Khi Trần Mặc ở trong xe, Lương Sơ Lam hoàn toàn không dễ chịu hơn cô chút nào.
Nàng nhìn Trần Mặc biến mất ở chỗ rẽ trong văn phòng, trái tim
đột nhiên trống rỗng, rất kích động, muốn giữ lại cái gì đó, nhưng lại
giống cát nắm trong tay, càng nắm chặt, cát lại chảy xuống càng mau.
Nàng cố gắng nhịn xuống bước chân muốn đuổi theo người kia, không biết
là tình yêu không đủ sâu đậm, hay định lực quá tốt, cho dù sắc mặt đã
tái nhợt lại vẫn có thể nhịn xuống bàn tay rõ ràng đã muốn nâng lên để
giữ chặt người đó.
Những ngón tay siết chặt trở nên trắng bệch, móng tay cắm sâu
vào da thịt, Lương Sơ Lam lại không cảm giác được một chút đau đớn. Lần
đầu tiên nếm trải cảm giác trái tim bị mạnh mẽ xé nát, giống như mỗi một bước chân của Trần Mặc rời xa, là như lưỡi dao hung hăng cắt lên trái
tim nàng một lần. Sống đến ngần này tuổi, Lương Sơ Lam chưa bao giờ biết khi một người rời đi sẽ có khả năng làm lồng ngực trái của mình như bị
dứt theo, đau đến nỗi gân cốt toàn thân đều đau đớn.
Cảnh Đằng nhìn Lương Sơ Lam, lại quay đầu nhìn cánh cửa phòng
đã chỉ còn lại một luồng hương thơm mát, nỗi tuyệt vọng tản mát trong
không khí, hình như có chút hiểu ra lẫn quen thuộc, đồng thời lại càng
bối rối. Hắn nhìn Lương Sơ Lam, trong lồng ngực hình như có tiếng chuông nặng nề vang lên, lại bắt không được quy luật của âm thanh du dương ấy, thứ đại não cố tình ám chỉ mà Cảnh Đằng lại hết lần này đến lần khác
không lĩnh hội được.
Hắn ngẩn người, nhưng chung quy cũng phản ứng lại dưới cái nhìn nghi hoặc chăm chú của cha mẹ hai bên, trịnh trọng lấy nhẫn ra, mỉm
cười cầm ngón tay ngọc thon dài của Lương Sơ Lam, hỏi ý nàng. Hắn lại
kinh ngạc phát hiện, sắc mặt Lương Sơ Lam giống như sương tuyết đóng
băng, một chút cảm xúc sao động đều không nhìn thấy. Khi chạm vào đầu
ngón tay lạnh như băng mà run rẩy của nàng, Cảnh Đằng đột nhiên sáng tỏ
một loại cảm xúc, thứ cảm xúc mà hắn không bắt lấy được.
Lương Sơ Lam tuyệt vọng ngoái đầu, chống lại ánh mắt Cảnh Đằng, nhưng không có nửa phần sức lực để phối hợp. Nàng chết lặng gật đầu,
nàng mệt chết đi, mệt đến nỗi không thể tiếp tục mang chiếc mặt nạ để
vui vẻ nhận chiếc nhẫn này. Thứ đó giống như nhân chứng chứng kiến sự
phản bội của nàng với tình cảm, chói mắt đến nỗi muốn chọc mù hai mắt
nàng. Toàn bộ máu trong người đều đảo ngược chảy về trái tim, tay chân
lại lạnh như băng, mạnh mẽ cắn răng thu hồi nước mắt trong hốc mắt.
Tất cả mọi người chỉ nghĩ tính tình Lương Sơ Lam vốn thế, lại
chỉ có mình nàng biết, trái tim đã điêu linh một mảnh. Nàng âm thầm đóng lại cánh cửa trái tim. Nàng hung hăng cắn môi dưới, cắn đến sắp sửa bật máu. Là chính mình tổn thương Mặc Mặc, trở tay đâm một dao, cũng làm
mình đầy người thương tích.
Giống như rơi vào một thế giới tối đen, Lương Sơ Lam bất giác
run rẩy, đáy lòng có thanh âm nói với nàng rằng lần này Trần Mặc sẽ
không tha thứ cho nàng. Lần này rời đi, cô sẽ không bao giờ trở về nữa,
không bao giờ sẽ cho phép nàng yếu đuối nữa, cũng sẽ không thông cảm
hiểu cho áp lực của mình. Cô sẽ lựa chọn thành toàn, nhưng loại thành
toàn này lại làm cho Lương Sơ Lam ngay cả hô hấp cũng cảm thấy nhức
nhối, trái tim đập như chết lặng, mang theo khí tức chết chóc, còn có
nỗi sợ hãi nhìn thấy mà ghê người.
Lương Sơ Lam tuyệt vọng nhắm mắt lại, cảm giác đầu ngón tay
chạm đến kim loại lạnh lẽo, giống như hơi thở băng giá từ địa ngục rót
vào trái tim, trong lòng có ý niệm đang không ngừng kêu gào, nói đừng,
đừng! Nhưng thân thể như đờ đẫn, để mặc vật thể hình tròn kia dần dần
trượt từ đầu ngón tay tới gốc. Cảm giác lạnh lẽo như băng thổi quét qua
toàn thân làm cho Lương Sơ Lam trong thoáng chốc mở to mắt.
Đã xong sao? Cả đời cả kiếp liền cứ thế bị nhốt trong cái lồng giam này? Không còn chính mình, không còn ai khác.
Lương Sơ Lam có hận, hận ông trời vì cái gì làm cho nàng gặp
Trần Mặc. Nếu không gặp, giờ khắc này có lẽ còn có thể lừa gạt trái tim
mình, còn có thể vui vẻ đón nhận vận mệnh vốn dĩ tương ứng với mình.
Nhưng hiện tại, đã từng trải qua, nàng sao có thể sử dụng tâm tình bình
thường để chấp nhận trở thành cô dâu của người khác.
Nàng có loại xúc động muốn chạy trốn, nhưng tiết tấu của toàn
bộ tràng cảnh tựa như một cây sáo ma thuật thổi nên khúc đoạt hồn, Lương Sơ Lam giống như trúng tà xuôi theo cảm xúc của mọi người, làm cho ngay cả chính nàng cũng không nhận thức được chuyện của mình. Nàng thậm chí
cảm thấy linh hồn của mình cũng đã chia thành hai nửa, mà trên mặt không ngờ còn có thể treo lên nụ cười tươi. Nếu có gương, nàng sẽ biết nụ
cười của mình giờ khắc này thậm chí còn khó coi hơn khóc.
Lương Sơ Lam như du hồn, bị mọi người vây quanh, chuẩn bị đi
đến nhà hàng mà Cảnh Đằng đã sớm đặt chỗ để chúc mừng, mà thủ tục kết
hôn cũng cần người hai nhà ngồi cùng nhau thảo luận tử tế. Nhưng đối
diện với tất cả những việc đó, vẻ mặt Lương Sơ Lam đều có chút hoảng hốt thất thần. Nàng chờ mong lúc này có thể trông thấy thân ảnh như lửa đỏ
kia, hướng lại đây đùa giỡn nghịch ngợm với mình như mọi ngày, ăn đậu hũ của mình.
Nhưng không có, đại sảnh của khoa Văn trống trơn, ngay cả hương nước hoa của Trần Mặc cũng không lưu lại một chút nào, giống như vừa
rồi chỉ trải qua một cơn ác mộng kinh tâm động phách vậy. Nhưng chiếc
nhẫn chói mắt trên tay lại nói cho Lương Sơ Lam biết, kết thúc rồi. Lần
này, em ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nữa.
Nàng đột nhiên hoảng sợ, cảm giác chiếm được lại trong khoảnh
khắc hoàn toàn chưa chuẩn bị mà đã mất đi suýt chút nữa làm cho Lương Sơ Lam không đứng vững nổi. Cho dù dùng sức lắc đầu, cũng khong thoát ra
được cơn ác mộng đáng sợ vừa xảy ra. Lương Sơ Lam không phải dạng người
để lộ tình cảm ra ngoài như Trần Mặc. Cũng bởi vì thế, mọi tình cảm đều
hoá thành từng tia nước nhỏ, lẫn vào huyết mạch, làm thế này chẳng khác
nào rút đao chém xuống nước.
Lương Sơ Lam giống như một con rối tinh xảo, ra vào nhà hàng,
cùng Cảnh Đằng song song ngồi xuống, đè nén cảm xúc của mình, đờ đẫn mà
không ở trạng thái. Ba mẹ hai bên thiện ý cười Lương Sơ Lam có tâm tư
của con gái đang chờ gả chồng, chỉ mỗi Cảnh Đằng có chút lo lắng lại có
phần thâm ý nhìn Lương Sơ Lam, giúp nàng che chắn rất nhiều vấn đề.
“Ngại quá, con đi toilet.”
Lương Sơ Lam tâm thần không yên nói, trong lồng ngực như có
ngàn vạn uỷ khuất muốn trút xuống mà ra, nước mắt trên khoé mắt cho dù
sống chết cắn đầu lưỡi cũng không thể ngăn cản. Nàng đứng lên, không cẩn thận lảo đảo một chút, may mắn Cảnh Đằng luôn chú ý Lương Sơ Lam nên
mới đỡ kịp nàng thất hồn lạc phách.
“Anh đi cùng em nhé?”
“Không cần đâu, anh ở lại tiếp chuyện cha mẹ đi.”
Lương Sơ Lam lắc lắc đầu, giữ được thăng bằng, nhịn xuống một
tia lý trí cuối cùng, đi ra khỏi lô ghế, lại ở khoảnh khắc chân trước
vừa đưa ra nửa bước, nước mắt liền giống như chuỗi trân châu đứt dây,
nóng bỏng rơi xuống. Nàng bước nhanh đi đến một gian buồng vệ sinh,
trong tay nắm chặt di động. Nàng chưa bao giờ nếm trải thứ cảm giác lo
lắng như có ngàn vạn con kiến đang cắn xé cõi lòng như thế. Không có một tin tức hay tin nhắn nào từ Trần Mặc, Lương Sơ Lam điên cuồng muốn
biết, lại sợ đó sẽ là phán xét của ngày tận thế.
Rơi lệ, nàng rốt cuộc nhịn không được, bấm dãy số mình đã nhìn
vô số lần, ghi khắc trong lòng mình kia. Nghe từ di động truyền đến
giọng nói lạnh như băng của nhân viên tổng đài, Lương Sơ Lam một lần lại một lần chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục gọi, nhưng hết lần này đến lần
khác thất vọng. Nàng rốt cục ngồi gục trên bồn cầu, cắn môi dưới, tuỳ ý
để nước mắt vương đầy trên má, lại quật cường không lên tiếng.
Là chính mình không cần Trần Mặc, nhưng vì sao trong lòng lại
có cảm giác như bị vứt bỏ? Sự thống khổ mỗi lần nghe được giọng nói nhân viên tổng đài như muốn cắn xé lòng người, vì sao lại rõ ràng như vậy?
Nàng không biết qua bao lâu mới phục hồi lại tinh thần. Trong
gương, hai mắt Lương Sơ Lam sưng đỏ, nàng chưa bao giờ từng thương tâm
như thế, cũng chưa từng thấy dáng bộ mình thất thố khóc vậy, người kia
xa lạ như không phải là mình. Nỗi muộn phiền uất ức trong lồng ngực đều
phát tiết ra, nhưng mọi vấn đề lại đều không có biện pháp giải quyết,
lần đầu tiên nàng cảm thấy vô lực như vậy, không có cách nào.
Lương Sơ Lam tâm như tro tràn đẩy cửa toilet ra, lại thấy Cảnh
Đằng vẻ mặt nghiêm túc đứng cách đó không xa, tựa lên tường, hiếm hoi
đang hút thuốc. Hắn nhìn thấy Lương Sơ Lam vẻ mặt mệt mỏi đi ra, chần
chừ một chút mới nghênh đón.
“Em không sao.” Không đợi Cảnh Đằng hỏi, Lương Sơ Lam theo bản năng tự bảo vệ nói ra lời.
“Anh đã nói với ba mẹ là thân thể em không thoải mái, để anh
đưa em về, anh đã để lái xe đưa ba mẹ về rồi. Chúng ta ra ngoài đi dạo
nhé?”
Cảnh Đằng nửa thâm ý lại có chút bất đắc dĩ nói, hít một ngụm
khói, đôi lông mày nhíu chặt làm cho người đàn ông vốn sáng lạn này lại
vô duyên cớ có thêm vài phần sa sút. Lương Sơ Lam gật gật đầu, có chút
kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Đằng, nhưng không có tâm tư lại đi lý giải
dị thường của Cảnh Đằng, chỉ gật đầu đồng ý.
Trên đường cái ban đêm, dòng xe cộ không vì đêm tối mà ít đi,
ngược lại loé ra ánh đèn rực rỡ, tồn tại càng thêm sinh động. Ngọn gió
có chút lạnh làm cho Lương Sơ Lam không tự giác siết chặt quần áo trên
người, giây tiếp theo lại cảm giác được Cảnh Đằng cởi âu phục, khoác lên vai mình.
Lương Sơ Lam cũng không né tránh, lại càng thêm khổ sở. Cảnh
Đằng đối xử với nàng càng tốt, cảm giác áy náy tội lỗi lại càng mãnh
liệt. Thân thể trao cho người không thương, mà trái tim lại vượt ra
ngoài, trao cho người không ở. Lương Sơ Lam cảm thấy mình là người phụ
nữ đê tiện nhất thế giới, cơn rét lạnh trên thân thể dù nhiều thêm một
tầng quần áo vẫn không thể xua tan ý lạnh.
Nhìn nhau không nói gì cứ thế bước đi, thật ra mà nói, đoạn
đường từ nhà hàng về nhà cũng không ngắn ngủi, nhưng không ai phá vỡ
loại yên tĩnh này. Cảnh Đằng châm hết điếu thuốc này đến điếu khác, mà
Lương Sơ Lam lại hoàn toàn không chú ý tới, chỉ theo tiềm thức đi theo
con đường này đi đến cuối.
“Đã bao lâu rồi chúng ta không đi như vậy?” Cảnh Đằng có chút
bất đắc dĩ nói, như lẩm bẩm, cũng như đang hỏi Lương Sơ Lam: “Hình như
gần đây số lần chúng ta gặp mặt càng ngày càng ít phải không?”
“…”
“Sơ Lam, cho dù không phải chồng của em, chúng ta cũng có thể
là bạn bè mà. Anh rất đau lòng khi thấy em có chuyện gì cũng giữ trong
lòng như vậy, rõ ràng có chuyện muốn nói, lại làm bộ như không có gì.”
Cảnh Đằng cúi đầu, nghiêm túc chăm chú nhìn người con gái mình
yêu suốt sáu năm trời, không oanh oanh liệt liệt, nhưng cũng tế thuỷ
trường lưu. Hắn vẫn chưa nói, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, Lương Sơ Lam không yêu mình, nếu có một người đáng giá để nàng yêu, mở ra thế giới
tình yêu chân chính của nàng, Lương Sơ Lam sẽ rời xa mình.
Chỉ là, thời gian một năm lại một năm trôi qua, hai người vẫn
đều còn ở bên nhau, làm cho Cảnh Đằng đã quên, thiếu chút nữa nghĩ cả
hai sẽ cứ như vậy đến vĩnh viễn. Nhưng hôm nay cầu hôn lại làm cho hắn
một lần nữa nhớ tới những gì mình đã từng quên.
Từ trong ánh mắt Lương Sơ Lam hắn thấy được sự không tình
nguyện và bài xích sâu sắc toát ra, còn có cô học trò phản ứng thất
thường kia, hắn không muốn đoán, cũng không muốn thừa nhận.
“Xin lỗi anh….Em, không, yêu, anh.”
Lương Sơ Lam dừng bước, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Đằng,
suy nghĩ thật lâu, rốt cục như hao hết khí lực toàn thân, nói ra từng
chữ một, nói ra những lời chân thật nhất lại tổn thương người nhất.
Không khí rơi xuống nhiệt độ đóng băng, tràn ngập một loại nhân tố làm cho người ta sợ hãi. Thốt ra câu này, Lương Sơ Lam thậm chí
không hề cân nhắc hậu quả, sự xúc động hoà với lý trí, khiến cho bản
thân mình thuận theo trái tim một lần đi.
Không muốn tiếc nuối, cũng không muốn lại chọn nhầm người nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT