Đợi lúc Thanh Tiêu rửa chén xong đi đến phòng khách mới phát giác trong phòng khách không có ai, không hề thấy bóng dáng của Đoạn Đồng và Cố Tự.

Đang buồn bực, trong phòng làm việc liền truyền đến tiếng vang lớn, ngay sau đó là âm thanh đồ vật rơi xuống đất giống như hiệu ứng domino truyền tới.

Đoạn Đồng và Cố Tự chắc định phá nát phòng làm việc nhà anh rồi?

Thanh Tiêu vội vã đẩy cửa phòng làm việc ra, lại bị hình ảnh trước mắt làm cho… chấn động.

Đặc biệt là nửa bên mặt của Đoạn Đồng còn có vết thương, với lại trong mắt Cố Tự còn có chút dữ tợn chưa kịp lui đi.

Trên mặt Cố Tự rõ ràng không có vết thương, giống như là đã chiếm ưu thế, vẻ mặt khinh thường lại kiêu căng.

Nhưng nếu như giờ phút này, có ai đó đến nắm chặt lấy bàn tay vừa đánh lên mặt Đoạn Đồng, sẽ phát hiện những ngón này cũng không cách nào bình tĩnh trở lại, vẫn còn hơn run rẩy.

“Hai người vừa làm cái gì hả?” Quay về đống bừa bộn cùng với mùi thuốc súng trong phòng, Thanh Tiêu bước lên trước.

Đoạn Đồng không trả lời, chỉ sờ lên nửa bên mặt bị thương của mình, ánh mắt trước sau không thay đổi.

Ngược lại Cố Tự thấy Thanh Tiêu liền có chút bối rối, bất giác lùi vài bước liền vấp phải đồ bị chính mình làm rơi, may mà phản ứng nhanh, vịnh vào cái bàn gần đó, mới không phải ngã xuống đất.

“Hiểu lầm.”

Đoạn Đồng từng luyện qua Tiệt Quyền đạo, Cố Tự bình thường chỉ thích ca hát, đánh đàn dương cầm, cũng tập múa, nhưng mà là hip-hop.

Nếu thật sự đánh nhau, Cố Tự không phải là đối thủ của Đoạn Đồng, cho nên bây giờ Đoạn Đồng nói anh ấy và Cố Tự có hiểu lầm, Thanh Tiêu cũng cứ như vậy mà tin tưởng.

Trước khi Cố Tự đi chỉ nở một nụ cười với Thanh Tiêu.

Nụ cười khổ sở kia làm cho trong lòng Thanh Tiêu như bị quất vào một phát thật đau.

Dù tính tình Cố Tự có không tốt đến mấy đi nữa, nhưng dẫu sao cũng là đàn em của Thanh Tiêu, vẫn có mấy năm tình cảm.

Đoạn Đồng còn ở bên trong phòng làm việc, không có ra tiễn Cố Tự.

Thanh Tiêu biết Đoạn Đồng không phải người lòng dạ hẹp hòi, sẽ không vì chuyện vừa rồi mà không muốn gặp Cố Tự.

Nhưng anh không biết bây giờ, Đoạn Đồng đang dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng làm việc.Rất khó tưởng tượng một Đoạn Đồng ngồi xổm trên mặt đất vẻ mặt đau khổ, đè nén nhặt từng món từng món đồ vật dưới đất đặt lên bàn.

Nhưng Thanh Tiêu nhìn thấy, mặc dù biểu cảm trên mặt Đoạn Đồng luôn là vạn năm không đổi, một chút cũng không nhìn ra bộ dạng đang đau khổ, đè nén.

Tình cờ Đoạn Đồng thoáng nhìn ra ngoài cửa liền thấy Thanh Tiêu đứng ở đó, trên mặt mang biểu tình rất khiếp sợ, cực kỳ khiếp sợ.

Đoạn Đồng tiếp tục yên lặng nhặt đồ vật trên mặt đất.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Đoạn Đồng vang lên, là Đoạn Lục Khí gọi tới.

Thanh Tiêu chợt phát hiện âm báo điện thoại của Đoạn Đồng giống với âm báo điện thoại của anh.

“Anh, phòng của anh sửa xong rồi!” Đoạn Lục Khí sung sướng hướng anh hắn tranh công.

“Nhanh như vậy?” Đoạn Đồng cau mày.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Đoạn Lục Khí không che giấu được đắc ý “Đây chính là do em giám sát đấy!”

“Em giám sát sao?” Đoạn Đồng do dự, lựa chọn nói “Lập tức sửa lại lần nữa, em đừng gây thêm phiền phức nữa.”

Đoạn Lục Khí bên kia, chỉ nghe một tiếng “Hì hì”, đã có người cười đến gãy lưng rồi.

“Ở đâu?” Đoạn Đồng hỏi.

“Ở nhà bạn xấu tốt nhất.” Đoạn Đồng nhìn Đồ Tô Lưu đang cười sung sướng còn kém lăn lộn trên mặt đất, thành thật trả lời anh hắn.

Việc thành thật trả lời đạt được chính là phản ứng cúp điện thoại nhanh chóng của anh hắn kèm với sự thương hại của Đồ Tô Lưu.

Đoạn Đồng cúp điện thoại là vì có một cú điện thoại khác vào lúc đó, hơn nữa là của công ty.

Đoạn Đồng và cấp dưới thảo luận một hạng mục mới mở của công ty, vẻ mặt thong dong lạnh nhạt, theo thói quen vừa nói vừa đút một tay vào trong túi quần.

Hơn nữa lúc này Đoạn Đồng cũng chưa thay âu phục ra, trên cơ bản có thể nhìn trộm phong thái anh ấy đang làm việc.

Đàn anh rất nghiêm túc… Đẹp trai ngây người… Thanh Tiêu nhìn một chút liền đỏ mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play