“Thật vui là đã lấy lòng được mày!” Trác Dung trợn trắng mắt nhìn bạn, gõ ngón tay xuống mặt bàn hừ một tiếng, nói:
“Đừng cười nữa! Mau giúp tao nghĩ cách nào giải quyết được đi.”
Cứ tiếp tục thế này, không chừng anh vì không thỏa mãn được mà oán giận con cũng nên.
“Hà, vấn đề “giường” của ba người nhà máy, tao có thể làm gì được chứ?” Xòe
hai tay, Chu Chí Khải cười đến đáng ăn đòn, “nếu mà sợ chật quá, chỉ cần mua một cái giường cỡ lớn là xong!”
Anh biết rõ ràng vấn đề không phải ở đó!
Trác Dung tức tối lừ mắt nhìn bạn, cho là thằng bạn thân căn bản không đưa được biện pháp nào hay ho, quyết định đổi chủ đề.
“Tiểu Vũ thật sự là đứa trẻ đặc biệt, không phải sao?”
À… thông minh, hiểu chuyện, tri kỷ lại trưởng thành sớm nhưng ở một phương diện nào đó lại quá mức ngây thơ, non nớt. Mà đứa trẻ tuyệt vời như vậy lại là con mình, nghĩ đến đây anh thật sự cảm thấy kiêu ngạo.
Hiểu được ý bạn, Chu Chí Khải uể oải dội cho bạn gáo nước.
“Đúng thế! Tiểu Vũ rất tuyệt, nhưng cái này hoàn toàn không phải công lao của mày.”
Dạy dỗ đứa nhỏ giỏi giang thế này hoàn toàn là công lao của Diệp Hoa, Trác Dung căn bản chỉ làm ba suông mà thôi.
“Ừ đúng! Mày nói không sai…” Ánh mắt ảm đạm, Trác Dung gượng gạo cười,
không buồn phủ nhận. Vì anh thật sự đã bỏ qua quãng thời gian trưởng
thành của Tiểu Vũ rất nhiều, nhưng sau này anh tuyệt đối sẽ không vắng
mặt nữa.
Dù sao cũng là bạn bè bao năm, Chu Chí Khải nhìn biểu tình
hiện giờ là biết ngay suy nghĩ của bạn, hài lòng mỉm cười, liền dời chủ
đề từ đứa nhỏ sang mẹ nó.
“Trác Dung, không phải hiện giờ mày với Diệp Tử hoàn toàn không còn vấn đề gì sao?”
Anh biết tình cảm của hai người họ gần đây càng lúc càng tốt, nhưng tình huống thực tế thế nào anh còn chưa hỏi rõ ràng.
Nhắc tới Diệp Hoa, Trác Dung không kềm được nụ cười, đáy mắt ngập tràn hạnh phúc.
“Ừ, bọn tao rất tốt…” Lầm rầm trong miệng, ngừng một lúc, trở nên nghiêm nghị nhìn bạn thân.
“Chí Khải, cám ơn mày!”
“Cám ơn tao cái gì?” Khoa trương nhăn mày, Chu Chí Khải cười to hỏi lại.
“Tao tổn thương Diệp Hoa sâu như vậy, lại sơ sẩy Tiểu Vũ lâu như thế. Mấy
năm nay, chắc chắn là do mày an ủi, chiếu cố hai mẹ con đúng không? Tao
phải cám ơn mày, nếu không có mày an ủi, chống đỡ, Diệp Hoa đại khái
không có biện pháp chịu đựng lâu đến thế. Mà tao cũng sẽ bỏ lỡ thứ trọng yếu nhất trong đời mình.” Trác Dung chậm rãi nói.
“Mày bớt bảnh
chọe đi!” Không thèm giả vờ, Chu Chí Khải “hứ” một tiếng, “Mấy năm nay,
tao toàn cực lực thuyết phục Diệp Tử đá mày đi, tại cô ấy ngốc mới lãng
phí cả tuổi thanh xuân tươi đẹp trên người mày.”
Nghe xong, đổi lại
đến phiên Trác Dung cười: “Vậy cũng không quan hệ! Chắc tại mày nói xấu
tao trước mặt Diệp Hoa nên cô ấy mới càng cảm nhận được tao quả thật rất tốt, vậy nên mới có thể chờ tao lâu vậy.”
Câu này đúng là không
biết xấu hổ, tức khắc nhận được tiếng “hừ” đáp trả của Chu Chí Khải, còn không quên trợn mắt phỉ nhổ. Có điều hôm nay anh cũng yên tâm trước
tình cảm của hai người bạn thân, chân thành hi vọng mai này bọn họ có
thể vui vẻ, hạnh phúc cả đời.
Hai người cứ thế, câu được câu chăng nói cười tán gẫu.
“Đúng rồi! Không phải mày nói Diệp Tử và Tiểu Vũ cũng đến đây ăn cơm với
chúng ta sao? Sao tới giờ còn chưa thấy đâu?” Chờ một hồi cũng không
thấy hai mẹ con ai kia xuất hiện, Chu Chí Khải kì quái hỏi.
“Dạo này Tiểu Vũ cao thêm không ít, phần lớn quần áo đều không mặc vừa nữa. Diệp Hoa dẫn nó đi công ty bách hóa mua đồ trước, chờ lát nữa sẽ đến.” Thong thả đáp lại, Trác Dung nhướng mày cười:
“Sao? Bao tử mày réo rồi à? Có cần gọi món gì ăn trước không…”
Đúng lúc này, cửa kính nhà hàng bị đẩy ra, hai mẹ con đùm túm bao lớn bao nhỏ đi vào.
“Nè, ở đây!” Ngồi đối diện với cửa, Chu Chí Khải phát hiện ra họ trước tiên, lập tức vẫy tay gọi.
Còn đang đưa mắt tìm người, Diệp Hoa nghe gọi liền nhìn sang, kế đó mỉm
cười dắt tay con đi tới chỗ hai người ngồi trong góc, để cho cậu nhóc
ngồi cạnh Chu Chí Khải, bản thân mình ngồi xuống cạnh Trác Dung, khuôn
mặt tú nhã tràn đầy ý cười.
Thấy nhân viên phục vụ tập trung lại, Chu Chí Khải xoa xoa hai tay, cố ý nháy mắt ra hiệu cho Trác Dật Vũ:
“Tiểu Vũ, bữa ăn hôm nay là ba con mời khách, chúng ta cứ chọn những món mắc nhất, ăn cho ba con sập tiệm luôn há?”
Nhóc con bị chọc cười, vui vẻ gật đầu, tựa hồ đối với việc ăn cho ba sập tiệm rất là khoái chí.
Sau khi phục vụ đem thực đơn lên, Chu Chí Khải và Trác Dật Vũ lập tức đại
khai sát giới, cứ nhè mấy món mắc tiền mà hạ thủ. Hai chú cháu chọn món
vui vẻ đến quên cả trời đất, để Trác Dung và Diệp Hoa ngồi một bên nhìn, không nhịn được lắc đầu cười trừ.
Rất nhanh, món ăn đã chọn xong,
đồ ăn bày lên bàn. Một bàn bốn người ăn uống vui vui vẻ vẻ, tán gẫu trên trời dưới đất. Mãi đến lúc Diệp Hoa đứng dậy vào phòng vệ sinh, cái
bụng tà ác của Chu Chí Khải mới bắt đầu phát tác.
“Tiểu Vũ, nghe nói ba muốn con và mẹ dọn về nhà ở Thiên Mẫu. Sao con không chịu?” Cười hề
hề như ăn trộm, anh thừa nhận mình muốn xem kịch.
Nghe vậy, Trác Dung lập tức trừng mắt nhìn bạn, dùng ánh mắt không tiếng động cảnh cáo cậu ta đừng nói bậy.
Ngược lại Trác Dật Vũ không nghĩ nhiều, cực kỳ thẳng thắn gật đầu.
“Vì sao? Nhà ở Thiên Mẫu không tốt sao?” Chu Chí Khải cố ý vòng vèo.
“Con thích nhà bây giờ.” Giống như không có trọng điểm nhưng lại cố tình xem đó là trọng điểm mà trả lời.
“Nếu nói, chỉ cần con và mẹ về nhà ở Thiên Mẫu, ba sẽ đồng ý mỗi tuần cho mẹ ngủ chung với con một ngày, vậy có được không?” Bắt đầu đi vào trọng
điểm rồi.
Trác Dung nhíu mày nhìn bạn. Hơi hiếu kỳ muốn biết con sẽ
trả lời ra sao, thành ra anh không lên tiếng, tỏ vẻ mình không có ý kiến gì.
Trác Dật Vũ chau đôi mày nhỏ, nghiêm túc suy tư. Đợi một hồi, dường như bé nghĩ thông rồi, cuối cùng cũng giãn lông mày ra.
“Không bằng mẹ con con vẫn ở nhà hiện tại, con có thể nhường mẹ cho ba mỗi
tuần hai ngày.” Nhóc con học một biết mười, còn biết tăng thêm lợi ích
nữa.
“Ha ha ha ha…” Cười đến long trời lở đất, Chu Chí Khải bị chọc cười phá lên, hào hứng ầm ỹ với bạn thân.
“Trác Dung, xem ra sau này Tiểu Vũ sẽ trở thành kỳ tài đàm phán. Nhỏ như vậy
mà đã biết hy sinh cái lợi nhỏ để đổi lấy món lợi to. Tập đoàn Hoành
Trường tương lai có người thừa kế rồi nha!”
Đã từng bị con đánh bại
mấy lần, Trác Dung không cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của bé, chỉ
biết bất lực cười trừ, lần nữa cảm nhận sâu sắc, con trẻ thông minh quá
cũng không phải chuyện đáng cao hứng gì.
Aizz… ngay cả thú vui lừa gạt con nít cũng chẳng có nốt!
Nhưng đề tài đã chuyển đến chỗ này, anh cũng nhân tiện gia tăng tinh thần, xem có thể thành công được chút nào không.
“Tiểu Vũ, con không muốn em trai, em gái à?”
Em trai, em gái?
Cậu nhóc nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu thật mạnh.
Thấy vậy, Trác Dung vui mừng quá đỗi, lập tức nói tiếp:
“Nếu muốn có em trai, em gái thì phải để mẹ ngủ với ba mới được!”
Vì sao ba, mẹ ngủ chung sẽ có em trai, em gái? Bé và mẹ ngủ chung lâu như vậy mà có em đâu!
Nghi hoặc nhìn ba, Trác Dật Vũ bắt đầu nghi ngờ ba đang lừa bé, mục đích chủ yếu là muốn giành mẹ với bé, thế nên không do dự lắc đầu cự tuyệt.
“Vậy con không cần em trai, em gái nữa!”
Trác Dung lần nữa trúng đạn trở về, không biết là lần thứ bao nhiêu bại bởi tay con, thở dài ai oán.
Chu Chí Khải tận mắt chứng kiến “cuộc đối đầu” của hai cha con, cười đến
chảy nước mắt ngay tại trận, hô to thật đáng đồng tiền.
“Ờ cứ để nó trật đi! Ai cũng không cấm tao cười được!” Chu Chí Khải cười như điên.
Chú Chu cười cái gì thế? Có cái gì mắc cười đâu? Kì quái nhìn chú, đầu Trác Dật Vũ mù mịt, không hiểu gì hết.
Cứ như vậy, hai cha con nhà họ Trác, lớn thì hết cách, nhỏ thì thắc mắc,
đồng loạt nhìn Chu Chí Khải đang cười như điên không nghỉ.
Khó khăn lắm Chu Chí Khải mới ngừng cười được, anh bắt đầu cảm thấy xem thường thằng bạn vô dụng quá mức.
Lặng im không tiếng động quăng cho bạn ánh mắt khinh bỉ, chỉ hận sắt không rèn thành thép.
Mày thử coi! Nhướng mày kêu bạn có bản lĩnh thì chứng minh đi, Trác Dung còn lâu mới tin anh có tài cỡ nào.
Không chịu yếu thế tiếp nhận khiêu chiến, Chu Chí Khải cười hi hi nhìn nhóc con.
“Tiểu Vũ, chú Chu hỏi con nè. Mỗi lần ba và mẹ ngủ chung, có phải ngày hôm sau mẹ sẽ cười rất vui vẻ không?”
Tuy không biết vì sao chú Chu lại hỏi vậy nhưng Trác Dật Vũ vẫn cau mày ngẫm ngợi…
Ừm… hình như… có vẻ… thật…
Không nói dối, cậu nhóc thành thật gật đầu.
“Xem đi!” Vỗ hai tay đánh “bốp” thật lớn, Chu Chí Khải bắt đầu công cuộc lừa bịp.
“Muốn mẹ vui vẻ thì chỉ cần để mẹ ngủ cùng ba là được. Con tận mắt chứng kiến rồi, đúng không?”
Cái trò lừa bịp này gạt được ai chứ, Tiểu Vũ mà tin thì có quỷ!
Trác Dung phì một tiếng, đang chuẩn bị bỡn cợt bạn, ai ngờ đứa con anh tấn
công hoài không đổ lại nghiêm túc suy nghĩ một cách quái đản. Nhất thời
tâm tình anh rối rắm cực độ, không biết có nên kêu thằng nhóc thông minh kia đừng ngốc đến nỗi bị lừa không, hay là nên chờ đợi con thật sự bị
tên lường gạt Chí Khải lừa đảo.
Cuối cùng, lợi ích của bản thân chiến thắng hết thảy, anh im ru chờ đợi con bị người ta lừa gạt.
Có lẽ ông trời không tệ bạc với anh, sau khi Trác Dật Vũ suy nghĩ một hồi, cái đầu nhỏ đáng yêu rốt cuộc cũng lùi một bước.
“Được rồi! Con muốn mẹ vui vẻ.” Khuôn mặt nhỏ sầu não nhường lại “quyền ngủ chung”, chỉ cần mẹ vui là được rồi.
Trong chớp mắt, Trác Dung kinh ngạc ngớ người, không dè con thật sự bị lừa.
Vấn đề anh thất bại không biết bao nhiêu lần, Chu Chí Khải lại giải
quyết đơn giản như thế…
Rốt cuộc lúc trước anh làm được cái gì trời?
Thu hết vẻ mặt kinh ngạc của bạn thân vào trong mắt, Chu Chí Khải vênh vang đắc ý gây sự.
“Coi, thấy chưa? Học hỏi đi mày!”
Được rồi! Kì thật sự tình phát triển đến mức này, người gặt hái lợi ích là
anh, không phải sao? Không cần dè sẻn lời khen dành cho bạn thân làm gì.
Gỡ bỏ nút thắt trong lòng, Trác Dung cười cười.
“Phải phải phải, mày quả thật lợi hại, tao phải học tập mày.”
“Đương nhiên rồi!” Kiêu ngạo hếch mặt lên một góc 45 độ, Chu Chí Khải vênh vang bao nhiêu là có bấy nhiêu.
Ngồi một bên, còn khó chịu vì mất đi “quyền ngủ chung”, Trác Dật Vũ không
tâm tình đâu để ý hai người lớn “mắt đi mày lại”, cả đầu chỉ chăm chăm
tìm lại một chút phúc lợi cho mình.
“Tuy con có thể nhường mẹ cho ba, nhưng mỗi tuần mẹ phải ngủ với con một ngày.”
Nghe con đề xuất điều kiện, Trác Dung nhướng mày, có phần thú vị cũng đưa ra điều kiện.
“Có thể, bất quá con và mẹ phải dọn về Thiên Mẫu.”
Điều kiện vừa đưa ra, Trác Dật Vũ lại rối rắm lần nữa. Lâu lắm mới tâm không cam, tình không nguyện rầu rĩ gật đầu.
“Dạ!”
Cuối cùng, dưới sự đùa bỡn phá rối của Chu Chí Khải, “vấn đề giường ngủ”
giữa hai cha con cứ như thế ù ù cạc cạc được giải quyết. Trác Dung không kềm nổi âm thầm quyết định, năm nay thưởng cuối năm phải tặng cho bạn
tốt một cái phong bì thật to.
Không lâu sau, Diệp Hoa từ phòng vệ sinh trở ra, vừa mới ngồi xuống đã nghe cục cưng bảo bối mở miệng.
“Mẹ, chúng ta dọn về Thiên Mẫu ở thôi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc, một chút cũng không giống như đang đùa.
Hơ… vừa rồi xảy ra chuyện gì à?
Rõ ràng con thích ở căn nhà cũ của nhà họ Diệp hơn mà. Đối với việc con
đột nhiên thay đổi chủ ý, Diệp Hoa không thể không nghi ngờ nhìn Trác
Dung.
“Hê, cái này là bí mật của hai cha con anh!” Đặt ngón trỏ lên môi, Trác Dung mỉm cười, tỏ vẻ bí mật không thể tiết lộ.
Được thôi! Vậy chị đành phải cầu cứu người khác vậy.
Diệp Hoa đảo mắt sang phía Chu Chí Khải. Ai biết anh cũng tí tửng cười, giơ ngón trỏ lên môi “Suỵt, bí mật!”
Xảo trá! Được lắm! Người nào cũng nói bí mật, chị cũng không thèm truy hỏi nữa, chị cần xác định một chuyện.
“Tiểu Vũ, con chắc chắn chứ?”
“Dạ!” Gật đầu, Trác Dật Vũ không hề do dự.
Tuy cảm thấy bé con thay đổi như vậy có chút kì lạ nhưng đã là quyết định
của con, Diệp Hoa cũng không nhiều lời làm gì nữa. Vì thế chị cũng gật
đầu, dịu dàng mỉm cười….
Kết thúc
Cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.
Rất nhiều, nhiều năm sau đó, có một ngày người phụ nữ đi vào quét dọn
thư phòng của chồng. Trong lúc lau chùi kệ sách, không cẩn thận làm rớt
một quyển.
Chị nhặt sách lên, định đặt lại chỗ cũ lại vô ý phát
hiện, góc trong cùng của kệ sách còn một quyển khác. Quyển sách này bị
những quyển bên ngoài che khuất, dường như chủ nhân của nó cố tình làm
vậy.
Khó mà che giấu được tò mò, người phụ nữ dè dặt lôi quyển sách
dưới cùng ra, lúc này mới phát hiện thì ra đó là một quyển sổ chép tay
bình thường.
Sao lại có một quyển ghi chép trông hết sức bình thường giấu trong này nhỉ?
Người phụ nữ càng tò mò hơn, không nhịn được lật ra nhìn thử…
Diệp Hoa,
Tất cả đều là lỗi của anh!
Đúng vậy, anh sai lầm rồi. Sai ở chỗ anh yêu em lại tỉnh ngộ ra quá trễ.
Hai chữ đầu chính là tên mình mà. Vả lại nét chữ quen thuộc đến không thể
nhầm được, rõ ràng là do người đàn ông hàng ngày ngủ cạnh mình viết ra.
Lòng hiếu kỳ hoàn toàn bị khơi dậy, chị lật từng trang từng trang, đọc đến
cuối cùng hai vành mắt đã đỏ hoe song khóe miệng lại gợi lên một nụ cười hạnh phúc.
Ôi… cái này xem như là thư hối lỗi sao?
Không ngờ người đàn ông trầm tĩnh, nội tâm đó lại tự tay viết những dòng này!
Anh giấu kỹ như vậy, chắc là không muốn bị ai phát hiện? Đã vậy, chị cứ đặt lại chỗ cũ, làm như không biết gì là được rồi.
Vui vẻ nghĩ vậy, chị đang dọn dẹp tất cả về lại chỗ cũ, để không ai nhìn ra dấu vết bị động chạm thì, bên ngoài thư phòng đột nhiên vang lên tiếng
hô hoán.
“Diệp Hoa, em ở đâu? Anh mua bánh mì ở tiệm em thích ăn về nè…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT