“Người anh thích kia, rốt cuộc là nam hay nữ vậy?” Uông Thái Cúc khó dễ
Thanh Tiêu, làm như không thấy, không ngừng truy hỏi “Nói đi nói đi, anh do dự như vậy, có phải là… Ha ha!” Uông Thái Cúc cười mập mờ, chẳng
biết trong đầu đang tự bổ sung dạng hình ảnh gì.
“Đầu năm nay,
quả nhiên chỉ có đồng tính mới là chân ái.” Uông Thái Cúc nửa thật nửa
giả than thở “Cô em còn nói anh thích em, nhất định kéo em tới gặp anh
một lần.”
Chỗ ngồi Uông Thái Vi, cách hơi xa Thanh Tiêu và Uông
Thái Cúc, nên không thể giống như Đoạn Đồng nghe rõ ràng nội dung hai
người nói chuyện được, cho nên bây giờ mới có thể bình tĩnh uống trà như vậy, chỉ nhìn chăm chú hai người nhưng lại không nghe được cái gì.
Cô uống mãi liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Tại sao Thanh Tiêu không cười, Uông Thái Cúc cũng không cười?
Tại sao lúc mới bắt đầu hai người ngoại trừ ăn một ít đồ ăn, còn về sau đều để đồ ăn sang một bên, Uông Thái Cúc giống như đang lầm bầm lầu bầu,
còn Thanh Tiêu thì vẫn cúi đầu?
Tại sao bàn bên cạnh thường xuyên nhìn Thanh Tiêu và Uông Thái Cúc? Chẳng lẽ vừa gặp đã yêu Uông Thái Cúc?
Tại sao lúc tính tiền, là tên đàn ông bàn bên cạnh thay Thanh Tiêu lấy hóa
đơn, chẳng biết còn nói gì đó với nhân viên thu tiền, sắc mặt Uông Thái
Cúc liền trở nên không tốt?
Uông Thái Vi nghi ngờ nhìn người đàn
ông tính tiền thay và Thanh Tiêu dần dần đến gần cô, mang theo một loại
cảm giác ngột ngạt vô hình tới.
“Có thể phải phụ ý tốt rồi.”
Thanh Tiêu xin lỗi, vẻ mặt lại lúng túng, thậm chí có chút tái nhợt,
giọng nói cũng yếu ớt thêm vài phần, nghe như là đang đè nén cái gì, rất chật vật.
Uông Thái Vi đoán do mấy lần Uông Thái Cúc thân cận
với người phía trước, nói không biết nặng nhẹ, cũng may Thanh Tiêu dễ
tính, không trách cứ, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái.Uông
Thái Vi cũng chẳng biết tại sao, theo bản năng nhìn người đi bên cạnh
Thanh Tiêu, Thanh Tiêu còn cười làm lành với người đàn ông bàn bên cạnh.
“Đây là Đoạn Đồng, đàn anh thời đại học của em.” Thanh Tiêu giới thiệu với
Uông Thái Vi, lại chuyển qua nói với Đoạn Đồng “Đây là giáo viên Uông
trường chúng em.”
Đoạn Đồng lạnh như băng phun ra câu “Chào chị.” Không cùng Uông Thái Vi nói nhiều, mà là trực tiếp hỏi Thanh Tiêu “Đi chưa?”
Khi Thanh Tiêu và Đoạn Đồng còn chưa đi quá xa, Uông Thái Vi loáng thoáng nghe được Đoạn Đồng nói với Thanh Tiêu “Về sau cấm”.
Về phần cấm cái gì, Uông Thái Vi không hề nghe rõ.
Trái lại là Uông Thái Cúc vừa mới đau lòng trả tiền cơm mang vẻ mặt chân tướng đi tới.
Nào có đạo lý lại để cho một cô gái xinh đẹp dịu dàng hiền thục động lòng
người như cô trả tiền bữa tối chứ?! Nội tâm Uông Thái Cúc sớm mắng người đàn ông bàn bên (Đoạn Đồng) bắt cóc Thanh Tiêu 3800 lần.
“Đàn
anh của Thanh Tiêu xem ra rất ưu tú, chắc tệ lắm cũng là quản lí chi
nhánh” Thích mắc chỉ đỏ lung tung của Uông Thái Vi chắc chắn sẽ không
bởi vì một lần thất bại mà từ bỏ làm mai mối, khích lệ Uông Thái Cúc nói “Vừa nãy con và Tiểu Thanh nói chuyện, cô thấy cậu ta liên tục nhìn hai con, nói không chừng, cậu ta có ý với con!” Lời nói đến sau cùng, bản
thân cũng cao hứng nở nụ cười “Nếu không cô tìm Tiểu Thanh, hẹn đàn anh
của em ấy ra cho hai người gặp mặt?”
Uông Thái Cúc nghe vậy, lập
tức xua tay, vội nói “Đừng, đừng, cô cũng đừng đẩy con vô hố lửa chứ.”
Mắt cô mù giả hay là mù thật vậy, thiệt thòi cô còn là giáo viên dạy ngữ văn nha, những tình cảm trai giá cũng đọc không công rồi? Chẳng lẽ
không cảm thấy trong lúc đó Thanh Tiêu và đàn anh Đoạn Đồng của anh ấy
có gì không bình thường sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT