«Con à, cho appa xem một chút, bây giờ có phải đã tốt lên rồi chứ hả?» Ông Jung cẩn thận đánh giá bộ dáng vừa mới được xuất viện của Yoochun, «Thật là làm appa lo muốn chết rồi, sao lại có thể xảy ra cơ sự như vậy!» Trong thanh âm ông Jung lộ rõ lửa giận, «Ta mà biết đó là kẻ nào, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn một cách dễ dàng!»
«Appa, appa yên tâm đi, con không có việc gì! Còn có noona à, đừng khóc nữa, cũng không đẹp.» An ủi appa, rồi lại nhìn qua thấy các noona đang khóc đến đỏ cả mắt, Yoochun cũng không có biện pháp, «Noona à~~~~» chỉ có thể làm nũng thôi.
«Xin lỗi Yoochun, đều là do noona không tốt, nếu như các noona chú ý một chút thì sẽ không phát sinh việc này rồi.» Kihee giả mù sa mưa lau nước mắt, nhưng một bên Jung Mi lại toát lên thần tình phức tạp khó hiểu, điều đó hoàn toàn không thoát khỏi ánh mắt Yunho. Jung Mi từ khi cầm bánh đi ra ánh mắt đã có điểm khả nghi rồi.
Yunho nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, trước không nên đánh rắn động cỏ, dù sao bây giờ còn có nhiều chuyện tình chưa lí giải hết được: «Appa, umma, đừng lo lắng, Yoochun đã không có việc gì rồi. Còn có a, umma, đã lâu con không có phụ umma làm bữa, bữa cơm tối nay để con đến nấu đi ~» Yunho cười cười nhìn mọi người, tất cả đều bị nụ cười ấy làm cho sửng sốt hết cả.
Không đúng a, đáng lí chuyện này, Yunho phải có điểm nghi ngờ chứ, tại sao có thể làm như không có gì như vậy được? Kihee trong lòng không khỏi có chút giật mình, kế hoạch không quá thuận lợi, mà địch nhân hình như không có yếu ớt như vậy.
«Yunho, ngươi. . .» Ông Jung nhìn sự thay đổi của con trai, trong thanh âm không giấu nổi sự mừng rỡ.
«Appa, con đã nghĩ thông rồi, lúc trước con thật có chút vấn đề, con vẫn chưa có điều chỉnh tốt, làm cho mọi người lo lắng rồi, sau này sẽ không như vậy nữa! Con tin tưởng thế này mới có thể làm Jaejae hyung yên tâm được.» Nói đến Jaejoong, trong mắt Yunho đã không còn sự u buồn trong dĩ vãng nữa, mà có nhiều nhu tình, nam hài 16 tuổi này đã bắt đầu tản mát ra khí chất thành thục của nam nhân rồi, gọi là khí phách mới đúng.
«Thật tốt, như vậy là quá tốt rồi! Nhà của chúng ta rốt cục thoát khỏi hắc ám rồi, ha ha! Đến đến đến, cùng appa và umma tâm sự hả, hôm nay thật vui vẻ, Kihee, Mi, các con cùng đến a.» Một nhà ngồi tại ghế salon, trong nhà vang tiếng nhạc nhẹ nhàng êm dịu. Quản gia một bên thấy cả nhà như vậy cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng trong tâm mỗi người đang nghĩ gì, thì chẳng ai biết được rồi.
Buổi tối, Yunho ôm Jaejoong nằm ở trên giường: «Jaejoong à, xin lỗi, lâu rồi không có nói chuyện với cậu. Minla đem cậu trả lại cho tớ, tớ lại cảm thấy rất khác lạ a, sao cứ cảm thấy cậu nặng hơn vậy, sao có thể thế được, ha hả, có phải là rất ngốc rồi không? Búp bê như thế nào lại có loại biến hóa như vậy, nhưng giờ thì tớ biết được rồi. Còn có a, Yoochunn đã bình phục rồi, hơn nữa, nó cùng Junsu hyung đang cùng hẹn hò đấy, tớ không có nghĩ tới Junsu hyung cư nhiên lại là một búp bê, trách không được lại đáng yêu như vậy.»
Yunho thay quần áo ngủ, nằm vào trong ổ chăn, lần nữa lại đem Jaejoong kéo vào trong lòng: «Nè, tớ nói với cậu a, tớ rốt cục đã thông suốt rồi, cậu nhất định cũng đã lo lắng rất lâu đi, thật sự rất xin lỗi mọi người, sau này sẽ không còn như vậy nữa. Jaejae hyung thấy được nhất định sẽ rất vui vẻ, khẳng định hyung ấy sẽ lại khen Yunho nữa ~» Yunho cười cười.
Yunho theo thói quen, vừa nói chuyện vừa ngủ thiếp đi, đợi đến khi Yunho hoàn toàn im lặng, Jaejoong lặng lẽ biến thành người, trải qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi, hiện giờ đã có thể duy trì hình người lâu hơn một chút rồi.
«Yunho à, nhìn cậu đứng lên như vậy, tôi thật sự rất vui vẻ.» Jaejoong vuốt ve khuôn mặt Yunho, động tác vẫn như mọi tối khác, «Chờ tôi một chút nữa, hai năm nữa một Jaejoong hoàn toàn mới sẽ đến gặp cậu, sau đó vĩnh viễn cũng không rời xa cậu nữa.»
Jaejoong trong bóng tối khẽ nhếch khóe miệng, Yunho nhiều năm như vậy cũng không có quên mình, điều này làm cho nỗi sợ hại bị người vất bỏ năm xưa của anh biến mất, cũng không lặp lại vẻ lạnh lùng dĩ vãng, mặc dù không hoạt bát, nhưng đã ôn nhu nhiều hơn rồi.
«Biết tại sao lại thấy tôi nặng hơn không? Đó là bởi vì Minla umma cứ ép uổng tôi ăn, cô khẳng định vốn là ghen ghét với vóc dáng của tôi mà. . .»
Nhiều năm như vậy, hai người cứ luôn như thế này, Yunho tâm sự trước, đợi Yunho ngủ thiếp đi rồi, đến lượt Jaejoong tâm sự. Loại phương thức ở chung này khiến Jaejoong vô cùng thỏa mãn, anh cũng chờ mong ngày có thể cùng Yunho gặp lại lần nữa, không biết lúc đó sẽ thế nào nhỉ.
Sau đó, Yunho cùng Yoochun tới trường học, Changmin đã đứng chờ bọn họ ở cổng trường, ba người vừa cười vừa nói, hấp dẫn phần lớn ánh mắt người xung quanh.
«Ôi trời! Các cậu xem! Yunho sunbae cũng cười, thật đẹp trai a! ! !»
«Đúng vậy đúng vậy! Thường ngày vẫn luôn buồn bã giờ cũng đã tươi cười kìa! !»
«Yoochun sunbae cũng đã trở về! ! Tam đại vương tử của chúng ta rốt cục đã tề tựu đông đủ rồi!»
Yunho thay đổi làm cho số người ái mộ càng tăng theo cấp số nhân, mỗi ngày số lượng thư tình không biết bao nhiêu mà kể, mặc dù trước sau vẫn luôn khước từ, tuy nét tươi cười vẫn không mất, nhưng ánh mắt lại không chút do dự. Cậu phá lệ tiếp nhận thư tình của mọi người, nhưng cũng chẳng bao giờ đáp ứng, cho nên, cho nên số lượng vẫn luôn tăng đều, ngăn kéo cậu lúc nào cũng tràn đầy.
«Hyung, ngăn bàn hyung sắp thành hòm đựng thư trong bưu điện rồi a.»Changmin nhìn cảnh Yunho vừa mở cái ngăn kéo thì đã tuôn ra không biết bao nhiêu thư tình, «Đây mà là con người hả!»
«Tôi van cậu, các cậu cũng có không ít mà, đừng đến nói móc tôi a, thật là!» Yunho nghiêng mắt nhìn vào ngăn kéo Changmin, số đó cũng chả ít hơn của cậu, rồi lại nhìn qua bên Yoochun đang say sưa xem từng bức thư của mình, «Chúng ta dứt khoát đem thư tình toàn bộ tặng cho người này xem đi!»
Yunho chỉ vào Yoochun, nhưng không có trưng cầu ý kiến Changmin, bới cậu biết Changmin thể nào cũng đáp ứng mình. Yoochun đang mê mẩn mà chẳng để ý đến động tác của hai người, chờ đến lúc hai người họ quyết định xong việc, Yoochun vẫn đang mải miết đọc, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.
«Để Junsu hyung biết chắc chắn sẽ làm thịt cậu ta.» Changmin miết miết môi, «Sao lại giống như chưa bao giờ thấy thư tình vậy chứ?»
«Ha hả, nó vẫn luôn như vậy mà ~» hai người đem cái bàn đầy thư dọn dẹp lại, bỏ vào trong túi, ngay lúc dọn dẹp đến tít bên trong cùng, Yunho phát hiện thấy một bức thư có kiểu không giống những bức kia. Cậu bèn quyết định lưu lại, hảo hảo xem một chút.
Hai người đem túi nặng chình ịch đạp cái rầm lên bàn Yoochun, lúc này Yoochun mới lấy lại được tinh thần: «Các anh làm cái gì vậy hả?»Nhìn trên bàn đã trở thành một núi thư, Yoochun bỗng có loại cảm giác buồn nôn, sẽ không biết thành chứng sợ thư tình đi.
«Em không phải rất thích xem sao? Như vậy phiền toái em giúp bọn này xem đi.» Yunho buông tay, «Xem hết thì đem xử lí đi nhé.»
«Hyung, có chuyện gì xấu xa đâu hả?» Yoochun sợ hãi nhìn hai người trước mặt mình, «Trước đem túi bỏ ra đi, chuẩn bị vào tiết rồi.»
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, cũng đúng thế thật, ba người cùng nhau đem túi khiêng đến sau lớp học đặt xuống. Bây giờ nữ sinh thật không có tân kiến thức a, đến giờ sao còn viết thư tình! ! ! Ba người trong lòng bi thương tràn ngập Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT