Anh sai rồi! Anh để em chịu bao nhiêu sỉ nhục mà em không đáng phải nhận.
Mọi người nói em là hồ ly tinh, em hoành đao đoạt ái, phá hỏng hôn sự hai
nhà Trác, Dư. Song bọn họ lại không hề biết, sự thật là anh cưỡng bức
em, càng không biết rằng hôm nay, anh cám ơn em đã “hoành đao đoạt ái”
biết bao nhiêu.
Nhờ có em và Tiểu Vũ, anh mới không sa vào cảnh hôn
nhân sai lầm như ba mẹ anh. Cũng nhờ em và Tiểu Vũ anh mới có thể hưởng
thụ thân tình ấm áp tốt đẹp.
Anh sai, sai ở chỗ mặc dù em muốn li hôn, bỏ đi tất cả những thứ khiến em không vui vẻ, anh vẫn nhất quyết không đáp ứng.
Đúng thế! Anh sai, nhưng anh vĩnh viễn không buông tay em ra.
Khu Thiên Mẫu, con đường dẫn đến một ngôi biệt thự nào đó, một chiếc RV cao cấp chậm chạp lăn bánh, cuối cùng chạy đến trước một cánh cổng sắt chạm khắc rỗng (5).
“Két!” một tiếng, cánh cổng sắt từ từ mở ra. Đợi
cổng mở rộng ra đủ để xe chạy qua rồi, chiếc xe cao cấp đó mới thong
dong chạy vào, xuyên qua một vườn hoa thảm cỏ xanh mướt, đến trước cửa
ngôi biệt thự lộng lẫy đường hoàng.
Trác Dung ngừng xe, nhanh nhẹn bước xuống mở cửa xe, nhướn mày nhìn người phụ nữ còn đang ngây người bất động trên xe.
“Diệp Hoa, can đảm lên em! Cho dù có bị rồng dữ phun lửa trên đầu thì vẫn còn có kị sĩ là anh đây!” Giọng điệu hơi nhanh, anh cố tình giả vờ, chỉ
mong chị thả lỏng tâm tình.
Diệp Hoa ngẩng đầu nhìn anh, miễn cưỡng mỉm cười, chậm chạp đi ra khỏi xe.
Khổ nỗi, giải quyết người lớn xong, người nhỏ ngồi ở ghế sau lại không thèm cục cựa. Trác Dung vừa tức vừa buồn cười, tự mình mở cửa sau ra, nhìn
nhóc con mặt mày trơ trơ, xụ một đống.
“Tiểu Vũ, đừng để thua mẹ
chứ, xuống xe đi con!” Aizz… Anh có nên nói hai người thật xứng là mẹ
con không đây? Đến cả phản ứng chống đối cũng giống hệt nhau.
“Con
ghét ba…” Không vui lườm ba một cái, Trác Dật Vũ lầm bầm nhỏ nhỏ. Lề mà
lề mề xuống xe, quyết định dời vị trí của ba từ “hơi thích thích” thành
“hơi ghét ghét”. Nhóc con đang lúc mặt lạnh không vui, một bàn tay mềm
mại ấm áp nắm lấy tay bé.
“Đừng sợ, mẹ con mình chỉ đi gặp bà nội, sẽ về nhà nhanh thôi con!” Mỉm cười
với con, Diệp Hoa hiểu rất rõ, căn biệt thự tráng lệ này đối với hai mẹ
con họ mà nói chẳng có hồi ức gì tốt đẹp.
Ở trong căn nhà này, chị
bị tổn thương lòng nặng nề, nếm tất cả mùi vị cay đắng, bị người ngoài
soi mói, phê phán. Còn Tiểu Vũ, lớn lên trong cảnh vắng vẻ lạnh lẽo,
thiếu sự quan tâm của cha, lại còn chịu sự ghẻ lạnh, lời lẽ ngoa ngoắt
của bà nội mỗi dịp trở về Đài Loan.
Gật gật đầu, Trác Dật Vũ kiên
định nhìn cánh cửa trang trí hoa văn tinh xảo, không còn lo sợ, chống cự nữa, đã có mẹ ở bên bé rồi.
Ánh mắt phức tạp nhìn hai mẹ con cổ vũ
lẫn nhau, lần đầu tiên Trác Dung cảm thụ được sâu sắc, hóa ra gia đình
này đối với hai mẹ con chị mà nói, không khác gì một cơn ác mộng.
Càng thêm hối hận vì mấy năm này sơ sót, trốn tránh mới khiến hai mẹ con họ
chịu bao nhiêu đau khổ, Trác Dung chửi rủa mình lần thứ một ngàn xong
vươn bàn tay to dày nắm lấy bàn tay còn lại của cậu nhóc.
“Vào thôi!” Từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con thật kỹ.
Một nhà ba người cứ thế nắm tay nhau bước vào cửa lớn nhà họ Trác, vừa đến
phòng khách rộng kinh người, một giọng nói the thé chói tai vang lên.
“Ối chà chà, tôi còn cho là phải dùng kiệu tám người khiêng mới mời được
phu nhân tổng tài tập đoàn Hoành Trường quay về cơ đấy!” Ngồi trên
sô-pha trang nhã, Triệu Lệ Như giả vờ giả vịt búng búng ngón tay sơn đỏ
được giũa gọt đẹp đẽ, vẻ mặt trông thì nhàn tản song giọng điệu muốn
ngoa ngoắt bao nhiêu là có bấy nhiêu.
Nhìn người phụ nữ từ nhỏ đã
sống trong nhung lụa, sau khi lấy chồng lại càng được đãi ngộ, Diệp Hoa
cảm thấy trước mắt quan hệ giữa mình và Trác Dung hơi phức tạp. Nhất
thời nửa khắc không biết nên xưng hô với bà thế nào mới phải, cuối cùng
nghĩ mình và Trác Dung trên giấy tờ vẫn là vợ chồng, xét về tình hay lý
đều nên kêu một tiếng “mẹ”.
“Tôi không dám nhận!” Không thèm nhìn
thẳng, đuôi mắt Triệu Lệ Như chỉ liếc qua “hồ ly tinh” đã phá hỏng hôn
sự hai nhà Trác, Dư. Tuy luống tuổi nhưng nhờ chăm sóc kỹ càng, gương
mặt bà vẫn rất đẹp, lúc này tràn ngập khinh rẻ, mở miệng một cái là trái quở phải mắng, khiến người ta khó chịu.
“Lâu lâu tôi mới về Đài
Loan một lần, bình thường không có săn sóc được cho cô con dâu là cô,
trong lòng quả thực hổ thẹn. Bây giờ lại nghe nói cô đã dọn ra khỏi nhà
họ Trác, tiếng mẹ này tôi càng không dám nhận đâu!”
Áp lực tinh thần kiểu này thực sự khiến người ta khó mà chịu đựng được!
Đã chịu đựng sự châm chọc kiểu này bao nhiêu năm nay, Diệp Hoa hít sâu một hơi, đang định trả lời, người bên cạnh đã nhanh hơn chị một bước.
“Mẹ! Là mẹ yêu cầu Diệp Hoa dẫn Tiểu Vũ về gặp mẹ, đừng nói những lời như
thế!” Sa sầm mặt, giọng điệu Trác Dung cũng trở nên lãnh đạm, trong đó
lờ mờ có chút giận dữ.
Anh ngàn vạn lần không nghĩ tới, có mặt mình, mẹ vẫn nói được những câu khó nghe như vậy. Anh thực không dám tưởng
tượng, mấy năm nay anh trốn tránh, lúc Diệp Hoa một mình đối diện với bà thì tình cảnh ra sao nữa?
“Tôi nói cái gì?” Bị cãi lại trước mặt hai mẹ con Diệp Hoa, Triệu Lệ Như thẹn quá hóa giận, thét lên:
“Tôi chỉ kêu anh dẫn Tiểu Vũ về, không có bảo anh dẫn luôn con hồ ly tinh này về đây!”
“Mẹ, Diệp Hoa không phải hồ ly tinh!” Cho dù cơn giận đang bừng bừng bốc lên, Trác Dung vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn trực tiếp làm
mẹ mất mặt.
“Con đàn bà hoành đao đoạt ái, giành vị hôn phu của
người khác, không phải hồ ly tinh thì là gì?” Triệu Lệ Như thét lên, đối với cô con dâu này một điểm cũng không hài lòng.
“Gia thế không có, bối cảnh cũng không. Con đàn bà nãy một điểm cũng không xứng với nhà họ Trác chúng ta.”
Nghe xong, Trác Dung không giận mà cười, lạnh lùng đáp: “Cô ấy không cần
xứng với nhà họ Trác, chỉ cần xứng với Trác Dung con là được!”
“Anh…” Triệu Lệ Như thở hổn hển, nhất thời quá tức giận đến nỗi nói không nên lời.
“Mẹ…” Trác Dật Vũ khiếp sợ trốn sau lưng mẹ. Dẫu bé có thành thục sớm bao
nhiêu đi nữa vẫn bị bầu không khí nóng đến bốc khói của người lớn làm
cho hoảng hốt.
Ôm chặt lấy con đang kinh hoàng, Diệp Hoa khe khẽ thở dài. Xem ra hôm nay đến đây vô dụng rồi, vả lại chị cũng không tính
tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng những lời lăng mạ, khinh rẻ đó nữa. Vì thế
chị quay qua nhìn Trác Dung, điềm tĩnh yêu cầu.
“Em nghĩ em và Tiểu Vũ phải đi rồi!”
“Cô muốn đi đâu tùy cô, nhưng Tiểu Vũ là con cháu nhà họ Trác, nó phải ở
lại!” Giành nói trước con trai mình, Triệu Lệ Như cất tiếng the thé, yêu cầu cháu nội không được đi.
“Con không muốn ở lại, con muốn ở cùng
với mẹ!” Giọng nói non nớt cất lên, Trác Dật Vũ dùng cả hai cánh tay nhỏ xíu ôm chặt lấy mẹ, cả người run rẩy sợ mình bị giữ lại thật.
“Tiểu Vũ, đừng sợ!” Thấy mặt con kinh hoàng, nháy mắt đã trắng bệch, Diệp Hoa đau xót vô cùng, vội vàng cam đoan không ngừng.
“Mẹ sẽ không để con ở lại… tuyệt đối không…”
“Ai nói không?” Cắt ngang sự an ủi của chị, Triệu Lệ Như chua ngoa giễu cợt.
“Tôi là bà nội của Tiểu Vũ, tôi nói nó ở lại nhà họ Trác là nó phải ở. Không phải hồ ly tinh cô nói là được…”
“Mẹ! Mẹ quậy đủ chưa?”
Đột nhiên, một tiếng gầm long trời lở đất từ miệng Trác Dung bùng ra, anh nghiêm khắc quát lớn.
“Con là ba Tiểu Vũ. Con nói cháu nó đi theo ai thì phải theo người đó. Hiện
tại nghe rõ rồi chưa? Tiểu Vũ không phải ở lại đây, cháu nó sẽ đi với
Diệp Hoa, hiểu không?”
Chưa từng thấy con trai nổi cơn như thế bao
giờ, Triệu Lệ Như bất ngờ bị dọa đến sững người, chỉ biết líu lưỡi nhìn
trừng trừng mặt con đáng tái xanh, cả nửa ngày cũng không thốt ra được
một câu.
Trác Dung cũng mặc kệ phản ứng của bà. Anh quay người kéo
hai mẹ con cũng bị cơn giận bất ngờ của anh dọa cho ngây ngốc ra cửa,
chuẩn bị đưa hai mẹ con về.
Anh ít khi chửi tục, nhưng hôm nay anh thật sự muốn chửi một câu, mẹ nó, thật sự là đủ rồi!
Sau khi ba người đi không lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, Triệu Lệ Như thét lên chói lói, tức tối chửi toáng lên.
“Đây là sao? Làm cái gì vậy… tôi muốn giúp anh giữ lại con, tránh
cho con hồ ly tinh đó dẫn nó đi. Anh không cảm kích tôi thì thôi còn dám quát tôi nữa! Tức chết tôi mà, tức chết tôi…”
Đằng kia, không khí trong một chiếc xe cao cấp nào đó cực kỳ nặng nề.
Ngồi đằng sau, Trác Dật Vũ dè dặt liếc trộm ba, thân hình nho nhỏ xoay tới
xoay lui bất an, dường như có gì đó muốn nói nhưng lại không dám. Ngồi
phía trước, Diệp Hoa cũng im lặng quan sát anh, vẻ mặt mất mát khiến
người ta nhìn không ra chị đang nghĩ gì.
“Anh xin lỗi!” Đột nhiên, giữa bầu không khí trầm mặc, Trác Dung mở miệng nói xin lỗi.
“Hơ… tại, tại sao?” Ngạc nhiên hỏi ngược lại, Diệp Hoa không hiểu.
“Vốn dĩ em không muốn đi gặp mẹ anh, tại anh thuyết phục em dẫn Tiểu Vũ đến.” Kết quả không nghĩ đến lại để chị bị lăng nhục.
Dường như hiểu được ý của anh, Diệp Hoa cười cười, thản nhiên nói:
“Không sao! Mấy năm nay em đã nghe nhiều rồi, mới đầu thì khó chịu, lâu dần xem như gió thổi bên tai thôi!”
Trác Dung nghe xong càng thêm khổ sở, lần nữa xin lỗi chị, giọng ảo não nặng nề.
“Xin lỗi em! Vì những gì trong mấy năm qua.”
“Được rồi, đừng nhắc tới nữa!” Mỉm cười lắc đầu, để không khí dễ chịu hơn, Diệp Hoa cố tình chọc anh:
“Hình như em chưa từng thấy anh nổi giận bao giờ. Không ngờ anh bộc phát lại
kinh khủng như thế, thật tình là nhìn không ra đó!”
Bị chị bỡn cợt, Trác Dung gượng cười. Ngược lại vẫn ngồi im thật lâu ở ghế sau, Trác Dật Vũ cực kỳ hào hứng thò đầu lên trước.
“Hồi nãy ba tuyệt quá!” Hai mắt sáng rỡ, nhóc con bắt đầu sùng bái ba mình.
“… Cám ơn đã khen!” Im lặng một hồi, Trác Dung khàn giọng cảm ơn.
Haiz… bởi vì quát bà nội của con mà được con sùng bái, tâm tình của anh lúc này thật rối rắm.
Nhìn người đàn ông thiếu điều cấm khẩu vì được con khen quá tuyệt và sùng bái, Diệp Hoa không nén được bật cười.
Ôi… tình cảm hai cha con càng lúc càng hòa thuận, phải không?
*******************************
“Ở riêng?”
“Còn dẫn con theo?”
“Trác Dung không phản đối?”
Trong hội trà chiều nhàn nhã, một đám quý bà không có việc gì làm tụ họp lại
ăn uống tiệc tùng, tám chuyện linh tinh kinh ngạc thắc mắc, hết câu nọ
đến câu kia, mặt người nào người nấy viết rành rành hai chữ “nhiều
chuyện”.
“Đúng thế!” Cùng bạn già tụ họp, Triệu Lệ Như kể lại chuyện ngày hôm đó, tức giận vẫn như cũ, khó mà bình ổn được.
“Ở riêng cũng được đi, tôi chỉ mong bọn chúng ly hôn mà! Nhưng lại để con
hồ ly tinh đó dẫn theo đứa nhỏ, tôi không chấp nhận được. Các bà nghĩ
coi, nó dẫu sao cũng là con cháu nhà họ Trác, sao có thể để con đàn bà
không gia thế, không thân phận, không xứng với nhà chúng tôi dẫn đi
chứ?”
“Đúng đó! Đúng đó! Đây mới là vấn đề…” Quý bà số một liên tục gật đầu tán đồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT