Trần Mặc cảm thấy Lương Sơ Lam vô thức cọ xát sắp làm cho thân
thể mình bốc hoả. Đáp lại như chuồn chuồn lướt nước, tiếng rên mỏng
manh, còn cả vẻ mặt ẩn nhẫn tránh né, sao lại khiến người ta muốn yêu
đến thế, sao lại khiến người ta rõ ràng đã hôn môi mà vẫn cảm giác như
không đủ. Nếu có thể đem nàng tiến vào trong thân thể của mình, Trần Mặc nhất định sẽ làm.
Phân dị động trong lòng như bị phóng đại lên một trăm lần, theo máu nóng sôi trào trực tiếp xông lên não, nụ hôn nóng cháy khiến Lương
Sơ Lam cảm thấy tế bào toàn thân đều như hít thở không thông, lại khó
chịu như bị sặc nước. Bởi vì cảm giác hít thở không thông này lại kèm
theo hấp dẫn trí mạng, để người ta cho dù đã không thể hô hấp lại vẫn
muốn tiếp tục càng không ngừng đòi lấy.
Không biết từ khi nào, một bàn tay của Trần Mặc đã bắt được cổ
áo Lương Sơ Lam, nhẹ nhàng dùng sức, kéo Lương Sơ Lam về phía mình, còn
tay kia thì luồn thật sâu vào mái tóc nàng, mềm nhẹ nâng đầu nàng lên.
Chút ẩm ướt nơi đầu ngón tay như nhu tình tràn dâng cõi lòng, có muôn
vàn cảm giác muốn thổ lộ, lại không tìm được đường phát tiết.
Việc gì cũng có lần đầu tiên, trước kia chưa thử qua, Trần Mặc
nay chỉ có thể dựa vào thứ cảm giác nguyên thuỷ, dẫn dắt mình càng tới
gần Lương Sơ Lam. Cô không phủ nhận mình đã lén xem rất nhiều tiểu
thuyết, cũng tham khảo một số bộ phim, nhưng khi tự mình nếm thử, đầu óc lại trống rỗng, chỉ có thể nhường chỗ cho thân thể chi phối tư duy.
Cô căng cứng bờ vai, nhẹ nhàng kiễng mũi chân, từ trên cao nhìn xuống đoạt lấy thành trì của Lương Sơ Lam, truy đuổi chiếc lưỡi đang
hết sức né tránh của nàng, ra sức trêu chọc nàng, không để nàng có thái
độ tiêu cực gì. Động tác mút, liếm cắn này tựa như đối đãi với một thứ
bảo vật trân quý nhất thế gian.
Mắt vẫn nhắm, Trần Mặc theo bản năng mở mắt, nhìn Lương Sơ Lam
vì mình mà gò má trắng nõn phủ một tầng hồng nhuận, như đoá mai vàng nở
rộ giữa trời đông giá rét, khiến người ta vừa thấy liền chìm đắm vào
dung nhan tươi đẹp của mỹ nhân. Trên trán hơi đổ mồ hôi, bởi vì thiếu
hụt không khí mà thở ra thật mạnh, thật sự khiến người ta tâm động khó
nhịn. Không còn vẻ mặt lạnh lùng băng giá ngày xưa, Lương Sơ Lam như
được phủ một vầng sáng ấm áp, hai mắt nhắm chặt tựa hồ đang chịu đựng
thứ gì đó vừa ngọt ngào lại thống khổ. Loại khí chất thanh nhã này lại
vì mình mà trở nên quyến rũ khiến Trần Mặc thoả mãn, hạnh phúc muốn
khóc.
Lương Sơ Lam như thế khiến Trần Mặc chỉ muốn nuốt luôn nàng vào bụng. Cô ôm hai má Lương Sơ Lam, không đợi nàng kịp thở dốc, nụ hôn như lửa nóng tiếp theo liền theo sát mà tới. Lương Sơ Lam không chịu nổi
Trần Mặc đột ngột tăng thêm sức, liền lảo đảo thối lui về sau, máy sấy
bên chân không biết đã bị đá tới nơi nào. Lui lại mấy bước, thiếu chút
nữa ngã sấp xuống, Lương Sơ Lam phải vươn hai tay ra sau mới chạm tới
vách tường lạnh như băng.
Thân thể Trần Mặc như một động cơ vĩnh viễn không biết mệt mỏi, cố gắng chen vào giữa hai chân Lương Sơ Lam. Lúc này Lương Sơ Lam đã
hoàn toàn không còn sức để chống cự. Tiếp xúc thân mật lập tức lấp đầy
khe hở vốn có giữa hai thân thể. Cách một lớp quần áo, hai khối thân thể trong quá trình cọ sát trở nên kích tình khó kiềm chế nổi bắt đầu không an phận vặn vẹo.
Phía trước là thân thể nóng như lửa của Trần Mặc, đằng sau là
vách tường lạnh như băng, Lương Sơ Lam đã bị ép đến không còn đường thối lui, sức lực toàn thân như bị tháo sạch dưới nụ hôn nồng nhiệt dài vô
tận kia, hai tay bị Trần Mặc hung hăng đặt trên vách tường, đầu tựa lên
nền gạch trắng, cả người đều bị Trần Mặc hoàn toàn nắm giữ trong tay.
Lương Sơ Lam chưa bao giờ ngờ bị người khác áp lên tường lại có thể có
cảm giác mãnh liệt hoa mắt chóng mặt cùng thứ khoái cảm khiến người ta
ngượng ngùng đến thế.
Trần Mặc chưa nếm đủ hương bị ngọt ngào của đôi môi mềm mại,
cái lưỡi đinh hương đã rời khỏi hang động ẩm ướt tinh khiết mà mình quấn quýt nãy giờ kia, nhoáng cái bắt lấy chiếc cằm tinh tế của Lương Sơ
Lam, răng nanh nơi dùng sức, đem cằm hơi nâng lên, cần cổ tuyết trắng
mịn màng liền bại lộ trong không khí. Lam của mình thật sự quá hấp dẫn,
mỗi một bộ phận đều làm cho người ta say mê đến vậy. Cô như đùa dai hơi
dùng sức cắn một, như ý nguyện nghe được Lương Sơ Lam bởi vì thình lình
nhận được kích thích mà không kìm được phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Tiếng nỉ non trầm thấp bên tai mang theo khoái cảm ngại ngùng,
vẻ kiều mỵ bị kiềm chế hết mực, còn có âm sắc đặc hữu của Lương Sơ Lam
làm cho Trần Mặc trong đầu nóng lên, nhưng lại cảm thấy một mạt ẩm ướt
lan tràn phía dưới. Cô không thích Lam cố khắc chế thanh âm của bản
thân, cô thích tiếng thở dốc khẩn cầu thì thầm bên tai, thứ thanh âm
khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần sung sướng.
Tay Trần Mặc chậm rãi đặt lên cơ thể Lương Sơ Lam, cách một lớp áo sơ mi bắt đầu vuốt ve hai khoả mềm mại. Bộ vị mẫn cảm bị người nắm
trong lòng bàn tay, Lương Sơ Lam lập tức rủn rẩy, như thể có một dòng
điện một vạn volt chạy qua người, vô số khoái cảm xa lạ lan tràn trên
người.
Mày Lương Sơ Lam hơi hơi nhăn lại, cắn môi dưới lại vẫn có
tiếng “ưm” rất nhỏ tràn ra. Thân thể có điểm trống rỗng, có chút khó
chịu lại nhịn không được muốn Trần Mặc để lại trên người mình càng nhiều ấn ký. Ý tưởng đáng xấu hổ lại không kìm được nảy sinh trong đầu khiến
nàng ngượng ngùng không thôi.
Trần Mặc kéo cổ áo sơ mi Lương Sơ Lam, tựa đầu chôn vào. Thân
thể mang theo vẻ đẹp tinh tế của một người phụ nữ trưởng thành, mùi thơm cơ thể đủ làm thần hồn điên đảo, còn hai bầu ngực như ẩn như hiện kia,
Trần Mặc cảm thấy dù lập tức chết cũng cam tâm tình nguyện. Ngửi mùi
hương nhàn nhạt tản mát trên người Lương Sơ Lam, cái lưỡi như tự có ý
thức, chạy dọc theo xương quai xanh tinh xảo.
Đầu lưỡi đi vào chỗ lõm giữa xương quai xanh, Trần Mặc không
quên có người từng nói, chỗ này thường bị một đôi tình nhân xem nhẹ,
nhưng lại là chỗ gia tăng tình thú tuyệt hảo. Không biết nếu cô dùng đầu lưỡi kiếm cắn một chút, dùng môi mút một thì Lam sẽ có phản ứng gì? Quả nhiên, cô vừa mới dán sát lại liền cảm giác thân thể Lương Sơ Lam đột
nhiên cứng đờ, bên tai ngập tràn tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ ẩn hiện khó có thể phát hiện của nàng.
Trần Mặc nổi lên ý muốn đùa giỡn, nghịch ngợm trêu đùa tới lui
chỗ này thật lâu, hết cắn, mơn trớn, mút, thẳng đến khi lưu lại một ấn
ký đỏ rực mới bằng lòng buông tha cho Lương Sơ Lam.
Lương Sơ Lam ẩn ẩn biết kế tiếp sắp xảy ra chuyện gì, muốn
chống cự, thân thể lại như chết đuối, không có chút khí lực nào. Mà quan trọng hơn là, dưới dự trêu chọc không ngừng của Trần Mặc, thân thể nàng lại không chịu khống chế mà phát sinh biến hoá, có một số phản ứng rất
xấu hổ xuất hiện, khiến nàng không biết phải làm thế nào cho phải. Tay
nàng dĩ nhiên cũng như tự có ý thức, bắt đầu bám lấy thân hình quyến rũ
của Trần Mặc, bất chi bất giác bắt đầu vuốt ve đường cong hoàn mỹ kia.
Nàng vốn chỉ không muốn kháng cự phân tốt đẹp vẫn luôn hấp dẫn
mình trên người Trần Mặc, nhưng đến lúc này hai người đã không thể vãn
hồi, không thể khống chế, nếu cứ để tiếp tục thì chỉ sợ sẽ…..
Khi năm ngón tay linh hoạt của Trần Mặc từ phía dưới luồn vào
trong áo ngực, nhẹ nhàng bắt lấy điểm hồng nho nhỏ kia, Lương Sơ Lam
giật mình một, cũng không biết gom khí lực từ đâu, đột nhiên dùng sức
đẩy Trần Mặc đang dính trên người mình ra.
Nàng còn chưa chuẩn bị tốt, tối thiểu hiện tại còn chưa, cho dù khó có thể kháng cự lại sự rung động mà Trần Mặc đem đến cho mình,
nhưng trực tiếp đi đến bước cuối cùng thế này thì nàng thực sự còn chưa
chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Một màn ngoài ý muốn vừa rồi chỉ là một mồi
lửa, một lời dẫn khiến nàng tự nhìn rõ trái tim mình, nhưng như thế cũng không có nghĩa nàng đã có thể hoàn toàn thuận theo cảm nghĩ, có thể để
mặc cho mình và Trần Mặc làm chuyện đó.
Còn nữa, đúng, còn có Cảnh Đằng, người đàn ông đã bị mình bỏ
quên lâu rồi, vị hôn phu của mình. Hành vi như vậy là phản bội, là không được cho phép. Cho dù muốn chấp nhận tình cảm của Trần Mặc đi nữa thì
cũng phải đợi sau khi chấm dứt quan hệ với Cảnh Đằng, nếu không việc này được coi là gì, đẩy Trần Mặc vào chỗ bất nghĩa sao? Ý niệm chợt loé lên trong đầy, còn cả cảm giác tội lỗi bỗng nhiên ập tới làm cho Lương Sơ
Lam hoàn toàn thanh tỉnh.
“Đừng!” Lương Sơ Lam chống lên vách tường, sắc mặt ửng hồng, có chút hít thở khó khăn nói.
“Sao, làm sao thế? Em, em làm gì không đúng à?” Trần Mặc đột
nhiên bị đẩy ra, bị lực đạo mạnh mẽ kia làm cho giật thót, ngọn lửa cảm
xúc bừng bừng cháy vừa nhen nhóm lên trong nháy mắt bị dội một chậu nước lạnh. Là do mình làm gì không đúng sao? Hay là, do mình không có kinh
nghiệm nên khiến Lam không thoải mái? Trên mặt Trần Mặc từ từ toát lên
thần thái mất mát, rõ ràng nàng cảm thấy Lương Sơ Lam cũng rất hưởng thụ cơ mà.
“Không phải, là vì tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.” Nét đỏ ửng
trên mặt Lương Sơ Lam vừa phai bớt lại bị câu hỏi thẳng thắt dứt khoát
của Trần Mặc làm cho đỏ lên lần nữa. Nàng thở dốc vội phủ nhận. Gạt được người khác, nhưng không lừa được chính mình. Nàng biết rõ ràng mình rất thích thân thiết đụng chạm với Trần Mặc, thậm chí nếu không phải còn
một chút lý trí cuối cùng thì nàng sẽ trầm luân trong sự ôn nhu của cô
ấy.
“Xin lỗi, là em vượt quá giới hạn.” Trần Mặc miễn cưỡng nhếch
khoé miệng, cười cười trấn an Lương Sơ Lam còn đang thở hổn hển vỗ ngực. Cảm giác khô nóng trong lòng còn chưa rút đi, nhưng cô không nỡ ép buộc Lương Sơ Lam. Những chuyện thế này là phải người tình ta nguyện, một
ngày nào đó cô sẽ khiến Lương Sơ Lam cam tâm tình nguyện cùng mình làm
những việc mà một đôi tình nhân nên làm.
“Không phải, là vì…còn chưa nói rõ ràng, hiện tại tôi còn chưa
độc thân. Cho nên….” Lương Sơ Lam không nhìn nổi dáng vẻ Trần Mặc rõ
ràng thực tổn thương nhưng lại vẫn suy nghĩ cho mình, vẫn gượng ép nở nụ cười an ủi, việc gì cũng nghĩ cho mình trước như thế. Nàng bắt đầu hiểu vì sao mỗi lần mình nhìn thấy Trần Mặc như vậy trái tim đều nhói đau
từng trận.
Bây giờ Lương Sơ Lam không muốn nhắc tới cái tên Cảnh Đằng rất
phá hư không khí này, vốn không cần giải thích, nhưng nhìn thấy Trần Mặc như thế, nàng lại đau lòng không thôi, theo bản năng nói ra. Nhưng nàng trời sinh tính tình có chút thanh lãnh, cho nên lời giải thích vừa rồi
làm cho khuôn mặt vốn ửng hồng của nàng lại càng đỏ hơn, giọng nói vốn
đã nhỏ đến cuối cùng biến thành không nghe thấy gì cả.
“Ý chị là……chị sẽ với anh ta….Sau đó…với em…” Trần Mặc không tự chủ được tiến lên, vòng tay ôm lấy nửa người trên của Lương Sơ Lam, nhẹ nhàng lay động vài cái. Cô hoài nghi không biết có phải mình không hiểu hàm nghĩa trong đó không, cho nên những lời Lam muốn ám chỉ sau đó
là……Cô nói năng có chút lộn xộn, nhưng Lương Sơ Lam hình như thực sự có ý này.
Cảm xúc tựa hồ có một loại rung động mạnh mẽ, không biết có
phải sẽ nhận được một đáp án khiến mình vừa lòng không, cảm giác như đột ngột được vực dậy làm cho nhất thời đôi con ngươi của Trần Mặc như
phóng đại.
Những lời này có phải có nghĩa Lam còn bận lòng đoạn tình cảm
trước chưa chấm dứt hẳn cho nên không thể danh chính ngôn thuận nói
chuyện yêu đương với mình, chứ không phải không thích mình, không phải
do nàng bận tâm chuyện mình là học trò của nàng, là một cô gái. Đó không phải rõ ràng là nói, nàng đã chấp nhận mình, ít nhất trên mặt tình cảm
là chấp nhận mình sao?!
Vấn đề này mang đến niềm mong chờ đủ để mọi đầu dây thần kinh
của Trần Mặc đều được mở ra rồi phóng đại vô hạn, chỉ sợ nghe được đáp
án mình không muốn nghe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT