“Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chứ sao!” Hạ Đông Noãn không kịp nghĩ bật thốt, chọc giận Y Vận Hàm.
“Ai cần em tiếc nuối làm gì, em có thể không cần mà! Tôi chính
là vậy đó, em muốn làm gì thì làm, đừng ép tôi làm mấy chuyện đó được
không. Hạ Đông Noãn, em không cần nói mình cao thượng như vậy, cuộc đời
của tôi không cần em đồng tình, thương hại hay chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép!!!” Lần này Y Vận Hàm dùng lực rất mạnh gạt tay Hạ Đông Noãn
ra, cũng vì Hạ Đông Noãn không chú ý, liền để cô trực tiếp thoát khỏi
gọng kềm của nàng. Trong ánh mắt trống rỗng thế nhưng lại loé ra quang
mang phiền não.
Mãi đến khi bị Y Vận Hàm dùng sức hất tay ra, Hạ Đông Noãn mới
đột nhiên ý thức được mình nói thật sự quá nặng lời, vốn Y Vận Hàm đã
cực kỳ nhạy cảm với đề tài này, đột nhiên lúc đó không kịp nghĩ nói ra
những lời tổn thương người, thật giống như xát muối lên vết sẹo của chị
ấy. Bàn tay kia rụt về, ngay cả trái tim Hạ Đông Noãn cũng thấy đau.
“Em, em xin lỗi!” Hạ Đông Noãn rụt rè nói xin lỗi, nàng cũng
không biết vì sao cứ liên quan đến Y Vận Hàm, cảm xúc lại giống như
không có nắp, dù làm thế nào cũng không khống chế được. Nàng cũng không
muốn kết thúc như thế. Hạ Đông Noãn thập phần ảo não.
“Chuyện đó, tiểu Noãn, cậu ấy không cố ý đâu, cậu ấy cũng nói
với em, nói nhìn chị thế này cậu ấy đau lòng muốn chết, lại không thể
thay cho chị, nếu cậu ấy móc mắt mình ra cho chị mà có thể chữa khỏi cho chị, khẳng định cậu ấy sẽ làm thế! Chỉ là không muốn nhìn chị không vui thôi!” Trần Mặc thấy tình thế không đúng liền mở lời giảng hoà. Tuy nói hơi quá lời, nhưng cũng đủ để hình dung tâm tư của Hạ Đông Noãn. Trần
Mặc đã tự mình trải qua dạng cảm xúc không được tự nhiên đó, cô biết tuy hai người trong cuộc cảm thụ sâu sắc, nhưng điều đó cũng không có nghĩa họ nhìn rõ ràng. Đôi khi cô nhìn Hạ Đông Noãn và Y Vận Hàm, không khỏi
nghĩ có phải mình cũng từng làm tổn thương Lương Sơ Lam dưới dạng tình
huống tương tự không.
“……”
“……”
Hai người đều bị một câu khoa trương đó của Trần Mặc làm đờ đẫn, lâm vào một dạng trầm tư kỳ quái.
Y Vận Hàm bị sự si tình của Hạ Đông Noãn làm cho cảm động một
lần nữa, tình cảm mênh mông trong lòng giống như hồng thuỷ mãnh thú, sắp không khống chế được mà tràn ra. Từng cảnh từng cảnh trước kia hiện ra
trước mắt, nụ cười của Hạ Đông Noãn, nước mắt của nàng, nàng tinh nghịch cùng ẩn ẩn gợi cảm, thì ra hết thảy mọi thứ cô chưa từng quên, ngược
lại bởi vì dụng tâm để nhớ mà ký ức càng khắc sâu.
Cô không rõ, với thái độ đó của cô, lại ở tình trạng này, sao
Hạ Đông Noãn còn có thể lưu luyến như vậy. Rốt cuộc em ấy còn cố chấp
cái gì? Mình còn có điểm nào đáng giá để yêu.
Nhưng cô lại không biết, yêu, vốn sẽ không nói lý lẽ. Chính là, không phải người không gả, không phải người không cưới.
Mà Hạ Đông Noãn lại bắt đâu thật sâu tự hỏi những lời này. Nếu
lấy hai mắt của mình để đổi, mình sẽ nguyện ý sao? Câu tự hỏi trong vỏ
đại não không theo kịp dây thần kinh phản xạ có điều kiện, Hạ Đông Noãn
còn chưa kịp nghĩ, đáp án khẳng định liền bật ra. Lần đầu tiên Hạ Đông
Noãn tinh tường biết, rốt cuộc sự tồn tại của Y Vận Hàm đối với mình là
gì. Nàng nhìn vẻ mặt phức tạp của Y Vận Hàm, trong ánh mắt là thứ nhu
tình như nước chưa bao giờ thấy.
Hạ Đông Noãn lại nắm tay Y Vận Hàm một lần nữa, lần này Y Vận Hàm cũng không né tránh theo phản xạ.
“Hai người đi chơi giải sầu đi, tôi cảm thấy Hà Lan không tệ.” Trần Mặc đề nghị.
“Được!”
Hạ Đông Noãn nhìn Y Vận Hàm, nghe lời đề nghị của Trần Mặc,
không hề nghĩ ngợi, đáp ứng mà không hề do dự. Kỳ quái là Y Vận Hàm cũng không phản kháng, cũng không lên tiếng cự tuyệt, chẳng qua biểu tình
phức tạp tràn ngập trên mặt, làm cho người ta không nhìn thấu rốt cuộc
cô đang suy nghĩ gì.
Cùng trò chuyện với nhau chẳng mấy chốc đã đến xe, ba người võ
trang hạng nặng, chỉ dựa theo thân hình cũng không nhìn ra ai là ai, ánh đèn flash không ngừng loé lên bắt đầu từ cửa, có người còn quấy rầy mấy hộ gia đình xung quanh, chụp từ trên cao xuống. Chẳng qua cũng đều chỉ
có thể chụp được cảnh tượng vài người vội vã lên xe, trừ chụp được cảnh
một người gắt gao nắm tay một người ra, căn bản ngay cả cơ hội phỏng vấn cũng không có. Mấy tấm ảnh đó căn bản không thể nhận ra ai là ai, nói
là Trương Tam Lý Tứ đều được, lần này vồ hụt khiến mấy tạp chí lớn tức
giận đến giơ chân.
***
Đây cũng là lần đầu tiên từ sau sự kiện bắt cóc ngày đó Hạ Đông Noãn gặp lại Y Thịnh. Vấn đề về mắt của Y Vận Hàm, nàng hoặc ít hoặc
nhiều cũng biết một chút, bởi vì từ sau khi nàng gặp lại Y Vận Hàm rồi
phát hiện người đó mù, đã bắt đầu điều tra. Trên thế giới này không có
bức tường nào không có gió lùa, không có giấy nào gói được lửa. Cho dù Y gia cố ý giấu diếm, nhưng vẫn có thể điều tra ra.
Cho nên khi nàng nghe nói sự việc là do một cái tát của Y Thịnh dưới cơn thịnh nộ, khiến Y Vận Hàm đứng không vững, ngã đập đầu vào cây cột khiến cho bị tụ máu chèn ép dây thần kinh trong não, tạo thành mất
thị giác vô thời giạn, nàng rốt cuộc không còn hảo cảm gì với ông lão
đó, chỉ còn lại phẫn nộ cùng đau lòng. Trách không được khi đó nói gì Y
Vận Hàm cũng đòi chia tay với mình, trách không được lúc đó cô lại nói
những lời nhẫn tâm như thế trên điện thoại, thậm chí cũng không nguyện
gặp mặt một lần.
Nàng không nói cho Y Vận Hàm biết mình muốn đi gặp Y Thịnh, chỉ một mình đơn thương độc mã xâm nhập vào nhà họ Y. Nàng không cho rằng Y Vận Hàm sẽ tán đồng với cách mình thực hiện, nhưng nàng không thể không làm như vậy. Nàng phải vì Y Vận Hàm, cũng vì chính mình mà dũng cảm một lần, công khai tình yêu của mình, dùng tính mệnh để bảo hộ người mình
muốn bảo vệ. Nếu không nói rõ ràng với người Y gia, về sau nếu lại xảy
ra chuyện gì làm tổn thương Y Vận Hàm, Hạ Đông Noãn không biết mình sẽ
phản kích gì nữa.
Hạ Đông Noãn đến Y gia, khi người giúp việc thông báo lên, Y
Thịnh đang câu cá. Từ sau khi tự tay ông đánh cháu gái thành mù, Y Thịnh liền dùng phần lớn thời gian cho việc câu cá. Tuy nói là câu cá, nhưng
câu lên rồi lại thả toàn bộ cá trở lại ao, như thế lặp đi lặp lại không
ngừng.
Bởi vì chuyện của Y Vận Hàm, Y Thịnh suy nghĩ rất nhiều, nghi
ngờ giá trị quan, nhân sinh quan mà hơn nửa đời người cũng chưa từng
nghi ngờ. Ông hối hận cái tát đó của mình, cũng đồng thời không ngừng
nghi hoặc, quyết định mình đưa ra, thẳng tay đối với người bên cạnh rốt
cục có phải chưa từng đứng ở góc độ của họ để suy nghĩ hay không. Cứ
nghĩ mình muốn tốt cho bọn họ, cho nên quyết định thay cho họ, cũng
chính vì thế nên mới làm cho con gái con trai của mình cho đến giờ cũng
chưa bao giờ tâm sự với mình.
Hạ Đông Noãn xuyên qua đình viện, đi ở nơi mà mình chưa từng
bước tới hai năm qua, theo phương hướng người giúp việc chỉ, đi tới bên
cạnh ao, thấy Y Thịnh ngồi bên bờ, so với hai năm trước lưng càng còng,
lại làm cho nàng trong nháy mắt cảm giác được ông già nua. Đây là điều
hai năm trước nàng không cảm giác được. Đợi Y Thịnh xoay người lại, Hạ
Đông Noãn quả thật kinh ngạc, chạm phải là ánh mắt thoáng đục ngầu mà
không hề vững như Thái Sơn của Y Thịnh.
“Cô tới rồi?”
Y Thịnh nhìn cô gái rõ ràng trưởng thành hơn rất nhiều, không
bao giờ còn cúi đầu khi nhìn thấy mình, không dám đối diện với mình ở
trước mặt. Nghĩ tới khi đó, cũng là cô gái nhìn qua rụt rè khiếp đảm này đơn thương độc mã xông thẳng vào sào huyệt cứu cháu gái mình một mạng.
Lúc ấy ông không hiểu, hiện tại lại biết đó là sức mạnh của tình yêu.
Mấy năm qua, ông cảm thấy mình và đứa con gái của nhà họ Hạ có thể còn
có cơ hội gặp lại, chỉ là không biết cần tận hai năm.
“Phải, Y lão gia tử, lần này tôi đến là vì muốn đưa Y Vận Hàm
đi.” Hạ Đông Noãn đón nhận ánh mắt già nua của Y Thịnh, đi thẳng vào chủ đề, không quanh co lòng vòng chút nào, anh dũng giống như một nữ kỵ sỹ
trên chiến trường, mà trong giọng nói cũng không nghe ra nửa phần khiếp
đảm.
“Cô có biết mình đang nói gì không.” Thanh âm thương lão của Y Thịnh truyền đến, hàm chứa ẩn ẩn khiếp sợ.
“Tôi đương nhiên biết mình đang nói gì. Tôi nói tôi muốn đưa
chị ấy đi!” Thanh âm không chút nghi ngờ đắn đo của Hạ Đông Noãn lại
vang lên.
“Đưa con bé đi đâu?”
“Một nơi có tôi và chị ấy.”
“Rời khỏi thành phố này?” Y Thịnh ẩn ẩn có chút giận dữ.
“Cũng không nhất định, có lẽ chu du thế giới, có lẽ định cư ở nơi nào đó.” Hạ Đông Noãn nói rất kiên định.
“Hừ, cô dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ đáp ứng?” Quải trượng
trên tay Y Thịnh đập xuống đất “bang bang”, cho dù có lỗi, cũng là cảm
thấy có lỗi với cháu gái của mình, cũng không phải do một vãn bối như Hạ Đông Noãn dùng thái độ võ đoán mà thông tri như vậy nói ra.
“Là ngài mang đi ánh sáng của chị ấy, hiện tại sẽ do tôi phụ
trách đem lại ánh sáng cho chị ấy một lần nữa. Cho dù ngài không đồng ý, cho dù ngài dùng hết thủ đoạn, tôi cũng sẽ không thoả hiệp, ai bảo tôi
yêu chị ấy hơn ngài yêu chị ấy!” Hạ Đông Noãn không sợ hãi chút nào,
trong ánh mắt uy nghiêm bắn ra hàn quang. Có lẽ cho dù đã trải nghiệm
rèn luyện hai năm, nàng vẫn không học được cách dùng thái độ khẩn cầu để đạt được mục tiêu của mình. Nàng không muốn làm cô gái bị bó tay bó
chân ngày trước, mà là một dũng sĩ có thể bảo vệ người mình yêu.
Khí huyết tràn lên khuôn mặt Y Thịnh, đối diện với lời chất vấn ngầm chứa chỉ trích của Hạ Đông Noãn, một câu ông cũng không nói được.
Cô ta nói phải, là chính ông đã cướp đi ánh sáng của cháu gái mình, đây
là chuyện mà ông hối hận cả đời này, cũng là chuyện ông vẫn muốn cố gắng bù đắp, nhưng lại chỉ có thể nhìn Y Vận Hàm càng tiêu cực mà không thể
làm gì.
“Y lão gia tử, Y Vận Hàm sẽ không trách ngài, hôm nay tôi gạt
chị ấy tới tìm ngài, hy vọng ngài có thể yên tâm giao chị ấy cho tôi.
Cho dù tôi còn chưa đủ chín chắn, không đủ tiền vốn, nhưng trái tim này
vĩnh viễn yêu chị ấy, thương chị ấy hơn bất kỳ ai khác.”
Những lời đó của Hạ Đông Noãn không phải nói khoác, Y Vận Hàm
quả thật không oán hận ông của mình, cô chỉ oán hận vận mệnh mà thôi,
nhưng chỉ oán hận cũng làm cho cô đau lòng khôn nguôi. Hạ Đông Noãn hy
vọng dùng thành khẩn để cảm hoá Y Thịnh, nàng không cầu ông lão này có
thể hiểu được tình cảm của hai người, chỉ cầu không ngăn trở, không cần
lại đả bổng đánh uyên ương là được.
“Tình cảm kinh thế hãi tục như thế của hai đứa con gái, chẳng lẽ cho tới giờ cô cũng chưa từng nghĩ mình đã sai sao?”
“Cho dù có sai cũng không hối hận. Khi Y lão gia tử còn trẻ
chẳng lẽ không từng huyết khí phương cương, không oán không hối như
thế?”
Y Thịnh dùng đôi mắt già nua nhìn chằm chằm nhất cử nhất động
của Hạ Đông Noãn, nhưng lại từ thân hình nho nhỏ ấy cảm nhận được thứ
năng lượng cường đại, không chút ý thoái nhượng mình, ngược lại anh dũng cố gắng đấu tranh vì tình cảm của mình. Đây là một cuộc đánh cờ giữa
hai người, nhưng ngay từ đầu Y Thịnh đã biết mình thua, thua bởi một cô
nhóc.
Trong đầu ông quay cuồng hiện lên hình ảnh của rất nhiều người. Chàng trai nghèo mà con gái mình từng yêu, mối tình đầu của đứa con
trai bị mình mắng đến phải rời đi, còn cả vì áp lực, tình cảm mà mình
buông tay khi còn trẻ, lúc ấy chỉ sợ cũng có thứ cảm xúc không sợ trời
không sợ đất này.
Đối mặt với Hạ Đông Noãn, Y Thịnh đột nhiên cảm thấy mình vĩnh
viễn luôn sắm vai hung thủ đã cướp đoạt hạnh phúc của cháu gái, thậm chí là đao phủ giết chết hạnh phúc của chính mình. Người mong bọn họ hạnh
phúc nhất là mình, nhưng làm cho bọn họ trở nên lạnh lùng vô tình cũng
là mình. Giống như chỉ trong nháy mắt, Y Thịnh héo mòn, ngay cả khí thế
cũng yếu đi.
Một kẻ độc tài mà trước giờ vẫn đinh ninh cho rằng mọi quyết
định của mình đều đúng, muốn ông thừa nhận sai lầm của mình chính là khó khăn như vậy. Nhưng giờ khắc này, ký ức cùng sự thật luân phiên hiện
lên, như thể không chấp nhận không được. Mặc kệ có phải lập trường bất
đồng hay không, ông bị lòng dũng cảm của Hạ Đông Noãn làm cảm động. Cho
dù khi còn trẻ mình từng có tâm tư như vậy, nhưng cũng không đủ dũng khí như thế để đối nghịch với toàn bộ thế giới.
Ông xoay người đi, nói: “Đưa con bé đi đi! Nhớ rõ lời cô nói,
trao cho con bé hạnh phúc!” Trong ánh mắt già nua, lăn dài một giọt nước mắt đục ngầu, lại không để Hạ Đông Noãn thấy.
“Tôi sẽ!” Hạ Đông Noãn gật gật đầu với bóng lưng kia, trịnh
trọng hứa hẹn, cũng là lần đầu tiên từ khi mình gặp gỡ Y Vận Hàm, cho
bản thân một câu trả lời.
Y Thịnh khoát tay áo: “Cô đi đi!” Nói xong, thân ảnh ở tuổi xế
chiều tiếp tục ngồi xuống, nhìn cá mình câu lên, bỗng nhiên vươn tay ra, đổ toàn bộ chúng trở lại ao.
Thì ra, có những thứ cầm lâu như vậy, chung quy cũng phải buông tay. Sinh mệnh linh động như thế, há có thể dùng một cái thùng để giam
dữ nó. Đại dương mênh mông mới là nơi nó chân chính thuộc về. Đáng tiếc, hiểu ra phải chăng đã quá muộn.
Hạ Đông Noãn lẳng lặng rời khỏi đình viện, từ sau khi ra khỏi Y gia, nàng thở phào nhẹ nhõm, tâm tình thoải mái như bầu trời sau cơn
mưa. Ai nói nàng không sợ hãi không khẩn trương, chẳng qua cái gì so ra
cũng không bằng sự nhận thức của người nhà, lời chúc phúc của người thân mới là lời chúc phúc lớn nhất. Cho nên dù hiện tại nàng nhớ tới đều
nghĩ mà sợ, nhưng vẫn thành công.
Y Vận Hàm biết Hạ Đông Noãn một mình đi tìm Y Thịnh là khi hai
người đang ở trong một tiệm cà phê nho nhỏ ven đường ở Hà Lan, cô cầm
cái ly gõ nhè nhẹ, nghe Hạ Đông Noãn ôn nhu kể lại những gì đã xảy ra.
Hình ảnh rất bình thường, không có phát hiện gì kinh người, lại tràn
ngập niềm hạnh phúc nhàn nhạt. Khi cô nghe khẩu khí bình thản đó của Hạ
Đông Noãn, vô cùng đơn giản kể chuyện xảy ra giữa nàng và ông của mình,
cô rất khó có thể tưởng tượng, Hạ Đông Noãn rốt cuộc đã dùng ngữ khí và
thái độ gì để thuyết phục người ông tồn tại như đế vương đó.
“Cho nên chính là như vậy, em nói nếu ông ấy không chịu trả Y
Vận Hàm lại cho em, em sẽ khóc cho ông ấy xem. Có lẽ ông ấy sợ em khóc
ngập nhà mình, cho nên đồng ý. Ha ha.” Hạ Đông Noãn vừa cười vừa nói cho Y Vận Hàm, trong nụ cười tươi có sự ấm áp mà ngay cả thái dương cũng
thẹn thùng, rạng rỡ toả ra.
“Ít dẻo miệng thôi!” Y Vận Hàm mới không tin khi Hạ Đông Noãn
gặp ông mình sẽ nói thế. Cô không biết rốt cục Hạ Đông Noãn dùng cách gì để chinh phục người ông cố chấp của mình, nhưng điều duy nhất có thể
xác định là, không dễ dàng như nàng nói.
“Đâu có, thật sự là vậy mà. Để em dẫn chị tới chỗ này.” Hạ Đông Noãn vẫn duy trì mỉm cười, những ngày qua là quãng thời gian nàng an
tâm nhất. Tuy tính tình Y Vận Hàm vẫn có chút không nắm bắt được, thường xuyên tiêu cực, nhưng cũng may số lần như vậy càng ngày càng ít. Dùng
hai tay chạm vào hoa tulip, khi gặp cối xay gió trong ký ức, Y Vận Hàm
sẽ bày ra lòng hiếu kỳ như một đứa trẻ nhỏ, làm cho Hạ Đông Noãn vừa đau lòng lại cao hứng.
Đề nghị của Trần Mặc thật sự rất có ích, quãng thời gian giản
đơn bình lặng như người thường này có một loại ma lực, làm cho cõi lòng
rối rắm vì mọi chuyện nơi thế tục đều lắng đọng xuống. Trẻ em ở Hà Lan
mới hai ba giờ chiều đã tan học, nhiệm vụ duy nhất của chúng là nằm trên bãy cỏ phơi nắng. Những đứa trẻ đó gặp Y Vận Hàm cũng không hề sợ người lạ chút nào, vây quanh bên người các nàng ca hát, đùa giỡn, một loại
cảm giác tràn ngập sức sống làm cho Y Vận Hàm vốn rất lo lắng cũng bắt
đầu lộ ra nụ cười tươi như ánh mặt trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT