Hạng Khả Hinh đứng bên cạnh Y Vận Hàm, nếu nói ban đầu còn có
chút nghi ngờ về quan hệ giữa hai người đó, nhưng giờ khắc này cô tin
tưởng hai mắt và trực giác của mình, cũng không thể không tin. Cô chưa
từng thấy Y Vận Hàm dùng ánh mắt chuyên chú mà thân thiết như thế nhìn
ai đó, cho dù khi còn nhỏ chịu đả kích cũng không thấy nỗi đau đớn khắc
sâu đến vậy trong ánh mắt Y Vận Hàm. Xem ra, có những thứ, cứ giữ trong
lòng mình là được rồi.
Nhưng mặc kệ thế nào, cô vẫn đưa tay kéo tay Y Vận Hàm đang đặt trên mặt kính thuỷ tinh đặt lại lên đùi, không cự tuyệt được, đành phải trầm mặc đẩy Y Vận Hàm trở lại phòng bệnh.
“Nếu không tại em, em ấy sẽ không như bây giờ.” Trong mắt Y Vận Hàm đong đầy nước mắt, như đang hỏi Hạng Khả Hinh, lại như đang thì
thào tự lẩm bẩm.
“Nếu em áy náy, tôi nghĩ đó không phải điều Hạ Đông Noãn hy
vọng.” Hạng Khả Hinh nghe Y Vận Hàm tự trách, liền nói ra những gì mình
nghĩ trong lòng. Tự đặt mình vào trường hợp của Hạ Đông Noãn suy ra,
chắc hẳn cô bé đó cũng không muốn thấy Y Vận Hàm áy náy như vậy: “Đôi
khi, trả giá cũng không cần báo đáp.”
“Nhưng mà, chị có thấy không? Em vốn không giúp gì được cho em
ấy!” Y Vận Hàm đột nhiên quay đầu, nhìn Hạng Khả Hinh, đầy bất lực, cũng căm ghét bản thân mình. Cảnh cuối cùng khi bị bắt cóc giống như một bộ
phim kinh dị không ngừng xoay tròn lặp lại trong óc cô. Chỉ cần nhắm mắt cũng có thể thấy nụ cười trấn an vào phút cuối của Hạ Đông Noãn. Cảm
giác lo lắng mất đi như một cơn ác mộng quấn chặt lấy cô.
“Em ấy sẽ không sao cả, cũng vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi.
Em yên tâm đi, hiện tại quan trọng nhất là chăm sóc thân thể mình cho
tốt mới có sức đi chăm sóc cho em ấy chứ! Lát nữa còn phải lấy lời khai, giờ em nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, hai người đều lâm vào trầm mặc thật sâu. Cảm xúc của Y Vận Hàm dịu xuống, nhưng cũng không ai biết có để lại bóng ma tâm lý gì không. Có những chuyện Hạng Khả Hinh cũng không có cách giải quyết giúp Y Vận Hàm, chỉ có cô mới có thể tự cứu mình, cũng chỉ có cô mới có thể
tự mình thoát khỏi.
Lấy lời khai rất thuận lợi, không tốn bao nhiêu thời gian, dù
sao tên bắt cóc bị bắn chết tại chỗ, động cơ rõ ràng, có cũng chỉ là một số vấn đề nho nhỏ không đáng kể về quan hệ với tên bắt cóc. Khi nghe
nói gã đàn ông đó là mối tình đầu của Y Vận Hàm, Hạng Khả Hinh vẫn lắp
bắp kinh hãi.
Gã đàn ông đó bộ dáng khó coi không nói, còn rất tầm thường,
theo tư liệu cũng không phải nhà giàu có gì, càng không phải nhân vật
nổi tiếng, bình thường đến nỗi ở trên đường quơ tay một cái là có cả một rổ. Cô biết Y Vận Hàm đã chia tay bạn trai đầu tiên được 5, 6 năm rồi,
sau đó từ đấy đến nay, Y Vận Hàm cũng từng quen một đống bạn trai. Cô là không hiểu vì sao bây giờ gã ta lại phải làm ra hành động điên cuồng
như thế.
Nhưng người cũng đã chết, có một số câu hỏi cả đời này cũng sẽ
không hiểu được. Chỉ là, chuyện này làm cho Hạng Khả Hinh phải nghiêm
túc đặt tay lên ngực tự hỏi. Tình yêu, thật sự có thể làm cho con người
điên cuồng đến mức dù sống không thể ở bên nhau, cũng muốn chết chung
một mồ sao? Một tình yêu phải tuyệt vọng tới mức nào mới dẫn con người
ta đi một con đường không lối về như thế.
“Chị à, chị về đi, em có thể tự chăm sóc mình mà, cũng chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi, cũng không khó khăn gì.”
Y Vận Hàm cũng ngại lại phiền Hạng Khả Hinh, dù sao không thân
cũng chẳng quen, vẫn làm khó người ta giúp mình, thậm chí làm chậm trễ
công việc của người ta, vô công bất thụ lộc như thế làm Y Vận Hàm mất tự nhiên. Huống chi cô quen thói độc lập.
“Ừ, ở với em đến tối sẽ đi.” Hạng Khả Hinh không từ chối, về
tình về lý mình cũng không còn lý do để tiếp tục ở lại. Hơn nữa, trải
qua một số chuyện, trong tâm lý của cô cũng sinh ra gợn sóng mãnh liệt,
có lẽ nên tìm thời gian để tự hỏi lại lòng mình.
“Cám ơn chị!”
“Không cần khách sáo như vậy, tôi nói rồi.”
“Dạ.”
Y Vận Hàm nằm trên giường bệnh, nhìn trần nhà, tuy vẻ mặt Hạng
Khả Hinh lạnh như băng, lại làm cho cô tự dưng cảm thấy ấm áp thân
thiết. Cô không thấy sự im lặng này có gì xấu hổ. Hạng Khả Hinh cũng
không cố ý hỏi gì, mà cô cũng không cần làm bộ tìm đề tài. Hai người cứ
như vậy có chuyện thì tán gẫu vài câu, không có gì để nói thì đều tự
ngẩn người chờ thời gian trôi.
Hạng Khả Hinh ăn cơm tối xong vừa định rời đi, một cô y tá đẩy cửa vào, nói với hai người: “Hạ Đông Noãn tiểu thư đã tỉnh.”
“Thật sao??” Y Vận Hàm gần như giãy dụa nhỏm dậy từ giường
bệnh, bởi vì dùng sức quá mà đụng tới vết thương, đau đến nỗi nhe răng
trợn mắt. Nhưng toàn bộ tâm tư cô đều ở chỗ tiểu Noãn, dù đau đớn nhưng
động tác cũng không hề chậm lại.
“Y tiểu thư, xin lỗi, cô không thể ra khỏi phòng bệnh. Y tiểu
thư……” Y tá đuổi theo sau xe lăn của Y Vận Hàm, Hạng Khả Hinh đành phải
quay đầu tỏ ý xin lỗi với y tá, rồi vội vàng đẩy xe vào thang máy.
Giờ khắc này Y Vận Hàm cũng không biết mình nghĩ gì, hưng phấn, kích động, còn cả nỗi nhớ nhung sâu đậm. Trái tim kịch liệt nhảy lên,
chỉ ngại thang máy quá chậm, ngại xe lăn quá chậm, cô mong biết bao chỉ
cần nháy mắt là có thể đến bên cạnh Hạ Đông Noãn. Hy vọng biết bao giây
phút đầu tiên khi Hạ Đông Noãn mở mắt, người đầu tiên em ấy nhìn thấy sẽ là mình.
Khi cô được đẩy vào phòng bệnh, Hạ Đông Noãn đã tỉnh lại, Hạ
Lập và Diệp Văn Phương đang đứng trước giường nàng, khó nén vui sướng và lo lắng. Tâm tình căng thẳng suốt mấy ngày rốt cục lơi lỏng, ngay cả
trong mắt Hạ Lập cũng hàm chứa nước mắt trong suốt, khó có thể kiềm chế.
Y Vận Hàm vừa vào cửa, Hạ Đông Noãn đã trông thấy, thấy cô ngồi trên xe lăn, mặc đồng phục bệnh nhân giống mình. Tuy nằm úp sấp phải cố hết sức, nhưng Hạ Đông Noãn vẫn gian nan cử động, muốn nhìn rõ hơn một
chút.
Nàng không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ là trong lúc mơ hồ vẫn đi về hướng có ánh sáng. Mỗi khi mệt mỏi muốn dừng lại nghỉ ngơi, luôn
có một thanh âm kêu gọi nàng tiếp tục đi tới, đi tiếp đi tiếp, rốt cục
đến khi chạm vào ánh sáng đó, sau đấy liền tỉnh. Cảm giác này, dường như đã trải qua mấy kiếp, rất nhiều suy nghĩ đều thay đổi.
Vừa mới tỉnh, đập vào mắt là cha mẹ đầu tiên, có chút mất mát
cho nhỏ, nhưng không bao lâu Y Vận Hàm liền xuất hiện. Nàng đột nhiên
phát hiện mọi mất mát đều biến thành hư ảo ngay khoảnh khắc nhìn thấy
ánh mắt lo lắng lẫn vui sướng của người kia. Hàm không sao cả là tốt
rồi, như vậy mọi chuyện mình làm đều đáng giá.
Bỗng nhiên Hạ Đông Noãn rất muốn cười, từ nhỏ đến lớn, nàng vốn rất ngoan. Hiện tại không ngờ bị người đâm, nằm trong bệnh viện, chứng
kiến người ta bị bắt cóc, bị kẻ khác uy hiếp tính mệnh, lại nhìn một
người bị súng bắn chết, hết thảy thật giống như một giấc mộng không quá
thực thế, đảo điên hết thảy suy nghĩ của nàng.
Diệp Văn Phương phát hiện Hạ Đông Noãn khác lạ, theo tầm mắt
của nàng quay đầu mới phát hiện Y Vận Hàm ngồi trên xe lăn, đứng cạnh
cửa. Bà gật đầu, vì bà biết Y Vận Hàm đang đợi mình cho phép. Tiểu Noãn
đã tỉnh, chứng tỏ đã không sao cả, ý trách cứ trong lòng cũng giảm không ít. Tuy còn chưa thể tiêu tan, nhưng nhìn bộ dáng Y Vận Hàm muốn nói
lại thôi, đành phải nhận mệnh gật đầu.
Hạ Đông Noãn nhìn Y Vận Hàm được đẩy tới, chỉ có thể nhìn,
nhưng không có khí lực nói chuyện. Hai người ánh mắt đối diện, giống như mọi thứ xung quanh đều ảm đạm, cho dù ở đây còn có người, nhưng trong
mắt đã sớm chỉ còn lại đối phương. Hạ Đông Noãn hiểu, kia không phải
tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết, sau khi trải qua một số việc, thật
sự có thể từ ánh mắt đọc được tâm tư của một người.
Y Vận Hàm được đẩy tới bên giường, há miệng thở dốc, rõ ràng
thiên ngôn vạn ngữ, rõ ràng có rất nhiều điều tràn đầy lồng ngực muốn
nói ra, nhưng nhìn viết thương sau lưng tiểu Noãn lại chỉ biết rơi lệ,
không nói được một lời. Cảm xúc như vậy đối với quan hệ giáo sư sinh
viên hay quan hệ gia đình lâu đời mà nói cũng quá kỳ lạ.
Hạ Đông Noãn rất muốn đưa tay ra lau nước mắt cho Y Vận Hàm,
nói cho người ấy biết mình không sao cả, đừng lo lắng. Nhưng tình trạng
cơ thể lại làm cho nàng không nói gì được, mà tư thế quay lưng lên trên
cũng làm cho nàng cực kỳ không thoải mái lẫn mỏi mệt. Chỉ hơi dùng sức,
vết thương trên lưng sẽ đau đớn như bị xé rách.
Hạng Khả Hinh nhìn nhìn hai người, đành phải tiến lên vỗ vai Y
Vận Hàm, hy vọng cô trấn định một chút. Tuy Hạng Khả Hinh cũng không
nghe Y Vận Hàm chính miệng thừa nhận, nhưng giác quan thứ sáu nói cho
mình biết hai người này có quan hệ “đó”. Mà Diệp Văn Phương và Hạ Lập đã đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Y Vận Hàm và Hạ Đông Noãn.
“Đã hết giờ thăm, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.” Y tá đánh gãy dòng
suy nghĩ của mọi người, bởi vì Hạ Đông Noãn là bệnh nhân nghiêm trọng,
cho nên thời gian thăm hỏi sẽ không quá mười phút, mà trạng thái hiện
tại của nàng căn bản không thích hợp mệt mỏi quá.
Y Vận Hàm cảm giác được lực đạo trên vai, liền hít sâu một hơi, ngừng khóc, nói: “Tiểu Noãn, em chú ý nghỉ ngơi đi, chị sẽ tìm thời
gian đến thăm em.”
Tuy không nỡ, nhưng Hạ Đông Noãn vẫn chớp mắt tỏ vẻ đồng ý,
hiện tại nàng còn chưa có khí lực nói chuyện, chờ điều dưỡng một thời
gian sẽ tốt hơn. Y Vận Hàm bị đẩy ra khỏi phòng bệnh rồi vẫn quay đầu
nhìn, cách bức tường, lại vẫn có thể cảm giác trái tim được kéo lại cùng nhau. Chỉ là, lực chú ý của cô đều dừng trên người Hạ Đông Noãn, không
phát hiện ánh mắt nghi hoặc mà đánh giá của Diệp Văn Phương.
Sau khi Hạng Khả Hinh đưa Y Vận Hàm về phòng bệnh, không bao
lâu sau cũng ly khai. Trong phòng bệnh chỉ có một mình đột nhiên lạnh
lẽo hẳn. Tuy khi Hạng Khả Hinh ở đây cũng không náo nhiệt gì, nhưng rõ
ràng sau khi cô ấy đi rồi, lại có thể cảm giác được một sự vắng lặng rõ
rệt.
Suy nghĩ trong đầu Y Vận Hàm thực loạn, bởi vì trải qua chuyện
này làm cho cô hiểu được mình đã không có cách nào chấp nhận mất Hạ Đông Noãn. Cô biết ở trong lòng mình Hạ Đông Noãn có địa vị rất nặng, nhưng
không ngờ đã quan trọng đến mức đó. Cảm giác hỗn loạn và khủng hoảng khi nghĩ đến chuyện sẽ vĩnh viễn mất đi, những người không trải qua sẽ
không biết thứ cảm giác sống không bằng chết đó.
Khi tình cảm nồng đậm đến tận cùng, sẽ tự dưng sinh ra cảm giác nguy cơ, sợ hãi mất đi, đau khổ khi tưởng tượng tới lúc đánh mất, tra
tấn dày vò trái tim mình. Suốt một đêm, Y Vận Hàm không ngủ được, mở mắt hay nhắm mắt cũng đều là Hạ Đông Noãn. Nhớ lại quãng thời gian vui vẻ
sẽ vô thức cười, ký ức khổ sở sẽ lại giống như trải qua một lần nữa, lại một lần buốt nhói tim gan.
Thời gian trôi qua từng ngày, thân thể Y Vận Hàm sau khi ăn
canh gà tổ yến thuốc bổ gì gì đó do Y Thịnh để dì Phương mỗi ngày hầm
mang đến, rất nhanh liền khôi phục. Không tới vài ngày là có thể xuống
giường tự hoạt động gân cốt, mà vết bầm trên da và vết dao chém cũng đều khép lại. Hơn nữa sau lại sử dụng phương pháp trị liệu bằng điện tiên
tiến nhất làm cho nó lành lại càng mau.
Ngày nào Y Vận Hàm cũng đi thăm Hạ Đông Noãn, không nói gì
nhiều, chỉ là trong lòng cũng kiên định hơn. Bởi vì chuyện của công ty,
ba mẹ của Hạ Đông Noãn sau khi xác nhận Hạ Đông Noãn không có gì trở
ngại, liền sắp xếp quản gia nhà mình tới chăm sóc cho nàng, rồi tới ngày thứ tư thứ năm cũng lần lượt rời bệnh viện.
Y Vận Hàm thấy thế thật ra lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thẳng đến khi mọi cảm xúc đều lắng lại mới phát hiện mấy ngày qua mình căn
bản không hề che dấu hành vi của mình, người sáng suốt vừa thấy liền
biết có vấn đề, mà hiện tại không phải thời điểm come out tốt nhất. Có
chút lo lắng nho nhỏ nảy lên trong lòng Y Vận Hàm.
Nhưng Hạ Đông Noãn đã có thể ăn cơm nói chuyện, tinh thần cũng
tốt lắm, trừ việc phải nằm úp sấp ra, nằm giống một chú gấu nhỏ thì
không có chuyện gì có thể làm người ta vui hơn chuyện này, cũng bởi vậy
hoà tan rất nhiều sầu tư trong lòng Y Vận Hàm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT