Trốn anh lâu như vậy, lẽ nào cô vẫn định tiếp tục trốn ư? Bàn tay Diệp Như Thìn bất giác nắm chặt cốc nước, chìm trong suy tư.
Thẩm Hy Mạt, em đừng định ra khỏi thế giới của anh một lần nữa. Anh rút điện thoại gọi cho cô, nhưng một giọng nữ vang lên: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện tắt máy.”
Rõ ràng đã nói hôm nay sẽ gặp nhau ở đây, vì sao không đến? Diệp Như Thìn nhìn bàn thức ăn đã nguội hết, lạnh lùng nói với chủ quán: “Cô tính tiền cho cháu, tiện thể thu dọn thức ăn đi.”
“Cô bé đó không đến à, trước nay cô ấy có bao giờ thất hẹn đâu, lạ thật.” Bà chủ quán nhấc đĩa thức ăn lên, “Nguội cả rồi, để tôi hâm lại cho nhé.”
“Không cần đâu, cô dọn hết đi giúp cháu.” Diệp Như Thìn giọng kiên quyết.
Bữa tối của hai người biến thành buổi chờ đợi của một người, khiến ngày hè nóng nực càng thêm buồn tẻ.
Thẩm Hy Mạt không phải lần đầu đi làm với vết quầng dưới mắt, nhưng lần này thẫm hơn mọi ngày. Tiền Khê Khê vừa nhìn đã phát hiện ngay, kinh ngạc kêu lên: “Nói thật đi, tối qua chị đi tìm niềm vui ở đâu? Vết quầng này có thể sánh với quốc bảo đấy.”
“Bệnh tim của bà chị lại tái phát.” Thẩm Hy Mạt mệt mỏi nói, mặt buồn rầu.
Tiền Khê Khê tái mặt, vội vàng xin lỗi: “Hy Mạt, xin lỗi, em rút lại câu vừa rồi.” Nói xong, lại hỏi, “Sao bệnh tim của bà lại tái phát?”
“Tại bà ta, tại bà ta, tất cả tại bà ta…” Thẩm Hy Mạt nói nhỏ dần, như nói với chính mình.
“Bà ta là ai?” Tiền Khê Khê nghe thấy, vội hỏi.
“Là người chị không muốn gặp, là người bà chị ghét nhất.” Mặt sa sầm, Thẩm Hy Mạt khó nhọc dằn từng chữ, dường như dùng hết sức lực trong người.
“Nếu chị coi em là bạn, thì nói với em đi, đừng chịu đựng một mình.” Tiền Khê Khê vỗ vai Thẩm Hy Mạt, như muốn động viên cô.
“Là mẹ chị.” Thẩm Hy Mạt nói xong, mệt mỏi dựa lên vai Tiền Khê Khê.
“Mẹ chị ư?” Tiền Khê Khê vẫn nhớ Thẩm Hy Mạt chưa bao giờ nhắc đến mẹ, có lần ai đó nhắc đến, cũng chỉ cười trừ không nói.
“Mẹ chị và bà có thù oán gì hay sao?” Tiền Khê Khê hỏi.
“Nói thì rất dài, sau này có thời gian chị sẽ kể với em.” Thẩm Hy Mạt không muốn nhớ lại chuyện cũ, bởi vì đối với cô, mỗi lần nhớ lại là một lần đau khổ, cô từng ước ao giá mà quãng thời gian đó chưa từng tồn tại.
Tiền Khê Khê nhìn vẻ mệt mỏi của Thẩm Hy Mạt, cũng không gặng hỏi, chỉ an ủi: “Dù xảy ra chuyện gì, chị phải tin rằng, nỗi buồn nhất định sẽ qua.”
“Chị không sao, em khỏi lo cho chị.” Thẩm Hy Mạt mỉm cười, trở giọng vui vẻ, “Theo em, loại kem nào có thể xóa được những vết quầng này?”
“Chị dùng thử ‘Khê Khê’ xem, loại này đặc trị rất hiệu nghiệm.”
“Được.” Thẩm Hy Mạt đặt tay lên vai cô bạn nói: “Đợi khi em xóa hết được vết quầng dưới mắt em, chị sẽ dùng thử.”
Tiền Khê Khê im bặt không biết nói sao.
Hơn năm rưỡi chiều, ngoài cửa sổ trời vẫn sáng, lúc Thẩm Hy Mạt và Tiền Khê Khê ra khỏi tòa nhà của công ty thì nhìn thấy Diệp Như Thìn đang đứng tựa vào xe cách đó không xa.
Một tay anh để trong túi quần, tay kia kẹp điếu thuốc hút dở, trong làn khói mỏng thấp thoáng, bóng hình ấy trông càng sầu muộn.
Thẩm Hy Mạt không nhìn rõ nét mặt, nhưng có thể cảm nhận được sự khác thường của anh. Cô vẫn nhớ, anh hiếm khi hút thuốc, trừ những lúc tâm trạng rất xấu.
Cô bước đến, dùng lại bên anh. Còn Tiền Khê Khê đã bước lên hai bước, ngoái lại nhìn, thấy Thẩm Hy Mạt nháy mắt ra hiệu, liền hiểu ý, đứng đợi ở chỗ cách đó không xa.
“Hôm qua…”
Thẩm Hy Mạt còn chưa nói xong, Diệp Như Thìn đã nắm cổ tay cô, mặt lạnh băng, giọng nói còn lạnh hơn: “Em nhất định phải giải thích ư? Được, vậy em giải thích rõ cho tôi, hôm qua em đã đi đâu? Lẽ nào em cố tình biến mất mới là trả tôi món nợ ân tình, hả?” Tay anh xiết nhẹ.
Cơn đau từ tay lan đến ngực, Thẩm Hy Mạt nói giọng châm biếm: “Trong suy nghĩ của anh, em là người như thế ư?”
“Nếu không thì sao?” Diệp Như Thìn hỏi dồn.
Thẩm Hy Mạt vốn định giải thích rõ với anh, nhưng thấy thái độ anh như vậy, lại không muốn giải thích gì hết, chỉ nói: “Tùy anh nghĩ.” Nói xong, hất tay anh ra, quay người bỏ đi.
“Nói cho rõ rồi hãy đi.” Diệp Như Thìn lại nắm tay cô: “Em muốn chúng ta giằng co thế này mãi hả?”
“Nếu anh không cảm thấy mất mặt, thì cứ tiếp tục!” Thẩm Hy Mạt tỏ vẻ bất cần, chìa tay làm động tác mời.
Cứ coi như anh không thấy mất mặt, nhưng tôi thì có. Chúng ta thế này là sao? Thẩm Hy Mạt bất lực nghĩ.
“Chỉ là kéo tay thôi mà.” Tay Diệp Như Thìn từ từ dịch xuống dưới, nắm chặt tay cô.
Tay cô vẫn rất mềm, mềm đến mức như mọng nước. Anh bỗng chỉ muốn cứ nắm như thế này mãi mãi.
Thẩm Hy Mạt thử rút tay ra, nhưng lại bị xiết chặt hơn.
“Buông ra.” Cô nói nhỏ, đưa mắt nhìn Tiền Khê Khê phía xa, cũng may cô ta không ngoái lại, không nhìn thấy họ, nếu không, thực sự không biết giải thích cảnh tượng này thế nào với cô bạn đó. Là tình cũ trỗi dậy, hay tình cảm nhất thời bột phát? Bất luận là gì cũng không phải là câu trả lời tốt nhất.
Diệp Như Thìn nhếch môi, không có dấu hiệu buông tay cô ra.
Thẩm Hy Mạt đang không biết làm thế nào thì điện thoại của Diệp Như Thìn bỗng reo.
Ánh mắt anh dừng lại vài giây trên người cô, cuối cùng chuyển sang chiếc điện thoại, rồi bước hai bước ra ngoài nghe máy.
“Ờ, có chuyện gì không? Em để bạn đi đi, anh đang có việc.” Diệp Như Thìn im lặng giây lát, ngoái đầu nhìn Thẩm Hy Mạt, “Được, lát nữa anh đến.”
Anh cúp máy, trở lại chỗ cô, nói: “Hôm nay đến đây thôi nhưng…” Anh dừng một chút mới nói: “Em cho là kết thúc như thế này ư?”
“Anh sẽ vẫn đến tìm tôi?” Thẩm Hy Mạt cười nhạt. Cô biết rõ tính cách của anh, điều gì anh muốn, nhất định sẽ làm, bất kể phải dùng phương thức gì.
“Không chỉ có như vậy.” Diệp Như Thìn vừa nói vừa ấn chìa khóa vào ổ, một tiếng “tạch” vọng ra.
Anh sẽ không từ bỏ, vậy anh muốn gì? Thẩm Hy Mạt nhìn theo chiếc xe phóng đi, thầm nghĩ.
Đến nhà Thư Hàm, ấn chuông cửa, một lúc lâu sau mới có người ra mở cửa.
Thư Hàm đầu tóc sổ tung, mặc bộ đồ ngủ nhìn thấy Diệp Như Thìn, cất giọng khàn khàn nói: “Cuối cùng anh cũng đến.”
“Em bị làm sao?” Diệp Như Thìn nghiêng người bước vào, rồi đóng cửa.
“Như Thìn.” Thư Hàm ôm chầm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh.
“Không đi làm à?” Diệp Như Thìn đẩy nhẹ cô ra, nhìn sắc mặt cô quả thực rất xấu, liền hỏi: “Chân em sao vậy?”
“Buổi sáng thức dậy thấy người hơi mệt, em xin phép nghỉ, không ngờ tắm xong bước ra ngoài thì trượt chân ngã.” Thư Hàm vừa nói vừa đi đến trước mặt anh, bước chân hơi loạng choạng.
Diệp Như Thìn nghiêng người, vòng qua cô, đi đến sofa.
“Thấy em thế này, mà anh không giúp sao?” Cô tập tễnh bước từng bước đến sofa.
“Hình như em vẫn ổn mà?” Diệp Như Thìn cúi đầu lơ đãng nghịch cái gối ôm, không ngẩng lên.
“Vậy anh nghĩ là em lừa anh hả? Anh nhìn đi, nhìn chỗ này đi.” Thư Hàm vừa nói vừa chỉ vào đầu gối.
Lúc này Diệp Như Thìn mới ngẩng nhìn Thư Hàm, ánh mắt dừng trên đầu gối cô, quả nhiên đầu gối bị thương, nhìn rõ vệt máu và vết thương khá sâu.
“Có nghiêm trọng không?” Giọng anh mềm hẳn.
“Rất đau, chảy bao nhiêu máu.” Nói xong, cô chỉ vào thùng rác, “Nhìn thấy chưa?”
“Sao vết thương lại sâu như thế?” Diệp Như Thìn nhíu mày hỏi.
“Lúc ngã em làm đổ chiếc bình, cho nên mới thành ra thế này.”
“Vừa rồi trong điện thoại em bảo em không thể đứng lên cơ mà?” Diệp Như Thìn lộ vẻ không vui.
“Em không nói thế thì anh có đến không?” Cô ngồi xuống cạnh Diệp Như Thìn, tựa vào vai anh.
“Trong trường hợp này, em có thể gọi 120.”
“Việc này, chưa đến mức phải gọi 120.” Sau khi dừng vài giây lại nói tiếp: “Những lúc thế này, em rất mong có anh ở bên.”
“Chiếm dụng thời gian riêng tư của anh.” Diệp Như Thìn vừa nói vừa đứng dậy.
“Em sẽ đền bù.” Thư Hàm đứng dậy, kiễng chân, hôn nhẹ lên má anh, nhẹ như cánh chuồn chuồn chạm mặt nước.
Diệp Như Thìn giơ tay xoa mặt, nghiêm nghị nói: “Cách đền bù thế này, em nên dành cho người khác. Em đừng tìm anh mới là đền bù cho anh.”
“Nếu em không gặp anh, đương nhiên sẽ không tìm anh. Gặp anh rồi, em không đành từ bỏ.” Thư Hàm nói dịu dàng như nước, đôi mắt em như dòng suối.
Đúng, khi chưa gặp Diệp Như Thìn, cô đã sống rất phiêu. Nhưng sau cuộc gặp gỡ được mẹ sắp xếp, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã bị hút hồn. Lịch lãm và nho nhã, vẻ ngoài lạnh lùng, thậm chí ngay cái giọng lạnh nhạt khi nói chuyện, tất cả đều cuốn hút cô. Cảm giác này luôn đeo bám, khiến cô ngơ ngẩn. Cuối cùng, Thư Hàm đã tin thì ra trên đời có tình yêu sét đánh, chỉ là trước đây cô chưa từng gặp một người như thế. Bây giờ đã gặp, sao có thể để cơ hội tuột khỏi tay?
Diệp Như Thìn dường như không nghe thấy Thư Hàm nói gì, trông anh có vẻ bồn chồn. “Đưa em đến bệnh viện đi, em thật sự rất đau.” Thư Hàm nhăn mặt, ngẩng nhìn anh, mắt long lanh.
Vết thương ở đầu gối Thư Hàm đúng là không nhẹ, bác sĩ đã phải khâu hai mũi.
Diệp Như Thìn dìu cô ra khỏi bệnh viện, đứng bên đường chuẩn bị vẫy taxi.
“Để em về một mình, anh yên tâm được ư?” Thư Hàm lập tức hỏi.
“Anh vẫn đang bận chút việc.”
“Có việc gì quan trọng hơn em?” Giọng cô hơi nghẹn, cố kiềm chế thất vọng. “Rất nhiều.” Diệp Như Thìn nói ngay.
Trái tim Thư Hàm chợt lặng, như rơi xuống vực thẳm. Cô hít một hơi, im lặng hồi lâu mới nói: “Cho dù chỉ là bạn bình thường, anh cũng nên đưa em về chứ?” Giọng như cầu khẩn.
Diệp Như Thìn không nói, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt không biểu cảm.
“Được không?” Thư Hàm lại nài nỉ.
“Được!” Diệp Như Thìn trả lời, anh vốn định để Thư Hàm về, sau đó lại đến chỗ Thẩm Hy Mạt, nhưng thấy cô đi lại vẫn khó khăn, không có người đi cùng, nên quyết định đưa cô về.
Thẩm Hy Mạt vốn ghét bị người khác nghi oan, mà người khác đó lại chính là Diệp Như Thìn. Quả rất khó chịu, hết giờ làm cô không về nhà, mà hẹn gặp Trịnh Gia Vũ, địa điểm vẫn là nhà hàng “Hẹn gặp lại”.
Ngồi trên xe buýt, nhìn qua cửa sổ, ngắm dòng người qua lại và rặng cây xanh mướt lùi về sau, thầm ôn lại tất cả những gì Diệp Như Thìn đã làm cho mình, càng nghĩ càng không hiểu anh. Cô không hiểu tại sao anh lại trả nợ giúp cô món tiền lãi suất cao đó, không hiểu vì sao anh can thiệp vào quan hệ giữa cô và Trịnh Gia Vũ, càng không hiểu câu “anh chỉ muốn có em, chỉ cần em”… Đáng lẽ anh nên hận cô, mới phải! Ngày trước, người bỏ đi là cô, chính cô đã rời bỏ anh, để lại cho anh vết thương lòng không sao hàn gắn nổi.
Bây giờ, anh vẫn đến với cô, rốt cuộc là thế nào? Thẩm Hy Mạt lắc đầu không muốn nghĩ nữa
Cảnh vật nối nhau vụt qua trước mắt như bức tranh phong cảnh di động, trang trí cho tầm nhìn của cô. Mùa hạ ban ngày luôn rất dài, thành phố vẫn chưa lên đèn, ánh nắng cuối chiều hắt lên tay cô, cảm giác hơi nóng loang dần.
Bỗng, một bóng người mảnh khảnh thoáng hiện trước mắt, thấp thoáng đằng sau cây ngô đồng trên vỉa hè. Cô ghé sát cửa sổ, bàn tay vô thức ấp lên tấm kính.
Trước cổng bệnh viện, người qua lại ồn ào, nhưng thế giới của cô lại dần dần yên tĩnh.
Xe buýt tiến gần tới bệnh viện, anh rõ dần, lớn dần trong tầm mắt cô.
Anh mặc sơ mi màu xanh da trời và quần dài màu đen, một bộ trang phục hết sức giản dị, nhưng vẫn thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
Là anh, nhất định là anh.
Anh ở đâu dường như cũng gây chú ý, ngay cả giữa đám đông.
Anh đang dìu một cô gái, cô ta thân thiết tựa vào người anh, lúc ngẩng nhìn anh, ánh mắt yếu đuối long lanh đến nao lòng.
Cô biết cô ta, người yêu của anh.
Thẩm Hy Mạt từng nghĩ, sau khi họ chia tay, nhất định sẽ có giai nhân nào đó cặp kè bên anh, nếu gặp lại, cô sẽ mỉm cười chúc mừng, hay đau thấu tâm can? Cô đã tưởng, nếu bắt gặp cảnh đó, mình sẽ không đau khổ, không bận tâm, càng không rơi lệ, nhưng cô đã nhầm, lòng cô vẫn dậy sóng.
Thì ra, nhìn thấy người mình từng yêu ở bên người khác, lòng lại đau đến thế, nỗi đau y hệt lúc mới chia tay.
Cô không thích mình như thế, cũng như không thích mình từng nói lời chia tay với anh.
Cuộc tình đó bất đắc dĩ kết thúc, giống như một dạ tiệc thịnh soạn, họ là tân khách mặc những bộ trang phục sang trọng, ăn sơn hào hải vị, sau khi tiệc tàn, vẫy tay tạm biệt, không bao giờ gặp lại.
“Đã đến bệnh viện Nhân Dân, hành khách cần xuống, xin chuẩn bị.” Tiếng nhân viên bán vé vang lên cắt ngang suy nghĩ miên man của cô.
Đến nhà hàng “Hẹn gặp lại”, những món ăn hấp dẫn đã bày trên bàn, nhưng Thẩm Hy Mạt không có tâm trí nào để ăn, gọi mấy chai bia, uống một mình, đến khi Trịnh Gia Vũ khuyên uống từ từ, uống ít thôi, cô mới bỏ cốc xuống, rồi vừa ăn vừa uống tiếp.
Tối đó, Thẩm Hy Mạt không biết mình đã uống bao nhiêu, cũng không biết Trịnh Gia Vũ nói những gì, chỉ biết nỗi buồn đã xâm chiếm toàn thân, lúc này mới cảm nhận sâu sắc câu thơ “cử bôi tiêu sầu, sầu cánh sầu.”
Ánh nắng ấm áp như những chú tiểu yêu tinh nghịch len qua khe cửa, từng tia lọt vào phòng ngủ. Cửa sổ vẫn mở, gió lùa vào, thổi căng bức rèm màu xanh.
Thẩm Hy Mạt từ từ mở mắt, ngửi thấy mùi lạ, xung quanh cũng toàn vật lạ, hiện ra khuôn hình vàng vàng dưới ánh nắng.
Mình đang ở đâu? Thẩm Hy Mạt ngồi bật dậy, nhìn tấm chăn mỏng kẻ ca rô xanh trắng đắp trên người, lại nhìn chiếc váy ngủ lạ đang mặc, kinh ngạc vô cùng.
Ấn huyệt thái dương đang giật rất mạnh, cảm thấy hơi đau. Ánh sáng quét qua quét lại trên mặt, cảm giác hơi chói mắt
Tối qua, cô nhớ mình đã đi ăn với Trịnh Gia Vũ, uống rất nhiều bia, cô vốn không dễ say, cuối cùng đầu óc quay cuồng, như có thiên binh vạn mã tung hoành, sau đó… trí nhớ dường như đột ngột dừng ở đây.
Lẽ nào Trịnh Gia Vũ đã đưa mình đến khách sạn, nhưng… Thẩm Hy Mạt giơ tay che ánh nắng mặt chói hắt vào mặt, nhìn vào chiếc tủ đầu giường, bên trên để một khung ảnh, liền cầm lên xem. Trong ảnh có ba người, người phụ nữ dựa vào người đàn ông, tay người đàn ông bế một đứa trẻ, đứa trẻ trông rất giống Trịnh Gia Vũ. Lúc đó, Thẩm Hy mạt mới xác định đây không phải là khách sạn, mà là nhà riêng của Trịnh Gia Vũ, một cảm xúc lạ lùng nhen trong lòng, bủa vây khiến cô ngộp thở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT