Trên cổ là lọn tóc mềm mại cùng cái đầu quật cường nho nhỏ làm cho người ta muốn yêu thương của Hạ Đông Noãn. Thật vất cả mới dỗ dành cái người thích khóc này nín khóc, giờ mới phát hiện ôm Hạ Đông Noãn có cảm giác rất thư thái, an nhàn làm cho người ta không muốn đứng lên, nhưng bụng phát ra thanh âm kháng nghị lại nhắc nhở cô hiện tại đã trễ, cần kiếm gì đó ăn vào lấp đầy, nếu không sẽ đói chết.

“Giỡn đủ chưa? Đủ rồi thì chuẩn bị đi ăn nhé.”

Y Vận Hàm sủng nịnh nhìn Hạ Đông Noãn như đang cầm trân bảo nắm tay mình lật qua lật lại thưởng thức sắp hơn mười phút, tuy rằng vẫn đánh chết không chừa dùng ngữ khí trêu đùa, nhưng trong lòng cũng dị thường mềm mại. Bởi vì phân chuyên chú cùng đau lòng trong mắt Hạ Đông Noãn dù thế nào cũng không giả được, cô chưa bao giờ được trải nghiệm bởi vì có được một ánh mắt như thế mà cảm thấy dị thường thoả mãn, không thèm để ý những khổ sở phải chịu suốt mấy ngày qua.

“Không đủ!”

Hạ Đông Noãn nghe tiếng liền quay đầu, có điểm hung hăng nói, trên gương mặt thanh lệ còn có nụ cười không có ý tốt mà người ta khó có thể phát hiện, dáng vẻ của nàng dù tỏ vẻ hung dữ thế nào cũng đều không có cảm giác uy hiếp.

Chỉ là, động tác của nàng lại làm cho Y Vận Hàm nhất thời không kịp phản ứng lại. Bởi vì, Hạ Đông Noãn đột nhiên giữ chặt cổ tay cô, hơi nhỏm dậy, đôi mắt còn chưa hết sưng đỏ nhìn chằm chằm Y Vận Hàm, chất giọng dày đặc giọng mũi làm cho lời nàng nói nghe có vẻ gợi cảm khác thường. Vì khoảng cách quá gần, Y Vận Hàm không nhìn rõ toàn thân Hạ Đông Noãn, lại đột nhiên có cảm giác tiếng tim đập của mình có thể để toàn thế giới nghe được.

“Vậy phải thế nào mới đủ?” Y Vận Hàm tuỳ ý duy trì khoảng cách thân mật như vậy, không khí trở nên ái muội, nét tươi cười mỵ hoặc hiện lên bên khoé miệng hoàn mỹ của cô, nhìn qua cực kỳ giống hồ ly tinh đang dụ hoặc người khác phạm tội.

“Chị phải biết, từ hôm nay trở đi, bản quyền của chị thuộc về sở hữu của em, nghiêm khắc chấp hành, nếu làm sai sẽ bị phạt!”

Hạ Đông Noãn cố ý hung dữ nói, tuy bây giờ Y Vận Hàm thích nàng, nhưng nàng vẫn lo lắng đây chỉ là một giấc mộng đẹp ngắn ngủi, ai bảo nữ nhân này không an phận như vậy, lại xinh đẹp quá đáng, quá hấp dẫn ánh mắt người khác. Thế nào cũng phải buộc chị ấy ở bên người mới được. Đây cũng là vì sao một khắc không thấy Y Vận Hàm, nàng liền cảm thấy mình sắp vĩnh viễn mấy chị ấy, không có cảm giác an toàn chút nào.

Y Vận Hàm nghe Hạ Đông Noãn nghiêm túc nói cùng tuyên ngôn bá đạo của nàng, liền phì một tiếng bật cười. Hôm nay Hạ Đông Noãn lại lần thứ hai làm cho cô cảm thấy kinh ngạc. Không chỉ có kinh ngạc vì cá tính “nguội” như Hạ Đông Noãn thế nhưng cũng sẽ chủ động đến tìm mình, càng kinh ngạc là chính cô cũng không ngờ Hạ Đông Noãn cũng có quyết đoán nói những lời như vậy, xem ra là do cô còn chưa hiểu rõ nàng. Không biết vì cái gì, Y Vận Hàm bị tuyên ngôn như thế đột nhiên có dự cảm không lành, tiểu loli này xem ra không dễ đối phó như mình nghĩ, không phải là dạng “phúc hắc” đó chứ.

“Có gì hay mà cười, em nói thật mà.”

Ý nghĩ này, quả nhiên bị Hạ Đông Noãn quán triệt trong đầu, tuy rằng nàng không phúc hắc, nhưng nàng có một đồng loã phúc hắc. Cô bé nhìn qua ngượng ngùng rụt rè lại dĩ nhiên như chuyện lạ một bên trịnh trọng nỉ non những lời ngọt ngào: “Hiện tại em sẽ khắc lên người chị dấu ấn của Hạ Đông Noãn này”, một bên chủ động mà nhẹ nhàng chậm chạp tựa như thành kính với nữ thần, chạm môi lên môi Y Vận Hàm.

Khoảng cách quá ngắn ngủi làm cho động tác này của Hạ Đông Noãn diễn ra trong khoảnh khắc, ngắn đến nỗi đầu óc Y Vận Hàm như ngắn lại. Thời điểm bốn phiến môi chạm vào nhau, cô rõ ràng cảm giác được trái tim mình nặng nề lệch một nhịp. Y Vận Hàm mỉm cười đón lấy sự nhiệt tình của Hạ Đông Noãn, tuỳ ý để nàng trúc trắc thể hiện tình yêu. Cảm giác khi hôn môi lần này hoàn toàn khác hai lần trước, lần này cô có thể buông hết mọi đề phòng, chăm chú cảm thụ những gì tốt đẹp mà Hạ Đông Noãn mang đến, cũng có thể không cần lừa gạt chính mình, kỳ thật bản thân cô cũng thích sự tiếp xúc như vậy.

Hạ Đông Noãn run run cọ xát, ôn nhu liếm, có lẽ Y Vận Hàm chính là cô giáo tốt nhất của nàng. Nàng bắt chước bộ dáng từng bị hôn, đầu lưỡi vẽ theo viền môi hoàn mỹ của Y Vận Hàm, cái lưỡi đinh hương như đứa trẻ làm chuyện xấu, vụng trộm tới gần, vừa chạm tới liền giật mình sợ hãi thối lui. Y Vận Hàm bị Hạ Đông Noãn như chuồn chuồn lướt nước lại không đúng trọng điểm trêu chọc biến thành có chút hít thở không thông. Cô sẽ không nói ra, dưới một nụ hôn nông lại không có kỹ xảo gì như vậy mà mình lại đạt được cảm giác gần như thoả mãn.

Đôi môi Y Vận Hàm mang theo hương vị thành thục, lúc này đây không hề bị động đón nhận mà là kích động cùng chủ động đòi lấy. Đối với mỗi một chi tiết nhỏ nàng cũng không nỡ bỏ qua, nhìn Y Vận Hàm thuận theo, ác ma nho nhỏ trong lòng Hạ Đông Noãn đang dần dần lớn lên.

Cái lưỡi thơm tho nho nhỏ của Hạ Đông Noãn chui vào khoang miệng của Y Vận Hàm, vụng về quấy lên ao xuân thuỷ. Càng xâm nhập sâu vào lại càng cảm thấy không đủ, như chìm đắm trong đó, Hạ Đông Noãn theo bản năng quỳ lên, nhẹ nhàng đè lên người Y Vận Hàm, càng thêm bừa bãi xâm lược đoạt lấy.

“Được rồi! Thật là, son môi đều bị em ăn luôn.”

Nụ hôn lãng mạn mà lâu dài làm hao hết khí lực của hai người, kéo ra một sợi chỉ bạc dâm mĩ. Y Vận Hàm hơi đẩy Hạ Đông Noãn, có chút khí huyết không thông hít thở, nhìn Hạ Đông Noãn vẻ mặt ửng hồng, có vẻ ăn chưa đủ, chẹp chẹp miệng như một chú heo nhỏ, Y Vận Hàm vốn nên có chút ngượng ngùng lại đột nhiên buồn cười.

Nhưng Hạ Đông Noãn cũng không nghĩ vậy, chính mình lần đầu tiên dâng hiến nụ hôn dựa vào cái gì cứ như vậy không giải quyết được gì chứ. Đây mới là nụ hôn đầu tiên thật sự của nàng, nàng hy vọng sẽ thật đẹp, nhiệt tình nóng bỏng như lửa, vĩnh viễn khắc ghi trong lòng. Ăn cơm gì đó, để sau lại ăn cũng được mà, cho nên sau khi bị đẩy ra, Hạ Đông Noãn không vui, rất không vui. Mà Hạ loli giận lên, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Y Vận Hàm thật sự không ngờ Hạ Đông Noãn nhìn qua một bộ “quả hồng mềm”, cô vợ nhỏ nhị thập tứ hiếu* dĩ nhiên lại sẽ dùng sức mạnh, cô trực tiếp bị đè lên lưng ghế sô pha, còn người kia thì nhào lên. Y Vận Hàm chưa kịp chuẩn bị gì, lúc này ngoài cửa sống dở chết dở lại truyền nđến tiếng đập cửa gấp gáp, nhưng Hạ Đông Noãn lại không có chút dấu hiệu nào muốn buông tha mình.

( là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư vào thời nhà Nguyên biên soạn. wiki)

“Chị, đi ăn cơm thôi.”

“Uhm ~ có người…….tiểu Hiền.”

Giữa hai môi là khí tức thiếu nữ độc đáo của Hạ Đông Noãn, hiếm khi nàng bá đạo cùng chủ động, giống cây thuốc phiện, biết rõ sẽ nghiện nhưng vẫn phấn đấu quên mình mà trầm luân. Nhưng tiếng đập cửa bên ngoài lại càng ngày càng vang, còn có câu hỏi đầy nghi hoặc của Y Vận Hiền. Y Vận Hàm bất an vặn vẹo, hôm nay thật sự không biết cũng bị Hạ Đông Noãn doạ sợ mấy lần. Nỗi lo lắng sợ bị người ta phát hiện cùng khoái cảm mà Hạ Đông Noãn mang đến hết hợp thành một thứ kích thích không rõ tên, làm cho Y Vận Hàm vừa căng thẳng lại hưng phấn. Y Vận Hàm muốn tránh thoát, lại cảm giác tay chân mình như không phải của mình, không còn sức lực.

“Uhm ~”

Hạ Đông Noãn cũng mặc kệ là ai đang gõ cửa, giờ khắc này nàng thầm nghĩ thuận theo bản thân. Đây là lần tuỳ hứng ít ỏi của nàng từ nhỏ đến lớn, nhưng bởi vì ít, mới càng trân quý. Mà hiện tại nàng thầm nghĩ hôn hồ ly tinh này mãi cho đến thiên hoang địa lão, đến giây phút cuối cùng của thế giới.

Giống như muốn trừng phạt Y Vận Hàm không chú tâm hôn mà gọi tên người khác, Hạ Đông Noãn dùng răng nanh hơi cắn môi dưới kiều diễm của Y Vận Hàm, như ý nguyện chiếm được riếng rên rỉ dễ nghe của người kia khi bị nàng kích thích. Nàng thừa dịp Y Vận Hàm bất an cử động, lại một lần nữa cạy mở khớp hàm của cô, cái gì gọi là vô sự tự thông, cái gì gọi là học một suy ra ba chính là dùng để hình dung Hạ Đông Noãn lúc này. Hiện tại, Hạ Đông Noãn thành thạo hơn, quen thuộc một đường tiến vào, vui vẻ quấn quanh đầu lưỡi Y Vận Hàm, phun ra nuốt vào, cả căn phòng kiều diễm xuân sắc nồng đậm đến như sắp nhỏ nước.

Đầu lưỡi khẽ đuổi theo chiếc lưỡi của Y Vận Hàm, giống như bất mãn Y Vận Hàm đột nhiên không tích cực đáp lại, bắt đầu hết sức trêu chọc. Nàng tham lam nút, tựa như muốn nuốt luôn Y Vận Hàm vào bụng. Ôn nhu mà bá đạo ngậm bên miệng, vuốt ve, chiếm cứ, phảng phất như cả thế giới chỉ còn lại đối phương.

Y Vận Hàm cũng không hưởng thụ như vậy, người ở ngoài cửa tựa hồ chờ không nổi nữa: “Chị, không sao chứ? Em vào nhé!” Thanh âm Y Vận Hiền truyền đến. Không nghe được câu trả lời, cậu ta còn tưởng Y Vận Hàm xảy ra chuyện gì.

Y Vận Hàm muốn nói, nhưng đầu lưỡi mình đang được người kia trìu mến, căn bản không thể nói một câu. Cũng may, tuy Hạ Đông Noãn vừa đạt được ngon ngọt, sẽ không khinh địch như vậy mà buông tha cô, nhưng nàng vẫn rất tri kỷ buông tha đôi môi mềm mại đã bắt đầu sưng đỏ của Y Vận Hàm, để cô có đường sống trả lời, ngược lại tấn công lên cần cổ thon dài trắng nõn của cô, chiếc cổ tinh xảo như cổ thiên nga nhìn qua cũng rất mỹ vị.

Từng chút từng chút, thừa lúc Y Vận Hàm không có tâm tư quản mình, rất thẳng thắn biểu hiện ra sự nhiệt tình chưa từng có.

“Không ~ không cần, chị không sao, em, đi ăn cơm trước đi!”

Y Vận Hàm cảm giác được đầu lưỡi khẽ lướt trên cổ mình, không biết vì sao, phân dị động trong lòng dưới tình huống tiền hậu giáp kích này lại bị phóng đại lên đến tột đỉnh, mọi lời muốn nói tràn ra khỏi miệng liền biến thành ẩn ẩn kèm theo tiếng rên rỉ, làm cho Hạ Đông Noãn đang đè lên người cô tâm thần nhộn nhạo. Cố gắng thu liễm tâm trí, Y Vận Hàm mới phun ra được mấy câu.

Y Vận Hiền đứng ngoài cửa trong lòng nghi ngờ, kỳ quái trước phản ứng của chị mình, thanh âm kia nghe thế nào mà cảm thấy cả người không thoải mái, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào. Phải rồi, là rất quyến rũ, thanh âm quyến rũ đến nỗi nếu không phải có tầng quan hệ ruột thịt kia, cậu ta sẽ cảm thấy mình đang bị người chị gái giống hệt Đát Kỷ kia dùng thanh âm quyến rũ mình. Y Vận Hiền cũng chỉ có thể ôm một bụng đầy nghi vấn đi, dù sao mình không cần thiết phải quản việc đời tư của Y Vận Hàm.

Y Vận Hàm nghe được tiếng giày da của Y Vận Hiền va chạm với nền đá cẩm thạch càng lúc càng xa, dây thần kinh buộc chặt thế này mới thả lỏng xuống. Hơi đẩy ra Hạ Đông Noãn đang tựa trên người mình, vẻ mặt hưởng thụ thay đổi liên tục, không ngừng tác quái, thật muốn lấy tay che đi bộ dáng đắc ý kia của nàng.

“Tiểu sắc lang!”

Y Vận Hàm vừa mở miệng âm thanh liền khàn khàn gợi cảm dị thường. Vốn muốn trách tội, lời nói ra liền biến thành ngượng ngùng mời Hạ Đông Noãn tiếp tục nhấm nháp.

“Làm gì thế?”

Hạ Đông Noãn bất mãn vì miếng thịt đến bên miệng rồi lại bị cướp đi, bĩu môi, tìm một tư thế dễ chịu, tựa lên cơ thể mềm mại không xương của Y Vận Hàm, uỷ khuất đùa nghịch lọn tóc cô, quấn lên ngón út mình. Khuôn mặt còn chưa rút đi sắc ửng đỏ, lời nỉ non trách cứ không vui cùng đôi môi đỏ như máu đậm hơn thường ngày rất nhiều làm cho lời đến bên miệng Y Vận Hàm lại quên hết không còn một mảnh. Nhìn chằm chằm môi Hạ Đông Noãn, cảm thụ sức nặng cơ thể cũng không nặng của nàng, đột nhiên nảy sinh một cảm giác cấp bách hô hấp dồn dập, ánh mắt như hổ phách dần dần trở nên thâm thuý.

Đây chính là em tự chui đầu vào lưới đó nha, bé Dưa Ngốc, đừng có trách tôi lạt thủ tồi hoa*!

(*không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp. nguồn: leosansutu.wordpress.com)

Hạ Đông Noãn một lòng nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể tiếp tục nhấm nháp món ngon vừa rồi, lại không phát hiện khoé miệng Y Vận Hàm đã dần dần cong lên một nụ cười không rõ. Xem ra trong hai người rốt cuộc ai bị ai đẩy ngã, đ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play