“Hyung, không có biện pháp nào sao hả, mỗi ngày đều bị tắc đến ngập rồi a.” Changmin nhìn ngăn kéo có ba bức thư tình đang nằm phởn phơ ở trong, bất quá chỉ vừa mới đi ăn một bữa cơm, đã lại có thêm thư nữa sao.
“Thật không có biện pháp?” Yoochun nằm dài lên bàn tay cầm chiếc điện thoại di động, “Vậy chi bằng em cứ tùy tiện kiếm một cô bạn gái đi.”
“Em cũng không muốn hại bản thân chết không toàn thây! ! !” Bạn gái? Bọn con gái trong trường ta mà là phụ nữ, thì cái đám nữ sinh ấy còn có thể gọi là bình thường sao?
“Hyung không phải đã có Junsu hyung sao?” Changmin nhìn Yoochun.
“Hyung cũng không muốn cho Junsu chết không toàn thây, đây là câu em vừa nói.” Yoochun trừng mắt.
“Hyung, hyung đang xem cái gì vậy?” Changmin nhìn Yoochun vẫn đang không nói gì, chỉ cứ xem chăm chăm vào trang giấy gì đó.
“A, không có gì! Buổi sáng nay phát hiện thấy trong đống thư kia, cảm thấy rất đặc biệt nên lưu lại thôi, không nghĩ tới bên trong nội dung cũng thật đặc biệt.” Yunho đưa trang giấy trong tay cho Changmin, trên đó chỉ vẻ một con búp bê, phía dười đề chữ Hero.
“Này coi như là thư tình?” Changmin giơ lên ánh đèn xem qua lại một chút, “Không có gì đặc biệt hả.”
“Đặc biệt chính là không giống thư tình, hơn nữa nhìn phần ghi tên, cũng không phải là tên nữ sinh a.” Yunho chỉ chỉ dòng chữ phía dưới, “Nhưng là cũng không nhất định là tên thật của người. Hyung đối với cái này có hứng thú.”
“Hyung, hyung sẽ không làm trinh thám đi?” Changmin nhìn Yunho, “Mấy cái thể loại như Sherlock Holmes ý.”
“Không phải, Sherlock Holmes không có giải mấy loại thư tình kiểu này.” Yunho nhìn Yoochun đang ngẩn người, “Em làm gì thế hả?”
“Nhìn trời.” Yoochun phun ra hai chữ, “Nhớ Su.” Rồi lại nghẹn hai chữ.
“Quên đi, em cứ nhớ người của mình đi, hyung không quản.” Yunho nhìn Changmin, “Kỳ thật hyung cảm thấy chúng ta nên áp dụng mấy hộp thư điện tử, dù cũng không cần lắm, dù sao nếu làm thế, như vậy hẳn số thư cũng sẽ ít đi ha.”
“Đó là một ý kiến hay, dù sao chúng ta không có việc cần mấy hộp thư đó.”
Đến đêm khi cả ba ở nhà mỗi người đều tự đăng kí cho mình một hộp thư điện tử, ngày thứ hai đến trường đã thấy bị công bố cho mọi người hết rồi.
“Oa, các cậu xem, các cậu xem, các sunbae có hộp thư điện tử, nhanh chép lại đi nhanh lên!”
“Tớ cũng muốn rồi, giúp tớ chép lại a.”
… … … . . .
Quả nhiên, rốt cục buổi sáng cũng không còn thấy bóng dáng một bức thư nào nữa.
“Hyung, em còn thật muốn quay về xem mấy người đó gửi gì vào hộp thư a.” Yoochun nâng cằm, “Đột nhiên không có thư tình để xem cũng có điểm thật nhàm chán a.”
“Vậy cậu đến giúp hyung xem một chút đi.” Yunho lại hé ra một tờ giấy, giống hệt với bức hôm qua, trên đó vẫn cùng là một bức tranh, đề tên vẫn là Hero.
“Ngày hôm qua bức tranh búp bê, hôm nay bức tranh người, người này chắc là họa sĩ manhwa quá, bất quá bức tranh quả thật là không có xấu a.” Yoochun nhìn nhân vật trên giấy, “Không biết ngày mai sẽ là bức tranh gì a.”
“Hyung lại cảm thấy việc này có ẩn chứa ý tứ gì đó mới đúng.” Yunho khẽ cau mày, “Nếu không như thế nào lại gửi đến mấy bức tranh chả liên quan gì đến hyung chứ.”
“Không biết, không biết.” Yoochun phe phẩy đầu, “Hyung, sắp tốt nghiệp rồi, đã chọn trường hay chưa?” Yoochun đột nhiên nhớ tới đến vấn đề này, bọn họ vốn đã là học sinh năm ba, thành tích tự nhiên là không cần lo lắng, nhưng học trường nào vẫn là vấn đề cần suy nghĩ a.
“Không biết, làm sao vậy? Em hỏi Changmin xem.” Yunho nhìn qua Changmin, “Cậu ấy hình như có muốn đi học cao.”
“Changmin à,em muốn đi trường nào hả?” Yoochun chen vào chỗ Changmin, quả nhiên, lại đang xem mĩ thực tạp chí (tạp chí đồ ăn ý =))).
“Em? Em muốn vào G cao.” Changmin cũng không ngẩng đầu lên mà cứ nhìn chăm chú vào cuốn tạp chí trên tay.
“Có bao nhiêu trường trọng điểm sao lại cứ phải là G cao a?” Yoochun trưng bộ mặt cau mày có, đó là một trường nội trú mà, cậu thì lại không thích nội trú.
“Bởi vì ở đó có tiệm bánh ngọt kế bên.” Changmin chỉ chỉ tiệm bánh trên tạp chí, “Hình như Junsu hyung cũng làm công ở nơi đó, nếu như em không có nhớ lầm.”
“Thật sự? Tại sao hyung không biết?” Yoochun nắm lấy bả vai Changmin.
“Lần trước em đi mua thì gặp, nơi đó mới khai trương không lâu, có thể Junsu hyung chưa kịp nói với hyung, mấy ngày nay tại bị kiểm tra liên tục, các hyung không phải không có liên lạc sao?” Changmin giật giật bả vai, ý bảo Yoochun rằng cậu không có thoải mái a.
“Được, chính là nơi này rồi!” Yoochun bật người thay đổi chủ ý, nội trú thì nội trú, mỗi ngày đều có thể gặp Junsu thì cậu chẳng thiết gì hết, “Hyung, hyung thấy thế nào?”
“Là trường tốt a, hyung không phản đối.” Yunho không có ý kiến gì, cũng đang có ý định xem nơi nào thì được, cũng không câu nệ gì.
“Được, vậy là nơi này nha, chúng ta giao hẹn thế đi, nếu như khai giảng không gặp tiểu tử cậu, thì cậu chết chắc.” Yoochun chụp lấy Changmin, “Được, cậu cũng lo mà ôn tập đi, đừng có xem mấy cái tạp chí đồ ăn đó nữa, đến kiểm tra thì không làm được.”
“Yoochun, em khỏi cần lo cho cậu ta, thành tích cậu ta như thế cần gì đến ôn tập? Em cũng chả thèm nhìn ngó gì còn gì hả?”
Ba người cứ như vậy, một chút sách vở cũng không có nhìn qua, chủ nhiệm lớp quả thật vì bọn họ mà đổ mồ hôi lạnh, mặc dù đều là học sinh ưu tú của lớp, nhưng sách vở cũng đã học qua quá nhiều rồi, có dũng khí đi thi mà không nhìn lại sách thì đây là lần đầu tiên a. Bất quá sự thật chứng minh chủ nhiệm lớp lo lắng là hoàn toàn dư thừa, bọn họ như nguyện lấy điểm mà vào G cao, hơn nữa thành tích đều là trong top 10 a.
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày, hè cũng thật vui sướng, không có bài tập, toàn ăn rồi chơi đùa, chơi rồi lại ngủ, ba người cứ thế rồi cảm thấy chán chường. Điều làm Yunho ngạc nhiên chính là, trang giấy nhỏ đề tên Hero ngày nào cũng được đưa đến, bức tranh trên đó cũng mỗi ngày một khác. Lúc thì là xe hơi, khi thì lại bánh ngọt, có khi lại là mỹ nữ.
“Hyung, ngày mai sẽ khai giảng rồi, hồi hộp không?” Yoochun đang thu thập đồ đạc quay sang hỏi Yunho, “Nhưng đồ phải chuẩn bị cũng thật nhiều a, nội trú đúng là phiền toái a.”
“Em cũng không phải rất vui sao, cả ngày có thể nhìn thấy Junsu hyung, không đắc ý mới lạ.” Yunho trêu chọc cậu, “Em đừng có cằn nhằn nữa đi.”
“Được được được, không oán thán nữa, nhớ kỹ mang Jaejoong đi nữa a, đừng nói em không có nhắc hyung a.”
“Biết rồi, lấy hết đồ rồi đi ngủ đi.” Yunho đem Yoochun đẩy ra cửa, “Trở về với Susu của em mà ngủ đi.”
Sau khi Yoochun đi rồi, Yunho đến ngồi bên bàn học: “Nè, Jaejoong, ngày mai chúng ta sẽ đến kí túc xá, tớ thật sự rất chờ mong cuộc sống trong cao trung đây, cậu cũng vậy, đúng không?” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT