“Lâm Mộc Phong, ông mà còn đi theo tôi, chúng ta sẽ tuyệt giao!”
Khoảnh khắc đi ra khỏi quán ăn, nước mắt trên mặt Trần Mặc như những hạt trân châu tuôn rơi không ngớt. Lần đầu tiên khóc vì người khác, lần đầu tiên không thể kiềm chế cảm xúc của mình như thế, lần đầu tiên căn bản
không thể chịu được một đôi tình nhân danh chính ngôn thuận ân ái trước
mặt mình, lần đầu tiên chỉ vì đoán liền đau lòng không chịu nổi.
Nghĩ đến tiếng chân đi theo sau là của Lâm Mộc Phong, quay đầu lại
mới thấy, cùng ra là cái người khiến mình đau đến thở không nổi, Lương
Sơ Lam, vẻ mặt nàng đầy lo lắng pha lẫn phức tạp đứng ở chỗ cách mình
không xa.
Lương Sơ Lam chậm rãi tới gần Trần Mặc, giống một nàng mỹ nhân ngư,
mỗi bước đều dẫm trên đầu dao nhọn, đau đớn đến phát run. Nàng chưa từng nhìn thấy Trần Mặc bị tổn thương đến thế, dung nhan xinh đẹp rực rỡ,
sáng lạn như ánh bình minh hẳn nên cười, hẳn nên sáng lạn mà tuỳ ý, chứ
không phải bộ dáng ưu thương như sắp bị cơn hồng thuỷ như mãnh thú nhấn
chìm.
Trần Mặc ngơ ngác nhìn Lương Sơ Lam tới gần, đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng kia lại mang theo một tia thương tiếc, đúng, là thương
tiếc và không đành lòng. Cô nghĩ mình nhìn lầm rồi, nhưng Lương Sơ Lam
lại nâng tay lên, dùng khăn tay lau nước mắt còn vương trên mặt cô, dịu
dàng kéo cô vào lòng.
“Em đối với tôi là tình cảm như thế sao?” Thanh âm của Lương Sơ Lam
chưa bao giờ dịu dàng đến thế, như sắp chảy nước, tựa đoá hoa mai mùa
đông, cứu vớt cái lạnh lẽo băng giá.
Trần Mặc có phần phản ứng không kịp, chỉ là nghe thấy câu hỏi đó,
theo bản năng gật gật đầu. Cằm tựa lên bả vai của Lương Sơ Lam, trên
người nàng mang theo hơi thở không biết tên khiến Trần Mặc vốn như bị
tâm thần lại an tĩnh lại.
“Tình cảm đó là không đúng, không được chấp nhận. Em còn trẻ, cho nên chỉ là bị mê hoặc thôi.” Lương Sơ Lam nhẹ giọng thốt ra câu này, nàng
cũng không rõ vì sao lại muốn an ủi Trần Mặc, tuy những lời nói ra vẫn
tổn thương người ta, nhưng trái tim nàng cũng không tự chủ mà mềm lại vì cô gái này.
“Không phải do còn trẻ, sao chị có thể phủ nhận tình cảm của em?!”
Trần Mặc tách ra khỏi thân thể của Lương Sơ Lam, tuy cái ôm này đã từng
là giấc mộng cố chấp của mình, nhưng hiện tại, cái ôm này chỉ chứng minh nữ nhân này muốn phủ nhận tình cảm quyến luyến của mình với nàng. Những lời vừa rồi như một chậu nước lạnh, đánh thức Trần Mặc bị lạc trong sự
dịu dàng của Lương Sơ Lam.
“Sao em biết đây không phải chỉ là sự xúc động nhất thời, sự lạc lối nhất thời của tuổi trẻ?”
“Hai năm! Thời gian hai năm còn chưa đủ nhìn rõ lòng mình sao? Còn
chưa đủ để chứng minh đây đã không phải nỗi xúc động nhất thời sao?”
“Như thế là không đúng, là không ổn. Em còn có cơ hội lựa chọn, bứt ra đi!”
“Vì sao?! Chị đang sợ hãi điều gì? Hay không hề có cảm giác gì với
em?” Trần Mặc nhìn Lương Sơ Lam, từng bước ép sát. Lương Sơ Lam đột
nhiên phát hiện, ánh mắt nóng cháy mà thâm tình của Trần Mặc khiến nàng
không thể đối diện, nàng chỉ có thể theo bản năng trốn tránh. Nàng muốn
khuyên Trần Mặc thu tay lại, buông tay, mà không phải tiếp tục dây dưa
không rõ với mình.
Nếu cô buông tay, vậy trái tim xao động bất an của mình có thể lấy cớ để trở lại như xưa, nhưng giờ, cô học trò của mình không ngờ lại cố
chấp khẳng định với mình, đó là tình yêu, là thứ tình cảm phải kiên định tiếp tục. Điều đó khiến Lương Sơ Lam luống cuống tay chân.
Trần Mặc như thế ngược lại khiến Lương Sơ Lam hiểu rõ tình cảm của
cô, thật giống như đột nhiên hiểu ra lời khuyên nhủ của mình vô lí gây
sự và vô nghĩa đến mức nào.
“Bởi vì tôi đã có vị hôn phu.” Lương Sơ Lam trình bày nguyên nhân, tránh vấn đề phía sau.
“Chị yêu anh ta sao? Muốn cùng ở bên anh ta cả đời?”
Lương Sơ Lam trầm mặc, Trần Mặc khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ
đầy mồ hôi. Cô sợ đáp án sẽ khiến mình tan nát cõi lòng, sẽ rớt xuống
địa ngục, lại vẫn không kiềm chế được hỏi Lương Sơ Lam.
“Em muốn nghe đáp án sao?”
“Em muốn nghe chính chị nói cho em biết, đừng gạt em!”
“Được, tôi tính ở bên anh ấy cả đời.” Lương Sơ Lam không biết tình
cảm của mình với Cảnh Đằng có phải tình yêu hay không, có lẽ tình cảm đó đã qua tình yêu nhiệt liệt mà thăng hoa thành tình thân, nhưng nàng quả thật đã chuẩn bị tốt tâm lý để cùng hắn làm vợ chồng, loại chuẩn bị tâm lý này mà nói, còn không bằng nói là thói quen. Bạn bè và người thân
đều chúc phúc và hâm mộ quan hệ của hai người, ngay cả nàng cũng đều cảm thấy đây là mối duyên mà ông trời ban thưởng, nhưng chỉ không có sự
rung động trong truyền thuyết mà thôi, mà đó chắc cũng chỉ vì tính tình
lãnh đạm trời sinh của nàng gây ra.
Mãi cho đến khi Trần Mặc xuất hiện, sự nhiệt tình tiếp cận của cô mới khiến linh hồn của Lương Sơ Lam không kiềm chế được trở nên không an
phận, đồng thời mang đến còn có sự mê man và sợ hãi.
Nàng không muốn làm tổn thương Trần Mặc, lại chỉ có thể làm vậy, bóp
chết tất cả mọi rung động ngay từ trong nôi. Nhưng lại không biết, tình
căn đã sớm đâm sâu trong lòng Trần Mặc, đã không thể bứt ra, tích luỹ
suốt hai năm, nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ thì dù thế nào cũng không thể nói được.
“Chị yêu anh ta? Em muốn xác định chị yêu anh ta hay không!” Lúc nghe câu nói kia, Trần Mặc cảm thấy nghe được thanh âm cõi lòng mình tan
nát, nhưng dù khó chịu đến đâu, đầu óc và trái tim vẫn hèn mọn muốn cố
gắng thêm một chút, muốn để lại chút hy vọng cho bản thân.
“Yêu hay không yêu quan trọng sao? Tôi đều tính đến việc kết hôn!”
Vấn đề như thế khiến Lương Sơ Lam thực sự phát điên, đôi mắt vốn bình
tĩnh như nước cũng nổi lên gợn sóng, ngữ khí cũng trở nên dồn dập.
“Sống cả đời bên một người mình không yêu là sai lầm, chẳng lẽ chị không thực sự yêu ai sao?”
“Tôi không biết!”
“Nhìn em! Rốt cuộc chị có cảm giác với em hay không, em không tin chị suy nghĩ nhiều ngày như thế lại không tự hỏi bản thân rõ ràng, nếu
không có cảm giác, chị sẽ không rối rắm như thế, sẽ không chặt đứt không rõ ràng như vậy, làm thế không giống tác phong của Lương Sơ Lam chị,
cho nên chị có thích em, phải không?!!!”
“……”
Trần Mặc cưỡng từ đoạt lý đôi khi có đạo lý, tựa như những lời này
thậm chí còn khiến Lương Sơ Lam kinh ngạc hơn lời bộc lộ ngày đó. Bởi vì đây quả thật là những lời nhất châm kiến huyết, nói toạc ra nội tâm của nàng. Cô giữ lấy hai má Lương Sơ Lam, bắt nàng đối diện với mình.
Đúng vậy, nếu không để ý chút nào, sao có thể đau lòng đến mức chạy
ra giải thích với cô, khuyên cô buông tay, tự tìm cớ cho mình. Nếu là
trước đây, đối với những người theo đuổi có cuồng nhiệt đến đâu, mình
cũng chẳng qua lạnh lùng bỏ lại mấy câu rồi đi, nhưng giờ, mình dĩ nhiên lại không nỡ xuống tay, sợ làm tổn thương cô. Đây chứng tỏ điều gì?!
Tầng cửa sổ bằng giấy đột nhiên bị đâm thủng, thấy rõ nội tâm chân
thật khiến máu trong người Lương Sơ Lam đều tụ lên đầu, hoá thành nỗi
kinh ngạc và sợ hãi bành trướng. Loại áp lực này kích thích tế bào thần
kinh của nàng, khiến lần đầu tiên trong suốt những năm gần đây nàng có
cảm giác đáng sợ vì không hiểu rõ bản thân, hơn nữa một tầng luân lý đạo đức mà mình không dám đi ngược lại khiến nàng cảm thấy máu chảy ngược.
Trần Mặc nhìn Lương Sơ Lam lại dùng vẻ mặt kinh hãi giật mình này để
đối diện với mình mà bật cười. Một thứ không khí tuyệt vọng dần dần toả
ra từ người Trần Mặc, đột nhiên có một khắc, cô rất muốn buông tha cho
thứ tình cảm đơn phương không có kết quả này.
“Nhưng chị không dám phải không? Cho dù có thích em một chút, cũng sẽ nói với bản thân không thể làm vậy, cũng sẽ ép mình không thích em,
tránh né em, phải không?”
“Tôi……” Lương Sơ Lam ôm ngực, nghe lời chất vấn của Trần Mặc, ý tưởng trong lòng như bị lộ ra phơi dưới ánh mặt trời, thấy ánh sáng, lại
khiến người ta hoảng sợ.
Trần Mặc nhìn Lương Sơ Lam đầy chật vật, lại nghĩ tới tình cảnh ngày
đó, nữ nhân này cũng nhìn mình thống khổ, vẻ mặt không hề khác. Vẫn duy
trì im lặng, không cho một đáp án rõ ràng, loại phản ứng chậm chạp mệt
mỏi này thật sự khiến người ta phát điên.
“Haiz, Lương Sơ Lam, chị thực sự biết cách làm tổn thương người khác, hay là chị cảm thấy, nhìn người khác suy sụp vì chị đặc biệt sung
sướng?” Nụ cười đong đầy nước mắt ánh lên dưới ngọn đèn đường, ẩn ẩn loé lên nỗi bi thương và bất đắc dĩ. Có phải dùng thứ gì cũng không thể đổi được tình yêu của chị không?
“Tôi không hề!” Lương Sơ Lam vô lực phủ nhận.
“Vậy vì sao phải trốn tránh lòng mình?” Trần Mặc tiến lên, đè lại bàn tay đang ôm lấy ngực của Lương Sơ Lam: “Nói cho em biết, tiếng nói chân thật ở nơi này không tốt sao?”
Hơi ấm mềm mại truyền đến từ mu bàn tay khiến trái tim Lương Sơ Lam
đập vội vì Trần Mặc tới gần. Đôi mắt to long lanh như nước, mang theo
hơi thở điềm đạm đáng yêu khiến nàng không nỡ nói ra lời từ chối mà có
thể nói với bất kỳ ai.
Trong mắt Lương Sơ Lam tràn đầy đau đớn phức tạp, đôi mày nhíu chặt,
giương mí mắt, đầu vai khẽ run, việc này khiến cô gái thanh lệ như nàng
nhìn qua giống như trải qua một màn tra tấn dữ dội nào đó.
Trần Mặc kéo nàng vào lòng, tay kia vẫn gắt gao đặt trên tay Lương Sơ Lam không dời.
“Tôi không đáng để em làm vậy!” Lương Sơ Lam bị Trần Mặc ôm vào ngực, cảm giác ôn nhu rõ ràng trên mu bàn tay, trái tim nhảy lên, xúc giác
mềm nhẹ lại lần nữa khiến tâm nàng đi lạc. Lý trí quấy phá, lời lấy cớ
này nghe vào tai cũng thật yếu ớt.
“Có đáng giá hay không sao chị nói có thể tính được, nên do em quyết định mới phải.”
“Mặc Mặc, thật sự đừng thích tôi, chúng ta làm bạn bè không tốt sao?” Lương Sơ Lam bị Trần Mặc ôm trong lòng, lại nói những lời ngay cả mình
cũng không tin được. Chỉ là lúc này, nàng không đẩy vòng tay này, cũng
không cự tuyệt Trần Mặc tới gần. Có lẽ là vì sự kiên định và chấp nhất
của Trần Mặc khiến nàng có chút không thể tự hỏi.
“Lương Sơm Lam, em sẽ không ép chị nói bây giờ, em không muốn chị khổ sở, chỉ cần chị không đẩy em ra nữa, một ngày nào đó, chị sẽ tự mình
nói với em, người chị yêu là em.” Trần Mặc nhìn thấy rõ, với tính tình
của Lương Sơ Lam, nếu không để ý sẽ không đau khổ, cô rất hiểu cũng quá
để ý đến cảm giác của Lương Sơ Lam, không nỡ khiến nàng dằn vặt, đau
lòng. Nữ nhân này sẽ để nàng ôm, để nàng tới gần, như thế đã đủ chứng
minh sự thay đổi mấy ngày nay, nên vui sướng, nên tiếp tục cố gắng,
không phải sao?
Biết rõ mình yêu một người con gái như thế sẽ chịu khổ, sẽ rơi lệ vì nàng, nhưng cũng đã không còn cơ hội để rút ra nữa rồi.
Lúc trước khi theo đuổi nàng, không phải đã chuẩn bị tốt tâm lý để
chịu tổn thương sao? Không thể nhát gan, không thể bỏ dở nửa chừng.
Bởi vì Lương Sơ Lam không đẩy ra, khiến cõi lòng vốn tuyệt vọng của Trần Mặc dấy lên một tia hi vọng.
“Lam, đừng đẩy em ra nữa, được không? Để em đối xử tốt với chị.” Âm
thanh mang theo tiếng nức nở mơ hồ cùng những lời đầy kiên định của Trần Mặc truyền vào tai Lương Sơ Lam, như một câu ma chú, mang theo dụ hoặc, giống một ly rượu độc, lại mang theo ngọt lành, dụ dỗ mình phạm tội,
nhưng không thể quay lại dù lầm đường lạc lối.
Tình yêu nồng cháy, tuổi trẻ nàng chưa từng trải qua, nay ngần này
tuổi lại gặp được, Lương Sơ Lam cũng không biết làm thế nào mới phải.
Nàng lại càng không biết cái gật đầu rất nhỏ theo bản năng của mình đem
đến cho Trần Mặc bao nhiêu hy vọng.
Mặc kệ là tâm tình và tình cảnh gì, vài cái gật đầu kia đã đủ để
chứng minh đối với Lương Sơ Lam mà nói, nàng đã chính thức rơi vào vòng
luẩn quẩn này, không thể cự tuyệt cũng không có cách nào chạy trốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT