Tú tới lớp, trước khi bước vào nơi này, Tú khẽ hít một hơi thật dài, xem như là lấy sức lực mà chống chọi lại cái nơi Tú xem như là địa ngục. Chuẩn bị tâm lý xong xuôi, Tú đi về phía bàn học của mình. Trên mặt bàn có đủ những lời lẽ thô tục để xúc phạm Tú, nhưng với Tú, những điều này không là gì so với việc hằng đêm có cả loạt tin nhắn làm phiền mình, lăng mạ nguồn gốc của mình. Tú lúc đầu còn ước giá như chị Nhi không nhận nuôi mình, nhưng sau thời gian vừa rồi, Tú có phần mạnh mẽ hơn, Tú không đổ lỗi cho chị Nhi nữa, mà tự nhủ bản thân phải cố gắng mà vượt qua những lời lẽ thô tục ấy.

– Nghĩ ngợi gì thế? Mày thích những dòng này à Tú?

Nam, thằng nhóc xấc xược tìm tới Tú để gây sự giống như niềm vui mỗi ngày. Nam dúm tóc Tú, sau đó giật ngửa đầu Tú ra để ép Tú phải nhìn mình. Hành động này đáng ra phải bị lên án, vì dù gì Tú cũng là con gái, nhưng nào ngờ cái tập thể này lại ủng hộ thứ trò vô bổ như vậy!

– Bỏ ra! – Tú vẫn lì lợm nói. Tú có làm gì sai với họ đâu, sao họ luôn phải tìm cách hành hạ Tú như vậy chứ?

– Tao không bỏ đấy, mày tới đây chưa chào tao và mọi người mà. Chút lịch sự ấy, Đinh Mai Nhi không dạy mày tử tế à?

Nam dúi đầu Tú vài cái, thậm chí là dồn sức lực để dúi. Tú đau lắm, nhưng Tú vẫn không thể nói gì được.

– Thôi đi, các cậu quá đáng vừa thôi! Chuyện này đã diễn ra hơn một tháng rồi, các cậu chưa mãn nguyện sao?

Một giọng nói bênh vực lên tiếng. Tú tưởng như người bênh vực mình là một ban cán sự lớp, hoặc ai đó có giọng nói trong tập thể này, nhưng đó lại là một thành viên trầm nhất lớp, có vẻ như hôm nay Nhung mà không lên tiếng thì xém nữa Tú không biết tới sự tồn tại của Nhung trong lớp.

– Mày lo việc của mày đi, loại lập dị! Tiếp tục với đống số má của mày đi! Đừng làm phiền bọn tao khi bọn tao không làm phiền mày!

Nam quay lại nạt Nhung. Nhung lập dị ư? Tú nghe thấy Nam nói, liền nhìn về phía Nhung. Bàn học của cậu ta cũng bị vẽ chằng chịt như Tú. Có vẻ như đây là nạn nhân trước Tú thì phải, trên mặt bàn chỉ có sách vở toán học, đó là lý do bị chửi mắng là lập dị sao?

– Mày không phải nhìn, không phải việc của mày nốt. Tao đang nói dở là mày tới mà không chào…

– BỎ TAY RA!

Lại một giọng nói nữa ngắt lời Nam. Nam bực mình lắm, cái lớp này tới cả lớp trưởng còn chẳng dám lên tiếng nói Nam điều gì, thế mà có người dám quát Nam như thế nào? Cậu ta hùng hổ đảo mắt nhìn quanh xem người nào đã lên tiếng, nhưng khi đưa mắt ra cửa lớp, mặt cậu ta cắt không còn một giọt máu. Đinh Mai Nhi thực sự đang đứng ở cửa lớp họ!

Đinh Mai Nhi tới đây không vì sự kiện gì cả, cũng chẳng ai tổ chức tiệc cần sự góp mặt của cô để bữa tiệc ấy thêm nổi tiếng. Cô chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của một người mẹ khi biết con mình bị bạo hành ở trường học. Những hành động vừa rồi, cô chứng kiến hết. Cô đã âm thầm theo chân Tú ngay từ sáng sớm vì Tú không chịu chia sẻ cho cô một chút thông tin gì.

Hàng loạt smart phone được lôi ra để quay lại sự việc này. Nhi biết họ đang quay xem cô xử lý như thế nào, để bảo vệ cả danh tiếng của mình, lẫn thân thể của Tú, cô phải nhẫn nhịn không chửi thề. Nếu như cô là một người mẹ bình thường, cô sẽ lao tới và cấu xé đứa nhỏ đang hành hạ con cô. Nhưng cô là một người mẹ mà cô tự cho là đặc biệt hơn tất cả những người mẹ khác, cô cần phải nhã nhặn, không được làm điều gì gây thù hằn để Tú hứng chịu sau này.

– Chị nói là em bỏ tay ra… phải không … Nam? – Nhi tiến tới chỗ Tú, nhìn vào bảng tên và gọi tên Nam một cách đanh thép nhất!

Nam ngơ ngác buông tay. Đây chính là việc bạo hành mà bị phụ huynh bắt ngay tại trận. Đầu óc của một thằng nhóc gần 17 tuổi này chưa thể nghĩ ngợi được sâu xa, chỉ đang lo sợ không biết mình có bị phạt kỷ luật hay không.

– Chị cảnh cáo tất cả, đừng làm phiền con chị. Chị sẽ tìm hết những số điện thoại đã nhắn tin làm phiền Tú, sau đó sẽ gặp phụ huynh từng người. Còn bây giờ, cá em nên lo học thay vì tìm cách cậy đông bắt nạt người khác… Tú, đứng lên, dọn sách vở đi về!

Nhi bảo Tú đi về, đương nhiên Tú sẽ đi về. Tú sợ nơi này lắm rồi! Con của người nổi tiếng, đâu có dễ dàng mà chịu đựng! Tú dọn sách vở lẽo đẽo theo sau Nhi, Tú biết hiện tại Nhi cũng đang tức giận mình nên Tú không dám ho he nửa lời nữa.

Tú theo chân Nhi, đợi Nhi làm thủ tục gì đó trong phòng hiệu trưởng, rồi cùng Nhi quay trở lại ô tô. Trước bao nhiêu con mắt tò mò nhìn theo người nổi tiếng dẫn con về, Tú chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cúi gằm mặt xuống!

– Từ mai em không phải tới trường nữa. Chị sẽ thuê gia sư dạy riêng cho em. Kì thi đại học có thể cho phép thí sinh thi tự do. Nếu đủ tự tin, em vẫn có thể thi sớm hơn hoặc thi muộn hơn. Không có vấn đề gì hết.

Nhi sau một hồi lâu im lặng mới có thể lên tiếng được. Cô cũng cần thời gian nuốt cơn giận đấy xuống. Cô giận những đứa trẻ kia, bố mẹ dạy dỗ thế nào mà tới trường cậy đông bắt nạt một con người nhỏ bé như thế này. Còn nữa, cô vẫn giận Tú nhất. Một thời gian quá dài Tú đã giấu cô chuyện Tú bị bạo hành tại trường học.

– Em… chị đang tức giận sao? – Tú không biết mình nên phản đối hay đồng tình. Vì cuộc sống của Tú chính Tú cũng không đưa ra sự lựa chọn cho bản thân mình được, Tú chẳng biết nên nói gì nữa!

– Phải, chị thực sự rất giận. Chị đã bỏ lịch sáng nay chỉ để đi theo em như thế này và rồi chứng kiến những cảnh tượng đó.. chẳng biết em tin hay không, nhưng chỗ này của chị cũng có cảm giác đấy, chị rất đau lòng khi thấy em bị như vậy, em có hiểu cho chị không?

Nhi bực mình tới độ bản thân cô không đủ bình tĩnh lái xe nữa mà cô phải tấp vào lề đường để giữ được bình tĩnh. Phải rồi, Tú không xem cô là gia đình hay sao mà những sự việc đáng sợ này Tú không chia sẻ cho cô biết chứ?

– Chị đừng nói như vậy. Em thực sự xem chị là người nhà, em cũng buồn nếu như chị không vui. Có phải … chị muốn em rời …

Tú lo sợ kết cục kia, nhưng khi Tú định nói, thì Nhi bẻ ngang lời của mình.

– Chị cấm em nói về việc đi hay ở. Em dứt khoát là ở bên chị. Còn nữa, nhìn kĩ chị này, chị rất ghét khi em không chịu chia sẻ điều này với chị. Chị có thể tha thứ cho em lần này, chị hi vọng không có lần sau, hiểu chưa?

Nhi túm lấy mặt Tú, hay tay chạm vào má Tú, cố định gương mặt và ánh mắt Tú phải nhìn thẳng vào mình để Tú hiểu cô đang nói sự thật. Tông giọng của Nhi hơi cao, Tú nghĩ lúc này ngoài đồng ý ra thì Tú cũng chẳng thể nói điều gì khác. Tú chỉ gật đầu, cũng không thể dạ vâng như bình thường được nữa. Chắc hẳn Nhi đang giận Tú lắm nên chị ấy mới bực mình như vậy.

– Nói chị nghe… những đứa nhóc đó có làm em đau ở đâu không? – Nhi kiểm tra cằm, kiểm tra cổ và gáy Tú. Còn những bộ phận trên cơ thể Tú thì chỉ biết bằng cách Tú có nói cho mình hay không.

Tú lắc đầu, thực sự đi học chỉ bị họ dúm tóc như vậy thôi. Mà có thâm ở đâu thì tóc cũng che hết rồi, vấn đề là mai không còn được đi học nữa, có nói ra thì cũng không nhận được lời xin lỗi, Tú nghĩ tốt nhất nên giấu ẹm chuyện đấy, còn hơn là khiến Nhi đau lòng.

– Vậy được rồi, em muốn ăn gì không? Hay ăn sáng vẫn đang no?

Nhi biết có hỏi thì Tú cũng không nói cho mình nên Nhi không bắt ép vậy. Cô đành đổi chủ đề không muốn giữ bầu không khí căng thẳng như thế này nữa. Tú cũng thấy bụng mình chưa đói, chỉ muốn uống một cốc trà sữa cho ngọt ngào một chút, quên đi những đắng cay mình vừa phải chịu đựng từng ấy thời gian.



Tú ở trong phòng, cả ngày hôm nay chị Nhi ở nhà cùng Tú. Được quan tâm như thế này, Tú thấy cảm giác cũng hơi lạ. Tất cả hành động của chị Nhi đều khiến Tú có gì đó hoang mang trong tâm trí. Vẻ đẹp của Nhi cũng khiến Tú phải giao động nhiều lần, nhưng chưa một lần Tú dám nhìn nhận thẳng với bản thân rằng thực sự Tú xem Nhi đơn thuần chỉ là chị?

Nghĩ ngợi mãi, Tú muốn đi vào nhà wc rửa mặt cho đỡ buồn ngủ, Tú còn nhiều bài tập cần tự giải quyết, không được buông thả nữa vì hơn một tuần sau mới có gia sư tới dạy Tú. Mở cửa nhà vệ sinh ra, Tú tính bật đèn, nhưng suýt nữa thì hét toáng lên, thực tế là cả hai định hét toáng lên.

– Tú! Sao em … em đi ra!

Nhi vừa mới cởi đồ để bôi thuốc, vì cô hơi chủ quan nên cô không bật đèn, chiếc cửa thoát hiểm trong này mang đủ ánh sáng rồi. Ai ngờ được Tú mở cửa ra một cách bất ngờ như thế này!

Tú cũng hoảng hốt, vội đóng cửa lại, sau đó đứng đợi ở bên ngoài!

Tạch… chiếc cửa nhà tắm mở ra!

– Xem như … không có chuyện gì xảy ra! – Nhi ngại ngùng không biết nên nói gì ngoài câu đó. Thân thể của cô xem như cả Tú cũng thấy rồi. Hai má của Tú đang ửng đỏ, y hệt như cô vậy.

Kể ra cũng kì, cô và Tú là con gái mà, sao phải ngại vấn đề này nhỉ? Tại sao phải ngại khi Tú chẳng may vô tình nhìn thấy cơ thể của mình nhỉ? Bác sĩ khám cho cô cô còn không ngại, thay đồ cùng đồng nghiệp, cùng stylist với cô cũng là chuyện khá bình thường, nhưng cô lại ngại với Tú!

– Vâng! Em chưa … nhìn thấy gì đâu!

Tú nói dối, nhìn thấy cơ thể của Nhi thôi Tú cũng đủ tỉnh ngủ rồi cần gì phải tát nước vào mặt nữa. Tú nói xong liền nhanh chóng chạy về phòng mình. Nhi mới đầu còn ngượng, nhưng khi thấy Tú sợ sệt chạy đi lại thấy buồn cười. Đúng là cô có ngượng khi Tú nhìn thấy cơ thể mình, nhưng tại sao chỉ cần vài giây sau thôi cô lại thấy… điều này cũng có phần thích thú nhỉ?

Sự tức giận của cô hôm nay dành cho Tú dường như tiêu tan hết. Cô giận Tú vì không xem cô như gia đình, đi học bị bạo hành thì không thèm nói cho mình một tiếng, nhưng giờ thì cô hết giận vì sự buồn cười này rồi. Cô đi theo Tú, đi vào phòng của Tú. Cô không nghĩ được bản thân mình lúc này đang bị chứng gì nữa, cô chỉ biết nó đang tò mò xem Tú đang có biểu hiện gì sau khi nhìn thấy cơ thể của mình thôi!

Cô từ từ mở cửa, nhìn thấy Tú đang ngồi úp mặt vào đùi trên giường, cô lại thấy buồn cười hơn nữa. Chỉ nhìn thấy cơ thể của cô thôi mà Tú khủng hoảng tinh thần như thế này sao?

Đúng! Đối với Tú thì đây là khủng hoảng lớn nhất của đứa nhỏ 17 tuổi như Tú. Tú đã nhìn thấy cơ thể của một người trưởng thành, một người mà Tú cũng thầm rung động mà Tú không hề hay!

– Em thú vị thật đấy! – Nhi ngồi xuống bên cạnh Tú, cô lên tiếng để Tú biết là cô đã vào phòng.

Tú chỉ biết ngơ ngác nhìn quanh! Chị ấy vào phòng mình từ khi nào vậy? Chưa đủ… ngượng chín mặt sao???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play