng hơn, “Chuyện này cậu cũng không thể nói cho người khác biết, là bí mật giữa cậu và tớ!” Chính là muốn cho người chung
quanh cũng nghe được.
“Thầy Tiêu Tiêu không phải người như vậy.”
Diệp Linh Vận khoát khoát tay, nghe xong cái gọi là bí mật của Tiền Hàm
tựa như nghe phân tích cổ phiếu, nói chuyện vớ vẩn, đang định đi, lại bị Tiền Hàm kéo lại.
“Cậu cũng là nam, cậu không sợ bọn họ đối với
cậu nảy sinh tâm tư gì không tốt ư?” Tiền Hàm khuyên nhủ “Vốn cảm thấy
người như Khang Ninh Mông làm người không tốt, bây giờ lại cùng Thanh
Tiêu hoa tâm củ cải* như vậy, chắc do họ là loại người giống nhau, cậu…”
“Đủ rồi!” Thiếu kiên nhẫn trong mắt Diệp Linh Vận chợt lóe lên, hắn đẩy tay Tiền Hàm ra, nói “Cậu có cần phải làm như vậy không?”
Quan hệ Khang Ninh Mông và Tiền Hàm bắt nguồn từ một lần kỳ thi tháng.
Kỳ thi tháng lần đó học sinh ngồi ở phía sau Khang Ninh Mông sao chép đáp
án bài thi trắc nghiệm hóa học của cậu ấy, sau khi thi xong, Tiền Hàm
rất khinh bỉ nói với Khang Ninh Mông, “Cậu có cần phải làm như vậy
không”
Nhưng kỳ thi tiếp theo, Tiền Hàm liền hỏi Khang Ninh Mông đáp án hóa học.
Khang Ninh Mông đương nhiên không chỉ, còn kèm theo ánh mắt trả thù Tiền Hàm.
Sau lần đó, Khang Ninh Mông và Tiền Hàm coi như là công khai tranh đấu.
“Thầy Thanh Tiêu bắt được cậu gian lận cũng không có báo xử phạt cậu, người
như vậy còn chưa đủ tốt sao?” Có nữ sinh xung quanh nghe lõm bõm đối
thoại của bọn họ, chỉ cho là Tiền Hàm đối với Thanh Tiêu có ý kiến, phản bác lại châm chọc một câu “Nhưng cậu cũng đừng để tâm, dù sao cậu có
thể tốn mấy vạn để mua một lần xử phạt mà.”
“Lúc đó tớ đi WC, nào có cầm tờ giấy gì, Thanh Tiêu lại không có chứng cớ gì, đương nhiên
không thể bắt tớ!” Tiền Hàm cảm thấy mất mặt, vội vã giải thích không ai tin tưởng cô ta, Diệp Linh Vận cũng đi tìm Mạch Thiên Ngôn tiếp tục tán gẫu.
Cô ta nắm chặt nắm đấm, ngồi ở chỗ ngồi, thấy Khang Ninh Mông và Thanh Tiêu, trong mắt tràn đầy thù hận.
*Hoa tâm củ cải: Chỉ nam nhân không đứng đắn, đặc biệt là nam nhân quyến rũ nữ nhân và hay thay đổi thất thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT