“Hạ Đông Noãn sinh ra trễ hơn nên chưa gặp con của anh bao giờ, mấy
người đồng lứa chúng ta không cần giới thiệu giúp làm gì, kệ đi, để mấy
đứa tự làm quen với nhau.” Hạ Lập nhìn Hạ Đông Noãn rất bất lịch sự nhìn chằm chằm Y Vận Hàm bên cạnh, lấy làm kỳ không biết vì sao bầu không
khí lại trở nên xấu hổ như thế, con gái mình từ khi nào lại trở nên ngốc vậy, ngay cả đáp lời cũng không làm tốt, còn nhìn chằm chằm người ta.
Vì thế, ông đành phải đỡ lời, hoá giải giúp nàng, thuận tiện cũng có thể tạo thêm thời gian cho hai đứa làm quen với nhau. Ông lại không biết,
Hạ Đông Noãn cũng chỉ ở trước mặt một người duy nhất mới có thể thất thố đến vậy.
“Được được được! Chúng ta đi uống rượu đi.” Y Đông Huy nhìn Hạ Lập
tiêu sái như thế, cũng khó kiềm cảm xúc dâng trào, khoác vai ông bạn
quyết đoán bỏ lại ba đứa hậu bối. Mà Diệp Văn Phương mặc dù lo lắng cho
Hạ Đông Noãn, nhưng bà cũng biết, mấy đứa trẻ có thế giới riêng của
mình, trời sinh tính bà thân thiện nên rất nhanh liền gia nhập vào nhóm
mấy bà vợ nhiều chuyện.
Cứ như thế, chính giữa hội trường bỏ lại ba người đứng sừng sững,
phong cách khác biệt, lại đều nổi bật khiến người ta không khỏi than thở những người trẻ tuổi đẹp trai xinh gái, thanh xuân thật tốt.
Thế này Y Vận Hàm mới thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn thẳng vào đôi
mắt vẫn chưa hề rời khỏi mình của Hạ Đông Noãn. Dưa ngốc của cô vẫn đáng yêu như thế, rất thẳng thắn, không thèm che dấu chút nào. Cô thật sự
thích ánh mắt trong suốt này, không chứa bất kỳ ai cả, đôi con ngươi đen nhánh chỉ có hình bóng của mình cô, như thể người kia rất cần mình.
“Chị, hai người quen nhau à?” Y Vận Hiền cứ cảm thấy phương thức giao lưu của hai người này rất kỳ quái, nhìn qua hình như quen biết, cho nên nhịn không được mở miệng hỏi.
“Không biết. Nhưng mà ~ giờ thì biết rồi này, em nói phải không? Hả
~? Đông Noãn muội muội đáng yêu.” Y Vận Hàm phủ nhận, khoé miệng lại
treo một nụ cười ngả ngớn, đường cong ấy khiến trái tim đang đập “bình
bịch” của Hạ Đông Lại lại tăng tốc. Chỉ là một câu “không quen” và “Đông Noãn muội muội” lại kéo hồn nàng trở về. Người con gái này vẫn đang đùa giỡn tình cảm của mình, vì thế, lúc này mới nhận ra, hôm nay mình ở
trước mặt nhà họ Y chỉ sợ đã quá thất lễ rồi.
Y Vận Hiền nghe chị gái nói thế liền nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng
trắng nõn đều tăm tắp, đôi mắt tuấn lãng cong lên thành một đường đẹp
mặt. Lúc này thật ra hắn có thể hiểu vì sao Hạ Đông Noãn lại xấu hổ đỏ
mặt, bởi vì hắn có một người chị gái thật sự rất quyến rũ, lúc trước mới về nước, hắn cũng bị mỗi hành động cử chỉ của cô khiến mặt đỏ tai hồng, cũng khó trách Hạ Đông Noãn lại không quen như thế.
“Tiểu Noãn, hai nhà chúng ta thân quen đến thế, em không cần quá câu
nệ làm gì.” Y Vận Hiền nghĩ Hạ Đông Noãn là người hướng nội, hắn lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ vẫn cho rằng người con gái phương Đông luôn thẹn
thùng nhu nhược. Cho dù như thế, Y Vận Hiền vẫn rất thân sĩ phong độ
trấn an Hạ Đông Noãn, nghĩ muốn giúp nàng hoá giải nỗi xấu hổ trước khí
thế cường đại từ chị gái mình.
“Ừ ừ, vậy thì tốt quá, cảm ơn. Em…em muốn đi toilet một chút.”
“Để tôi đưa em đi!” Y Vận Hàm nhìn Hạ Đông Noãn rõ ràng muốn trốn, cô mới không ngốc đến nỗi đồng ý, rời đi tốt lắm, cô còn có chuyện muốn
nói với một mình nàng.
“Không…không cần!” Hạ Đông Noãn vừa thấy Y Vận Hàm không có ý tốt
muốn đưa mình đi toilet, liền chột dạ, vội vàng lắc đầu. Chỉ đáng tiếc
là đôi bàn tay ma quái của Y Vận Hàm đã đặt lên vai nàng, dưới nụ cười
tươi là trái tim đen tối, về phần trong trái tim này muốn làm gì nàng,
Hạ Đông Noãn cũng tỏ vẻ cực kỳ lo lắng ưu sầu.
“Không cần khách khí, đi thôi. Hiền, em chờ một lát nhé.”
“À, được.” Nhìn hai cô gái trước mặt, một người bá đạo xinh đẹp, một
người kia thì ngây thơ đáng yêu. Hạ Đông Noãn có vẻ không muốn, nhưng
vẫn ngoan ngoãn bị Y Vận Hàm kéo đi, theo sau cô. Chuyện này khiến Y Vận Hiền đứng sau đột nhiên có ảo giác, rõ ràng là người mình quen biết
trước, thế nào ngược lại chị mình và nàng lại thân quen đến thế, mà mình có cảm giác bị gạt qua một bên nhỉ. Hắn cười nhạo lắc đầu, cảm thấy khó hiểu vì ý nghĩ kỳ quái đó.
Vào toilet, Y Vận Hàm vừa vào trong liền khoá trái cửa. Động tác này
gây ra phản ứng là Hạ Đông Noãn vẻ mặt kinh ngạc nhìn Y Vận Hàm nheo mắt nhìn mình như muốn ăn sống nuốt tươi. Nàng muốn giơ tay mở cửa, lại bị Y Vận Hàm nhẹ nhàng kéo qua.
Y Vận Hàm dựa lưng vào cửa, hơi cúi người xuống, vươn một ngón tay
thon dài đặt trên đôi môi khêu gợi ra hiệu đừng lên tiếng, nháy nháy mắt với Hạ Đông Noãn. Khoảnh khắc ấy, Hạ Đông Noãn đột nhiên có cảm giác
mình rất giống thịt cá nằm trên thớt, chấp nhận vận mệnh để người kia
tuỳ ý làm thịt.
“Chị, muốn làm gì?” Hạ Đông Noãn có phần khí huyết không ổn định nói. Tuy nàng biết Y Vận Hàm không làm được gì, nhiều nhất cũng chỉ hy sinh
thêm một nụ hôn, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười gian tà của Y Vận Hàm, nàng có chút hốt hoảng, đặc biệt không hiểu sao trong lòng có một ngọn lửa
giận bốc lên đầu.
“Đông Noãn muội muội, sợ tỷ tỷ thế làm gì chứ! Tỷ tỷ cũng sẽ không ăn thịt cưng mà!” Y Vận Hàm thật ra lại diễn đến nghiện, gọi thân thiết
thế, còn cười khẽ chọc chọc ngực Hạ Đông Noãn, ngữ khí hờn dỗi khiến Hạ
Đông Noãn nghe mà tâm thần nhộn nhạo, Hạ Đông Noãn luôn bị bắt nạt đột
nhiên trong lòng có một thứ cảm xúc muốn vùng dậy chậm rãi lớn lên.
“Chuyện gì nữa đây?” Hạ Đông Noãn lui lại, đột nhiên có chút phiền muộn hỏi, ngữ khí cũng trở nên kém hơn.
Nhìn Y Vận Hàm tuỳ ý đùa giỡn mình như thế, nàng đột nhiên có chút
giận dỗi, mình cũng không phải một người không có tim, huống chi tim
cũng là máu thịt cả, không phải loại người đã chết lặng đến mức cắt mấy
nhát lên tim cũng không thấy đau đớn. Nếu không thích, thì đừng trêu
chọc, như bây giờ là muốn gì? Nào có ai có thể chấp nhận mình bị lạnh
nhạt, lạnh nhạt rồi lại bị đùa giỡn? Cũng đâu phải con rối gỗ, một người tính tình có tốt đến mấy cũng sẽ giận, huống chi Hạ Đông Noãn là thực
sự có cảm giác với Y Vận Hàm.
Y Vận Hàm nghe lời chất vấn của Hạ Đông Noãn, yên lặng nhìn nàng một
lát, đôi mắt phượng mị hoặc đột nhiên trầm tĩnh lại, cô dĩ nhiên lại
không nổi giận, mà vẻ mặt cười cợt lại trở nên nghiêm túc. Cô tiến tới
trước một bước, lại một lần nữa giữ một khoảng cách thân mật với Hạ Đông Noãn, một bàn tay nhẹ nhàng khơi cằm Hạ Đông Noãn lên, động tác phong
lưu nhưng thái độ cũng không phải kiểu đùa vui, mà trong ánh mắt lại ánh lên một thứ gọi là “tình cảm chân thành”.
“Tôi có một vấn đề muốn hỏi em.”
“Cái gì…cái gì?” Hạ Đông Noãn đã từng thấy Y Vận Hàm lẳng lơ, Y Vận
Hàm quyến rũ, Y Vận Hàm tinh thần bay bổng, thậm chí Y Vận Hàm lãnh đạm
lạnh lùng, Y Vận Hàm bất cận nhân tình, mỗi một hình tượng đều là một
biểu hiện giả dối mà cô biến hoá ra, không có linh hồn, không chân thật, có cảm giác xa cách. Nhưng nàng chưa từng thấy một Y Vận Hàm nghiêm
túc, vẻ mặt chân thành đến vậy, việc này và tác phong bình thường của cô quá khác biệt, khiến Hạ Đông Noãn đột nhiên có phần không kịp phản ứng, thậm chí quên né tránh động tác ngả ngớn của cô.
“Có phải em thích tôi không? Thích kiểu con trai thích con gái ấy.”
“……” Hạ Đông Noãn suýt nữa phun máu, đây là vấn đề gì chứ, thế nào
gần đây khẩu vị lại nặng thế, này phải trả lời thế nào đây. Chính là
nàng căn bản còn chưa nghĩ xong nên trả lời thành thật hay nói dối phủ
nhận thì Y Vận Hàm đã tự mình nói tiếp.
“Từ biểu hiện gần đây của em, hẳn là thích tôi rồi. Cho nên tôi đã ra một quyết định.”
“Hả! Là gì?” Nửa câu đầu khiến Hạ Đông Noãn không biết nói gì cho
phải, lúc nàng đang muốn trợn trắng mắt thì Y Vận Hàm đột nhiên nói câu
tiếp theo, nàng lập tức có chút khẩn trương, không biết biểu hiện đó của mình đã gián tiếp chứng minh một câu hỏi của Y Vận Hàm.
Nữ nhân Y Vận Hàm này thích nhử người ta, nói xong lại xoay người, đi vài bước tới trước, bày ra dáng vẻ “để tôi suy nghĩ cẩn thận nên diễn
đạt thế nào”, một chút cũng không nóng vội. Mà cũng đúng, cô thì vội gì, người nóng vội là Hạ Đông Noãn mới phải.
Nàng không đoán ra, quyết định của Y Vận Hàm là gì, là để mình ở bên
làm cô bạn gái nhỏ, hay là khiến mình lập tức cút đi. Nàng hoàn toàn
không biết, mặc dù ở trong lòng nàng, cảm thấy tỷ lệ cái sau hoàn toàn
có tính áp đảo siêu việt tỷ lệ cái trước. Trong nháy mắt, Hạ Đông Noãn
đột nhiên cảm thấy trái tim mình vọt lên tới cổ họng, đập thình thịch,
khiến mình ngay cả nói đều nói không được, chỉ có thể bất lực nhút nhát
trông mong nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Y Vận Hàm.
“Lời tiếp theo tôi muốn nói, em phải nghe cho kỹ đó.”
Hạ Đông Noãn nắm chặt góc váy đến nỗi những ngón tay đều trở nên
trắng bệch, từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa từng khẩn trương vì một đáp án
nào như thế, lại để ý đến lời một người muốn nói đến vậy.
“Tôi là giáo viên của em, em là học trò của tôi, hôm nay không ngờ tôi lại phát hiện, thì ra em còn là con gái của chú Hạ……”
Vừa nghe những lời mở đầu này, cõi lòng Hạ Đông Noãn lạnh đi một nửa, nàng biết những tầng quan hệ này có nghĩa gì, nghĩ là ràng buộc, nghĩa
là chướng ngại, thứ tình cảm như vậy hơn phân nửa biểu thị tan vỡ ngay
từ trước. Hạ Đông Noãn tựa hồ có thể lường trước bộ dáng Y Vận Hàm từ
chối mình, và cả dáng vẻ tỏ ra không có việc gì rồi bỏ đi sau khi từ
chối mình của cô.
Nàng cắn chặt môi dưới, đôi mày dần nhíu lại, ánh mắt vốn ngây thơ
lại ánh lên đau đớn. Y Vận Hàm vốn định đùa giỡn một lát không hiểu sau
nhìn thấy liền đau lòng muốn chết, trái tim co rút mãnh liệt khiến cô
không còn dục vọng muốn tiếp tục diễn chút nào. Cô lại một lần nữa mặt
hướng về phía Hạ Đông Noãn, lúc này khiến nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào
hai mắt mình, gằn từng riếng rõ ràng: “Nhưng mà….giờ tôi lại đột nhiên
thích em. Cho nên, vì để thành toàn cho thứ tình yêu kinh thiên động địa vượt lên trên tình cô trò nữ nhân này đó của em với tôi, tôi miễn cưỡng có thể chấp nhận em. Cho nên, hiện tại, em có thể cảm ơn tôi đó.”
Tuy giọng điệu nói những lời như đóng phim, nhưng trong ánh mắt Y Vận Hàm loé lên sự chân thành nghiêm túc, chính cô cũng không biết vì sao
mình có thể dùng loại ánh mắt này nhìn Hạ Đông Noãn, bởi vì trước kia
cho tới giờ cô chưa từng nghiêm túc đối diện với người bạn trai nào đến
thế.
Ngày đó, cô đã suy nghĩ nhiều lắm, rốt cục cô đối với Hạ Đông Noãn là tình cảm gì, rốt cục ôm tâm tình gì. Là cô trò sao? Là muốn chơi đùa?
Đáp án khẳng định là không, bởi vì mình đã nhớ tới nàng thường xuyên quá mức, từng có thân mật da thịt với nàng, đối với nàng có một thứ cảm
giác và xúc động ngay chính bản thân cũng không hiểu ra sao, có một thứ
tình cảm trào dâng trong cơ thể căn bản không thể kiềm chế.
Cô chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ thích con gái, nhưng thích nàng
rồi cũng không thể hèn nhát, không dám thừa nhận. Bởi vì sự tra tấn này
không chỉ khiến mình đau khổ, mà nhìn quả dưa ngốc kia không ngừng làm
sai đủ việc, không ngừng nhìn mình ngẩn người, cô không phải chưa từng
yêu ai, vừa nhìn thế là biết chỉ sợ nàng đã động lòng với mình. Nếu, hai người đều có tình cảm với nhau, tuy không thể hứa hẹn về sau, tuy nói
sự ràng buộc của hiện thực quả thật rất nghiêm trọng, nhưng đối với cô
mà nói, không thử thì vĩnh viễn cũng không biết được kết quả.
Cho nên, một người quen thói một mực thuộc phái hành động như cô sau
nhi nhìn thấy Hạ Đông Noãn xuất hiện ở vũ hội, liền không thể kiềm chế
xúc động muốn thổ lộ rõ ràng, thế nên mới có một màn này.
Cô hai tay khoanh trước ngực đứng đó, chuẩn bị nhìn xem quả dưa ngốc
Hạ Đông Noãn này rốt cục có phản ứng gì. Giờ khắc này, Y Vận Hàm nhìn
qua rất bình tĩnh, cái gì cũng đều dự tính trước không ngờ cũng có chút
khẩn trương nho nhỏ, trọng điểm là Hạ Đông Noãn ngơ ngác thẳng tắp đứng
đó, nhưng lại không lập tức đưa ra câu trả lời thuyết phục, cho nên
khiến cho lòng bàn tay đang nắm chặt của Y Vận Hàm đã chảy ra một tia mồ hôi lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT