Thấy Nhi rời đi một cách hỗn xược, thậm chí ánh mắt Nhi nhìn mình có
chút thất vọng, Vương không biết mình nên làm gì nữa. Anh cầm điện thoại lên, nghĩ ngợi kĩ càng một chút, anh cần gọi cho hai người!
Trước tiên, anh gọi cho tên quản lý chết tiệt giải quyết công việc phụ của anh!
“Tao giao cho mày công việc khi cô ấy tới phải báo cho tao, mày mắt
mũi để đâu vậy?”, Vương không giữ được bình tĩnh, liền mắng chửi bằng
những lời thậm tệ.
“Chị Nhi tới sớm, và cất điện thoại của em đi. Em thực sự đã gọi cho
anh rồi nhưng chưa kịp đổ chuông thì chị Nhi tắt đi!”, thằng nhóc quản
lý tội nghiệp đáp lại một cách lo sợ. Tại sao hai con người ấy luôn đặt
những người vô tội ở giữa vào tình thế khó khăn vậy?
“Tao nói cho mày rõ, còn chuyện này xảy ra nữa mày đừng trách!”,
Vương bực mình ném cái điện thoại bàn ra chỗ khác. Mới sớm ra đã có bao
nhiêu chuyện bực mình rước vào người.
Vương nhìn vào tờ giấy Nhi đã đặt sẵn ở bàn. Tờ giấy này cho thấy hôm qua, Nhi đã phải chịu thiệt thòi. Giá như mấy ông khách của Vương đừng
ham muốn Nhi như vậy, giá như giữa Nhi và Tiền, Vương có thể chọn Nhi dù chỉ một lần. Điều khiến cho Vương cảm thấy xót xa đau lòng nhất, đấy
chính là Nhi không một lần phản đối, không một lần khước từ khi anh nhờ
vả sự giúp đỡ. Còn anh… anh chính là đang sử dụng cái máy kiếm tiền của
mình, chứ chưa bao giờ xem đó là mối quan hệ chân chính!
Vương tìm tới chiếc điện thoại di động của mình, anh bấm số định gọi
cho quản lý của Nhi, nhưng nghĩ bụng giờ này chắc hẳn hai người họ đang
đi cùng nhau nên anh lại chọn cách nhắn tin!
“Hãy tìm cách giảm bớt lịch trình cho cô ấy. Tôi đồng ý, nhưng không nên để cho cô ấy biết!”
Vương nhắn xong cũng cảm thấy thân xác mệt rã rời, thứ duy nhất bây
giờ anh cần là một chút rượu táo cho quên đi chuyện vừa rồi, sau đó sẽ
ngủ một giấc thật dài!
…
Ngồi trong xe ô tô, đầu óc Nhi không khỏi quay cuồng. Cô chỉ muốn
biết con nhãi khi nãy ở trong phòng và làm trò đồi bại với Vương là ai.
Nhưng bản thân cô không đủ can đảm để hỏi thẳng Vương điều đó, nếu hỏi,
nhỡ may cô nhận được một câu trả lời mà cô nghĩ nó sẽ xé nát tim can cô
thì cô sẽ ra sao?
– Dung này, em có biết con nhỏ sáng nay tới công ty là ai không?
Nhi tìm cách hỏi trợ lý trang điểm của mình.
– À, con nhóc đó, cả công ty đang đồn thổi, chị không biết à? – Dung
là một trong số ít người hiểu chuyện, và hiểu rõ về Nhi. Đương nhiên
Dung biết những gì Nhi phải trải qua, kể cả thể xác và tâm hồn.
– Làm sao? Dạo này chị bận… chăm sóc Tú. Chị chẳng có thời gian để tâm!
Hiện tại, Tú có vẻ là cái bia đỡ đạn cho Nhi tốt nhất thì phải. Nếu
như ai đó nói cô về vấn đề gì không tốt hoặc cô không kịp cập nhật
chuyện gì, cô sẽ lấy Tú ra, và nói rằng cô cần thời gian cho Tú. Còn sự
thật thì cô mới dành thời gian cho Tú được vài ngày gần đây thôi, đó xem như là bí mật nhỏ của riêng cô vậy!
– Con nhỏ đó đang muốn tiến nhanh vào thế giới giải trí hơn. Mà theo
em thấy thì… nó có vẻ nhiều tham vọng quá, nó muốn bỏ cả lớp học thanh
giọng nữa.
Dung trả lời theo những gì mà Dung nghe được. Nhưng Nhi nghe thì hiểu rõ, nếu như con bé đó muốn đẩy nhanh tiến trình, đương nhiên là đi bán
hoa sớm hơn rồi, hoặc có thể bây giờ đã phải làm cái thứ đó trước khi ra mắt công chúng nữa. Nhi cười khẽ một cái, cuối cùng cũng có một đứa nhỏ ngu ngốc hơn cô thế mạng cho cô. Sắp tới, có thể cô không phải làm thứ
trò bẩn thỉu đấy nữa. Hi vọng, anh ta sẽ xem cô là người phụ nữ của anh
ta! Nhi đang mơ mộng như vậy đó!
Cô không hề hay biết anh quản lý đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng
thương hại. Anh quản lý hơn 1000 lần muốn nói với cô là đừng mơ mộng tới Vương nữa. Vương không rõ là có yêu Nhi hay không, nhưng làm gì có
người đàn ông nào sử dụng người mình yêu như một công cụ kiếm tiền chứ,
mà còn là kiếm tiền theo con đường bẩn thỉu như vậy. Anh ta luôn bắt
người quản lý phải quan tâm để ý tới Nhi, hơn nữa là không cho bất kỳ
người đàn ông nào tiếp cận tán tỉnh Nhi, nhưng lại đối xử với Nhi như
thế? Con người, kể cả trái tim con người cũng thật kì lạ!
Nhi nhớ tới Tú hôm nay có lịch học trên trường, nhưng Tú đang sốt nằm ở nhà hay vẫn lì lợm đi học thì Nhi cũng không rõ nữa, cô lại lo lắng
thử gọi điện cho giáo viên xem sao!
Hoá ra là Tú nghỉ ở nhà, đứa nhỏ ương bướng này cũng có lúc mệt và
chịu thua Nhi rồi, cô không hề hay, từ khi có Tú tồn tại trong gia đình
mình, cô đã bắt đầu nghĩ tới một ai đó ngoài Vương. Hiện tại, khi cô
đơn, cô vẫn tìm tới Vương trong tiềm thức, nhưng cô cũng không để ý
được, khi nào buồn bã và cần ai đó vực dậy, cô lại nghĩ tới Tú.
“Em muốn cháo gà hay ăn phở để chị mua?”
Nhi nhắn tin cho Tú khi cô đang tham dự một buổi khai trương quán
cafe. Cũng sắp hết chương trình rồi, nên cô nhắn tin hỏi để tiện đường
về.
Bỗng nhiên, việc cô cúi mặt xuống gầm bàn và nhắn tin cho ai đó lại lọt vào mắt báo chí, họ liền bủa vây tới hỏi cô!
– Cô Nhi, cô có thể chia sẻ cho chúng tôi một chút thông tin được không?
Bị phóng viên lao tới một cách bất ngờ, Nhi giật mình làm rớt điện
thoại của mình, cô vội cúi đầu xin lỗi mọi người trước, sau đó nhặt
chiếc điện thoại của mình ngay lập tức.
– À dạ. Các anh chị cứ hỏi ạ! – Nhi tỏ vẻ lịch sự ngoan ngoãn, bởi
dường như những người đang hỏi cô, và những người quan tâm tới sự kiện
khai trương ngày hôm nay đều là những người chững tuổi rồi, cô cần phải
cẩn thận lời ăn tiếng nói.
– Có thông tin là chị đang hẹn hò cùng diễn viên Thái sau khi hai người tham gia MV âm nhạc đúng không ạ?
Lại cái scandal chết tiệt đó. Chuyện đóng MV đó đã xảy ra bao lâu
rồi, sao giờ còn bới móc lại làm gì không biết? Người ta bảo, ngòi bút
của nhà báo, lời tuyên bố của một phóng viên có thể giết người là vậy
đấy!
– Tôi xin khẳng định là không, hiện tại tôi đang dành thời gian cho
con mình, hi vọng mọi người không nên làm phiền tôi và con tôi bởi những vấn đề không đúng sự thật này nữa! – Nhi trả lời một cách thẳng thắn.
Việc cô nhận nuôi con hầu như báo chí cũng biết rõ rồi mà.
– Nhắc tới việc con nuôi, cũng có những tin đồn cho rằng Lê Anh Tú là con riêng của người yêu cô, và cô buộc phải nhận về theo hình thức nhận con nuôi, đó là những tin đồn đang đứng đầu các cuộc thảo luận gần đây, cô có thể cho biết thêm thông tin xác thực được không ạ?
Phóng viên, nhà báo liên tục đưa ra những câu hỏi công kích Nhi khiến cô nghĩ cô nhẫn nhịn được như thế này đúng là cả một thành tích tu
luyện bao năm tham gia cái giới giải trí này. Chuyện gì cũng có thể thêu rệt lên cho được!
– Tôi không giải thích về thân phận của con tôi. Còn tôi sẽ kiện những ai lập những cuộc trò chuyện ác ý đó, tôi xin hết!
Nhi trả lời một cách ngắn gọn, sau đó cô chọn cách rời khỏi đây. Nói
chuyện với họ, đúng là chỉ ôm bực vào người. Nhi quả quyết hơn hẳn, cô
đã nghĩ rời đi, thì liền rời đi. Ông chủ tiệm cafe vô cùng bực mình khi
để cho đám phóng viên chết tiệt ấy mò mặt tới đây.
Hoá ra, họ vẫn tìm cách để làm khổ được Tú và cô. Họ cho rằng cô
thích thú nhận con nuôi lắm sao? Cô chỉ vì bất đắc dĩ mà nhận đứa con
này về, khó khăn lắm cô mới có thể hoà đồng được với nó, thì họ lại tìm
cách đặt dấu chấm hỏi về thân phận của Tú, để tha hồ mà châm biếm, đá
đểu sao? Nếu như đấy là cuộc trò chuyện của những fan hâm mộ, cô liền
nghĩ nhanh ra chuyện đáng kinh khủng hơn… liệu Tú đi học có yên ổn
không?
Chỉ cần nghĩ tới điều này thôi, Nhi thúc dục chú tài xe lái nhanh hơn một chút sau khi cô đã mua cháo cho Tú. Cô muốn nhanh chóng kiểm tra
xem thực hư như thế nào!!!
Nhi vừa vào đến nhà, cô không muốn lên tiếng ngay, chỉ kịp đặt cháo
vào tô, sau đó âm thầm kiểm tra điện thoại của Tú! Cô mở màn hình điện
thoại ra, đáng nhẽ tuổi của Tú, Tú sẽ làm điều gì đó cho điện thoại mình thêm khác biệt, nhưng không, chiếc điện thoại này không có gì khác với
lúc mới mua về, ứng dụng cũng không tải xuống, danh bạ chỉ có đúng hai
người là cô giáo của trại SOS, và … mẹ Nhi? Bạn bè của Tú đâu nhỉ? Tú đi học cũng được một thời gian rồi, không nhiều thì ít nhất cũng nên có
một người bạn chứ?
Nhi biết hành động của mình là sai, nhưng cô vẫn phải mở mục tin nhắn của Tú ra để kiểm tra tiếp.
“M có xứng là con của chị Nhi không hả?”
“Loại không rõ nguồn gốc như m, thậm chí m có bị HIV thì chị Nhi cũng không rõ được, cút khỏi cuộc đời chị ấy đi!”
“Tại sao m lại sinh ra rồi để bố mẹ m vứt m đi vậy?”
“À thế m có phải con của bồ chị Nhi không? Coi bộ sống với mẹ kế…”
Nhi không thể đủ kiên nhẫn đọc những thứ tin nhắn này nữa. Cô biết Tú đang ốm, đang rất mệt, nhưng cô vẫn muốn làm rõ chuyện này.
– Tú, Tú, em dậy cho chị! – Nhi đặt bát cháo bên cạnh bàn, sau đó đánh thức Tú dậy bằng được.
Tú đang mệt, bị đánh thức dậy một cách bất ngờ khiến Tú cảm giác khó
chịu trong người hơn. Nhưng nghe giọng là biết chị Nhi. Khi nãy Tú đã
nhắn tin trả lời chị ấy rồi mà nhỉ?
– Em nói cho chị, những ai nhắn cho em những tin nhắn như thế này?
Nhi dơ điện thoại lên trước mặt Tú. Lúc này dù não có mệt tới mức
không muốn hoạt động thì Tú vẫn buộc mình phải nhìn thẳng vào sự thật!
– Sao chị… sao chị lại đọc tin nhắn của em?
Tú với tay ra phía trước, muốn giật lại điện thoại nhưng rất tiếc là Nhi nhanh tay hơn.
– Nếu chị không đọc, thì em định giấu chị sao? Chị nói, chúng ta đã
là gia đình, đừng giấu chị điều gì, chị rất ghét bị ai đó lừa dối, nếu
ai đó làm phiền em, em không phải dối lừa rằng em ổn, em…hiểu chị nói
không?
Nhi chưa bao giờ thực sự để ý tới vấn đề Tú đi học như thế nào, vì cô nghĩ mọi thứ cô cho Tú là đủ rồi. Cô không ngờ tới việc này, nếu như
báo chí không đặt câu hỏi đó cho cô biết! Hoá ra, con cô đi học với danh nghĩa đó mà lại bị bạn bè bắt nạt sao? Sao Tú không nói cho cô biết?
Tú không trả lời câu hỏi của Nhi, vẫn dùng hết sức lấy lại điện thoại của mình. Rồi tới cuối thì Nhi vẫn phải trả lại, nhưng thực tâm cô lại
đau xót, không biết Tú phải chịu đựng những gì tại trường học nữa.
– Thôi được rồi, bình tĩnh, chị xin lỗi, ăn đi đã, khi nào xem chị là người bạn, có thể chia sẻ cho chị!
Nhi cố gắng nhịn giọng xuống, cố gắng kiềm chế bản thân không khóc.
Nhìn Tú như thế này, cô lại nhớ tới hình ảnh mình cách đây vài năm. Khi
ba mất, cả thế giới với cô như sụp đổ một lần nữa. Cô đã xem Tú như một
thành viên trong gia đình, cô biết mọi thứ cần phải có thời gian, nhưng
đã ai là người trong gia đình cô, cô phải bảo vệ, cô quyết không để bất
cứ ai cướp những gì gọi là “gia đình” khỏi tay cô nữa!
– Chị, không đi làm sao? – Tú yếu đuối nhận từng miếng cháo từ tay
Nhi. Cảm giác mình thật trẻ con, cảm giác như mình đang được mẹ chăm
sóc, không phải tự lực, tự làm mọi điều giống như ở trại trẻ nữa!
– Chị có, nhưng chị đã về vì chuyện này đấy! Em xem, đúng nghĩa chị
đang là mẹ mà! Chị phải chăm sóc con chị, đúng không? Cho nên em phải …
ơ… – Nhi cố gắng tươi cười, những lúc này cô thấy mình diễn thật nhập
tầm, tới độ cô không ngờ được Tú sẽ chặn lời cô nữa.
Cô đang định nói Tú nên học cách biết ơn cô đi, ai ngờ mới nói xong,
Tú liền ôm cô thật chặt, thậm chí, cái ôm này cô không rõ xuất phát từ
lý do gì nữa. Bản năng cô mách bảo, có phải Tú đang động lòng vì sự bảo
vệ của cô không nhỉ? Tú không những động lòng, mà còn là rung động
nữa!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT