Trong tầm mắt Y Vận Hàm là bóng tối, nhưng theo tiếng gọi thưa
thớt chung quanh dần biến thành tiếng gào đinh tai nhức óc, cô cũng biết sự tình đã cực kỳ bất ổn không bình thường. Có lẽ sau khi mất đi thị
lực, con người sẽ trở nên không có cảm giác an toàn lạ thường. Y Vận Hàm không biết chung quanh đã xảy ra chuyện gì, chỉ là tiếng gào thét chói
tai liên tiếp phát ra ngày càng gần.
“Đừng sợ.” Hạ Đông Noãn vội vàng nói với Y Vận Hàm. Nàng bình
tĩnh nhìn thoáng qua nét mặt mờ mịt lại tràn ngập lo lắng của Y Vận Hàm, theo bản năng muốn ôm cổ cô, ngăn trở mọi người lao tới. Nhưng sau nghĩ lại thấy không ổn, làm thế vẫn có khả năng bị thương, mà quan trọng hơn mục tiêu của họ là mình, cũng không phải Y Vận Hàm.
Xem ra cũng chỉ có thể làm vậy.
“Tự ôm mình, chờ em!” Hạ Đông Noãn nói với Y Vận Hàm, nhét chìa khoá xe vào tay cô. Hít sâu một hơi, nhanh chóng cởi giày cao gót cao
tám phân dưới chân ra, ném qua một bên, để chân trần đột nhiên vọt tới
trước. Hành động này làm cho đám đông đang giơ biển hơi sửng sốt. Trong
phút chốc đó, khoảnh khắc sắp lao tới chỗ họ, Hạ Đông Noãn đột nhiên
chuyển hướng liều mạng chạy như điên về phía sườn tây của quảng trường,
vừa chạy vừa lấy di động trong túi ra.
“Mặc Mặc, tôi ở quảng trường bị fan nhận ra, cậu mau đến đây
đưa Y Vận Hàm đi đi. Tôi đang ở phía tây, chạy trên con đường bên sườn
tây.” Hạ Đông Noãn không kịp thở nói một hơi.
“Được, tôi lập tức đi ngay, cậu kiên trì một chút, tôi sẽ đi
đón cậu.” Trần Mặc bị lời Hạ Đông Noãn nói doạ cho giật thót, vội vàng
nói một tiếng với Linda, để nàng ngồi chờ, bỏ chạy ra ngoài. Cô không
chú ý tới có một ánh mắt rất đỗi quen thuộc, cũng đã rất lâu không liên
lạc đầy thâm ý nhìn theo mình. Cô đi thẳng xuống lầu, chạy tới quảng
trường.
Y Vận Hàm ngơ ngác đứng đó, bị nỗi bất lực đầy trời che phủ.
Thính giác nhạy bén làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy kinh hoảng. Rốt cuộc
Hạ Đông Noãn muốn làm gì? Khi cô theo bản năng cảm giác được Hạ Đông
Noãn muốn bỏ lại mình để đi làm một chuyện nguy hiểm, cảm giác sợ hãi
trước nay chưa từng có nảy lên trong lòng.
“Tiểu Noãn?” Cô cảm giác được Hạ Đông Noãn nói xong câu kia liền không biết chạy đi đâu, bên người lập tức trống không.
Hình như có vô số người lao về phía mình, nhưng thực rõ ràng
mục tiêu không phải mình. Cô đột nhiên nghĩ ra, không phải lại Hạ Đông
Noãn bị người ta nhận ra đấy chứ?! Y Vận Hàm vốn tưởng sẽ bị chen lấn
lôi kéo đùn đẩy, nhưng thần kỳ là tiếng ồn ào đó thế nhưng chỉ nửa phút
sau lại chuyển qua hướng khác, càng ngày càng xa.
Giờ khắc này, cô cho tới giờ cũng không ngờ quảng trường trống
trơn rộng lớn có thể làm mình rét lạnh như thế. Cô đơn đứng đó, mỗi một
phút một giây đều bị kéo dài vô hạn. Cô lo lắng cho Hạ Đông Noãn, lo
lắng nhiều người như thế sẽ chẳng may ngộ thương nàng.
Hạ Đông Noãn đi nơi nào, sẽ ra nào, cô không thể tưởng tượng,
cảm xúc bất an nhanh chóng lan tràn. Cô đột nhiên hận mình vì cái gì lại mù. Bị mù đã lấy đi mọi tự tin cùng kiêu ngạo của cô, cũng mang đi mất
tình yêu và lòng can đảm được yêu. Cơn gió đêm đượm rét lạnh tận xương
gào thét bên tai, sau đó từng đợt từng đợt tiếng vang tịch liêu, phóng
đại tiếng tim đập lo lắng bồn chồn của mình.
Cảm giác này thật giống như bị mất một thứ quan trọng. Trong
tay gắt gao siết chặt chiếc chìa khoá Hạ Đông Noãn để lại, gót chân như
bị đóng đinh, không thể cử động.
Trần Mặc vừa ra khỏi cừa liền thấy Y Vận Hàm một mình thực bất
lực đứng đó, giống một pho tượng không thể di chuyển, run rẩy trong gió
lạnh.
“Y, Vận Hàm.” Trần Mặc vốn định kêu “giáo sư Y”, lại phát hiện
toàn bộ tình huống thật sự có chút cảnh còn người mất, gọi thế cũng
không phù hợp nữa rồi, cho nên mới cứng rắn ngừng lại, gọi tên đầy đủ
của Y Vận Hàm: “Tôi là Trần Mặc, tiểu Noãn nhờ tôi tới đưa chị đi.”
“Em ấy sao rồi??? Đang ở đâu???” Y Vận Hàm dựa vào nơi phát ra
âm thanh, như muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng, túm lấy Trần Mặc, lo lắng
hỏi.
“Chúng ta hiện tại đi đón cậu ấy.” Trần Mặc nhìn Y Vận Hàm cau
mày, ánh mắt trống rỗng yên lặng nhìn phương xa, biểu tình đó không thể
nào là giả. Vừa nghĩ đến quan hệ kỳ quái của hai người, theo bản năng
thở dài. Cô đỡ Y Vận Hàm, nói một câu trấn an. Chẳng qua nói thật, cô
cũng không biết Hạ Đông Noãn sao rồi, mà có lo lắng cũng tuyệt đối không để Y Vận Hàm biết.
Trần Mặc vốn không biết nên dùng phương tiện giao thông gì,
thẳng đến khi Y Vận Hàm cầm chìa khoá đặt lên tay mình mới đột nhiên bội phục Hạ Đông Noãn, trong lúc nguy nan như vậy còn có thể nghĩ chu đáo
thế. Trần Mặc cũng không bận tâm mình không có bằng lái trong nước, trực tiếp nổ máy, đỡ Y Vận Hàm lên xe, hoả tốc lái về hướng Hạ Đông Noãn đã
đi qua.
“Tiểu Noãn, giờ cậu đang ở chỗ nào?” Trần Mặc thấy di động gọi được, cũng thoáng yên lòng.
“Không biết nữa, đi lòng vòng vào một ngõ nhỏ, bọn họ không tìm được tôi. Đón được Hàm chưa? Chị ấy không sao chứ?”
“Đón được bảo bối của cậu rồi. Lo cho mình trước đi.” Trần Mặc cố ý nói lớn, để Y Vận Hàm nghe được.
Hạ Đông Noãn đỡ tường, nghe Trần Mặc nói Y Vận Hàm không có
việc gì, cũng yên tâm. Chẳng qua đá vụn cắt qua lòng bàn chân, lúc chạy
không phát hiện, giờ thấy đau thấu tim. Ngẩng đầu nhìn xem, ngõ nhỏ tối
thui, chính mình cũng không biết chạy vào từ lúc nào, rẽ trái rẽ phải,
cũng không biết chạy tới đây kiểu gì. Nơi này ngay cả đèn đường cũng
không có, chỉ thấp thoáng ánh đèn loé ra từ cửa sổ. Vừa mới đầu còn
không sợ hãi, hiện tại cũng bắt đầu run rẩy.
“Bây giờ cậu đi ra sẽ bị phát hiện phải không?”
“Không biết nữa, quan trọng là tôi không biết đường ra. Có
nhiều ngã rẽ lắm, ngay cả người để hỏi đường cũng không có.” Hạ Đông
Noãn lẩm bẩm: “Cậu chờ chút, lát tôi gọi cậu. Trước mắt không xảy ra
chuyện gì, cậu đi đến con đường phía tây trước đi.”
Hạ Đông Noãn cúp máy, gom một chút can đảm, chuẩn bị tốt tâm lý rồi hô lớn với cửa sổ của một hộ gia đình: “Có ai không???” Tuy rằng Hạ Đông Noãn rất muốn tìm một cái bao che mặt mình lại.
Qua nửa phút, một bác gái trung niên trên đầu có lô cuốn tóc,
một tay cầm hạt dưa, tay kia đỡ bệ cửa sổ nhô đầu ra: “Cô kia, có chuyện gì thế?” Khẩu khí của bác gái đó không tốt lắm, tám phần là coi Hạ Đông Noãn trở thành người làm ngành nghề đặc thù nào đó. Đặc biệt Hạ Đông
Noãn mặc một thân quần áo lộn xộn ngổn ngang trên người, hoàn toàn không phù hợp với không khí trong con hẻm này, muốn bao nhiêu chật vật là có
bấy nhiêu chật vật.
“Chị gái xinh đẹp, ngại quá cho hỏi một chút, làm cách nào để
đi ra đường lớn ạ?” Hạ Đông Noãn nhìn bác gái kia, vì đi ra ngoài, đành
cười bồi.
“À, đi tới trước rẽ trái, đến khúc quanh thứ hai thì rẽ trái
tiếp, đến giao lộ tiếp theo rẽ phải là được.” Bác gái kia thấy Hạ Đông
Noãn gọi êm tai, cũng không so đo với nàng. Chẳng qua trong lòng khó
hiểu, sao người này nhìn giống cô diễn viên diễn nữ nhân vật khổ vì tình trong TV thế nhỉ. Chẳng qua nghĩ thế thôi chứ chắc mình nhìn lầm rồi,
ngôi sao như thế nào có khả năng tối rồi còn bộ dạng nghèo túng đi lạc
đường trong hẻm nhỏ này, chuyện đó rất không đáng tin.
Hạ Đông Noãn cảm ơn một câu, gọi cho Trần Mặc, trong lòng âm
thầm thề, về sau đi ra ngoài nhất định phải mang theo vệ sĩ, chuyện hỏng bét như thế nàng cũng không muốn lặp lại lần thứ hai. Nàng vịn vách
tường, đi từng bước ra ngoài. Đi cả buổi mới thấy khúc quanh thứ hai thì ra xa đến thế, vậy mới biết, vừa rồi mình chạy một quãng đường rất xa.
Vừa qua ngã rẽ liền thấy xe Trần Mặc đỗ ở cửa, hạ cửa kính xe
xuống, lo lắng nhìn lại. Trần Mặc thấy Hạ Đông Noãn để chân trần, trọng
tâm cả người cũng không đúng, liền vội vàng mở cửa xe, chuẩn bị đi ra
ngoài.
“Thế nào rồi?” Y Vận Hàm cảm giác được động tĩnh của Trần Mặc, lo lắng hỏi.
“Tiểu Noãn hình như bị thương.”
Một câu của Trần Mặc làm cho trái tim Y Vận Hàm như vọt lên, nhưng cô lại không làm gì được, chỉ có thể chờ.
Trần Mặc một đường đỡ Hạ Đông Noãn ra khỏi con hẻm nhỏ: “Cậu, bị thương nghiêm trọng lắm à?”
“Đau chết tôi, chân liền với tim biết không? Cái này tắm cũng
không cần, trực tiếp đả thông nhâm đốc nhị mạch.” Hạ Đông Noãn nhe răng
trợn mắt. Trần Mặc không nói thì thôi, nói ra rồi nghe càng thấy đau
hơn.
“Cậu còn có tâm tư nói giỡn nữa, lần sau mang theo vệ sĩ cho
tôi. Đại minh tinh còn không biết tự giác như thế!” Trần Mặc chỉ tiếc
rèn sắt không thành thép nhìn Hạ Đông Noãn, thật tươi sống bị nàng làm
tức chết.
“Được rồi được rồi, mẹ trẻ Trần!” Hạ Đông Noãn đáp.
Lên xe, nhìn bàn chân chảy máu đầm đìa của nàng, Trần Mặc vừa
định tiếp tục mở miệng đã bị Hạ Đông Noãn dùng ánh mắt ngăn lại. Nàng
khoát tay áo, ý bảo Trần Mặc thôi đi, nàng không muốn Y Vận Hàm lo lắng, cũng không muốn cô ấy lại phải chịu đựng thêm gì. Tuy chảy chút máu,
chẳng qua so với thương tích mình phải chịu khi ở trường quay thì cũng
chỉ coi như một bữa sáng. Mà quan trọng nhất là nàng không muốn Y Vận
Hàm phải lo.
“Cậu thế này chắc chắn không đi nghe nhạc hội được, tốt hơn vẫn nên đi khử trùng trước đi, nhìn xem có cái gì ghim sâu vào không.” Trần Mặc bất đắc dĩ nhìn Hạ Đông Noãn vẫn còn muốn giấu diếm, cuối cùng vẫn
nói ra, dù sao vết thương ở chân này thoạt nhìn không dễ xử lý. Đá vụn
này nọ rất dơ, nếu có vi khuẩn gì bị lẫn vào, thật sự sẽ doạ chết người.
“Ừ, để tôi gọi trợ lý tới đón, hai người tiếp tục đi nghe nhạc
đi.” Hạ Đông Noãn ngồi ở ghế sau, nhìn chân mình, ngẫm lại lời Trần Mặc
nói cũng đúng, liền lấy di động ra, bắt đầu lời ít mà ý nhiều tóm tắt
tình huống ngoài ý muốn của mình. Trợ lý thật ra đã chuẩn bị tâm lý, vừa nghe Hạ Đông Noãn mở miệng là biết tổ tông này lại rước hoạ lớn gì đó
cho mình.
Y Vận Hàm ngồi ở ghế phó lái, nghe hai người nói, biết Hạ Đông
Noãn bị thương không nhẹ, trong lòng âm ỷ đau nhức. Cô không giúp được
gì cho Hạ Đông Noãn, thậm chí ngay cả nàng bị thương nặng nhẹ thế nào
cũng không biết. Cô biết rõ Hạ Đông Noãn là vì mình mới lựa chọn chạy
đi, rất rõ Hạ Đông Noãn vì bảo hộ mình cho nên mới dẫn fan đi hết.
Cũng bởi vì thế, phòng tuyến trong lòng cũng buông lỏng một
chút, cảm động, lại khắc chế. Giờ này, ý nghĩ mình là một phế vật trong
nháy mắt bao phủ đại não Y Vận hàm, làm cho cô chỉ hận không thể bật
khóc lớn một hồi.
“Em, bị thương thế nào?” Ánh mắt Y Vận Hàm không nhìn được Hạ Đông Noãn, nghe hai người nói cũng không biết nàng đang ở đâu.
“Không sao cả, chỉ là chân bị đá cắt phải thôi, đừng lo.” Hạ
Đông Noãn cười cười với Y Vận Hàm, hoàn toàn không cảm thấy cô căn bản
không nhìn thấy.
Qua hơn hai mươi mấy phút, trợ lý lái xe lại đây, nhìn bộ dáng
Hạ Đông Noãn một bộ bại trận, trong lòng vừa kỳ quái lại bất đắc dĩ. Thế này làm sao báo cáo với cấp trên đây, tiêu đề trên báo ngày mai suýt
chút nữa thành “Ngôi sao nổi tiếng bị fan điên cuồng truy đuổi đến tàn
phế.”
“Đi bệnh viện à?”
“Đương nhiên không thể tới bệnh viện, tôi cũng không muốn lại
bị vây xem.” Hạ Đông Noãn nhớ tới lần trước phát sốt bốn mươi độ phải
tới bệnh viện, kết quả vừa khỏi bệnh, không ít người đến xin chữ ký.
“Mấy vết thương nho nhỏ này, tôi tìm bác sĩ Vương là được rồi.” Hạ Đông Noãn cảm thấy mình cũng không bị bệnh nặng gì, còn không bằng
tìm bác sĩ riêng của nhà.
“Để tôi đưa em đi.” Y Vận Hàm rốt cục mở miệng, tuy cô không
giúp được gì, nhưng cô thật sự lo lắng cho thương thế của Hạ Đông Noãn,
huống chi bây giờ cô cũng đâu còn tâm tư đi nghe hoà nhạc. Cô không thể
phủ nhận, mình rất muốn ngồi cạnh Hạ Đông Noãn, trái tim vì em ấy mà bồn chồn lo lắng căn bản không có chỗ nương tựa, chỉ có thể tận lực ở bên
cạnh Hạ Đông Noãn, hấp thu hơi thở đặc trưng của người đó mới có thể an
tĩnh.
Lời này vừa thốt lên, Hạ Đông Noãn bất ngờ, giống như một niềm
kinh hổ đột ngột đến, nụ cười sáng lạn tình chân ý thiết lần đầu tiên
không chút giấu diếm lộ ra trên mặt. Lời Y Vận Hàm như một dòng nước ấm
tiến vào lòng mình, nàng đột nhiên cảm thấy đây là Tái ông mất ngựa,
trong hoạ có phúc, chịu chút thương tích cũng không phải không thể.
Trần Mặc nhìn Hạ Đông Noãn ngây ngô cười, gật gật đầu, ý bảo
nàng tiếp tục cố lên. Nhưng nhớ ra Linda còn ở trong hội trường, cho nên cô đành phải trở lại.
Nhìn ba người bọn họ bình yên vô sự ngồi vào xe rời khỏi, thế
này Trần Mặc mới đột nhiên nhớ ra mình phải lái xe về. Trời ạ, lần thứ
hai lái xe không có bằng. Trần Mặc thầm cầu xin trong lòng, trăm ngàn
lần đừng gặp phải cảnh sát, cô cũng không muốn mới về đã bị bắt vào đồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT