Đôi khi, thứ mà Mr.Bu mang đến cho tôi không phải là sự ngạc nhiên, mà là kinh hãi.
Lúc ăn cơm ở căng-tin Thanh Hoa, chúng tôi có nhắc tới mấy nguyên liệu nấu ăn kinh khủng thời còn đi học.
Tôi nói, “Hồi đó mình thầm mến một cậu bạn ở trường bên cạnh, lúc nào cũng
muốn sang căng-tin trường cậu ấy ăn cơm, nếm thử hương vị mà thường ngày cậu ấy thưởng thức. Ngày hôm đó, dì bán hàng ở căng-tin chọn cho mình
toàn mấy món bành nướng xào cay, đầu gà chiên ớt, đậu tương xào ớt,...”.
Mấy người ngồi cùng tôi cười tới phun cả cơm, chỉ có Mr.Bu là đen mặt.
Buổi tối về nhà, Mr.Bu nấu cơm. Tôi đói sắp ngất rồi anh mới làm xong một bát canh.
“Trò gì thể?”, sao lại đen ngòm thế này.
“Canh sườn sầu riêng chocolate.”
Anh nghiêm túc nói, “Em đã vì chàng trai mà em thầm mến ăn bao nhiêu đậu
tương xào ớt, vậy xin em hãy vì anh mà húp hết bát canh này.”
112.
Lần nào dọn nhà, Mr.Bu cũng phải ôm theo một cái bình thủy tinh đựng đầy hạc giấy.
“Ai gấp cho anh đấy?”, tôi hỏi.
“Không nhớ nữa, nhưng chắc chắn người ta đã rất mất công, thế cho nên anh luôn mang theo bên mình”.
Có một hôm đột nhiên tôi nổi hứng, lấy một con hạc giấy trong bình, mở ra xem, không ngờ bên trong lại có chữ.
“Mùa đông rất thích ngủ nướng, sau này mình lại muốn đến trường sớm hơn một
chút để gặp cậu, mẹ mình cũng không cần lo lắng việc mình ngủ nướng nữa
rồi.”
Tim tôi bỗng đập nhanh hơn, nhanh chóng mở từng còn hạc ra xem, giống như đang mở từng lớp trái tim người thiếu nữ vậy.
“Mỗi lần đi qua lớp cậu, mình luôn cố gắng không nhìn cậu. Thực ra có nhìn
cũng chẳng sao, bởi vì chắc chắn là cậu đang cúi đầu làm bài tập. Cậu sẽ không biết rằng, mỗi lần đi qua lớp cậu, mình đều nhìn lén cậu.”
“Hôm nay gặp cậu ở căng-tin, cậu đang ăn chè đậu đỏ. Chẳng phải chè ở trường mình không ngon chút nào sao? Nhưng thấy cậu ăn, mình cũng mua một bát, bỗng nhiên lại thấy mùi vị của nó ngon lạ thường.”
“Ngoài những
lúc học ra, cậu thường đeo headphone nghe nhạc, tai nghe màu trắng đó
rất hợp với cậu. Cậu đang nghe bài gì vậy? Mình thích Lương Tịnh Như,
Tôn Yến Tư với S.H.E. Nghe nói cậu chỉ toàn nghe nhạc Âu Mĩ. Cậu đúng là cuồng học hành.”
“Thi trượt rồi, buồn quá. Nhưng nhìn thấy tên cậu hoành tráng đứng ở vị trí nhất bảng, mình đột nhiên cảm thấy rất vui.”
“Xuân về, hoa nở, mình nhìn thấy cậu đi ngang qua vườn hoa, trời ơi, mùa xuân còn không đẹp bằng cậu.”
“Hôm nay đọc tiểu thuyết Hoa rơi trong mộng của Quách Kính Minh, mình đã
khóc bao nhiêu lâu. Liệu cậu có chê mình quá mít ướt không?”
“Sân thể dục lại thay đổi thứ tự đứng, mình đứng cách xa cậu hơn rồi. Cũng
còn may, khi tập bài thể dục tay không, lúc quay người ra phía sau, mình vẫn có thể nhìn thấy cậu, chàng trai cao ráo, chân dài vai rộng.”
“Ồ, thật hiếm có! Hai lớp chúng ta lại cùng có giờ thể dục. Mình có thể
đường hoàng ngắm cậu chơi bóng rổ rồi. Tuy rằng tỷ lệ ném trúng rổ của
cậu rất thấp, nhưng tư thế đẹp là được rồi. Mình sẽ không nông cạn như
mấy cô bạn kia, reo hò mỗi khi cậu ném trúng bóng vào rổ. Mình chỉ lặng
lẽ đứng ở một góc ngắm nhìn cậu thôi, hihi.”
“Trong đại hội thể
thao cậu xuất sắc quá! Đội tiếp sức lớp cậu đều nhờ có cậu mới giành
được giải nhất. Chắc cậu không biết đâu, mình đã giấu tên gửi bài viết
tới đài phát thanh trường, chính là bài viết cổ vũ cho cậu đó, nữ thần
chiến thắng sẽ đứng về phía cậu. Mình viết hay lắm đúng không? Sau này
mình sẽ cố gắng học văn, hy vọng có thể nói những lời khiến cậu cảm
động. Nhưng kể cả mình có học giỏi văn đến mấy, mình cũng không có đủ
dũng khí để đứng trước mặt cậu. Mình rất yếu đuối phải không? Không,
không phải là mình yếu đuối, là cậu quá tỏa sang.”
...
Tôi đọc từng tờ, từng tờ một, vừa khóc, vừa cười.
Buổi tối Mr.Bu về nhà, thấy mặt tôi toàn nước mắt.
“Lại xem bộ phim Hàn Quốc nào thế? Nhân vật chính bị tai nạn hay ung thư?”
Tôi trừng mắt với anh, “Em đói lắm rồi, anh mau đi nấu cơm đi.”
Anh đứng trong bếp thái rau, tôi bước vào, ốm lấy anh từ phía sau.
113.
Tôi không thích uống cà phê, nhưng lại thích mùi cà phê. Mr.Bu đã mua một
cái máy pha cà phê và một chiếc máy đánh kem để làm cappuccino. Tôi ăn
phần kem sữa ngọt phía trên, anh uống cà phê đắng bên dưới.
Lần nào Mr.Bu cũng uống hết sạch. Tôi hỏi anh, “Chẳng phải anh không thích uống cà phê sao?”.
“Không phải em vẫn nói mỗi buổi sáng được tỉnh giấc trong hương cà phê thơm nồng là điều tuyệt vời biết bao đó sao?”
“Anh có thể pha một cốc cà phê để hương thơm lan tỏa khắp nhà nhưng đâu nhất thiết là phải ép mình uống hết.”
“Anh tưởng rằng em sẽ thích.”
“Thích cái gì?”
“Mỗi buổi sáng trước khi anh đi làm, em đều hôn tạm biệt anh. Anh cứ tưởng em sẽ thích hương vị cà phê của anh.”
114.
Lần đầu tiên tôi biết đến Kobe là nhờ một lần Lý Dịch Phong đăng lên Weibo
bức ảnh anh ấy chụp cùng Kobe. Khi đó tôi mới biết, Mr.Bu đã hâm mộ Kobe được bảy năm rồi. Trước khi giải nghệ, Kobe đã dành 60 phút đồng hồ để
dẫn dắt đội bóng Los Angelest Lakers giành thắng lợi. Tôi đã bất ngờ
nhìn thấy Mr.Bu nhà tôi rơi lệ.
“Anh khóc rồi?”. Tôi không thể tin nổi
Anh nói, “Chỉ thấy rất xúc động thôi. Có lẽ không phải anh tiếc nuối Kobe, mà đang hoài niệm thời thanh xuân đã qua của mình.”
“Có gì hay mà hoài niệm chứ, thanh xuân của anh làm gì có em.”
Anh cười vui vẻ, “Cũng đúng”
Một lát sau Mr.Bu lại nói, “Tối nay ăn hải sản không?”
Đôi lúc, tôi thật sự nghi ngờ rằng, anh là người đa nhân cách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT