Ngày hôm đó, để Trần Mặc vui thầm chính là tuy rằng Lương Sơ Lam vẫn rất kiêng kị ở trước mặt người khác thân mật quá mức với mình, vẫn thích bày ra bộ dáng băng sơn để từ chối mình, nhưng phần lớn thời gian, chỉ cần mình mặt dày đùa giỡn lưu manh, Lương Sơ Lam vẫn ngại ngùng mất tự nhiên cam chịu tình yêu của mình. Trần Mặc yêu chết dáng vẻ Lương Sơ Lam mỗi lần đều một bộ khó có vẻ công phá, làm cho Trần Mặc tự cho mình là “công quân” thật muốn lập tức ăn sạch nàng.

Đặc biệt từ khi mình mặt dày mày dạn cứng rắn đòi ôm nàng ngủ, lăn qua lăn lại trên ga giường màu hồng, nhất quyết nếu nàng không chịu đồng ý thì không ngừng, rồi được Lương Sơ Lam bất đắc dĩ ngầm cho phép, cảm giác ôm cơ thể mềm mại thơm tho trong ngực, có thể nghe được trái tim của nhau, thật muốn vĩnh viễn cũng đừng tới hừng đông. Đây đại khái chính là ý “tòng thứ quân vương bất tảo triều”. Nếu mình có một quý phi như Lương Sơ Lam, sợ cũng sẽ biến thành hôn quân không biết chừng.

(*dịch: từ nay quân vương không lên triều sớm. Trích trong “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị)

Chỉ mấy đêm ngắn ngủi, khi Trần Mặc nhìn Lương Sơ Lam ngủ yên trong lòng, trên gương mặt thanh nhã tinh xảo rút đi nét băng giá ngày thường, thay bằng nét trẻ con hiếm thấy cùng sự ỷ lại sau khi dỡ xuống lòng phòng bị, làm cho Trần Mặc thật muốn đem nàng tiến vào trong xương cốt.

Đầu ngón tay Trần Mặc lướt qua đôi mày hơi nhíu của nàng, đau lòng vì lớp nguỵ trang của nàng, hy vọng biết bao Lam của mình có thể thoải mái cười to, không cần đè nén cảm xúc, không cần theo đuổi hoàn mỹ như vậy. Mỗi người đều có thể phạm sai lầm, đều có thể mất mặt. Rất muốn nói cho nàng biết kỳ thật làm một người đơn giản không có gì không tốt.

Dù ngắm bao lâu đi nữa, Trần Mặc vẫn cảm thấy mình nhìn chưa đủ, ngón tay thon dài chạm lên mái tóc đen mượt của Lương Sơ Lam, len lén đem một lọn tóc quấn quanh một lọn tóc mình. Hành động này làm cho cô nghĩ tới câu “phu thê kết tóc”. Trần Mặc khanh khách ngây ngô cười, khát khao con đường số mệnh của mình cũng có thể dây dưa cả đời với Lương Sơ Lam, không rời không bỏ, gắn bó cảm thông cho nhau.

Nhưng sự ngọt ngào này không phải không có giá của nó, giá đắt chính là mỗi sáng Trần Mặc tỉnh dậy lại thấy tay mình mất cảm giác, đôi mắt cũng thâm đen. Đối mặt với người thương nằm trong lòng, cô cũng không phải Liễu Hạ Huệ, đương nhiên cảm xúc mênh mông ngủ không được.

Chẳng qua cô biết, có những thứ cũng cần thời gian, Trần Mặc không quên Lương Sơ Lam nói nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, dù có sốt ruột hơn nữa thì cô vẫn nhịn xuống dục vọng của mình, đợi Lương Sơ Lam thực lòng nguyện ý giao bản thân cho mình. Cho nên, mấy đêm liền cô đều ngủ không yên ổn, mãi đến rạng sáng mệt quá mới có thể đi vào giấc ngủ, khô nóng trong thân thể tra tấn khiến cô vừa ngọt ngào lại vừa đau khổ.

Chỉ chớp mắt, thời gian trôi qua thực nhanh. Khi đại biểu đại hội kéo bức mành mở màn liền có nghĩa hai người cũng sắp phải rời khỏi thành phố xinh đẹp ven biển Hải Nam này. Trần Mặc ít nhiều có chút không nỡ, dù sao nơi này đối với cô và Lương Sơ Lam mà nói cũng là nơi chứng kiến tình cảm của hai người, là nơi lưu lại rất nhiều kỷ niệm không thể xoá nhoà. Cô phải suy nghĩ một biện pháp giữ lại một đoạn ký ức tốt đẹp này, nhưng phải làm thế nào đây?

Mấy lần Trần Mặc nhân lúc các giáo sư đang hội thảo thừa cơ chuồn êm ra hội trường, đi vài vòng trong khu chợ bán hải sản, nhưng không tìm được gì thích hợp vừa có thể giữ lâu dài lại có thể tặng Lương Sơ Lam, đi ven bờ biển kiếm lại rất không thiết thực, huống chi cô cũng không phải dân chuyên nghiệp, tìm được khó coi không nói, chẳng may nhặt phải thứ gì có độc vậy thì đúng là trúng giải độc đắc rồi.

Khi cô đang sắp tuyệt vọng tới nơi thì lại nhìn thấy một cửa hàng bán trang sức rất nhỏ không bắt mắt ở cách đó không xa, bên trong có một bà cụ và một ông cụ đang ngồi, cửa hàng nho nhỏ bày đủ các loại vật phẩm trang sức, lắc tay, vòng cổ bằng vỏ sò, thậm chí còn có vỏ sò xâu lên chuông gió. Tuy rằng cửa hàng không bắt mắt chút nào, nhưng Trần Mặc vẫn liếc một liền phát hiện ra nó.

“Cô gái, thích cái gì thì cứ tuỳ tiện nhìn xem.” Bà cụ thấy Trần Mặc đi vào liền ngừng việc đang khắc chữ dở dang trên tay, nhìn nhìn cô bé có chút làm người ta kinh diễm trước mắt, hiền lành nói.

Trần Mặc nở nụ cười đáp lại, bắt đầu đi vòng quanh cửa hàng, trong tiệm không bán nhiều thứ lắm, trên cơ bản cũng chỉ có vật phẩm trang sức đều bằng vỏ sò, nhìn qua rất có phong tình bờ cát biển xanh, làm cho Trần Mặc thích vô cùng. Cửa hàng không giống tưởng tượng của Trần Mặc là có đủ mọi màu sắc, vỏ sò nơi này phần lớn đều là vỏ sò màu nhạt hoặc một ít ốc biển đậm màu. Cô chỉ nhìn một chút liền vừa mắt một chiếc lắc tay sáng sủa sạch sẽ, vỏ sò màu trắng, có cảm giác giống Lương Sơ Lam, trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng không mất tao nhã, rất giống khí chất của nàng.

Trần Mặc nhìn dụng cụ khắc chữ trên tay bà cụ, lại quan sát một số thành phẩm đã khắc xong, cô vui mừng kinh ngạc phát hiện, bà lão này không ngờ có bản lĩnh khắc chữ vào bên trong vỏ sò hoặc vòng xoáy của ốc biển, chỉ nhìn từ ngoài thậm chí còn không thấy chữ, phải rất cẩn thận mới có thể phát hiện, vì thế cô suy nghĩ rồi nói.

“Bà ơi, cháu muốn chuỗi lắc tay này, sau đó có thể khắc chữ lên không?”

“Đương nhiên có thể, cháu muốn khắc gì thế? Tặng bạn trai à?” Bà lão nâng ánh mắt đục ngầu nhìn Trần Mặc, dựa theo lễ thường hỏi.

“Không phải tặng cho bạn trai, chỉ cần khắc ‘Cùng chị đi đến điểm chung kết của cuộc đời’ vào sâu bên trong là được. Cảm ơn bà.” Trần Mặc cũng không giải thích, chỉ nhận lấy quyển sổ nho nhỏ dùng để vẽ trong tay bà lão, yếu ớt cười cười viết xuống hai chữ cuối tên mình và Lương Sơ Lam cùng lời muốn nói ban nãy. Bà lão cầm quyển sổ nhìn nhìn, cũng không hỏi gì nhiều, mỉm cười cầm sợi lắc tay độc đáo, lại đeo kính lão lên, bắt đầu khắc.

“Bà à, hôm nay nghỉ sớm một chút, không thì thắt lưng của bà không chịu nổi đâu.” Trần Mặc vẫn không chú ý tới ông cụ không có cảm giác tồn tại ngồi phía sau bà lão, nghe được thanh âm già nua của ông truyền đến mới ngoái lại nhìn, kinh ngạc phát hiện ống quần chân trái của ông không ngờ lại trống rỗng.

“Già rồi thật sự không còn dùng được mà, hiện tại một ngày cũng kiên trì không nổi. Làm xong chuỗi lắc tay này nữa thôi rồi chúng ta hãy thu dọn.” Bà lão nghe được thanh âm phía sau, quay đầu lại cười cười đáp, tự giễu rồi lại tiếp tục khắc.

Trên đường lại có vài đôi tình nhân đi tới, bà lão muốn nhận cũng đều bị ông lão xin lỗi rồi nhanh chóng từ chối. Một lát sau, bà lão rốt cục khắc xong, giống một đứa trẻ ngắm nghía cẩn thận tỉ mỉ lại một lần dưới ánh đèn, rồi như hiến vật quý đưa cho ông lão phía sau, chờ ông đánh giá.

“Đẹp lắm, ha ha, tay nghề của bà càng ngày càng tốt. Bạn già của tôi khéo tay thật đó!” Ông lão ngồi trên ghế đằng sau nhận lấy, vui vẻ giơ cao, vừa nhìn vừa đắc ý cười, giống như đây là tác phẩm của mình, trong lời nói lộ ra thâm tình sâu đậm không dấu diếm. Bà lão tháo cặp kính xuống, cầm khăn lên lại lau lau một lần, như đứa con của mình, dùng hộp đóng gói cẩn thận đẹp đẽ rồi mới đặt lên tay Trần Mặc.

Không biết vì sao, Trần Mặc cứ cảm thấy trong lòng lan tràn một thứ cảm xúc khác thường, đột nhiên bị một màn cực kỳ bình thường làm cho cảm động. Cô bật thốt, “Hai bác hạnh phúc quá.”

“Ha ha, cô bé, hạnh phúc là ở chỗ khi cháu chờ đợi nó có tâm tình gì.” Bà lão vừa nói, vừa đi qua vén ống quần ông lão, đỡ ông đứng lên, bắt đầu thu dọn cửa hàng, “Bà chờ mười mấy năm, cho dù những năm tháng chiến tranh gian khổ nhất, mất liên lạc mấy năm trời, bà cũng không cảm thấy bất hạnh, bởi vì trong lòng có một nơi vĩnh viễn sẽ có cảm giác hạnh phúc đang dâng tràn.”

“Chân của ông bị mất khi đánh giặc, chẳng qua may mắn là bạn già cũng không chê ông, còn chờ ông lâu đến vậy.” Ông lão chống nạng, nói nhẹ như gió, trên khuôn mặt khắc đấy dấu vết năm tháng cũng không hiển lộ nét vui buồn gì, nhưng Trần Mặc biết, những năm tháng ấy, chiến tranh, biệt ly, bần cùng mới là chủ đề chính của cuộc sống, tình yêu lúc ấy càng cần lòng kiên nhẫn cũng như không ngừng hy vọng.

“Vậy hai bác bây giờ tốt cục cũng đợi được hạnh phúc rồi, cũng nhất định sẽ tiếp tục hạnh phúc.” Trần Mặc chân thành nói.

“Cô gái, cũng chúc cháu hạnh phúc.” Bà lão kiểm tra cửa hàng một lần cuối cùng, kéo tắt công tắc nguồn điện, rồi cùng bạn già của bà đi ra, “Thế, sau này gặp lại! Về sau thường đến chơi nhé.”

“Dạ, hẹn gặp lại.”

Trần Mặc hai nhìn ông bà dựa sát vào nhau, ai cũng không rời ai, thật giống như một thể, mất đi một người đều sẽ cảm thấy không hợp. Bóng dáng lúc tuổi già của hai người chậm rãi hoà vào dòng người, trên tay Trần Mặc là sợi lắc tay mà bà lão vừa mới khắc, Trần Mặc bỗng nhiên cảm thấy có một lực lượng tràn ngập sung mãn chạy trên người mình. Đây mới là hạnh phúc chân chính, bình đạm, lại yêu nhau, nắm tay nhau thật gần.

Cô có thể thấy sự yêu chiều mà ông lão kia dành cho bà lão, cũng có thể cảm giác được sự ỷ lại mà bà dành cho ông. Mặc kệ ông ấy có thể giúp mình không, bà vẫn thích chuyện gì cũng đều hỏi ông. Năm tháng tựa như không hề để lại dấu vết tàn phá trên hai bóng dáng lam lũ ấy, ngược lại như tô thêm sắc vàng trên hạnh phúc của hai người, làm cho người ta nhìn rất hâm mộ.

Cô không khỏi nhớ tới đoạn tình cảm này của mình và Lương Sơ Lam, có lẽ sẽ không được người đời tán thành, có lẽ sẽ gây ra một cơn bão kinh tâm động phách, lại có lẽ sẽ còn gặp phải rất nhiều thử thách biết hoặc không biết, đoán trước hoặc không đoán trước được. Trần Mặc rất muốn lập tức thổ lộ với Lương Sơ Lam, cô yêu nàng, yêu giống như hai vợ chồng ông bà vừa rồi, nguyện ý chờ đợi hạnh phúc, nguyện ý lắng nghe hạnh phúc. Sau đó, mong mỏi mình có thể cùng nàng đi đến điểm cuối của cuộc đời, đợi hai người đều già đi, có thể cùng nắm tay nhau lại đến Hải Nam, lại đến bờ cát nơi này, lại đến xem thuỷ triều lên xuống, mặt trời chiều ngả về Tây, nhớ lại những hồi ức tốt đẹp suốt cuộc đời.

Có lẽ một màn hai ông bà hoà vào dòng người quá mức tốt đẹp, khắc thật sâu trong lòng Trần Mặc, thế cho nên rất nhiều năm về sua, khi cô một mình trở về Hải Nam, mang theo vết thương đầy người một lần nữa đi đến cửa hàng này, nhìn đôi vợ chồng bao nhiêu năm vẫn như một ấy, lại không thể kiềm chế nổi mà rơi lệ đầy mặt.

Khi ấy cô đã quên bà lão từng nói với mình, “hạnh phúc quyết định bởi tâm tình của người chờ đợi nó”. Mãi cho đến khi cô trở về đây mới một lần nữa nhặt lên được phân tín niệm cùng hy vọng ấy.

Chẳng qua, Trần Mặc giờ khắc này cũng không thể lường trước được sự tình từ nay về sau, cô chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, có chút ướt át, dư ảnh của tịch dương hắt lên bầu trời, một vòng hồng tươi xinh đẹp dị thường, cũng như tâm tình của cô lúc này. Khoảnh khắc đó, cô đột nhiên thực chờ mong thời khắc khi mình đeo sợi lắc tay kia lên cho Lương Sơ Lam, nàng sẽ có tâm tình giống mình không, chờ mong hạnh phúc tươi đẹp cùng tươi lai tươi sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play