Trần Mặc trở lại phòng một mực quấy rối, cố tình gây sự chú ý với Sam và Lôi Lôi, nhận được lại là hai cặp mắt coi thường cộng thêm một chút
bực tức.
Vốn định kể cho Hạ Đông Noãn nghe tin tức tốt đẹp là mình và Lương Sơ Lam lại tiến thêm một bước nữa, nhưng đợi cho đến khi đèn ngủ đều tắt
hết lại vẫn không thấy Hạ Đông Noãn về, gọi điện thoại cũng không có
người nghe, thế là cứ vậy nắm chặt di động ngủ thiếp đi.
Thẳng đến khi Hạ Đông Noãn lê tấm thân mệt mỏi của mình trở về thì
trời đã tờ mờ sáng. Trong phòng mọi người đều ngủ say, Trần Mặc lại nắm
di động, khuôn mặt vương nụ cười mơ hồ, cũng không biết đang có mộng đẹp gì. Chỉ là, giờ khắc này Hạ Đông Noãn lại không có thời gian quản
chuyện của Trần Mặc, việc xảy ra lúc chiều và hồi tối đã đủ khiến nàng
sứt đầu mẻ trán rồi, ốc còn không mang nổi mình ốc chứ càng khỏi nói tới việc đi tò mò mấy thứ linh tinh trong đầu Trần Mặc.
Mệt mỏi suốt một ngày, Hạ Đông Noãn cực kỳ mệt mỏi, cởi quần áo ra
liền đổ gục lên giường, muốn tranh thủ khẩn trương chợp mắt mấy tiếng
trước khi đi học. Chẳng qua, Hạ Đông Noãn phát hiện dù mình cố thế nào
cũng đều không ngủ yên, cứ lặp đi lặp lại một giấc mơ.
Trong mơ, Y Vận Hàm mặc một thân đồ trắng, đánh đàn dương cầm, thế
nhưng lại bỏ đi vẻ mị hoặc như hồ ly tinh vốn có, giống một vị tiên tử
tuyệt trần, khiến Hạ Đông Noãn không kiềm chế được mà từng bước tới gần
cô.
Sau đó…sau đó…Hạ Đông Noãn dĩ nhiên lại ôm lấy eo Y Vận Hàm, vùi đầu
mình vào mái tóc cô, tham lam hít lấy hương bạc hà hỗn hợp, hôn lên vành tóc cô. Thế nhưng Y Vận Hàm vẫn chẳng hề quay đầu, Hạ Đông Noãn thực
muốn tiến gần thêm chút nữa, ở cạnh hơn một ít. Nàng vuốt ve mái tóc mềm mại như thác nước của Y Vận Hàm, không tự chủ được hôn lên da thịt
trắng nõn mềm mại như sữa kia.
Đột nhiên, một tiếng đàn cao vút khiến Hạ Đông Noãn giật mình, tỉnh
lại từ trong mộng. Nhìn xem thì mới phát hiện ra là chuông báo thức mình bình thường chỉnh trong di động vang lên, nàng mới chỉ ngủ một giờ mà
thôi.
Hạ Đông Noãn sờ lưng mình, thấm đẫm mồ hôi lạnh. Một người quen thói
ngủ nướng như nàng lại như thể kỳ tích dậy sớm đi đánh răng rửa mặt. Chỉ là, trái tim đập vội lại làm thế nào cũng không bình ổn xuống được.
[Y Vận Hàm nhất định là Đát Kỷ tái thế, nếu không sao lại khiến mình có ý nghĩ không đứng đắn với một cô gái kia chứ?!]
Hạ Đông Noãn thầm mắng mình dĩ nhiên lại mộng xuân, mà càng kinh khủng hơn nữa là việc không ngờ đối tượng là con gái, mà cô gái này – Y Vận Hàm, thậm chí là người cả buổi
chiều lẫn buối tối qua ăn đậu hũ của nàng, còn khiến mặt nàng đỏ đến mức suýt sung huyết. Khiến cho một người vẫn luôn nghĩ bản thân trong sáng
như nàng lại không biết liêm sỉ hôn mép tóc Y Vận Hàm, còn hưởng thụ như vậy, Hạ Đông Noãn cảm thấy mình nhất định trúng tà gì rồi.
[Chắc chắn là bị vị giáo sư vô lương tâm kia dạy hư rồi, nhất định là vậy, nhất định là vậy!]
Hạ Đông Noãn dùng nước lạnh hất lên mặt, không ngừng tự kỷ ám thị,
sau khi mặc niệm hơn mười lần, lòng mới thoáng yên ổn một chút.
Chẳng qua, dù có trốn tránh sự thật cũng vô dụng, trái tim vẫn vì Y Vận Hàm mà đập nhanh hơn N lần.
Hạ Đông Noãn đứng trước bồn rửa mặt, nhìn đôi môi nhợt nhạt của mình, chính là đôi môi đã bị Y Vận Hàm hôn kia. Như thế nào cũng đều không
thể quên được sự rung động mà hồ ly tinh kia đem đến cho mình khoảnh
khắc ấy. Đôi môi căng mọng mềm mại thấm đượm hương rượu hoà cùng vị son
môi nồng đậm lướt qua môi nàng, kích thích lên dòng điện không thể ngăn
chặn trên người Hạ Đông Noãn, khiến toàn thân nàng tê dại.
Nàng vốn không thích người khác chạm vào, vậy mà khi Y Vận Hàm hôn
nàng, thân thể nàng lại vui sướng như thế, lại đáp lại nhiệt liệt đến
vậy, căn bản không chịu đầu óc khống chế.
[Là do cô ấy say!!! Mình bất quá chỉ là thế thân! Chỉ là cái bóng!]
Hạ Đông Noãn nặng nề vỗ vỗ má mình, hung hăng phỉ nhổ bản thân một
phen. Coi như hạ thấp chính mình đến tận cùng, thế nhưng vẫn không có
cách nào tìm lại được cảm giác tốt đẹp mà mình dù đã sống hai mươi mấy
năm lại không hề biết thân thể có thể phản ứng kia.
“Oa! Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Tiểu Noãn, không ngờ cậu lại
dậy sớm?! Chậc chậc, không phải cậu bị cái gì ~ tổ chức tà giáo gì tẩy
não đấy chứ!” Tối hôm qua nơi đầu ngón tay còn vương lại chút hương
thơm, Trần Mặc vuốt được mái tóc Lương Sơ Lam một cái, trở về ngủ một
giấc ngon lành hạnh phúc, một đêm mộng đẹp, trong mơ còn đùa giỡn Lương
Sơ Lam một phen khiến cô sung sướng cười tỉnh lại.
Sáng sớm, cô thần thanh khí sảng rời giường, tính đi tới Khoa văn sớm một chút để lại “tình cờ gặp gỡ” Lương Sơ Lam lần nữa, không ngờ ngạc
nhiên phát hiện Hạ Đông Noãn hai mắt như con gấu mèo đứng trước bồn rửa
mặt, miệng thì cứ lẩm bẩm gì đó. Tối hôm qua không thấy nàng đại trạch
nữ này trở về đã đủ kỳ quái rồi, sáng sớm hôm nay dĩ nhiên còn nhìn thấy Hạ Đông Noãn đứng trước gương tự vỗ vỗ mặt, đây quả thực chính là tin
tức nóng hổi mới nhất của thế giới.
“Đâu…đâu có? Cậu mới…mới bị tà ~ giáo…tẩy não ấy!”
Khi Hạ Đông Noãn bị căng thẳng, cuống lên sẽ nói lắp. Nhìn vẻ mặt
tươi cười xấu xa của Trần Mặc trong gương, nghĩ tới giấc mộng xuân vừa
rồi của mình cùng chuyện đã xảy ra với Y Vận Hàm ngày hôm qua khiến mặt
nàng hồng rực như bị thiêu cháy.
“Lắp ba lắp bắp! Còn đỏ mặt! Biểu hiện điển hình của việc chột dạ!
Mau thành thật khai báo! Tối qua đi đâu? Thế nào mà tắt đèn rồi còn
không về, đừng nghĩ tới việc nói dối tôi!”
“Có chút việc thôi mà, nhìn cậu cảnh xuân đầy mặt kìa, bên phía Lương Sơ Lam tiến triển không tệ chứ hả?”
Võ mồm của Trần Mặc không kém chút nào, đặc biệt là để đối phó với
kiểu người ăn nói vụng về như Hạ Đông Noãn, căn bản không có khả năng
đối phó. Nhưng Hạ Đông Noãn không ngốc, mấy chuyện thế kia, thực sự là
không nói rõ được, cũng nói không nên lời.
Hôm qua sau khi ăn cơm tối, Hạ Đông Noãn vội vàng đi tới văn phòng
của Y Vận Hàm để thực hiện lời hứa của mình, lại thấy nữ nhân xinh đẹp
như yêu nghiệt kia không ngờ đang gục lên bàn nức nở. Hạ Đông Noãn luôn
luôn thiện lương đương nhiên không ngồi yên được, cầm một hộp khăn giấy
ngồi bên cạnh cô, thi thoảng đưa cho cô một tờ.
[Giáo sư Y, đừng khổ sở, việc gì cũng qua rồi, cũng như lúc con mèo
Ba Tư nhà em chết, em buồn rất lâu, nhưng giờ nghĩ lại thì cũng nhận
thấy, nó ở trên thiên đường nhất định rất vui vẻ]
Hạ Đông Noãn nhớ tới chuyện đau khổ nhất từ khi sinh ra tới giờ của
mình, liền nói ra để an ủi Y Vận Hàm. Từ góc độ tâm lý học mà nói, nếu
kể ra một ví dụ của chính bản thân mình thì dễ dàng an ủi người ta nhất.
Y Vận Hàm lộ ra gương mặt đầy nước mắt, nghe thấy có người nói
chuyện, quay đầu mới phát hiện ra Hạ Đông Noãn vẻ mặt đồng tình thương
hại nhìn mình. Bộ dáng doạ người như vậy không ngờ lại để cho cô nhóc
mình một lòng muốn đùa giỡn nhìn thấy, Y Vận Hàm đột nhiên cảm thấy muốn về nhà.
Yếu đuối đáng yêu, đôi mắt đầy tơ máu, khuôn mặt tràn ngập nước mắt.
Không biết vì cái gì, nhìn thấy Y Vận Hàm như vậy, Hạ Đông Noãn có cảm
giác đau lòng. Cô gái này không phải vẫn luôn tươi cười quyến rũ lòng
người sao? Vì lí do gì lại khóc thương tâm đến vậy?
“Đi uống rượu với tôi!” Y Vận Hàm lấy một tờ khăn giấy, chấm chấm nước mắt, kéo Hạ Đông Noãn ra ngoài.
Cô cũng không biết vì sao, chỉ là trong lòng buồn không chịu nổi. Đã
bao giờ cô từng nổi giận đến vậy đâu. Trước giờ chỉ có Y Vận Hàm cô đá
người khác, vậy mà hôm nay dĩ nhiên lại bị cái tên bạn trai mình vốn
tính nghiêm túc đá. Bản thân trao đi tình cảm thực sự, kết quả lại bị
người ta ruồng bỏ, ông trời muốn trừng phạt cô vì từng đùa giỡn với tình yêu sao? Cục tức này nghẹn mãi trong ngực Y Vận Hàm, thế nào cũng nuốt
không trôi.
“Hả? Uống rượu??? Giáo sư Y, không được đâu. Chúng ta có thể tới quán cafe ngồi, có chuyện gì thì từ từ nói.” Hạ Đông Noãn vừa bị kéo đi, vừa cảm thấy Y Vận Hàm chính là kiếp nạn của mình, sự tình càng không hợp
lẽ thường càng sẽ xảy ra trên người mình.
“Hmm…câm miệng!” Y Vận Hàm gạt phăng lời kháng nghị của Hạ Đông Noãn, bá đạo kéo nàng lên xe, đóng cửa xe, đạp ga, xe thể thao đầy khí phách
rồ ga một tiếng liền phóng như bay ra ngoài. Hạ Đông Noãn thực hối hận
mà, hôm qua còn có người đến quảng cáo bán bảo hiểm, sao mình lại không
tính trước nhỉ, nếu sớm biết vậy thì đã mua luôn bảo hiểm đề phòng nguy
hiểm ngoài ý muốn cho linh kiện cao thấp toàn thân rồi.
Đến pub, Y Vận Hàm quen thuộc tìm một vị trí trong góc, xem ra rất
quen thân với bồi bàn, gọi một ly Jack Daniels, cũng không thèm để ý tới Hạ Đông Noãn mà cứ thế bắt đầu uống.
Qua mấy chén, dù có là thần rượu cũng sẽ bắt đầu thấy say, chứ đừng
nói tới một cô gái tửu lượng vừa không tốt lại còn thích uống nhiều.
Khuôn mặt Y Vận Hàm bắt đầu chậm rãi hiện lên rặng mây hồng mê người, khiến cho Hạ Đông Noãn vừa vội vàng xua đuổi mấy chàng trai muốn tới
gần, vừa quay đầu lại, liền chạm ngay phải ánh mắt mê ly đong đầy nước
của Y Vận Hàm. Cô một tay nâng ly rượu, chậm rãi nhấp, lớp son môi màu
nâu nhạt dưới ngọn đèn mờ ảo khiến cho cô gái trẻ thơ ngây toát lên một
vẻ trưởng thành mị hoặc.
Trong chớp mắt Hạ Đông Noãn bị vẻ đẹp hút hồn ấy của Y Vận Hàm làm
ngây người. Nàng chưa từng gặp một cô gái nào có thể xinh đẹp quyến rũ
mà lại không khiến người ta chán ghét như vậy. Mị hoặc mà không cả thấy
tầm thường, ngược lại…….
“Em thích tôi sao?” Y Vận Hàm ghé sát bên tai Hạ Đông Noãn, từng câu
chữ thốt ra đều thấm đượm hương rượu, mà từng lời lại mờ ám như vậy. Lỗ
tai Hạ Đông Noãn nghe được lập tức đỏ bừng.
Y Vận Hàm vừa lòng cười: “Nhưng mà, vì sao anh ta lại không thích tôi nhỉ?”
Hạ Đông Noãn vừa định trả lời, Y Vận Hàm đã tự nhủ hỏi thầm.
Thì ra cô ấy thất tình nên mới biến thành như vậy. Hạ Đông Noãn đột
nhiên có cảm giác mất mát. Đến tột cùng là dạng con trai như thế nào mới có thể không cần một cô gái xinh đẹp đến vậy. Thật đúng là không biết
quý trọng, nếu là nàng thì chắc chắn sẽ không buông tay.
Hạ Đông Noãn bị ý nghĩ của mình doạ cho giật mình, đâu liên quan gì
tới nàng chứ, buông tay hay không thì cũng không tới phiên mình đặt giả
thiết mà.
Nước mắt lại chậm rãi lăn dài từ hốc mắt, rơi xuống, phối lớp với
tiếng nhạc blue vừa vặn vang lên trong bar, trên người Y Vận Hàm bao phủ một loại hơi thở sa sút mà ưu thương. Cô kéo Hạ Đông Noãn qua, ôm lấy
thân thể hơi gầy yếu kia, chậm rãi nức nở.
Hạ Đông Noãn điều chỉnh tư thế một chút, để cho Y Vận Hàm có thể ôm
thoải mái, rồi nhẹ nhàng vuốt lưng cô: “Khóc được thì tốt. Đều đã qua.”
Nàng không nỡ để Y Vận Hàm khổ sở, mặc kệ nguyên nhân gì, giờ khắc
này, nàng thật sự đau lòng. Cô gái đang ở trong vòng tay mình hẳn là nên vui vẻ mà không phải đau khổ như bây giờ. Cô hẳn là nên chơi đùa vui vẻ nhân gian, không vì ai mà ngừng lại, vốn nên hiển nhiên được mọi người
yêu thích cùng thương tiếc, chứ không nên bị ai đó tổn thương. Ý tưởng
này khiến Hạ Đông Noãn lại siết chặt vòng tay đang ôm Y Vận Hàm thêm một chút.
Có lẽ là do cái ôm của Hạ Đông Noãn, lại hoặc là khí chất độc đáo
trên người nàng khiến người ta an tâm, cảm xúc của Y Vận Hàm dần dần dịu xuống.
Y Vận Hàm tách ra một khoảng, thấy Hạ Đông Noãn dùng ánh mắt dịu dàng như chứa nước chăm chú nhìn mình, đôi môi hơi mím chặt được tô một lớp
son bóng hương cam, bỗng nhiên khơi lên trong lòng cô nỗi xúc động khiến cô muốn lại gần nữ sinh này thêm một chút. Mượn lực rượu, cô liền nhằm
hướng đôi môi Hạ Đông Noãn mà tiến tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT