“Ơi, em xuống liền!”

Người phụ nữ vui vẻ trả lời, gương mặt tươi cười rạng rỡ nhanh chóng ra khỏi thư phòng chạy xuống đón chồng mình.

Phiên ngoại

Hàng xóm thật sự rất quan trọng

“A Thần, Tiểu Vũ tìm con chơi kìa!”

Trong khoảnh vườn nhỏ cây cối hoa lá sum suê, xanh tốt, mẹ Thủy gào với vào nhà, đồng thời nồng nhiệt ngoắc bé con ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mắt.

“Tiểu Vũ, lại đây lại đây, vào nhà đi con. Bên ngoài nắng quá, đừng để phơi nắng mà ngất đó.”

“Con chào bà nội Thủy!” Lễ phép, ngoan ngoãn chào bà, Trác Dật Vũ đứng dưới hiên tháo giày, đặt giày lên kệ ngay ngắn xong mới đi vào nhà.

“Ngoan lắm! Ngoan lắm!” Mẹ Thủy cười hi hi xoa cái đầu năm phân của thằng bé, trong lòng ngập tràn thương tiếc.

Ôi… Diệp Hoa, mẹ của đứa nhỏ này, bà nhìn nó lớn lên từ bé, càng lớn càng xinh đẹp, tính tình lại dịu dàng. Năm đó không biết bao nhiêu đứa chíp hôi xung quanh đây thích nó, thư tình không ít, có điều toàn bộ đều bị ông già Diệp bảo hộ con gái quăng sạch.

Có điều con bé Diệp Hoa này tính tình ôn hòa hiền lành, suốt những năm đại học chưa từng nghe nói nó quen bạn trai bao giờ. Mãi đến khi ra xã hội đi làm, hai năm sau, nó lại bất ngờ kết hôn làm tất cả hàng xóm láng giềng đều nhảy dựng lên, vì từ đầu tới đuôi có nghe phong thanh nó có bạn trai khi nào đâu.

Lúc đó mọi người đều nhao nhao cười con bé này công phu giữ bí mật kinh thật. Lù đù vác cái lu mà chạy, lừa được tất cả mọi người, không phải sao?

Mấy tháng sau thì nó sinh con!

Lúc đó mọi người mới lờ mờ đoán là nó có thai trước khi cưới, thế nên mới vội vã kết hôn như vậy. Chỉ là mấy lời đồn đoán đó không ai dám nói trước mặt ông Diệp một câu.

Mấy năm sau, ông Diệp qua đời. Không lâu sau đó, con bé một mình dẫn con về nhà ở. Làng trên xóm dưới lại len lén ồn ào đoán mò, có khả năng hôn nhân của nó xảy ra vấn đề. Song mọi người đều lương thiện, không ai muốn hỏi con bé chuyện này. Bình thường giúp đổ rác, có lúc trông con giùm nó một lát, có thể giúp được cái gì là giúp.

Lại thêm con của nó càng lớn càng tuấn tú đáng yêu, cá tính giống hệt Diệp Hoa lúc nhỏ, ngoan ngoãn lễ phép lại thân thiện. Vì thế được các bà các mẹ trong dãy nhà này cực kỳ hoan nghênh.

Tội nghiệp! Nghe nói đợt trước thằng bé bị tai nạn xe, không những gãy một chiếc xương sườn mà đầu cũng bị vỡ một lỗ. Cấp cứu căng thẳng vô cùng mới giành được sinh mệnh nhỏ này về, may mà hiện giờ khôi phục không tệ, lại có thể vui vẻ đi la cà rồi.

Bất quá nhắc tới cũng kì. Thằng bé Tiểu Vũ này tính tình ngoan ngoãn lại lanh lợi, sao lại hợp nhãn với thằng con lạnh lùng, độc miệng, thờ ơ dửng dưng với mọi người nhỉ?

Nghĩ đến đây, mẹ Thủy chỉ cảm thấy đầu toàn sương mù, bất quá…

“A Thần, mẹ đã nói Tiểu Vũ tìm con rồi, còn không đi ra nữa?” Thần công sư tử hống lần nữa rống vào bên trong, hết sức mất hứng thằng con không biết bận rộn cái gì, lâu như vậy còn không ra tiếp khách.

“Không sao đâu ạ!” Nhỏ nhẹ, Trác Dật Vũ khôn khéo nói:

“Bà nội Thủy, con tự vào phòng chú Thủy tìm chú là được.”

Để bé con đáng yêu lanh lợi này vào cái phòng khủng bố của thằng con nhà mình, muốn nó bị dọa chết luôn sao?

Mẹ Thủy run lên, vội vàng ngăn cản.

“Không nên! Không nên! Phòng A Thần kinh khủng lắm, con vào đó sẽ sợ đến phát khóc mất.”

Ối trời! Dọa con nít là chuyện thất đức cỡ nào, bà không dám đâu.

“Con không sợ!” Ngoài ý liệu, bé con nghiêm túc nói to:

“Lần trước chú Thủy dẫn con vào phòng chú rồi.”

Cái gì? Nó vào phòng A Thần rồi.

Mẹ Thủy nhảy dựng lên, nhìn vẻ mặt thằng bé không giống như đang nói đùa, đành tin vậy. Bà cẩn thận hỏi dò:

“Tiểu Vũ, con không sợ à?”

“Không sợ!” Lắc đầu, Trác Dật Vũ cười bẽn lẽn, mắt long lanh.

“Thú vị lắm ạ!”

Trời ơi! Đất à! Ánh sáng trong mắt thằng nhỏ này y chang thằng con nhà bà.

Hu… bà có lỗi với ông Diệp, có lỗi với Diệp Hoa. Xem xem, cái thằng con biến thái của bà biến đứa nhỏ bình bình thường thường của nhà người ta thành cái dạng gì nè?

Mẹ Thủy nhìn mặt quả trứng đẹp đẽ đáng yêu trước mặt, khóc không ra nước mắt.

Oa… bà mà biết sớm mấy ngày trước hai chú cháu một lớn một nhỏ này hạp nhau thì bà sẽ chia cắt uyên ương… á! Không phải, là cô lập phòng khuẩn, tách hai chú cháu nó ra.

Trác Dật Vũ không biết bà nghĩ cái gì mà hoảng hốt, hết sức lễ phép tỏ ý bé có thể tự mình đi tìm người xong liền quen một đường đi vào trong, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa màu trắng.

Cốc cốc!

Lễ phép gõ hai tiếng, không nghe bên trong có phản ứng. Nhóc con lại gõ hai tiếng nữa, đợi một hồi vẫn không có động tĩnh gì. Cuối cùng bé nhịn không được vươn tay vặn khẽ tay nắm cửa, chầm chậm không tiếng động đẩy cửa ra.

Thế giới trong phòng đại khái có thể dùng mấy chữ “phòng dạy sinh học” để hình dung.

Đủ dạng, đủ loại tiêu bản lơ lửng trong formone, hũ hũ lọ lọ xếp thành hàng chỉnh tề. Góc tường còn có mô hình cơ thể người và tiêu bản xương người, trên tường dán đầy từng tấm ảnh chụp người chết. Tóm lại nói âm u bao nhiêu là có bấy nhiêu, nói là dọa con nít sợ phát khóc hoàn toàn không phải gạt người.

Thế nhưng Trác Dật Vũ lại không bị dọa. Như làn khói vọt vào phòng xong, bé lập tức đóng cửa lại, kế đó đôi mắt đen nhánh mới nhìn tới người thanh niên đang ngủ say sưa trên giường.

Phải rồi! Tối qua hình như chú Thủy đi khám nghiệm tử thi, chẳng trách bây giờ còn ngáy phò phò không dậy.

Đã vậy, bé cũng không phá chú Thủy, một mình chơi thôi!

Nghĩ xong, nhóc con bắt đầu tỉ mỉ quan sát mấy cái tiêu bản kì quái ngâm trong formone, một bên chộp cái mô hình người ở góc tường tới đối chiếu…

Ừ… cái này là gan… đây là ruột… wow, còn có tròng mắt… hơ, đây là cái gì?

Nhìn vật thể trắng bệch trong cái lọ thủy tinh, giống như em bé nhưng nhỏ hơn nhiều. Giống như là phát dục không hoàn toàn vậy. Tức khắc, Trác Dật Vũ mở to mắt, mi mắt động cũng không dám động, cứ như bị bắt mất hồn…

“Đó là quái thai!” Đột ngột, một giọng nói lành lạnh có vài phần ngái ngủ từ giường vọng tới.

Trác Dật Vũ bị thanh âm bất ngờ này dọa cho nhảy dựng lên, quay đầu lại nhìn người thanh niên trên giường không biết đã dậy từ lúc nào, bây giờ đang ngồi xếp bằng, gương mặt tuấn tú đáng yêu nháy mắt lộ ra nụ cười bẽn lẽn.

“Chú Thủy, chú dậy rồi!” Vừa nói, bé vừa đi tới cạnh giường, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh người thanh niên nọ.

“Con mới tới tìm chú, chú còn ngủ nên con không gọi chú dậy.”

Hờ hững ừ một tiếng, người thanh niên tên Thủy Thần này kì thật không biết nên làm thế nào với đứa trẻ trước mặt.

Tính anh không thích con nít, cảm thấy bọn chúng vừa ồn vừa phá, đụng chút là ré lên, phiền chết người. Nhưng thằng bé trước mặt lại không giống, nó là con của chị Diệp Hoa ở cách vách. Cũng không biết có phải di truyền tính cách của mẹ nó không, cá tính tĩnh lặng, bình thường cũng không ồn ào, không làm phiền người khác. Cho dù anh bận bịu làm việc trong phòng, thằng bé cũng có thể cầm một quyển sách ngoan ngoãn ngồi một bên đọc cả buổi chiều, còn yên tĩnh hơn cả người lớn.

Cũng vì lý do này, mỗi lần thằng bé tới tìm anh đều không cự tuyệt, mặc nó sờ đông sờ tây, cầm mấy thứ mà người khác nhìn là khủng bố trong phòng anh lên xem, có lúc nó còn tò mò hỏi một số vấn đề, anh nhàn rỗi sẽ chỉ dẫn, trả lời.

Vừa rồi anh tỉnh giấc, lại thấy nhóc con đang nhìn chằm chằm quái thai ngâm trong lọ pha lê, tựa hồ rất hiếu kỳ, theo bản năng anh mở miệng giải thích cho nó biết.

“Quái thai?” Mê muội nhắc lại, Trác Dật Vũ không hiểu.

Thấy nó có vẻ rất thích thú, Thủy Thần cũng không giấu diếm, giải thích:

“Thông thường người phụ nữ mang thai nếu là thai đôi sẽ sinh ra hai đứa bé. Nhưng có lúc trong hai bào thai trong bụng mẹ đó có một đứa không phát triển hoàn toàn, bị bào thai còn lại thôn tính vào trong cơ thể, không có cách nào tiếp tục phát triển, hình thành khối u, gọi là quái thai.”

Nghe đến trố mắt nghẹn họng, Trác Dật Vũ chỉ thấy chuyện này thật quá thần kì, nhịn không được kêu nhỏ “woa”.

Mắt thấy thằng bé luôn nhu thuận tĩnh lặng khó mà có được biểu tình kinh ngạc như vậy, Thủy Thần thích thú cong môi lên.

“Đọc truyện tranh Bác sĩ quái dị Black Jack chưa?”

Lắc đầu, Trác Dật Vũ tỏ ý chưa xem qua.

“Trong đó, Pinoko cũng là quái thai, tranh vẽ cũng không tệ. Con có hứng thú có thể xem thử.”

Tâm tình Thủy Thần khá tốt, giới thiệu cho bé.

Hưng phấn gật đầu, Trác Dật Vũ cảm thấy cái này vừa thú vị vừa thần kì, quyết định xin mẹ mua một quyển Bác sĩ quái dị Black Jack về cho bé xem.

“Chú Thủy, cái này là con ngươi hả?” Ngón tay chỉ sang cái bình thủy tinh khác, bé tiếp tục đặt câu hỏi.

Gật đầu, đối với việc thằng bé nửa điểm cũng không sợ mấy thứ này, thậm chí còn hưng trí bừng bừng, hơi giống mình, không hiểu sao Thủy Thần có chút hưng phấn, ngữ điệu cũng nhiệt tình hơn.

“Chỉ là tròng mắt thôi, không có cái gì đặc biệt. Trong phòng làm việc của chú có một cái đầu người, chú đặt tên cho ông ấy là “ông Vương”, cái đó mới hiếm thấy kia!”

“Đầu người?” Bị giọng điệu của anh ảnh hưởng, Trác Dật Vũ hăng chí hẳn lên.

“Con cũng muốn xem! Chú Thủy, chú mang về cho con coi với được không?”

“Không được!” Xua tay, Thủy Thần cự tuyệt thẳng.

“Thứ quý như vậy, lỡ đem về nửa đường bị trộm mất thì làm sao?” Ông Vương là bảo bối của anh, tuyệt đối không thể làm mất.

“Không đâu! Không đâu! Chú dùng bao quấn kỹ lại, người ta sẽ không biết đó là cái gì.” Nhóc con hiếu kỳ lắm rồi, thật sự rất muốn tận mắt nhìn ông Vương.

“Không được! Không được!” Kiên quyết lắc đầu cự tuyệt, nói gì cũng không đáp ứng.

Chú Thủy ích kỷ quá sức!

Rầu rĩ gục đầu xuống, Trác Dật Vũ có vẻ thất vọng.

Tuy cự tuyệt yêu cầu của cu cậu nhưng thấy thằng bé mất mác như thế, hiếm khi Thủy Thần nổi lòng từ bi.

“Được rồi! Tuy không được nhìn lão Vương nhưng chú có thể tặng con một món quà.”

“Quà gì ạ?” Cái đầu nhỏ ngẩng phắt lên, mắt sáng lấp lánh.

“Đây!” Lôi từ dưới gầm giường ra một cái đầu người bằng nhựa, Thủy Thần hào phóng nói:

“Cho con, không đến nỗi há!”

Hưng phấn nhận lấy cái đầu, Trác Dật Vũ vui vẻ gật đầu.

“Cám ơn chú Thủy.”

“Không cần khách sáo!” Phất tay, Thủy Thần đột nhiên có cảm giác phấn chấn khi tìm được người cùng lý tưởng. Tuy rằng vị đồng đạo này tuổi còn nhỏ nhưng mầm non này rất tốt, bồi dưỡng cẩn thận thì tương lai khẳng định rất có tiền đồ.

Thế là, một lớn một nhỏ, hai kẻ biến thái… ặc, không phải, có lẽ tên lớn là kẻ biến thái chính cống nhưng tên nhỏ còn phải quan sát đã, xem có hay không có người kịp thời lôi nó ra khỏi con đường của tên biến thái tiền nhiệm.

Tóm lại, bất luận là biến thái hay không biến thái, hai kẻ này ở chung rất hòa thuần, có rất nhiều chuyện để tán gẫu.

Mãi đến giờ cơm chiều, Trác Dật Vũ mới lưu luyến tạm biệt Thủy Thần, tay ôm quà tặng , vui vui vẻ vẻ đi về nhà.

Còn người nào đó, thân là ba của đứa nhỏ, lúc này đang vội vàng ve vãn bà xã, một chút cũng không biết gánh nặng của mình trong tương lai, đảm đương trọng trách nặng nề là lôi con ra khỏi con đường biến thái.

Chú thích: muốn biết chuyện yêu đương của Thủy Thần, xin mời xem Thiên sứ ngư 169 “Chỉ mong chầm chậm thích em”.

HOÀN!!!

Chú thích

(1) RV - viết tắt của chữ Recreational Vehicles, ở Bắc Mỹ nó là loại xe được trang bị đầy đủ tiên nghi và không gian sống như một ngôi nhà thật sự (có đủ cả phòng ngủ, phòng tắm, nhà bếp), ở Mỹ có rất nhiều người sống trên dạng nhà –xe này. Thường thì chiếc xe này rất cồng kềnh và thô. Về sau thuật ngữ này được dùng chung cho những chiếc xe trang bị nội thất đầy đủ và tiện nghi, có thể kể đến một số dòng xe như Ford Transit, Toyota Landcruiser 4WD camper, Ford Econoline van conversion… (Cái này ss dịch tóm tắt từ wiki, ai muốn hiểu thêm thì lên wikipedia xem nhé)

(2) Lôi Trì (tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc, dùng thành ngữ 足下无过雷池一步không dám vượt qua thành Lôi Trì một bước, ví với không dám vượt qua một phạm vi nhất định)

(3) u phục ba mảnh = áo ghi lê ++

(4) Nguyên văn câu này là 卧榻之侧,岂容他人酣眠 (Ngọa tháp chi trắc, khởi dung tha nhân hàm miên) ý là anh không cho phép người khác xâm nhập phạm vi thế lực của mình

(5) Một loại hình nghệ thuật điêu khắc. Hình khối có thể phân biệt ra ba dạng đơn giản: khối đặc, khối rỗng và sự kết hợp của đặc-rỗng, tất cả các loại điêu khắc đều nằm trong ba dạng đó. Mỗi dạng khối có ưu việt riêng của nó, điêu khắc đặc là khả năng chiếm lĩnh không gian, và điêu khắc rỗng là ngược lại. Hay nói rõ hơn, điêu khắc đặc chiếm lĩnh không gian bên trong của nó, điêu khắc rỗng chiếm lĩnh không gian bên ngoài của khối tự thân

(6) Một bộ phim hoạt hình nhật rất vui, nói về một chú nhóc đi tu từ nhỏ ^^

(7) Nguyên gốc hai câu thành ngữ đó là 慌张无措,兵荒马乱: hoảng trương vô thố, binh hoang mã loạn.

(8) Thứ mình không thích thì đừng áp đặt cho người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play